Episode 21: Closer...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode’s Statement: Love is an accident...waiting to happen...

Tránh xa những gì được gọi là ồn ào, sôi động của một thành phố hiện đại như Seoul. Cậu bé Summer cùng với ông ngoại mình trở về với miền quê yên bình nơi ba mẹ cậu đã lớn lên bên nhau. Vẫn còn đó những mảng tường xám xù xì, những con đường trải nhựa phẳng phiu uốn quanh vắng người qua lại. Summer đang nhìn theo những cánh bướm bay trong mảnh vườn đằng sau của nhà ông ngoại. Cậu bé ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm khuôn mặt chăm chú nhìn vào những cánh bướm đầy màu sắc với vẻ thích thú lộ rõ.

“Summer lại đây với ông nào.” Cậu bé khẽ giật mình quay lại và đứng dậy đi về phía ông ngoại cậu đang đứng.

Trước mặt cậu bé là những thanh gỗ được xếp gọn lại, bên cạnh là những cuộn dây thừng lớn mà cậu tò mò không biết ông ngoại cậu sẽ sử dụng chúng để làm gì.

“Cháu có biết không? Hồi nhỏ mommy của cháu rất thích ngồi xích đu.” Ông ngoại của cậu nói và bắt đầu công việc lắp lại chiếc xích đu.

“Nhưng nó bị hỏng mất rồi.” Cậu bé khẽ nheo nheo mắt nhìn chiếc xích đu cũ và nói.

“Ông sẽ sửa lại để Summer có thể ngồi đây chơi. Cháu có thích không?” Cậu bé không nói gì mà chỉ gật đầu mỉm cười với ông ngoại của mình.

Hai ông cháu bắt đầu công việc của mình, ba của Jessica đóng lại khung treo của chiếc xích đu bằng gỗ. Đôi tay ông thoăn thoắt buộc lại những sợi dây một cách thành thục. Những giọt mồ hôi lấm tấm đọng lại trên những nếp nhăn của người đàn ông đứng tuổi này. Cậu nhóc Summer trong khi đó lại chạy vòng quanh một cách vui vẻ, cậu quan sát ông ngoại của mình, khóe miệng khẽ mở ra, khuôn mặt trở nên ngô nghê nhưng đầy đáng yêu. Cuối cùng chiếc xích đu cũng được lắp lại một cách hoàn chỉnh. Hai người nhìn nhau nở một nụ cười tươi tắn. Ba của Jessica ngồi lên chiếc ghế đung đưa vài lượt, ông đưa tay nhấc Summer vào lòng. Ánh chiều tà khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, màu đỏ của nó như phủ lên mọi cảnh vật ở nơi đây. Cậu nhóc Summer ngồi lọt trong lòng của ông ngoại mình khẽ đung đưa đôi bàn chân nhỏ.

“Summer này, hôm trước là ông nổi nóng, là ông không tốt, cháu sợ lắm phải không. Bé con của ông có giận ông không vậy?” Ba của Jessica nhẹ nhàng hỏi Summer.

Cậu nhóc Summer khẽ ngước đôi mắt nhìn vào khuôn mặt hiền từ của ông ngoại mình, cảm giác không một chút đáng sợ.

“Mommy nói là ông ngoại lo cho cháu nên mới làm như vậy. Cháu không được giận ông ngoại.” Cậu bé mỉm cười và trả lời.

“Summer ngoan lắm.” Ông ngoại của cậu mỉm cười và kéo cậu vào sâu lòng mình hơn.

“Nhưng cháu ở bên Boss thật sự rất tốt, tại sao ông ngoại lại phải lo cho Summer vậy?” Cậu bé bất chợt đặt câu hỏi khiến ông ngoại của cậu ngạc nhiên vô cùng.

“Bé con à, chuyện này thật là rất khó để nói cho cháu hiểu. Hãy luôn nhớ rằng tất cả những gì ông ngoại làm cũng chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất đến với cháu.”

“Ông ngoại không thích Boss sao?” 

“Vấn đề này...nhưng mà Summer có phải Boss thật sự tốt với cháu không?” Ông ngoại nhìn Summer có chút ngờ vực và hỏi.

“Đương nhiên rồi ạ, Boss mua cho cháu rất nhiều đồ chơi, đưa cháu đi học, mua kem cho cháu còn dạy cả cháu cưỡi ngựa nữa. Chú ngựa của cháu cưỡi lớn bằng từng này nè.” Cậu bé Summer bật dậy khỏi lòng của ông ngoại mình say sưa kể lại những việc mà cậu cùng với Boss đã làm bằng một giọng nói phấn khích. Điều này khiến ba của Jessica cảm giác có điều gì đó không yên trong lòng. Đôi lúc nhìn nhận một vấn đề, một con người có chăng chỉ đừng nhìn vào những việc trong quá khứ họ đã làm.

Cậu bé Summer nhìn thấy khuôn mặt suy tư của ông ngoại mình thì ngay lập tức chạy lại và sà vào lòng ông mình một cách đầy yêu thương.

“Boss cũng làm mommy vui nữa ông à.” Câu nói nhỏ nhẹ của cậu bé khiến bàn tay của ông ngoại cậu khẽ động đậy trên thành ghế vững chắc. Những nếp nhăn trên trán của người đàn ông đã già hơn nhiều so với cái tuổi của mình cuộn lên dồn vào nhau tạo thành những đường rãnh chằng chịt trên khuôn mặt quắc thước. Con người mà, cứ tưởng những việc mình làm sẽ là tốt đẹp, là hoàn hảo nhưng vào phút chót vẫn còn điều gì lấn cấn không thể nguôi ngoai.

TaeYeon lái chiếc xe của mình đi ngang qua một tuyến phố quen thuộc, bây giờ là thời gian dành cho giờ nghỉ trưa của cô nhưng có điều gì đó thôi thúc cô gái 

này lao ra khỏi văn phòng của mình. Tất cả sự việc đều gói gọn trong một suy nghĩ mà TaeYeon cảm tưởng rằng cô sắp trở nên điên loạn vì nó. Cánh cửa trường học của Summer khẽ khép lại, bên trong ấy tiếng cười đùa vọng ra khỏi khuôn viên ngôi trường, sự vô tư hồn nhiên như cuốn hút dẫn lối cho những bước tiến chầm chậm của TaeYeon. Chỉ là cô nhớ cậu bé đó, muốn được nhìn thấy nụ cười trong trẻo ấy, muốn được trao cho cậu bé món quà mà cô đã hứa qua điện thoai. Giờ phút này TaeYeon vẫn còn cảm nhận được tiếng nói hạnh phúc của Summer khi biết rằng cô có một món quà cho cậu bé. Thật là không lẽ tình yêu của cô dành cho Jessica đã đạt tới một mức độ nào đó mà cô thật không dám tin. Cô yêu Jessica và giờ là yêu cả con trai của cô ấy. Ánh mắt hấp háy của Summer luôn nằm lại trong một góc nhỏ trái tim của TaeYeon. Cô nghĩ nó không hề lớn, cũng không muốn vì nó mà bận tâm, cứ sống như những gì cô muốn. Và những gì cô muốn là được yêu thương và bảo bọc cậu bé không vì một lý do nào hết. Chỉ là Kim TaeYeon thật sự muốn làm như vậy.

Summer ngồi giữa lớp học, đôi mắt sáng lộ rõ vẻ thông minh. Cậu bé dường như bắt nhịp khá tốt với môi trường học ở đây. TaeYeon cảm thấy mừng trong lòng khi tận mắt chứng kiến những điều này. Cô đứng sau cánh cửa lớp học lặng lẽ chờ cho đến khi các cô bé cậu bé chuẩn bị kết thúc giờ nghỉ của mình.

“Summer...Summer...Summer...” TaeYeon khẽ cất tiếng gọi và cậu nhóc Summer bất giác nhìn xung quanh như để kiếm tìm tiếng gọi trong sự háo hức.

“Ở đằng này nè Summer.” TaeYeon gõ nhẹ tay vào cánh cửa và nụ cười trên khuôn mặt ấy hiện lên khi Summer vẫy tay lại phía cô.

TaeYeon khẩn trương bước về phía cửa chính cùng lớp học, ngay khi bước chân của của cô dừng lại ở đó, đầu gối cô khụy xuống và vòng tay siết lại thật chặt quanh cậu bé. TaeYeon nhấc bổng Summer lên tay mình, cậu bé ôm lấy cổ của TaeYeon cười lên thật rộn ràng. 

“Cháu lại nhẹ đi rồi Summer.” TaeYeon khẽ nhíu mày và đặt cậu bé xuống.

“Bởi vì dạo này Boss không mua kem cho cháu ăn.” Cậu bé bĩu môi và nói.

“Nhóc con thật là lém lỉnh. Xem cô mang gì tới cho cháu nhé.” TaeYeon quay người với lấy chiếc túi đằng sau lưng mình và đưa nó lại phía trước mặt Summer. Cậu bé vui vẻ nhận lấy nó, đôi mắt ấy đầy vẻ háo hức, cậu bé sốt ruột tháo từng lớp giấy bọc trước khi cậu reo lên vui sướng.

“Vegeta...Vegeta...Vegeta của Summer.” Đó là một hình nộm mô tả một nhân vật trong truyện tranh mà Summer đặc biệt ưa thích. TaeYeon đã hứa với Summer rằng ngay khi các cửa hàng bày bán món đồ chơi này thì cô sẽ mua ngay cho cậu bé.

“Cháu vui không Summer?” TaeYeon nắm lấy cánh tay cậu bé và hỏi.

“Tất nhiên là vui rồi ạ. Boss là tuyệt nhất.” Summer cười tít đôi mắt của mình lại và nói.

TaeYeon khẽ nhìn nét mặt rạng ngời bất chợt trong lòng không khỏi vui mừng. Cô không hiểu tại sao trẻ con lại dễ dàng bày tỏ cảm xúc của mình như vậy nhưng điều này lại làm cô thích thú. Cô thích cái cách mà Summer thể hiện tình cảm của cậu bé, nó chân thật và cũng rất nồng nhiệt. Điều đó khiến cô cảm thấy mình gần gũi với Summer như một người thân của cậu bé.

“Chỉ cần cháu vui là được. Còn bây giờ thì trở lại lớp nào, các bạn đang chờ cháu đấy.” TaeYeon nhẹ nhàng nói.

“Boss sẽ đi sao?” Đuôi mắt của Summer khẽ co lại, cậu bé có vẻ hụt hẫng.

“Lần tới cô sẽ mua kem đến cho cháu, chịu không?” TaeYeon xoa mái tóc rối bù của cậu bé nói.

“Summer sẽ đợi.” Cậu bé bước lại gần TaeYeon và ôm lấy cô ấy thật chặt. Cái ôm này khiến TaeYeon lưu luyến chẳng muốn rời xa, cô ôm Summer và đứng dậy trong khi cậu bé vẫn dựa đầu vào vai cô đầy tình cảm.

“Hôn tạm biệt nào Summer.” TaeYeon nói và chỉ vào má mình.

Summer rời khỏi vai của TaeYeon và thơm thật kêu lên cả hai má của TaeYeon, điều này hơi làm TaeYeon cảm thấy bất ngờ.

“Bên này là Summer thay mommy.” Cậu bé nhìn khuôn mặt ngây ra của TaeYeon và cười khúc khích.

Từ đằng xa ba của Jessica khẽ siết chặt chiếc túi trong tay mình. Ông chỉ định đến đưa cho Summer món quà mà nó vẫn mong đợi nhưng xem ra không chỉ có ông mới quan tâm đến cậu bé. Nhìn cậu bé biểu lộ tình cảm với TaeYeon khiến nước bọt trong cổ họng ông trở nên đắng ngắt. Đôi chân cũng run đi ít nhiều.

“Có thể nói chuyện với cháu một lúc không?” TaeYeon sửng sốt khi ba của Jessica cất tiếng gọi cô từ đằng sau.

Cả hai người cùng chọn một quán cafe cạnh trường học của Summer, TaeYeon cảm thấy không thoải mái khi ba của Jessica cứ nhìn biểu hiện của cô một cách xét nét.

“Cháu chỉ muốn đưa quà Summer.” TaeYeon ngẩng đầu lên và nói.

“Bác biết. Điều bác muốn nói với cháu là tại sao cháu lại đối xử với Summer tốt như vậy?”

“Cháu...”

“Vì nó là con trai của Jessica?”

“Chỉ là cháu cảm thân thuộc với cậu bé. Ban đầu cháu từng nghĩ vì cháu yêu Jessica, vì muốn ở bên cậu ấy mà phải cố gắng gần gũi với Summer. Nhưng ngày qua ngày cháu không hiểu vì sao có điều gì đó rất khác, cháu không thể định nghĩa nó là gì. Cháu hành động mà chẳng thể hiểu nổi mình, Summer thật sự có tác động lớn đến cuộc sống của cháu. Từ ngày Summer dọn đi, cháu dường như cảm thấy cuộc sống của mình trở nên ảm đạm hơn. Trong lòng luôn là một khoảng trống không thể lấp đầy. Cháu thật sự là yêu thương Summer.” TaeYeon nhìn ba của Jessica và nói bằng ánh mắt chân thành.

“Kể cả việc nó có là con của người khác đi chăng nữa?” Câu hỏi này của ba Jessica thật sự là đến đúng thời điểm của nó. Vài ngày trước TaeYeon đã không nén được sự tò mò của mình và hỏi Jessica rằng ba của Summer là ai? Nhìn nét khó khăn trong câu trả lời của Jessica đã khiến lòng TaeYeon thắt lại. Cô gạt ý nghĩ đó sang một bên, vào buổi tối ấy TaeYeon đã nói với Jessica rằng cô thật sự không bận tâm đến điều này, cũng không một lần nhắc đến nó chỉ vì cô không muốn Jessica nhớ tới quá khứ mà lại đau buồn thêm lần nữa.

“Nếu người đó nhìn Summer lớn lên như thế này có lẽ đó sẽ là cả một sự hối hận lớn. Cháu không bận tâm rằng Summer là con ai. Điều quan trọng giờ đây đối với cháu đó là cháu muốn được nuôi dưỡng cậu bé, mang lại cho Summer một gia đình đúng nghĩa. Summer xứng đáng được hưởng những điều đó.” TaeYeon trả lời một cách đầy tự tin trong khi ba của Jessica chỉ khẽ nhếch mép của mình.

“Thôi được rồi. Những gì cần nghe đã nghe đủ. Cháu có thể đi được rồi.” Ba của Jessica buông nhẹ một tiếng thở dài và nói.

“Xin bác hãy cho cháu một cơ hội để chứng minh.” TaeYeon đột nhiên đứng dậy cúi gập người và nói trong khi ba của Jessica chỉ chăm chăm nhìn vào dáng hình đó nhắm khẽ đôi mắt của mình lại và bước ra ngoài.

Bầu trời của Seoul có vẻ như u ám hơn thường lệ, hầu như người ta không nhận ra một chút điểm sáng của mặt trời. Cả một khoảng trời lớn được bao phủ bởi những đám mây màu xám cỡ lớn. Đường phố giờ tan tầm cũng trở nên đông đúc hơn. TaeYeon dựa tay mình vào thành xe nhớ đến Jessica và Summer, bỗng nhiên điện thoại của cô reo lên. Đó là Jessica.

“Sica à...” TaeYeon bắt máy, trong đường dây là giọng nói đầy hoảng sợ của Jessica.

“TaeYeon à...Summer...” Câu nói đứt quãng của Jessica làm TaeYeon cảm thấy lo lắng vô cùng, trong lòng chợt có những dự cảm không hay.

“Bình tĩnh nào Sica, từ từ nói mình nghe. Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Summer đang ở bệnh viện...” Khuôn mặt của TaeYeon trở nên tái mét sau câu nói của Jessica. Không có nhiều suy nghĩ trong đầu, TaeYeon bẻ ngược tay lái và đi về hướng của bệnh viện.

Dãy hành lang trắng muốt lạnh toát của bệnh viện khiến người ta co rúm người đầy nỗi sợ. TaeYeon lao qua đám đông, chạy một cách vội vã về phía phòng phẫu thuật, cảm giác không thể kịp thở. Cô dừng lại, gập người thở dốc. Trước mặt cô, Jessica đang ngồi trên băng ghế chờ, đôi mắt long lanh nước, bàn tay cô ấy run rẩy không yên. Ba của Jessica đang đứng cạnh Thomas với khuôn mặt đỏ tía lại vì căng thẳng. TaeYeon hít một hơi thật sâu và bước về phía Jessica.

“Đừng sợ Sica, mình đến rồi đây.” TaeYeon nắm lấy bàn tay của Jessica và nói.

“Summer đang ở trong đó, mình thật sự rất sợ.” Jessica hoảng sợ nói trong khi TaeYeon khẽ liếc mắt về phía Thomas như dò hỏi.

“Mọi người hãy bình tâm. Summer chỉ đang làm tiểu phẫu mà thôi. Cậu bé đang tiến hành phẫu thuật cắt ruột thừa.” Thomas nói những lời trấn an.

“Nhưng Summer chưa bao giờ phải làm phẫu thuật. Thằng bé chắc chắn rất sợ hãi, nó rất sợ đau TaeYeon. Chúng ta phải làm sao đây? Summer của chúng ta phải làm sao đây.” Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt của Jessica.

“Sẽ không sao đâu Sica. Summer là một cậu bé rất dũng cảm. Nhất định sẽ không sao. Nhất định là như thế.” TaeYeon ôm ghì lấy cơ thể đang run lên của Jessica và nói. Bản thân cô cũng đang cảm thấy vô cùng lo sợ, ranh giới này quả thật khiến con người ta khó mà bình tĩnh được. Ruột gan cô nóng như lửa đốt, đằng sau cô là cánh cửa khép chặt. Summer của cô đang nằm trong đấy cùng với cơn đau của cậu bé. Làm sao mà bảo cô có thể yên lòng. Làm sao có thể bảo cô đừng lo lắng. 

Nhìn hai con người trong cơn hoảng sợ ấy bảo bọc cho nhau khiến ba của Jessica dường như đã dịu đi những vết thương mà ông tưởng rằng cả đời này khó mà chữa lành được. Ông cùng với Thomas bước ra ngoài hành lang chờ, để lại sự yên tĩnh cho Jessica và TaeYeon.

“Cuối cùng sau bao nhiêu năm mới hiểu ra một điều, con gái lớn thật sự không thể giữ trong nhà.” 

“Cháu luôn cảm thấy bác và Jessica thật sự rất giống nhau. Luôn bảo vệ người mà họ yêu thương bằng mọi cách mà đôi khi không nhận ra những điều giản dị như thế.” Thomas cười nhẹ và nói.

“Ý cháu là bác đã sai khi phản đối hai đứa chúng nó.”

“Bác không sai vì bác có lý lẽ riêng của bác nhưng Jessica cũng không sai khi em ấy chỉ muốn sống bên người mà em ấy yêu.”

“Nhưng bác thật sự không hiểu tại sao Jessica lại chọn TaeYeon?” Ba của Jessica thở dài và nói.

“Cháu cũng muốn có một câu trả lời thỏa đáng. Nếu như vào 7 năm trước chúng ta biết được lý do đó của Jessica thì đã không xảy ra những đau khổ này. Nhìn họ bây giờ khiến cháu cảm thấy có chút hổ thẹn. Nếu ngày ấy không cố chấp mà đoạt lấy thứ không phải của mình thì đã không như thế này. Dù cháu và Jessica chưa từng ở bên nhau nhưng sự chia ly của họ ít nhiều là có phần lỗi của cháu.”

“Sica thật sự là đã bỏ qua một chàng trai tốt.” Ba của Jessica đặt tay lên vai Thomas và nói.

“Bác luôn nói cháu là một chàng trai tốt vì bác tin rằng cháu có thể bảo vệ và là chỗ dựa vững chắc của Sica. Nhưng bác thấy đấy cô ấy luôn kiên cường đứng giữa chúng ta nhưng lại có thể thổn thức trong vòng tay của TaeYeon. Chỉ ở bên con người đó, Sica mới thật sự có thể cười, có thể khóc như cô ấy muốn.”

“Dù sao thì vẫn phải cảm ơn cháu đã từng ấy năm ở bên và chăm sóc cho mẹ con Sica.”

Ánh đèn trên dòng chữ của phòng phẫu thuật vẫn còn sáng chói, tuy chỉ là một ca tiểu phẫu nhưng có vẻ như việc đưa cậu bé đến bệnh viện hơi trễ đã làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn dự đoán. Jessica vẫn ngồi dựa vào TaeYeon, thân thể dường như sắp kiệt sức.

“Mình mua cho cậu thứ gì uống nhé. Có lẽ sẽ phải đợi thêm một lúc nữa.” TaeYeon khẽ vén những sợi tóc vương trên khuôn mặt hốc hác của Jessica và nói trong khi Jessica chỉ gật nhẹ đầu. Trong lòng cô bây giờ mọi thứ đều tan biến chỉ còn lại nỗi lo về Summer.

TaeYeon từ từ đi về phía hành lang bên ngoài để mua chút đồ uống cho Jessica và khi cô đang quay trở lại với cốc cafe trên tay, có một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông đã ngăn bước chân của cô ấy lại. TaeYeon lại gần về phía họ bởi nội dung của cuộc nói chuyện kia.

“Nhưng sự chăm sóc của cháu cũng không thể so sánh với TaeYeon được. Đặc biệt là Summer.”

“Bởi vì Summer biết TaeYeon là ba ruột của nó. Jessica thật sự là không hề muốn gạt đi sự tồn tại của TaeYeon trong suốt 7 năm đó. “ Thái dương của TaeYeon khẽ giật liên hồi, đầu óc của cô đột nhiên trở nên rối loạn. Cốc cafe trên tay rớt xuống sàn bệnh viện chảy lênh láng một khoảng. TaeYeon đứng trước mặt Thomas và ba của Jessica, đôi mắt vô hồn không định, khóe môi nhếch lên rồi lại hạ xuống, nắm tay cô ấy khum lại, hình ảnh này của TaeYeon khiến hai người trước mặt cô nhận thấy sự hoang mang cực độ.

“Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”

“TaeYeon à, em bình tĩnh nghe anh nói đã.” Thomas bước tới giữ lấy cánh tay của TaeYeon.

“Bỏ tôi ra. Tôi đang hỏi là hai người nói cái gì? Summer là con của tôi sao?” TaeYeon hất mạnh tay của Thomas, đôi mắt của cô ấy rung lên như thoát khỏi sự kiểm soát. TaeYeon mím chặt môi của mình lắc đầu một cách liên tục trước khi bước về phía Jessica đang ngồi. Đôi chân của cô ấy trở nên nặng trịch, những hình ảnh về Summer cùng câu nói của ba Jessica cứ liên tục đập nhả vào cái đầu như muốn nổ tung của cô. TaeYeon bước tới trước mặt Jessica, lắc mạnh đầu mình, đôi mắt cô đục ngầu, những tia đỏ gằn lên đầy đáng sợ. Jessica ngạc nhiên trước biểu hiện này của TaeYeon, sau cùng thì bị hai cánh tay của TaeYeon siết chặt lấy bả vai gằn lên từng chữ một cách tức giận.

“Tôi đã không định hỏi cậu về điều này thêm bất cứ một lần nào. Nhưng hôm nay có chết cậu nhất định cũng phải trả lời tôi.”

“TaeYeon có chuyện gì vậy?”

“Nói...ngay lập tức, nói cho tôi biết Summer có phải con trai của tôi không?” TaeYeon trợn trừng mắt và nhìn vào sự run sợ đến co rúm người lại của Jessica. Jessica cảm thấy luồng khí lạnh toát ra, lan tỏa trong cơ thể mình đến dựng tóc gáy. Cô chưa bao giờ chứng kiến hình ảnh này của TaeYeon, cô ấy giờ đây như một con thú hoang bị thương cảm tưởng chỉ muốn nuốt chửng lấy cô.

“TaeYeon à...không phải...mình...có ý giấu cậu...nhưng...” Jessica khó nhọc thốt ra từng chữ, nước mắt cô bỏng rát trào ra khỏi hốc mắt. Bỗng nhiên TaeYeon cúi đầu mình và siết thật chặt nắm tay của cô ấy. Đôi mắt ấy đau thương đến cùng cực, những giọt nước mắt rơi thành từng hạt cảm tưởng như đọng lại ngay trên khuôn mặt đầy tổn thương ấy.

“Tại sao cậu nhất định phải xé nát trái tim tôi như thế này? Tại sao hả Jessica?” TaeYeon đẩy Jessica lại sát vào tường, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt tuôn ra như sự căm phẫn trong lòng đang trào dâng.

“Mình không hề có ý như vậy?” Jessica vừa lắc đầu mình vừa nói.

“Cậu thật sự rất tàn nhẫn. Bây giờ cậu có biết tôi cảm thấy mình như thế nào không? Tôi giống như một con ngốc đầy khờ khạo. Tôi có cảm tưởng mình sẽ bị đẩy xuống địa ngục. Tôi muốn lôi trái tim đau đớn này ra khỏi lồng ngực. Tôi bây giờ là không thể chịu đựng được nữa. Tại sao nhất định phải biến tôi thành một kẻ xấu xa như vậy? Tôi yêu cậu cũng là sai sao?” TaeYeon vừa nói vừa lấy nắm tay đấm liên hồi vào ngực mình.

“TaeYeon à, đừng như thế mà. Làm ơn, đừng như vậy nữa.” Đôi tay của Jessica khẽ giữ lấy khuôn mặt của TaeYeon.

“Buông tôi ra. Tôi không muốn nghe cậu nói thêm lời nào nữa.” TaeYeon gạt tay Jessica ra khỏi mắt mình, cô xoay người chạy ra khỏi hành lang bênh viện. Những bậc cầu thang nối tiếp nhau, TaeYeon cứ chạy như vậy, cho đến khi đôi chận ngã khụy. TaeYeon ép mình lại nơi góc tường, bàn tay ngậm chặt trong miệng, những tiếng khóc nấc lên từng cơn và vỡ òa trong bóng tối. Cô khóc như một đứa trẻ cảm nhận sự mất mát. Trong đôi mắt hoa đi ấy, hình ảnh Summer lại càng hiện ra rõ rệt. TaeYeon siết chặt lấy nắm áo của mình, đau đớn dâng trào cuộn lại thành những đợt sóng đánh vào tiềm thức của TaeYeon. Cảm giác như cả thế giới này đã sụp đổ, bản thân không thể ngừng tự hành hạ. Cô hận mình tại sao lại ngu ngốc đến vậy? Cô hận tại sao ông trời lại đối xử với cô như thế này? TaeYeon hận tất cả nhưng tột cùng của sự tổn thương TaeYeon thật sự hận chính mình. Rốt cuộc rằng trên đời này còn bao nhiêu sự thật cô chưa biết? Còn những nỗi đau nào cô cần phải trải qua? TaeYeon ngước dòng nước mắt mặn chát thấm ướt cổ áo mà than rằng là cô đã sai ở đâu? Cuộc đời này đến bao giờ mới ngừng trừng phạt cô? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro