Episode 20: Someday We'll Know...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode’s Statement: I'll be the only one, if you say you'll never go...

Jessica nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng của Summer. Ngày hôm nay thật sự rất dài đối với tất cả mọi người. Phải khó khăn lắm cô mới có thể dỗ cho Summer ngủ. Cậu bé vẫn còn đang hờn giận sau khi Jessica thông báo rằng cô và cậu bé phải rời khỏi căn hộ của TaeYeon vào ngày mai. Bên ngoài phòng khách TaeYeon đang cặm cụi sửa lại chỗ đồ chơi cũ của Summer. 

“Summer đã chịu ngủ rồi à?” TaeYeon quay lại hỏi Jessica trên tay là chú robot màu đỏ ưa thích của Summer.

“Mình ghét việc phải làm thằng bé buồn.” Jessica thở dài và ngồi xuống bên cạnh TaeYeon.

“Summer là một đứa trẻ ngoan, cậu chỉ cần lựa ý nó một chút là mọi việc đều ổn. Đừng quá khắt khe với nó, mình biết cậu luôn muốn bảo vệ Summer nhưng đừng siết chặt vòng kiềm tỏa của cậu quanh thằng bé như vậy. Summer cũng cần có không gian riêng của nó. Nó cũng giống như chúng ta vậy, đều cần một sự tự do nhất định.” TaeYeon mỉm cười nhìn Jessica và nói.

“Mình yêu Summer nhưng mình không muốn nuông chiều thằng bé.” Jessica cầm một món đồ chơi trên tay và nói.

“Tình yêu thật sự không đồng nghĩa với sự nuông chiều Sica. Hơn nữa với những đứa trẻ hãy đơn giản mọi thứ đừng phức tạp các vấn đề.”

“Cậu có vẻ hiểu về Summer hơn mình nữa.” Jessica liếc mắt nhìn TaeYeon.

“Điều đó có nghĩa là gì? Đơn giản là cậu dành thời gian bên chúng, lắng nghe chúng, chơi với chúng rồi tự khắc chúng sẽ mở lòng với cậu. Summer đôi lúc rất ngang bướng, nhóc con ấy có thể vui buồn bất chợt. Đừng nổi nóng vì điều đó, tất cả những hành động đó chỉ nhằm thu hút sự chú ý của chúng ta mà thôi.”

“Những đồ chơi này đều là cậu mua cho Summer. Thằng bé nhất định sẽ nhớ cậu lắm.” Jessica nhìn hộp đồ chơi trước mặt TaeYeon dựa đầu vào vai cô ấy rồi nó.

“Mình cũng sẽ rất nhớ mẹ con cậu. Cảm giác đối mặt với chuyện này thật không dễ dàng chút nào. Mình đã quen với hình ảnh Summer nô đùa trong căn phòng này. Cậu ở ngồi ở phía cuối bàn ăn không ngừng bắt Summer ăn những món ăn mà nó không thích. Rồi nhóc con đó nhăn mặt lại với mình, lúc đó nó vừa đáng yêu lại vừa tội nghiệp. Mình không còn cách nào khác là phải lén giải quyết những món ăn đó cho Summer.” TaeYeon đột nhiên nhớ lại rồi bật cười trước khi cô quay mặt đi để tránh cái lườm sắc lẹm của Jessica.

“Cậu giỏi lắm Kim TaeYeon. Cậu dám cùng với Summer bắt nạt mình.” Jessica giận dỗi nhìn TaeYeon rồi quay đi.

“Sica, vào một ngày nào đó mà mình cũng không biết rõ nhưng mình đảm bảo rằng sẽ sớm thôi, mình sẽ đón cậu và Summer trở lại nơi này. Mình sẽ cố gắng để ba cậu đồng ý. Mình biết chúng ta không thể hạnh phúc ở bên nhau dưới sự phản đối của ba cậu. Dẫu sao Jessica Jung luôn là một cô con gái ngoan ngoãn và mình biết cậu cũng yêu ba cậu rất nhiều. Chúng ta yêu nhau nhưng không phải là bất chấp tất cả để ở bên nhau. Mình chỉ muốn nói, hãy tin ở mình rồi mình sẽ khiến ba cậu thay đổi suy nghĩ. Mình sẽ khiến bác ấy chúc phúc cho chúng ta, để cậu có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.” TaeYeon xoay người Jessica lại nhìn sâu vào đôi mắt cô và thổ lộ tâm tư mình.

“Nhỡ ngày đó không bao giờ đến thì sao?”

“Sica, cậu chỉ cần tin ở mình. Thậm chí nếu Chúa trời có gạt đi niềm tin ấy, mình cũng sẽ mãi mãi bước đi bên cậu để chúng ta không bao giờ lạc nhau thêm một lần nào nữa.” TaeYeon chạm lên khuôn mặt xinh đẹp của Jessica và nói.

“Đến ngày đó mình sẽ nói cho cậu tất cả, mình sẽ kiên nhẫn đợi cậu vì vậy nhất định cậu phải tới. Cậu phải đưa mẹ con mình về nhà. Mình tin ở cậu Taengoo.” Jessica thổn thức nói, cô rướn người mình về phía trước và đặt lên môi TaeYeon một nụ hôn.

“Chỉ cần như vậy là đủ.” TaeYeon thì thầm giữa những nụ hôn, đôi tay cô ấy kéo Jessica vào sâu trong lòng mình và nâng niu người con gái ấy như một món quà của thượng đế.

Ngày hôm nay trời đổ mưa như trút, cậu bé Summer phụng phịu nhất định không chịu di chuyển. Cậu bé nhìn màn mưa trước mắt mình, Boss của cậu đang loay hoay chất đồ đạc lên xe trong khi ông ngoại đang nói gì đó với mẹ cậu. Summer không hiểu tại sao mẹ và cậu phải dọn đi khi mọi thứ đang diễn ra rất vui vẻ. Cậu chỉ vừa mới gặp lại Boss của mình, cậu còn chưa cảm thấy đủ với từng ấy thời gian. Rồi từ ngày mai cậu và mẹ lại sẽ sống như những ngày trước đây. Cảm thấy thật buồn, câu bé cúi đầu, đôi mắt long lanh như trực khóc.

“Summer ra xe thôi nào, ông ngoại và mẹ đang chờ cháu đấy.” TaeYeon ngồi xuống bậc thềm và nói với cậu bé.

“Cháu không muốn đi.” Summer lắc đầu và nói.

“Summer ngoan, cô có cái này cho cháu nè.” TaeYeon đặt vào trong tay cậu bé con robot màu đỏ mà cô đã mất cả đêm hôm qua để sửa lại.

“Summer không cần, Summer muốn ở bên Boss.” Summer đẩy con robot lại phía TaeYeon và nói.

“Đến giờ đi rồi Summer. Theo ông lên xe nào.” Ông ngoại của Summer bước tới và thúc giục.

“Còn không mau đứng dậy.” Tiếng nói của ba Jessica trở nên *** gắt hơn khi Summer vẫn không chịu rời đi, cậu bé nắm chặt hai tay của mình lại và ngồi im.

“Bác à...”

“Ba để con bảo Summer.” Jessica bước lên và làm dịu tình hình.

“Summer chúng ta đi thôi nào con.” Jessica đưa tay mình cầm lấy bàn tay của Summer nhưng cậu bé đã rụt tay mình lại.

“Không thích. Con muốn ở đây, không đi đâu cả.” Những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên khuôn mặt khôi ngô ấy, Summer quay người ôm chặt lấy TaeYeon như không muốn rời.

Ba người lớn đứng lặng nhìn nhau không biết phải nên làm gì. Bất chợt ba của Jessica tiến lên phía trước và kéo Summer ra khỏi TaeYeon. Người đàn ông ấy sốc mạnh thằng bé lên vai trước sự ngỡ ngàng của cả Jessica và TaeYeon.

“Jessica mau lên xe ngay.” Ba của Jessica ra lệnh.

“Bỏ cháu xuống, hãy bỏ cháu xuống cháu không muốn đi đâu hết. Boss...Summer không muốn đi.” Cậu nhóc Summer dàn dụa nước mắt ngẩng đầu nhìn TaeYeon như một sự thỉnh cầu trong cơn tuyệt vọng.

TaeYeon dường như đã đứng chôn chân vào khoảnh khắc đó, bàn tay cô siết chặt con robot trong tay, lồng ngực như bị ai đó cào xé. Cảm giác mất mát ào lên dữ dội trong màn mưa xối xả, tiếng gào thét như lạc đi của Summer khiến trái tim của TaeYeon như bị bóp nghẹn lại. Khóe mắt cô ướt nhòe, TaeYeon chẳng thể hiểu nổi mình, cô bước ra phía bên ngoài mặc cho cơn mưa táp vào cơ thể lạnh run lên, ánh mắt cô đau khổ cố thu lại đuổi theo một hình bóng đã khuất nơi cuối con đường.

Trong xe cậu bé Summer không ngừng khóc, cậu vùng khỏi tay ông ngoại mình và nhoài người ra phía cửa sổ mặc cho mẹ của cậu cố giữ cậu ngồi yên lại.

“Summer đừng thế nữa con, mommy xin lỗi, xin lỗi con, đừng khóc nữa Summer.” Jessica nhìn cậu con trai nhỏ, cảm thấy đau lòng vô cùng.

“Daddy...Daddy...Daddy....Daddy...Daddy...” Những tiếng gọi tưởng chừng đã bị lãng quên bao lâu nay được Summer cất lên như những nhát dao cứa vào lòng mẹ của cậu. Jessica gạt nước mắt ôm cậu con trai nhỏ vào lòng, cô không thể ngờ rằng chỉ ít ỏi thời gian như thế cũng đủ khiến Summer yêu thương TaeYeon đến vậy. Có lẽ lần này là cô sai thật rồi...

“Summer, mommy sai rồi...là mommy đã sai...là mommmy không tốt...đừng khóc Summer...” Jessica ghì chặt cậu bé trong vòng tay mình và nức nở.

Chứng kiến con gái và đứa cháu nhỏ của mình trong tình cảnh này khiến một người đàn ông kiên định như ba của Jessica cũng cảm thấy tê tái. Nỗi đau là một điều gì đó rất thật khi chúng ta trải qua nó. Ông đơn giản chỉ là một người cha yêu thương con gái mình, chỉ luôn muốn những điều tốt đến với cuộc đời của Jessica. Những gì Jessica phải trải qua trong suốt 7 năm khiến ông chưa từng một đêm được ngon giấc. Cứ nhắm mặt lại là một nỗi đau giằng xé tim gan, bất lực hơn là chẳng thể làm gì để có thể cứu vãn mọi chuyện, cũng không thể bên con gái mình cùng cô ấy vượt qua nỗi đau. Những điều ấy đã biến người đàn ông giàu tình thương này trở nên cực đoan với mọi chuyện. 

Thời gian cứ thấm thoát trôi đi cũng đã được hơn mười ngày. TaeYeon nằm dài trên ghế salon tại phòng khách, cảm thấy cuộc sống thật buồn chán. Cô không thể đến thăm Summer và Jessica trong thời gian này bởi vì ba của Jessica luôn kiểm soát họ. Những điều này khiến TaeYeon cảm thấy cuộc sống trở nên tù túng. Mỗi ngày đi làm trở về, cảm nhận sự trống trải trong căn nhà của mình lại khiến TaeYeon thở dài. Cứ như một thói quen, cô bước vào căn phòng của Summer lặng người ngồi trên giường của cậu bé quan sát lại từng món đồ chơi nhỏ. Có buổi tối con người trưởng thành ấy giật mình tỉnh giấc giữa đêm, trên tay cô là con robot nhỏ của Summer. TaeYeon ngước nhìn căn phòng tự tay mình trang trí cho cậu bé và nở một nụ cười buồn. Bất chợt tiếng chuông cửa vang lên phá tan những suy nghĩ của TaeYeon, cô từ từ đứng dậy và đi về phía cửa chính.

“Ngày nghỉ mà cũng không buồn đến thăm em nữa.” Hana vui vẻ lên tiếng trong khi TaeYeon chỉ khẽ quay người bước vào bên trong.

“Nếu không chịu được thì hãy đến gặp người ta đi.” Hana ngồi xuống cạnh TaeYeon và nói.

“Em đến có chuyện gì vậy?” TaeYeon quay sang Hana và hỏi.

“Muốn cùng unnie nấu bữa thật ngon thôi.” Hana chỉ vào đống đồ mà cô mang đến nhà TaeYeon và nói.

“Mỳ ý?” TaeYeon khẽ liếc nhìn nguyên vật liệu và nói.

“Em cũng chỉ làm được món này thôi.” Hana mỉm cười và nói.

“Summer cũng rất thích món này. Nhóc con đó khi ăn sẽ cho rất nhiều tương cà.” TaeYeon cầm chai tương cà trên tay vô thức mà nói.

“Đôi khi em không hiểu cậu bé đó có phải con ruột unnie không nữa.” Hana đột nhiên nói và điều này khiến TaeYeon ngạc nhiên nhìn cô.

“Đừng có nhìn em chằm chằm như vậy. Em chỉ thấy khó hiểu thôi, unnie cả ngày nghĩ đến cậu nhóc đó. Ban đầu em nghĩ rằng unnỉe cư xử như vậy cũng vì cậu bé là con trai của Sica unnie. Nhưng mà dường như là không phải, có cái gì đó hơn thế, trước giờ em đâu có thấy unnie thân thiết với một đứa trẻ. Vậy mà bây giờ lúc nào cũng trở nên thẫn thở. Lạ thật.” Hana nhún vai mình và nói.

“Mau vào trong và nấu món mỳ của em đi.” TaeYeon đẩy chiếc túi cho Hana và thúc giục. Cô chỉ đang cần một khoảng lặng để nghĩ về những điều Hana vừa nói. Thật kỳ lạ là cô chưa bao giờ nghĩ về điều này, nó giống như một điều gì đó không thể. TaeYeon thật sự vẫn luôn thắc mắc về cha của Summer nhưng có vẻ như chưa bao giờ cô đi tường tận vào vấn đề này. Nhưng có một sự thật mà TaeYeon không thể phủ nhận đó là cô luôn cảm thấy một sợi dây tình cảm đặc biệt nào đó gắn kết cô và Summer. Đứa trẻ đó luôn mang lại cho cô một niềm vui và hơn hết, nó tạo cho cô cảm giác muốn yêu thương và che chở như một người cha dành cho một cậu con trai. TaeYeon khẽ nhíu mày và lắc đầu, xóa tan những suy nghĩ mà cô cho là vớ vẩn này.

Tiếng chuông cửa căn hộ một lần nữa vang lên và lần này nó khiến TaeYeon có cảm giác hơi bất yên. Cô đi về phía cửa xoay nhẹ tay nắm và người mà cô mong ngóng bao ngày qua bất ngờ xuất hiện vào thời điểm vô cùng nhạy cảm.

“Sica...” TaeYeon mở to đôi mắt của mình và gọi tên người con gái trước mặt.

“Sao mà cậu ngạc nhiên đến vậy?” Jessica mỉm cười và bước qua TaeYeon tiến về phía bên trong.

“Chờ đã.” TaeYeon chợt lên tiếng nhưng có vẻ như đã không kịp nữa rồi.

“Taengoo, em quên mua dầu ô liu rồi, unnie có thể mua dùm em không?” Hana bước ra khỏi phòng bếp và đối diện với Jessica trong khi TaeYeon đang nhăn nhó đầy đau khổ.

“Ồ có vẻ mình đến không đúng lúc rồi.” Jessica nhếch mép cười và quay sang nhìn TaeYeon. Cô không nghĩ sau bao năm cô lại gặp lại Hana trong tình huống này. Có một cảm giác không được thoải mái xuất hiện trong suy nghĩ của cô.

“Chuyện không phải như vậy đâu Sica, Hana chỉ đến...” TaeYeon đang cố gắng giải thích nhưng Hana đã chen vào.

“Em chỉ đến chăm sóc bữa ăn cho TaeYeon unnie thôi.” Hana vui vẻ đáp.

“Thì ra là vậy.” Jessica cười nhạt và đáp trong khi TaeYeon chỉ có thể cúi nhẹ đầu mình và lẩm bẩm điều gì đó.

“Đã lâu không gặp Sica unnie. Rất vui được gặp lại unnie.” Hana bước gần về phía Jessica và đề nghị bắt tay.

“Lâu rồi không gặp em.” Jessica nở một nụ cười xã giao và nắm lấy tay của Hana.

“Vậy thì tại sao unnie lại không cùng ở lại đây ăn tối với em và TaeYeon unnie. Chúng ta có thể nói chuyện về những năm đã qua.” Hana tinh nghịch nói trước cái lừ mắt của TaeYeon.

“Có tiện không vậy TaeYeon?” Jessica bất ngờ quay qua TaeYeon và hỏi.

“Ồ tất nhiên là tiện rồi..tiện chứ...” TaeYeon nở một nụ cười như mếu và trả lời.

“Thật là vui quá, TaeYeon unnie mau đi mua giúp em dầu ô liu đi nào. Món ăn sẽ được hoàn thành nhanh thôi.” Hana vui vẻ nói và đẩy TaeYeon ra phía ngoài cửa.

“Em định bày trò gì vậy Hana?” TaeYeon cố hỏi lại trước khi cánh cửa trước mặt cô đóng sập lại cùng một cái nháy mắt của Hana.

“TaeYeon luôn khẩn trương như vậy mỗi khi có sự xuất hiện của unnie.” Hana nhìn Jessica nhẹ nhàng nói.

“Em có vẻ hiểu TaeYeon nhỉ?” 

“Cũng không hẳn, chỉ là em nhận ra được thói quen ấy thôi. Chứ em nghĩ khó có ai có thể hiểu được TaeYeon unnie.”

“Vậy sao?” Jessica cười nhẹ nói.

“Em nghe nói hai người đã quay lại?” 

“TaeYeon đã nói như vậy với em sao?”

“Sự thực thì điều đó chỉ là diễn ra sớm hay muộn mà thôi.” Hana cười cười nói, cô đi vào trong bếp cùng với Jessica theo sau.

“Người ta đôi lúc thật kỳ lạ, có những chuyện biết là không thể mà vẫn cứ muốn hành hạ bản thân.” Hana thái những lát cà chua và nói.

“Có những chuyện là do ông trời sắp đặt. Thật khiên cưỡng khi nói rằng chúng ta có thể thay đổi số phận của mình.” Jessica điềm tĩnh trả lời.

“Unnie có bao giờ tò mò về những câu chuyện đã xảy ra trong suốt 7 năm qua không?” Hana liếc nhìn Jessica và nói.

“7 năm ấy không phải đều là những chuyện đã qua rồi sao.” Jessica nở một nụ cười có phần tự tin đối với Hana.

“Qủa là thời gian có sức mạnh riêng của nó. Unnie bây giờ lợi hại hơn rồi. Trước đây ánh mắt của unnie vào cái đêm đó đã khiến em ám ảnh một thời gian dài.” Hana bộc lộ.

“Chỉ là vô tình vào phút giây ấy thôi, không ngờ lại làm em có cảm giác như vậy.”

“Thực ra không phải em chưa từng lợi dụng khoảng thời gian đó, cũng không phải là không làm những điều ích kỷ. Chỉ có điều như unnie nói, số phận là một điều gì đó khiến người ta phải khuất phục. Em chưa từng nghĩ một người như mình có thể trở thành một kẻ thua cuộc đến thảm thương như vậy. Cảm giác thật sự là không cam tâm chút nào. 7 năm, những đau khổ, những dằn vặt, những ngày đen tối nhất đối với TaeYeon unnie đều là cùng em trải qua. Em vì con người ấy gần như đã vứt bỏ đi thời thanh xuân của mình. Nhưng cuối cùng vẫn là phải gắng nở một nụ cười chúc phúc.” Hana bày những đĩa thức ăn ra bàn và nói trong khi Jessica khẽ nhìn cô bằng một ánh mắt có gì đó vừa buồn vừa ái ngại.

“Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Em không hề hối hận, tình yêu không hề sai chỉ là đã chọn sai người để yêu. Giống như những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trên đời này của một ai đó đều là chiếm đoạt của người khác mà có. Em không phải có ý làm unnie cảm thấy day dứt, chỉ là muốn unnie có thể hiểu một điều rằng hạnh phúc có được là phải trả những cái giá không hề nhỏ. Vì vậy hãy nhìn vào nỗi đau của người khác mà trân trọng nó. Món ăn này xem ra không thể ăn được nữa, em không thể cao thượng tới mức nhìn hai người bên nhau ngay trước mắt mình như vậy. Hãy nói với TaeYeon unnie rằng em có việc gấp phải đi.” Hana mỉm cười và tháo chiếc tạp dề của mình đặt lên bàn.

“Hana à.” Jessica đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc thật khó diễn tả, những điều Hana nói với cô dường như có gì đó tàn nhẫn nhưng lại là một sự thật mà bấy lâu nay cô dường như không cảm nhận nó một cách sâu sắc.

“Không cần lo cho em đâu. Em chưa hề buông tay chỉ là không thích níu kéo. Em vẫn đang chờ đợi một câu chuyện cổ tích. Vì vậy unnie nên giữ cho chặt những gì mình đang có. Cơ hội sẽ không đến lần thứ hai trong cuộc đời mỗi người đâu.” Hana hít thật sâu và nói. Cô gái trẻ nở một nụ cười có phần ngạo nghễ nhưng lại cảm thấy trong đó nỗi xót xa khó tả. Cuộc đời này đôi khi không hề tồn tại sự công bằng, nhất là trong chuyện tình cảm. Đôi khi bạn phải hy sinh điều gì đó để có thể giữ được tình yêu của mình nhưng đôi khi bạn sẵn lòng cho đi tất cả mà chẳng hề nhận được gì.

TaeYeon trở về trong không khí yên lặng, Jessica đang ngồi trầm tư bên hiên cửa với một ánh mắt đượm buồn.

“Cậu sao vậy? Hana có gọi cho mình nói rằng em ấy có việc gấp phải đi. Không phải Hana đã nói gì với cậu chứ?” TaeYeon nhìn Jessica lo lắng hỏi.

“Không, em ấy không hề nói gì cả.” Jessica đột nhiên ôm lấy TaeYeon và nói.

“Có chuyện gì vậy? Cậu làm mình lo đấy? Mà tại sao cậu lại đến được đây vậy?” TaeYeon cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cách xử sự của Jessica.

“Mình có một tiệc cưới vào ngày hôm nay, sau khi xong việc mình muốn rẽ qua thăm cậu.” Jessica dụi sâu người mình vào lòng TaeYeon.

“Vậy còn Summer đâu? Sao cậu không dẫn Summer qua đây luôn?” TaeYeon hỏi một cách khẩn trương.

“Cậu nhớ Summer lắm hả?”

“Tất nhiên rồi. Mình đã mua một con robot mới cho Summer nhưng chưa thể đưa cho thằng bé được.” TaeYeon buồn bã nói.

“Ba mình đưa Summer về JeonJu thăm mẹ mình rồi. Summer cũng nhớ cậu lắm.”

“Mình có rẽ qua trường để tìm gặp Summer nhưng lại bị ba cậu bắt gặp ở đó. Và rồi thì...” TaeYeon thở dài và nói.

“Cậu cần cho ông ấy một ít thời gian.” Jessica nhỏ nhẹ nói.

“Mình biết ba cậu trước giờ không thích chúng ta quen nhau. Nhưng không hiểu sao lần này mình có cảm giác bác ấy rất uất hận mình vì một việc gì đó.” TaeYeon buồn bã nói.

“Xin lỗi cậu Taengoo, đó không phải là lỗi của cậu.” Jessica mím chặt môi mình sau câu nói của TaeYeon.

“Sica này, mình có chuyện muốn hỏi cậu?” TaeYeon thở nhẹ, cảm thấy khá là khó nói những điều này với Jessica.

“Chuyện gì vậy?”

“Ba của Summer là người như thế nào vậy?” TaeYeon có cảm giác nín thở sau khi thốt ra những lời như vậy, ánh mắt bối rối của cô từ từ bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Jessica.

“Ba của Summer là...” Jessica ngước nhìn TaeYeon, đây là lần đầu tiên TaeYeon chủ động nói chuyện này với cô. Câu hỏi đó khiến trái tim Jessica đập một cách nhanh hơn bình thường. Hai bàn tay của Jessica níu chặt lấy sườn áo của TaeYeon. Cô ấy nuốt khan nước bọt và nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu ấy của TaeYeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro