[LONGFIC] Nhà Mình Có Thêm Em Bé [Chap 5-9], YulSic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5 

---Yoona’s POV---

Người lớn thiệt là khó hiểu! Cái câu này nghe quen quen… không biết có phải vì mấy đứa bạn trong lớp mình thường xuyên nói cái này không.

Bạn Dara thì thắc mắc tại sao appa bạn ấy lại không trẻ như appa Yul của mình mà lại già như ông ngoại.

Bạn Shindong thì cứ buồn rầu suốt ngày vì không hiểu tại sao mình và mấy bạn khác thì bị pama với cô giáo rượt chạy vòng vòng bắt uống sữa mà riêng bạn ấy thì thèm muốn chết mà mỗi lần rớ vô ly sữa là lại bị la cấm không cho uống. Bí quá, bạn ấy mới uống lén, lâu lâu cô bắt được la cho một trận tơi bời. Tội thiệt!

Nói chung là có rất nhiều nhưng thắc mắc không có lời giải đáp, mà nhiều khi cái tính khí thất thường của người lớn cũng khiến cho trẻ con tụi mình nhiều phen lao đao khốn khổ.

Còn cái thắc mắc không biết hỏi ai của mình là như vầy nè:

Hồi mình chưa biết nói, suốt ngày pama cứ năn nỉ mình nói: mình chỉ vô li nước, umma bắt mình nói “uống”, mình chỉ vô cái bánh, umma bắt mình nói “ăn”,… hơi tí là umma bắt mình nói. Hễ mình nói được là umma mừng rú, khen mình giỏi, thơm mình chùn chụt rồi chạy đi khoe tùm lum. Nói có gì khó đâu, chỉ tại mình không thích nói thôi! Mình đã quen với việc nói xí xô xí xào tiếng người ngoài hành tinh và khua khoắng tay chân mỗi khi có yêu cầu. Mà umma cũng tài thiệt, hiểu hết những gì mình muốn. Bởi vậy, cần gì phải nói ra khi hai mẹ con đã hiểu nhau như vậy, mấy bạn thấy mình nói có đúng hông?

Rồi tự nhiên một ngày, umma đột nhiên không chấp nhận chuyện mình khua khoắng tay chân nữa. Umma dắt mình đi bác sĩ, thuê cô giáo về dạy cho mình nói… umma cương quyết bắt mình nói. (Trong khi nhóc Tồ nó cứ ê ê, a a suốt mà umma không bắt nó đi học nói vậy ta?) Mãi mình cũng nói được sơ sơ, đến lúc mình chịu nói rồi thì thỉnh thoảng umma lại nhảy dựng lên không cho mình nói! Thiệt tình không hiểu nổi luôn! Mới hôm kia nè, buổi tối nhóc Tồ đi ngủ trước, nhìn nó ôm gối trong giường y như mấy con cún con, dễ thương quá đi thôi. Mình bò vô giường, hôn lên trán nó rồi quay qua thông báo với umma:

-Tồ ngủ, Tồ ngủ òi.

Umma lật đật đưa tay ra suỵt bảo mình: 

-Im lặng!

Mình gật gù ra vẻ hiểu chuyện, đưa tay lên miệng suỵt dài một cái và reo lên:

-Im lặng! Im lặng!

Umma giật phắt người khi nghe mình reo rồi trợn mắt to như mắt ốc nhồi nhìn mình đầy nghiêm khắc. May quá, mình reo “im lặng” inh ỏi thế mà nhóc ấy chỉ trở mình một cái rồi thôi, phù. Mình hiểu là giờ ngủ không được quấy rầy nó nhưng ắt hẳn sáng ra nó phải thức dậy giống như mình chứ. Vì thế, sáng ra, vừa thức giấc là mình đã lăn qua chỗ nó, dẩu mỏ ra gọi um xùm:

-Chungieeee, dậy đi học, đi học!

Mình tốt thế mà umma lại suỵt nữa, chán ghê…

Rồi còn những lúc có chuyện không vừa ý, mình thường quen lăn ra khóc, giãy đành đạch và la làng. Thế là mỗi lần như vậy, 
umma lại bắt mình phải nói : “Không chịu”. Vụ này tưởng dễ nhưng thật ra khó thực hiện lắm, vì hàng ngày có tỉ tỉ thứ mình “không chịu” nhưng lúc nổi cơn tam bành lên mình có nhớ gì nữa đâu. Mình chỉ biết khóc thét rồi nằm ăn vạ ở đó thôi, làm sao bình tĩnh mà nhớ đến chuyện phải nói gì cơ chứ.

Rồi một ngày kia, trong khi đang giãy dụa khóc lóc từ chối mặc cái áo mới lấp lánh ngứa ơi là ngứa đi học, mình lại nghe umma quát như sấm:

-Yoong nói Yoong không chịu đi!

Mừng như vớ được cọc, mình gào lên:

-Hông chịu, hông chịu!!!

Trời ơi, tác dụng cấp kì luôn! Umma lập tức dẹp ngay cái áo ngứa như sâu róm đó và kêu appa đem ra một cái áo mềm mại mà mình vô cùng ưa thích.

“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lí chói qua tim…” 

Chân lí ở đây là phải nói, còn nói gì thì… hổng biết. Kệ, nhớ gì thì nói đó. Umma thấy mình “phun châu nhả ngọc” là mừng húm rồi, nói gì chả được, hehe!!!

Mình nghĩ vậy nhưng sự thật lại không phải vậy, hic!

Hôm bữa mình thấy umma cầm cái quạt, mình chỉ vào cây quạt và nói:

-Màu xanh quạt.

Mới đầu umma cười cười, sửa lại “quạt màu xanh”, nhưng mình cứ bướng bỉnh cãi lại “màu xanh quạt”. Nhắc đi nhắc lại tới lần thứ mười mấy (đếm hết ngón tay tới ngón chân là mười mấy phải không mọi người?) thì umma nổi xung lên. Umma dí mặt mình sát vào mặt umma, gằn từng chữ một “quạt – màu – xanh”. Thấy umma làm dữ quá, mình im thin thít luôn!

Hồi tuần trước, nhóc Tồ bị rối loạn tiêu hóa nên cứ ăn vào là bị ói ra suốt. Thấy mọi người lo lắng, mình cũng lăng xăng lít xít chạy xung quanh. Nắm được tình hình rồi, mình cẩn thận thông báo cho từng người (mặc dù mọi người đã biết tình hình trước mình): “Tồ bịnh, Tồ ói”.

Để cho chắc cú, mình thông báo riêng cho từng người, mỗi người 3 – 4 lần với cùng một nội dung. Mọi người như muốn khóc thét lên vì không chịu nổi cái điệp khúc:“Tồ bịnh, Tồ ói” của mình nên đã đuổi mình đi chỗ khác chơi cho rảnh nợ! Thiệt quá đáng! Người ta có lòng tốt thông báo cho biết mà còn hắt hủi nữa chớ! Hứ, giận luôn!

Rồi nhóc Tồ cũng khỏe lại, nhưng được vài ba bữa thì nó và mình lại cùng bị bệnh. Mình bệnh trước: ho và sốt, hôm sau, nhóc ấy cũng bắt chước bệnh theo. Chắc nó sợ pama bỏ rơi nó để lo cho mình nên giả bộ bệnh đây mà, thiệt hết nói nổi con bé này. Mà sao nó ho lắm thế, cứ “khụ khụ, khụ khụ” suốt thôi. Mình cũng phải phụ họa “khặc khặc, khặc khặc” cho đồng đều. Appa nghe điếc lỗ tai quá, phải kêu lên: 

-Hai đứa này ho quá! Cứ như hai con cún sủa bậy á!

Cả đêm, hai người cứ đặt đồng hồ kều tít tít để lục đục dậy sờ đầu, sờ trán hai đứa mình, rồi umma với appa còn lột áo mình với nhóc Tồ ra lau mình nữa. Hừ hừ, lạnh chết đi được nhưng vì buồn ngủ quá nên mình chỉ giãy giãy vài cái rồi ngủ tiếp, để mai xử tội pama sau, dám lợi dụng đêm tối thả dê người đẹp, tội này không xử không được mà!!!

Vậy mà sáng ra, umma vẫn bắt mình đi học, umma bảo:

-Yoong đi học một chút xíu thôi, pama phải đi làm, có nhiều việc gấp lắm. 10h appa đón Yoong rồi pama ở nhà với Yoong luôn nha.

Việc gấp là cái quái gì, mình đâu có tin! Chắc hai người này định lừa mình để ở nhà với nhóc Tồ chứ gì. Mình vẫn đi học, nhưng vào lớp mình quậy tưng: khóc lóc, ăn rồi ói, nóng đầu rồi nằm chèm bẹp một chỗ… Cô Sunkyu sợ quá, chở mình về luôn từ lúc 9h. Mình mừng lắm nhưng về tới nhà thì cửa đóng im ỉm, pama đi đâu mất tiêu, dzậy đúng là pama đi làm việc gấp thật rồi. Huhu… cô ơi…huhuhu…

Cô cuống quýt lấy điện thoại ra gọi à lố a lồ cho umma. Chưa đầy 10 phút sau, pama đã về tới, mình mừng rỡ chạy ra đu lên chân appa. Appa mua cháo gà cho mình ăn, ngon quá appa ơi!!! Ngon hơn umma nấu nhiều! Í chết, thấy đồ ăn là sáng mắt, hố rồi, cũng may mà umma chưa nghe thấy, nếu không thì mình chết chắc! Appa ra dấu suỵt với mình, mình cũng suỵt lại! 
Ăn xong, umma lo cho nhóc Tồ còn appa nhận nhiệm vụ cõng mình lên lầu. Lên tới phòng rồi mà mình vẫn chưa buồn ngủ, thế là appa làm đủ thứ trò cho mình coi, cho mình đi tàu bay,… Vui quá appa ơi, mai con muốn ở nhà nữa!

Chap 6

Hôm nay thấy hơi khoẻ khoẻ trong người rồi nên kể tiếp chuyện hôm bữa cho mấy bạn nghe. 

Mình cứ tưởng nhóc Tồ chỉ bú được sữa thôi, ai dè umma bắt đầu bày ra chén bát, quấy cho nó một thứ gì đó giống như cháo mà không phải cháo, umma bảo là “bột”.

Vụ này mới à nhe, umma chưa cho mình ăn món này bao giờ thì phải? Mình nhăm nhe đi quanh cái mâm bột của nhóc Tồ để coi nó khoái cái món này không, nếu ngon chắc mình xin umma cho ăn ké chứ mấy bữa nay ngán cơm quá…

Nhìn kìa, nó lè ra đấy mép, chắc là dở lắm! Umma vẫn không tha cho nó, umma cứ đút bột rồi lại cho nó uống nước, rồi lại đút… Khoảng chục muỗng, tự nhiên thấy nó không lè ra nữa, nó ăn lia lịa, umma cũng chóp chép, há miệng, ngậm miệng theo nó, trông thật kì dị!!! Mình mon men tới gần nhìn miệng rồi mình bảo umma:

-Ăng, ăng!!!

Umma cười khì khì rồi bảo:

-Yoong nói lại đi, nói là CHO CON ĂN.

Umma kì ghê, nói thế mà cũng chưa chịu, bắt phải dài dòng văn tự nữa. Thôi thì vì miếng ăn, đành chịu vậy:

-Cho con ăng, ăng!

Umma cười hài lòng rồi đút cho mình một muỗng, chưa nuốt vội, mình ngậm miếng bột trong mồm và dùng lưỡi phân tích: hơi ngòn ngọt, thơm thơm, bột nhuyễn và mịn, không lợn cợn như cháo, thật dễ nuốt, ực! 

Mình há hoác mồm ra, đợi umma đút tiếp. Umma nhăn mặt bảo “Yoong chờ chút” (lúc nào umma cũng bảo chờ một chút, chắc mình phải đặt cho umma cái biệt hiệu là “CHỜ MỘT CHÚT” quá) rồi umma chạy vèo vào bếp, loảng xoảng chén bát gì đó rồi bưng ra cho mình một chén bột âm ấm đầy ắp đưa cho mình. Mình khoái chí đón lấy chén bột xúc lấy xúc để…

Đang ăn, tự dưng mình nhận ra “bất công xã hội”: nhóc Tồ thì được umma đút còn mình thì phải tự ăn là sao????? Không được, như vậy không ổn chút nào.

Mình trả lại cái chén cho umma, umma nhướng mày hỏi:

-Yoong không ăn nữa à?

Chết men, umma hiểu lầm rồi. Mình lắc đầu nguầy nguậy rồi dúi cái muỗng vào tay umma nói: ăng, ăng.

Umma hiểu ngay và cười xoà:

-Yoong nói lại đi!

Xời ơi, thì nói, mình la lên:

-Cho con ăng!

Umma cười nghiêng ngả, xài luôn một cái thìa, đút cho mình một muỗng, nhóc Tồ một muỗng, liên tục. Con bé cứ trố mắt ra, 
chắc nó sợ mất vệ sinh. Babo! Chị đây đi học gặm chung ổ bánh mì với mấy đứa bạn còn chưa sao nữa là, ăn đi, nhìn cái giề!!!!!!!!!

À, mà còn chuyện này nữa để mình kể mấy bạn nghe.

Kể từ ngày có nhóc Tồ tới ở chung nhà, có nhiều thay đổi quan trọng trong cuộc sống của mình ghê! Một trong những chuyện đó là chuyện tắm táp.

Hồi xưa, mỗi ngày umma tắm cho mình có một lần hà, nhưng giờ mình tắm tới 2 lần/ngày lận! Một lần bằng vòi sen, một lần ngồi trong chậu đàng hoàng. Tại vì chiều hôm bữa, đi học về, umma cho mình tắm vòi sen xong, mặc quần áo đầy đủ rồi umma bảo:

-Yoong ngồi đây chơi đi, umma đi tắm cho Krystal đây!

Ngồi chơi được một hồi, mình thấy tò mò quá, lẻn theo xem Chunggie được umma tắm như thế nào. Chao ôi, vua chúa chắc cũng chỉ sướng bằng nó thôi: một mình nó mà tới hai chậu nước đầy, xà bong, đồ chơi, khăn để la liệt…

Umma bắt đầu gội đầu cho nó kìa, xời ơi, cái đầu có tí tóc mà cũng bày đặt gội nữa! Có nước vô, tóc bết lại thấy trọc lóc luôn, tức cười quá! Nó có vẻ khoái chí, miệng cười toe toét, ê a liên tục. Bây giờ, umma bắt đầu nhúng nó vào nước, cái chân tí xíu hồng hồng của nó đạp nước văng tung tóe mà umma chẳng la rầy gì hết. Chả bù với lúc tắm cho mình, mình làm văng có tí xíu nước mà umma đã la í óe luôn mồm.

Nhìn nó tắm mà tự nhiên mình thấy nóng trở lại, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy tong tong, mình thấy nhớ cái chậu tắm mà mình đã bái bai cách đây mấy tháng rồi nữa chứ… mình âm thầm bước đến sau lưng và khều khều lưng umma… Umma giật thót cả người, mình chỉ vào cái chậu và kêu:

-Chắm, chắm!

Umma trợn mắt bảo:

-Con tắm rồi mà!

Mặc kệ, mình cứ sấn bừa vào và leo tọt vào cái chậu còn đầy bọt xà bong mà nhóc Tồ mới xách butt đi ra. Umma giận điên la trời la hỡi nhưng vì mắc bận với nhóc Tồ nên chẳng thể làm gì được mình, ha ha ha! Yên vị trong chậu rồi, mình nhoài người qua tịch thu luôn mấy con vịt cao su mà nhóc ấy đang chơi trong chậu bên kia, nó chỉ biết ngơ ngác nhìn theo chứ không kháng cự gì cả… Mà kháng cự cái gì, mấy con vịt đó của mình lâu này chứ bộ!

Ngồi chơi một hồi thì thấy umma đã tắm cho nó xong, tự nhiên mình thấy hơi hối hận vì vụ không nghe lời lúc nãy, mình xởi lởi muốn giúp đỡ umma chút đỉnh: mình đứng dậy lấy cho umma cái khăn quàng vào người nhóc Tồ. Ai dè chân tay hậu đậu làm rơi luôn cái khăn vào chậu nước! Ui trời ơi, umma giận sùi bọt mép luôn, đành xách con bé ướt như con chuột lột chạy vội ra ngoài vì đâu còn cái khăn khô nào để quàng cho nó đâu! Trong miệng umma gầm ghè nói cái gì đó, mình cũng không biết nữa nhưng coi bộ dễ sợ lắm, hic! Thôi phải chạy ra năn nỉ mới được…

-Á, Yoong ngồi yên trong đó đi, chờ umma chút!

Không kịp nữa rồi! Veooooooo! Mình thấy mình nằm ngửa trên sàn nhà, butt đau ê ẩm vì trượt chân trên nền nhà ướt. Đau vậy nhưng mình có dám khóc đâu. Lồm cồm bò dậy, mình lết ra giường chỗ nhóc Tồ đang được thay đồ, cười nhăn nhở và đưa cho umma hộp phấn rôm để umma xức cho nhóc Tồ. Umma cười mà như mếu, choàng vội cho mình cái khăn lau tạm, lột bộ đồ ướt nhẹp của mình ra, sắp hai chị em mình lên giường và xịt phấn rôm như người ta rắc muối tiêu lên bánh mì. Sau khi hai ổ bánh mình (mình và nhóc Tồ) được mặc quần áo xong xuôi, umma xoa butt cho mình và bảo:

-Mai umma cho con tắm chậu nha.

Công nhận umma biết điều ghê, mình cười tít mắt đầy hài lòng và hun umma một cái chụt vào má rõ to.

Hai đứa tắm xong thì chả còn chuyện gì để làm nữa, umma lo đi coi cái gì gì đó trên mạng rồi, còn có mình với nhóc Tồ ở trong phòng thôi. À đúng rồi, biểu diễn nhảy nhót cho nó coi mới được. Mình khoái nhứt là những lúc mình biểu diễn nhảy nhót cho nhóc Chunggie xem chơi. Hồi xưa chẳng có khán giả gì hết, mỗi lần mình nhảy mồ hôi ra như tắm, mệt muốn chết mà không có người cổ vũ, chán phèo!

Bây giờ, hễ mình lên cơn cà nhún cà nhún là nhóc Tồ cười rung rốn luôn. Thấy nó khoái, mình lại càng hăng máu. Chỉ phiền một nỗi là mình thì thích nhảy ở trên giường mà pama cứ bắt mình phải xuống dưới đất nhảy hoặc là cứ nhìn mình lom lom như thể sắp đè cổ mình xuống vậy. Có khi hai người họ còn bồng luôn người khán giả duy nhất của mình di tản đi chỗ khác nữa chớ, pama quá đáng thiệt!

Hôm nay mình lại thấy ngứa ngáy tay chân rồi, mình ra trước mặt nhóc Tồ nhún nhún thử mấy cái xem phản ứng nó thế nào: nó cười hăng hắc liền. Nhỏ này chơi được!

Mình tung người làm vài thế võ giống trong phim kiếm hiệp: đây là Kim Long Quá Hải (mình nhảy phốc từ đầu giường xuống cuối giường), còn đây là Kim Kê Độc Lập (mình đứng bằng một chân, chân kia đá lia đá lịa như đá gà), còn nữa nè Quạ Vô Ăn Chuối (mình nhảy tới chụp cái gối ôm cạp cạp mấy nhát), cái này là Chó Xè Gốc Me (mình chống 2 tay và một chân xuống giường, chân kia gác lền chồng gối bên cạnh),…

À, mình nhớ appa có nói trong một truyện kiếm hiệp có một nhân vật nội công rất thâm hậu nhưng võ công lại không giỏi, vì vậy anh ta luôn dùng đầu để tấn công kẻ địch, mình cũng phải thử môn võ này mới được…

Hự, hự, mình đập đầu lia lịa xuống giường, umma la:

-Yoong làm gì mà như con bổ củi vậy???

Con bổ củi là con gì ta? Nó có đẹp như mình hông? Hự hự, mình tiếp tục luyện tập… ha há, nhóc Tồ cười nắc nẻ, ôi chao, nó bị nấc cụt rồi kìa! Thôi mình tạm ngưng cho nó nghỉ cười 5 phút, chứ nếu không nó đứt hơi mất.


-Éc éc, ê ê…

Con bé nó gọi, nó kêu mình làm tiếp cho nó coi, nhóc này thiệt là… Thôi được, “íp du lai ai áp tơ nun du”  luôn…

Hự hự, hây hô hây BỐPPPPPP!!! Ủa, trên giường có cái gì cứng ngắc đập vào trán mình vậy nè???!?!

-Arrrrrrrr…oa…oa……..

Nhóc Tồ khóc! Nó gào lên thảm thiết, mặt mũi đỏ tía, môi nó giật giật rồi phát ra những âm thanh chát chúa kinh hoàng, trên trán nó ửng đỏ một cục trỏn trỏn lồi lồi. Umma phóng tới như điện giật, bế xốc nó lên, hôn vào cái cục lồi lồi đó, umma dỗ dành nó, hôn nó quá trời. Nó có vẻ dịu lại và chỉ còn thút thít… Umma vẫn âu yếm nó trong lòng…

Umma ơi, còn con thì sao? Tự nhiên mình thấy trán mình cũng có vẻ đau thì phải. Ừ đúng rồi, không chỉ ở trán mà mình còn thấy nhoi nhói trong lồng ngực nữa, có cái gì xốn xang trong đó, nó làm cho nước mắt mình dâng lên… Umma , con cũng đau nè, con đau thiệt mà huhu…huhu…….. mình cũng oà ra khóc. Qua màn nước mắt, mình liếc xem umma có nhìn thấy, có nghe thấy mình đang khóc không?

May sao lúc đó appa về tới, umma chuyển nhóc Tồ qua cho appa ẵm rồi chạy tới ôm mình vào lòng, săm soi nhìn chăm chú lên trán mình (umma săm soi hơi lâu vì nhìn tới nhìn lui không thấy cục u nào hết, trán mình nó vẫn trơn lu hà!) nhưng umma cũng hôn trán mình, vỗ vỗ lưng mình bảo:

-Nín đi, umma yêu Yoong nhất nhà mà.

Nghe giọng umma thủ thỉ, cái nhoi nhói ở ngực mình dịu dần, trán cũng hết ê ê. Mình nhoẻn miệng cười, hun lên môi umma một cái. Umma cũng hun lại và bo thêm một cái trên má nữa.

Lúc này mình để ý thấy appa đang khó chịu thì phải. Thôi kệ, mình không quan tâm, mình quay qua nhìn nhóc Tồ, nó đã hết thút thít, nhìn mình đầy sợ hãi. Mình mon men tiến lại gần, nhún nhún vài cái ra hiệu sẽ biểu diễn tiếp cho nó coi. Nó ngần ngừ một hồi rồi cũng toét miệng cười khích lệ, ý nói muốn coi tiếp. Thế là mình lại tiếp tục nhảy… Ha haha, nó cười rồi, nước mắt còn đọng lại trên mí kìa. Hê hê, lêu lêu, vừa khóc vừa cười ăn mười …!!!

 if you like i afternoon you : thích thì chiều

Chap 7

Mấy hôm nay appa nổi hứng thợ mộc, hì hục làm cho nhóc Tồ một cái chuồng. Chuồng này kín bưng bốn bề toàn chấn song, chỉ có phía trên là hở, tối đến umma lại lấy một thứ gì đó giống như cây dù chụp lên trên, con bé có mà chạy đàng trời. Tối tối, mình vẫn được umma ôm vào lòng và gãi lưng cho, umma chỉ tay vào chuồng và nói:

-Yoong ngoan, Yoong được ngủ với mẹ. Jung hư, Jung khóc nhè, Jung biếng ăn, Jung bị nhốt trong chuồng.

Mình sung sướng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ phạm vào mấy cái trọng tội umma kể trên để rồi bị nhốt trong chuồng ngủ riêng giống nó(mặc dù thỉnh thoảng mình vẫn lén chui vào nằm thử coi cảm giác như thê nào, hehe…)

Được vài hôm thì nhóc Tồ tỏ vẻ bất mãn với việc ngủ trong chuồng (lúc trước mỗi lần nó khóc mình cứ tưởng là nó bị mát điện nhưng bây giờ thì hiểu là nó bất mãn). Cứ đến giờ ngủ là nó khóc lóc, giãy đành đạch đòi bế. Được bế rồi thì ngủ, ngủ rồi đặt vô chuồng là lại thức và khóc. Umma bất đắc dĩ phải tập tạ ban đêm, nâng lên hạ xuống nó miết cũng mệt, thế là umma cho nó ngủ chung giường luôn. Tới lúc này thì có 1 kẻ phải ra đi, đó chính là Yul appa! Mình cũng quên kể là từ trước tới giờ mình ngủ chung với cả 2 người luôn, pama nắm 2 bên mình nằm ở giữa. Appa nói hay đùa là giống như cái bánh hem-bơ-gơ, Yoong là cục nhân thịt ngon lành, phải tội hơi nhiều xương thôi.

Bây giờ nhóc Tồ vào nắm chung thì umma lại thành cục nhân tại vì umma nằm ở giữa, 2 chị em mình nằm 2 bên. Cục nhân này to bự quá, cái bánh hem-bơ-gơ bị biến dạng rồi, để bữa nào hỏi appa coi appa thấy 3 má con nằm chung với nhau giống cái gì???

Mà mình thấy, appa bị đuổi qua phòng khác mà xem chừng chẳng buồn tí nào. Mình thấy appa tung tăng mở vi tình chơi “gêm” thả ga, đọc báo xong thì vứt bừa ra sàn nhà, bật TV coi xong ngủ gục để TV hó hét đến tận sáng… Umma nổi khùng bắt appa vừa làm việc nhà vừa giữ nhóc Tồ mỗi khi nó quậy, appa cũng chẳng dám phàn nàn gì…

Mình thì cũng không thấy buồn khi không có appa ngủ chung giường. Nói nhỏ nhe, còn khoái nữa là đằng khác vì appa ngủ hay lè lưỡi, lâu lâu còn thở vào lỗ tai mình nữa, nhột thí mồ. Thỉnh thoảng appa còn gác chân lên người mình nữa chứ. Có hôm mình nằm mơ bị bạn Shin Young mập ú đè lện người bóp cổ, giãy mãi mà không ra. Mình sợ toát cả mồ hôi, tỉnh giấc thì thấy nguyên một cái chân nặng trịch của appa đang gác lên bụng mình, tay appa thì chặn ngang cổ mình!!!

Ngủ chung với nhóc Tồ cũng có cái vui, nhiều khi mình thấy chưa buồn ngủ, mình lại làm trò cho nó coi, nó cười khanh khách nghe sướng cái lỗ nhĩ. Thế nên mình mới hiểu tại sao các cô chú nghệ sĩ, ca sĩ, vâng vâng sĩ cứ bảo: “Sự cổ vũ của khán giả là nguồn động viên lớn lao…” hê hê! Chỉ có umma là cáu điên, sau một hồi dịu ngọt dụ mình ngủ không được, umma hóa thành bà chằn: umma đét butt mình đau điếng rồi đè mình nằm xuống. Mình la e é, định khóc thì thấy umma quay sang quất đen đét vào người nhóc Tồ, quát: “Junggie hư, ngủ mau!” (Ê mà sao cái tiếng đen đét này nghe giống tiếng tay umma đập lên gối ghê nha??!?!?) Thôi ghê quá, ráng mà ngủ không thôi butt mình nó cũng kêu “đen đét” bây giờ. Tay đâu, chui vào miệng để Yoong mút lấy hứng ngủ cái coi.

--------

Sáng hôm sau…

Aigooo…, ngủ dậy tỉnh táo rồi nên bây giờ mình kể tiếp cho mọi người nghe bức xúc của mình đây.

Từ hồi phải chia sẻ pama với nhóc Tồ, ngoài việc phải chấp nhận đau thương, mình còn hồi hộp không biết sắp tới có phải chia gì cho nó nữa không??? Giờ thì mình biết rồi, hic, đó là kho báu đồ chơi của mình!

Mấy tháng đầu mình đã mừng hụt vì thấy umma toàn mua đồ chơi mới cho nó. Mình cứ nghĩ đồ đứa nào thì đứa đó chơi, quá dễ! Mà đồ chơi của nó thì chán phèo, chẳng bao giờ mình thèm rớ tới: nào là lục lạc, thú nhồi bông nho nhỏ … tầm thường!

Đùng một cái, nó bắt đầu thích đồ chơi của mình, nó mon men bò bò lết lết ra chụp những thứ mình đang chơi rồi cho vào mồm ngậm ngấu nghiến, nước miếng chảy nhễu nhão nhìn phát gớm!!! Umma hay nói:

-Junggie dùng lưỡi để khám phá chất liệu và mùi vị của đồ vật mới. (umma thiên vị thật, hành động ấu trĩ thế mà umma giải thích nghe cao siêu ghê).

Vậy chứ mà umma lấy lại đồ chơi cho mình là nó hụ hụ giả bộ khóc. Thế là umma kiếm trong tủ đồ chơi của mình để lấy mấy món khác cho nó chơi. Umma lục lọi một hồi rồi lấy ra một đống thứ mà lâu rồi mình không chơi: cái máy bay bị gãy một bên cánh, thằng robot cụt tay, chú Buzz Lightyear hết pin, cái điện thoại hát ra nhạc, con gấu bông biết nói… úi chà! Lâu ngày dòm lại sao giờ thấy mấy món này đẹp long lanh dzậy ta??? Không được, không được, không cho nó chơi. Mình nhào tới giựt lại cho bằng hết, không chừa cho nhóc Tồ cái nào và bắt đầu tỉ mỉ ôn lại cách chơi hồi xưa của mình. Umma lải nhải nói cái gì đó:

-Cho Jung chơi đi Yoong. Yoong giỏi mà, Yoong thương em mà, cho em chơi chung đi…

Mình suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy ngường ngượng, dù gì cũng mang tiếng unnie mà. Mình lẳng lặng đi ra giường, lấy cái đồ gặm nướu mang lại cho nó rồi dài giọng nói:

-Cho em bơiiiiiiiiiiiiii!!! (kì quá, định nói là cho em chơi mà sao chữ “b” nó cứ dính lại trên môi thành ra ngọng như dzầy).

Umma phì cười rồi nghiêm mặt, đập mạnh đồ gặm nướu xuống bàn, la lên:

-Cho Jung chơi cái khác!

Á à, tình hình nghiêm trọng rồi đây, có nguy cơ umma sắp dung vũ lực. Mình bèn nhượng bộ một bước, trả lại con robot cut tay cho umma, nói:

-Cho Chung bơiiiiiiiiiiii!

-Cho Jung chơi cơ, Yoong nói lại đi! – umma lặp lại rồi dí tay mình vào tay nhóc Tồ.

Umma đáng sợ ghê! Tâm mình đã phục rồi mà umma bắt khẩu phải phục nữa. Mình trợn trạo múa lưỡi một hồi cũng cất được lời: “Cho Chung chơiiiiiiiiiiii!!!”

Lại phải ngồi gỡ lưỡi ra rồi đây này! Khổ ghê!

Đồ chơi yêu thích nhất của mình là một đội xe gồm mười mấy chiếc, chiếc nào chiếc nấy nhỏ chừng hai ba ngón tay thôi nhưng đầy đủ bộ phận như xe thiệt và đóng mở cửa xe được luôn. Mình mê đội xe này lắm lắm luôn! Ngày nào đi học về mà không lôi nó ra chơi trước khi đi tắm thì mình thấy trong người cứ sao sao ấy, khó chịu lắm!

Đội xe của mình có chiếc do appa mua, có chiếc do umma mua nhưng mình khoái mấy chiếc của appa mua hơn, nhìn rõ ràng xe ra xe, vừa oách vừa ngầu. Còn mấy chiếc umma mua í hả, nhìn lố lăng lắm, ghét nhất là một chiếc màu cam tươi với một chiếc màu hồng! Đúng là không thể hiểu nổi đầu óc thẩm mĩ của umma trong lãnh vực xe cộ mà! Mấy chiếc appa mua mình chơi miệt mài đến tróc cả nước sơn, sứt sẹo tùm lum. Mấy chiếc umma mua mình chỉ cho tham gia đoàn xe cho có tụ thôi chứ không chơi nên chúng còn mới lắm!

Mấy hôm nay thấy mình chơi đua xe, xe này đụng xe kia, xe phóng nhanh đụng vào tường văng ra tung tóe thì nó khoái quá, cười ré lên như điên. Đây nà, nó lại đang coi mình đua xe nà. Á nó bò lại gần rồi, chết, nó sắp vồ lấy một chiếc! mình ba chân bốn cẳng gom tất cả xe lại bỏ vào cái túi đựng rồi chạy biến lên lầu. Umma lại gào theo:

-Yoong, cho em chơi!

Mình giả điếc chạy luôn, 5 giây sau thì nghe tiếng khóc của nhóc Tồ dưới nhà… Đúng lúc đó, ông bà nội với ông bà ngoại qua chơi, ông nội lên lầu bảo mình:

-Đi xuống cho em chơi chung đi con. Yoong ngoan mà!

Rồi ông dắt mình đi xuống. Thấy nhóc Tồ nước mắt nước mũi tèm lem mình lại mềm lòng, mở cái túi đựng ra. Mình lựa đi lựa lại một hồi rồi quyết định đưa cho nó 2 chiếc màu cam tươi với màu hồng mà mình ghét nhất. Ông cười và bảo:

-Yoong thương em quá, cho em hai cái xe mới nhất, đẹp nhất cơ đấy!

Nhóc Tồ cũng nín khóc, nó mân mê hai cái xe rồi cho vào môm gặm luôn! Vừa lúc đó ông ngoại đi tới, ông nội túm ông ngoại lại khoe:

-Yoong giỏi lắm, Yoong thương em, cho Junggie hai cái xe mới…

Hề hề, thì ra muốn được khen cũng dễ như bỡn ấy nhỉ, chỉ việc cho đi cái mình ghét nhất thôi, hay thật! Hứng chí, mình cũng ngoác mồm ra cười rồi chỉ vào đám xe và phấn khích la to:

-Cho Chung bơiiiiiiiiiiiiiiiii!!!

---------

Từ hôm được khen tới giờ, mình thấy khoái gì đâu á! Giờ mình lại muốn đóng vai đại ca hào phóng nữa rồi. Mình lao vào đống đồ chơi, hì hụi tìm xem có cái gì cho em nó chơi không… A, đây rồi, bộ đồ Lego nhiều mảnh nhỏ xíu, xanh đỏ vàng hồng trông thiệt là hấp dẫn! Mình còn bộ Lego lớn nữa nhưng nhóc Tồ còn nhỏ, phải cho nó chơi bộ nhỏ mới hợp… Chunggieeee ơi, Lego nè, chơi đi em…

Con bé hí hửng chộp luôn một nắm lắp ráp, nghiên cứu vài giây rồi cho vào miệng. Chợt….

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…

Một tiếng hú, à không, tiếng hết thất thanh của pama vang lên. Appa xuất hiện từ hồi nào giẳng lấy mấy mảnh Lego từ tay nhóc Tồ, quay qua nghiêm mặt với mình:

-Không cho Junggie chơi.

Mình bướng bỉnh cãi lại:

-Cho Chung bơiiiiii. 

Appa lắc đầu quầy quậy:

-Không cho.

Không cho thì thôi, mình đi tìm cái khác vậy… Rồi, có rồi, đất nặn nhiều màu nè cưng. Hí hí, chị em mình cùng nặn nhé, unnie nặn trước cho cưng coi nè:

-Cái này là con mắt nè, cưng thấy giống hông? Cái này là con rắn, ủa con giun mới đúng. À không, nó đứt gánh giữa đường rồi, giờ thì unnie không biết nó là con gì nữa… Thôi cho cưng hết á, cưng muốn nặn cái gì thì nặn…

Tồ lại tóm lấy cục đất nặn, đúng lúc đưa vào miệng thì…

-YOONG!!!!!!! – lại tiếng quát của pama làm mình giật bắn cả người.

-Không cho Junggie chơi!

Gì kì dzậy???? Ba hồi bắt chia đồ chơi, bốn hồi không cho là sao??? Bực mình rồi nhe!!! Mình gãi đầu cành cạch ra vẻ khó chịu. Appa bước tới ngồi bẹp xuống xoa đầu mình, bảo:

-Không cho Junggie chơi Lego, không cho Junggie chơi đất nặn, nhe!

Nói rồi appa đi ra tủ quần áo phụ umma xếp lại đồ trong đó, thỉnh thoảng hai người lại liếc nhìn hai chị em mình.

Haizzzz, chán chán chán! Cho nó chơi cái gì bây giờ? Đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt mình dừng lại ở hộp chỉ nha khoa của appa. Ồ, cái này hay à nha, mình thấy pama hay rút ra một đoạn rồi cù cưa vào hàm răng tua tủa, quá trời là răng của hai người. Mình phải làm thử mới được!

Kéo nào, kéo ra nào! Ủa, sao kéo hoài mà nó không đứt????? Phì phò phì phò… nãy giờ mình kéo được nguyên một nùi chỉ rồi mà nó vẫn chưa đứt. Sao kì ha, làm sao cầm lên cù cưa hàm răng bây giờ?????

Loay hoay một hồi với mới chỉ rối,, mình chán quá vứt phẹt qua cho nhóc Tồ muốn làm gì thì làm. Nó cầm lên nhấm nhấm trong miệng. Coi bộ mùi vị có vẻ thơm tho nên nó tọng thêm một mớ chỉ nữa vào miệng.

Vài tích tắc trôi qua…

Mặt nhóc Tồ nhăn như khỉ, chắc nó bắt đầu cảm nhận được mùi vị the the, cay cay của chỉ rồi. Mình ngồi nhìn nó nếm chỉ mà tức cười gần chết, mình lăn ra cười rồi la lên:

-Tức cười góa, tức cười góa!

Pama giật thót người quay lại, thấy tay và miệng nhóc Tồ đang lung nhùng trong đám chỉ, umma thét vang lên:

-Trời ơi!!!

Appa phóng tới gỡ cho nó. Xong xuôi, quay qua làm một tràng với mình:

-Không cho Jung chơi Lego, không cho Jung chơi đất nặn, không cho Jung chơi chỉ!!! KHÔNG CHO CHUNG BƠIIIIIIIII……..

Hô hô hô, appa nói ngọng giống mình luôn rồi. Hi hi ha ha, tức cười góa! Ha hahaha hahaha……

Kể từ sau ngày hôm đó, mình bị xì trét trầm trọng. Đóng vai ác thì không được mà đóng vai thiện cũng không xong, thế mới chán! Chẳng biết cư xử với nó ra sao khi nó xông vào đống đồ chơi của mình thì pama mới hài lòng nữa! Haizzz…

Hôm nay nó lại tí ta tí toe mò tới nữa rồi nè. Thấy nó tha thẩn chơi dưới sàn nhà, mình đã cẩn thận rinh nguyên đám xe đua của mình lên giường vậy mà cũng không yên… Nó hì hục bò tới chân giường, ngỏng cổ lên quan sát mình chơi. Xong nó giơ hai tay lên chụp lấy thành giường, nó chống 1 chân, rồi 2 chân, rồi nó mím môi co hai tay từ từ đứng lên một cách khó nhọc. Giờ thì nó đã đứng lên hẳn rồi. Nó tựa ngực vào thành giường, vung tay ra hốt đám xe của mình một cách ngang tàng!

Nhóc này láo, mình có nên bụp nó không ta??? Không nên, umma đang ngồi đọc báo ngay bên cạnh! Suỵt, mình biết cách rồi. mình hơi nghiêng người qua, huých 1 phát vào sườn nó. Thế võ này, mình thấy mấy chú mặc quần xà lỏn trên TV khi giành nhau một trái banh hay làm lắm. 

Quả nhiên, nhóc Tồ mất thăng bằng thật. Nó từ từ ngã xuống, mặt đầy thảng thốt không biết vì sao mình ngã, hai tay nó còn cầm hai chiếc xe, hí hí! “Huỵch” một phát rồi thêm một tiếng “cộp” nữa. Í da, nghe có vẻ đau, hình như nó đập đầu xuống đất!

-Nga…nga…hặc..hặc..hặc…

Umma quăng tờ báo sang một bên, chạy tới đỡ nó, nhìn mình đầy giận dữ:

-Yoong xô em hả?

Mình giương đôi mắt ngây thơ vô số tội lên nhìn umma, lắp bắp:

-Té, té, đau, đau, Chunggie khóc!!!

Thật ra, umma vẫn còn đang nghi ngờ mình nhưng vì nhóc Tồ khóc dữ quá nên umma tạm tha không truy cứu nữa để quay sang cấp cứu cho “nạn nhân”. “Nạn nhân” lúc này đã bớt khóc nhưng vẫn còn nấc lên tức tưởi. Phù! May mà nó chưa biết nói chứ nếu không là tiêu đời mình rồi. Thôi để qua làm trò xin lỗi nó vậy.

-Chungieeeeeeeeee ah~~~~~!!!

CHAP 8 

Hồm nay mình vừa “kịch chiến” với nhóc Tồ về vụ xe cộ. Từ nhỏ tới lớn, mình chưa thấy ai khoái phá đám người khác như nó! Cả ngày ở nhà một mình với cả đống đồ chơi nó chẳng thèm chơi cho đã đi. Nó cứ đợi tới lúc mình về, vừa soạn đồ ra để chơi là nó nhào vô chốp, nhào vô chộp cái đó, tức muốn nổ đom đóm mắt luôn!

Như hồi tối nè, tắm rửa ăn cơm xong, mình khoan khoái ngồi điểm danh đội xe cũ kĩ ghẻ lở của mình, rồi xếp các xe ngay hang thẳng lối lên cái sơ đồ giao thông mà appa làm cho mình. Nói sơ đồ giao thông cho nó oách xì xằng vậy thôi chứ thiệt ra nó chỉ là tờ giấy to appa vẽ hình ngã tư đường, có đèn xanh đèn đỏ, có chú công an, có vạch sơn trắng để qua đường, có nhà cửa, quán xá ở hai bên đường… nhưng mà mình thích lắm. Mỗi lần mình ngồi chơi là mình cứ vừa xếp xe vừa hát véo von bài “Em làm chú công an tí hon” làm pama cứ há hốc mồm ra vì ngạc nhiên, tai thì vểnh lên hết cả vì không nghe rõ được hết lời bài hát, hihihi!

Xí quên, nói lại chuyện hồi tối, mình xếp xe vào sơ đồ, xong cho xe chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược, chạy ngang chạy ngủa, chạy một hồi thì xe cộ dồn một đống ở ngã tư, kẹt cứng như mấy hôm appa đón mình đi học về. A ha, đã quá, mình la lên:

-Umma, coi kẹt xe nè umma!!!

Mình hí ha hí hửng đang định khoe umma là mình sẽ hướng dẫn cái đám kẹt xe này thoát than ngoạn mục như thế nào thì… lạch bạch lạch bạch, nhóc Tồ xuất hiện!

Nãy giờ nó mắc ăn cháo, vừa ăn vừa ngọ nguậy nhìn mình chơi nên cháo dình tùm lum trên mũi, trên mép nó. Giờ nó ăn xong rồi, vừa được lau miệng và thả ra là nó phóng tới chô mình liền. dạo này nó biết đi rồi, dù đi chưa vũng nhưng nó cũng chạy thả phanh luôn, nhìn thấy mà ớn. Bởi dzậy cứ lâu lâu nó lại vồ ếch vồ nhái trong nhà. Dù không bắt dược con ếch, con nhái nào. Toàn thấy nó đang đi xong tự nhiên tăng tốc chạy băng băng, xong …ạch, xong… oa oa oa…, vừa tôi nghiệp mà vừa buồn cười.

Ủa, quên, mình lại lan man nữa rồi.

Nhóc Tồ chạy tới và nhìn cái đám xe dồn cục ở ngã tư của mình đầy thèm thuồng. Tai họa tới rồi, mình vội dung tấm lưng còm nhom của mình che chắn cho đám xe thoát khỏi con mắt hau háu của nhóc ấy nhưng đã muộn. Nó chạy vòng qua một bên, xục hai tay vào chỗ xe và gạt ra tung tóe. Mình cũng nổi xung lên, tóm chặt lấy tay nó giằng lại. Nó bắt đầu hét inh lên vì không giật tay lại được, nó nhe 4 cái răng cửa vừa nhú ra hằm hè mình nữa chứ, chằn ghê! Miệng nó vẫn tiếp tục hét lên như còi, mình cũng la a á để uy hiếp nó và cầu cứu với umma. Quả nhiên umma xông tới, gỡ tay hai đứa mình ra, xốc nách nhóc Tồ qua một bên. Hể hả với sự can thiệp của umma, mình đi gom đống xe lại thì nó lại một lần nữa xông vào. Nó tóm lấy cái xe buýt to kềnh, mình liền tóm lấy đầu bên kia giằng lại. Nó nhỏ con mà sao nắm chặt ghê, tay nó như dán keo dán sắt vào chiếc xe vậy, không cách nào giựt ra được. Giờ thì cả mình và nó đều gào khóc trong khi tay cả hai đứa không đứa nào chịu buông ra hết. Appa có vẻ như hết chịu nổi rồi nhưng appa không xông vào mà đi về phía tủ, lẳng lạng không nói một lời. Bất thình lình, appa rút từ trong tủ ra một vỉ xe đồ chơi mới tinh và dí vào mặt hai đứa mình. Đột nhiên, tiếng khóc im bặt, mình im mà nó cũng im phăng phắc y như người ta vừa bấm nút tắt TV hay radio vậy.

Mình nhìn vỉ xe, nhìn appa rồi nhìn qua nhóc Tồ thì thấy hình như cặp mắt nó cũng vừa mới trải qua một hành trình tương tự. Mình và nó nhìn nhau trân trân, không biết nó nghĩ gì mà không hẹn, cả hai đứa đồng loạt buông tay ra khỏi chiếc xe buýt làm nó rớt một cái độp xuống sàn nhà. Và cả hai đứa đều thò tay ra chộp lấy vỉ xe mới mà appa đang ve vẩy, va TV hay radio gì đó lại được bật tiếp với tiếng gào rống của hai đứa mình… Sực nhó tới chiếc xe buýt hồi nãy, mình cúi xuống nhặt và dúi vào tay nhóc Tồ, nói: “Cho Chung” rồi giất vỉ xe mới định bỏ chạy. Nhóc ấy nhất quyết không chịu, hất chiếc xe buýt ra rồi chỉ vào vỉ xe, tiếp tục khóc.

Trocg cái không gian ồn ào ấy. chỉ có tiếng umma hét lên to nhất: “IM LẶNG!!!”

Umma vội vàng lấy hai cái hộp, lấy vỉ xe mới chia ra làm đôi, xong umma đưa cho mình một hộp, nói:

-Xe của Yoong!

Và đưa cho nhóc Tồ hộp kia:

-Xe của Junggie!

Thế là mình răm rắp mang mớ xe vừa mới được chia ra chơi, không thèm đoái hoài gì tới chỗ xe của nhóc Tồ nữa. Nhưng nhóc ấy vẫn cứ dung dằng, chắc nó muốn chiếm trọn chỗ xe mới. Không cho nó thời gian suy nghĩ thêm, umma bế nó đi chỗ khác cùng với hộp xe mới được chia.

Thế là sự yên lặng thanh bình được trả lại, pama quay trở lại với công việc của mình, hy vọng là từ nay không còn ồn ào nữa, miễn là nhóc Tồ tuân theo sự phân chia của umma. Tốt nhất là “hồn ai nấy giữ”, Chung ơi…

Mà càng lớn, con nhóc này càng chứng tỏ nó là đối thủ đáng gờm mà mình đã xem thường lúc ban đầu. Hồi còn bé, nó chỉ biết nằm trên giường, nhìn mặt nó hiền ơi là hiền.

Lúc nó biết bò, mình bắt đầu thấy phiền hà với nó. Mình ngồi đâu là nó bò theo ra đó, tính mình thì thích ngồi chơi lê la dưới sàn nhà lại càng tạo điều kiện cho nó dễ tấn công hơn. Ngồi chơi xe là chết chắc với nó rồi, nó lấy tay xoa xoa cho đám xe văng tung tóe tứ phía, bốc thêm vài con xe lên rồi ném chíu chíu vào mọi xó xỉnh trong nhà. Mấy bác tài xề ngồi trong đó chắc chắn là chóng mặt, ngất xỉu hết luôn rồi. Tội nghiệp hết sức!

Chơi xếp nhà thì thiều điều muốn lên tăng xông với nó luôn. Một dãy nhà gỗ mình vừa xếp lên, nhìn hoành tráng hết cỡ, chỉ còn thiếu cái tháp chuông với cái đồng hồ. Mình đang loay hoay tìm cái chop nhọn để xếp nốt cái tháp chuông thì… huỳnh huỵch huỳnh huỵch. Nó bò tới, dơ một cái tay lên, “quét” một nhát gọn gang cho cả dãy nhà đổ ập xuống rầm rầm rồi cười lên hinh hích đầy sung sướng. Cha chả là tức!!! Thế nhưng mình không dám đánh nó, sợ nó không chịu nổi một chưởng của mình. Nhưng mà không đánh nó thì cục tức của mình làm sao xẹp xuống, mình bèn… khóc! Mình khóc bù lu bù loa, vừa khóc vừa nói “Chung, hông được, hông được,…”

Umma với appa chạy tới cứu mình hoài cũng chán. Có hôm thấy mình khóc mà umma ngồi đọc báo tỉnh bơ, Umma chỉ quay sang nói với nhóc Tồ:

-Junggie, không được phá!

Xong quay qua mình, bảo:

-Cho Jung chơi chung đi Yoong.

Vậy là sao??? Umma ba phải quá hà, giận ghê!!!

Thôi umma không cứu thì mình phải tự cứu lấy mình thôi. Mình dọn tới những chỗ cao, có bàn, ghế, giường, tha đồ chơi lên đồ chơi lên đó chơi. Nhưng cũng chỉ được dăm bữa nửa tháng, nhóc Tồ nó biết… trèo, nó chồm người lên, móc một cái chân lên ghế sofa, xong mắm môi mắm lợi vừa đẩy vừa kéo. Rốt cuộc nó cũng lên được cái ghế và bắt đầu công cuộc phá hoại của nó. Và bây giờ thì không còn gì có thể thoát khỏi bàn tay nó được. Nó còn chạy đua với mình nữa chứ, chạy lẹ quá phanh hông kịp. Có hôm, nó lao cả đầu vào tường khi cố giành chiếc xe rớt dười chân tường với mình. Oải với nó hết sức, trong nhà lúc nào cũng có tiếng khóc lóc, không phải của nó thì là của mình, hoặc là… của cả hai, hic!

Không chỉ những món đồ chơi của mình, đồ dung trong nhà cũng trở thành mục tiêu của nó luôn. Có hôm nó lấy cái đồ cài tóc của umma hay đeo trên đầu, tự tròng vào đầu nó! Bộ nó tưởng đầu nó to lắm hay sao mà banh hai cái đầu băng-đô ra hết cỡ, nhìn thấy ghê. Mình lao vào giựt lại và nói: “Của umma!” nhưng không kịp nữa rồi. “Cách” một cái, chiếc băng-đô gãy ra làm đôi trước con mắt ngỡ ngàng và xúc động của umma. Có những lúc nó đi vào tủ bếp, không hiểu làm thế nào mà nó mở được cái tủ chén, khệ nệ vác ra một cái tô bằng sứ! Umma khóa lại thì lâu lâu nó lại mò sang kệ bếp, trèo lên ghế với tay khều chai dầu ăn. Appa hớt hơ hớt hải chạy lại chụp chai dầu mà tim vẫn còn đập thình thịch, tưởng tượng đến cảnh chai dầu đổ ra nhà lau nửa tháng vẫn còn trơn!!! Ngăn kéo bàn làm việc quên khóa, nó kéo một phát ngăn kéo văng ra khỏi bàn làm việc rơi bộp xuống đất, chỉ cách ngón chân nhỏ xíu của nó có… 1 cm thôi, hú vía nha cưng! Ôi thôi, không thể nào kể hết những chuyện phá phách của nó…

Chap 9

Ngoài cái sự phá phách đó ra, nó cũng biết làm nhiều trò ranh vặt lắm: giựt đồ chơi của mình xong, nó nhảy tót vào lòng umma, nhắm nghiền mắt và rúc đầu vào bụng umma để trốn tránh sự truy nã của mình. Nó cứ làm như là nó không thấy mình là mình cũng không thấy nó chắc, đồ đà điểu!

Nhóc Tồ rất hay xin ăn, cứ thấy người lớn ngồi ăn cái gì là nó lại chạy tới xin xỏ. Nó nhìn miệng người ta hau háu, lấy tay chỉ vào món đồ ăn và hất mặt kêu “ê, ê”. Nó xin kiểu bất lịch sự vậy mà ai cũng vui vẻ mới nó ăn cùng, mình mà vô lễ kiểu đó là umma oánh liền. Có được một miếng vào miệng rồi là nó cười chúm chím, e lệ, xong rồi lỉnh đi chỗ khác nếu thấy đồ ăn không ngon, còn nếu ngon, nó lại tiếp tục “ê, ê”.

Khoái xin đồ ăn của người khác vậy thôi chứ đồ ăn của nó á hả, nó ngậm như có ai khâu miệng nó lại vậy. Nhìn nó ăn cháo mà phát chán, có hôm umma còn múc một thìa cháo của nó mời mình ăn cùng, mình lắc đầu cười, nói “Cho Chung ăng” rồi ù té chạy!

A đúng rồi, mình phát hiện được một chiện cực kì lạ! Mình cứ tưởng chỉ có mình với nhóc Tồ mới hay khóc nhè, ai dè umma cũng hay khóc nhè gớm! Chuyện chẳng đáng gì mà umma cũng khóc:

Để chuẩn bị cho bữa tiệc tối mai ở công ty của umma, hôm nay, umma bảo mình xòe tay ra để cắt móng tay, mình giãy nảy không cho. Mình ghét cắt móng tay móng chưn lắm, trông sợ sợ thế nào ấy. Mỗi khi umma mắm môi mắm lợi dung cái đồ cắt gọt trụi lủi bộ móng vuốt của mình là mình la hét chí chóe, dấu nhẹm hai bàn tay vào giữa đùi hoặc là đạp chưn đùng đùng mỗi khi umma kẹp chưn mình lại để cắt móng.

Thấy mình phản đối, umma tròn xoe mắt lên. Cứ tưởng umma sẽ quát tháo um sùm như mọi lần và đè cứng mình ra để cắt như mọi khi nhưng không ngờ, lần này, tự nhiên umma lại òa ra khóc. Umma khóc mếu máo, mồm miệng cũng méo xệch, hai tay dụi dụi lên mắt (giống mình mỗi khi khóc nhè), bù lu bù loa:

-Hu hu, Yoong ác độc không cho umma cắt móng tay à? Hu hu hu, buồn quá, cho umma cắt đi con…

Thấy umma khóc mình cũng hoảng dù chưa thấy một giọt nước mắt nào của umma chảy ra hết. Mình ngưng giãy dụa, suy nghĩ trong tích tắc rồi xòe tay ra cho umma, còn tay kia nắm lấy cái đồ cắt đưa cho umma, nói:

-Umma, cắt móng tay con đi!

Tức thì, umma nín khóc, hăm hở chụp lấy bàn tay mình cắt khí thế. Tách tách, tách tách,… mấy đầu móng tay của mình thi nhau lả tả rụng xuống đất. Cảm giác hơi trơ trụi nhưng quả là thấy bàn tay của mình nó sang sủa ra hẳn. Umma hoàn thành tác phẩm rồi, mình dơ bàn tay còn lại lên coi coi umma có cắt đàng hoàng không? Cũng được đấy, umma khéo tay lắm, mình nhìn umma cười cười ra vẻ khen tặng, umma cũng cười nhưng không cười mỉm như mọi khi mà cười sằng sặc như bị ai thọc léc. Thấy umma có vẻ quá hứng chí, mình cũng lấy hứng cười theo và cười lên khanh khách… cắt móng tay có gì đâu đau đớn mà sao mình lại không cho umma cắt nhỉ? Mình đúng lả dở hơi thật! Hi hi ha ha…

----------------------------------

Hôm nay, umma dắt mình đi ăn tiệc. Mới đầu định cả nhà đi chung cho dzui nhưng cuối cùng appa lại bận hoàn thành bản kế hoạch gì gì đó không đi được nên nhóc Tồ được ở nhà cho appa canh vì umma bảo umma không có ba đầu sau tay để quản lí cả 2 đứa. Thôi thôi, ba đầu sáu tay chắc nhìn thấy ghê lắm, hông biết chừng, umma còn đét butt mình nhanh, nhiều và chuẩn xác hơn nữa thì sao. Umma đừng có cầu được ước thấy nha.

Umma mặc đồ cho mình trước rồi chui tọt vào phòng riêng đóng cửa lại thay đồ. Lúc umma bước ra, xém chút nữa mình không nhận ra umma luôn: umma mặc nguyên một cái đầm trông rất yểu điệu (chả bù với trang phục thường ngày là quần soọc áo thun, mà quần của umma nhìn giống của appa lắm, làm mình mỗi lần chưa kịp ngước lên tìm umma cứ phải nhìn xem nếu cặp chân nào mặc quần đùi mà đen đen là của appa, chân nào trắng hơn là chân umma!!!). Thấy mình trố mắt ra nhìn, umma cười cười và ngồi xuống dí mặt umma vào mặt mình. Ủa!?!? Sao hôm này umma quyến rũ dzữ dzậy ta thường ngày thấy cũng tàm tạm thôi mà. Lông mày mẹ cong cong và rõ nét, môi đỏ hồng hồng, coi bớt xấu hẳn!

Mình dùng hai tay nâng mặt umma lên để nhìn cho kĩ. Umma để yên cho mình ngắm nghía, umma hỏi:

-Yoong thấy umma có đẹp hông?

Xí, umma tự tin quá đấy. Mình chỉ thấy umma bớt xấu hơn ngày thường thôi, chứ khoản đẹp sao qua mình được. Nhưng mà thôi, ai lại nói ra sự thật mất lòng như vậy. Mình khích lệ umma bằng cách nhoẻn miệng cười âu yếm rồi kéo mặt umma lại gần và hôn chụt lên môi umma một cái. Umma có vẻ xúc động lắm, chắc chưa bao giờ umma được ai hôn yêu như vậy, tội nghiệp ghê!

Sau khi dặn dò đủ thứ, appa ẵm nhóc Tồ ra đón taxi cho 2 má con mình. Hai mẹ con leo lên taxi rồi đi đến một cái tòa nhà to lắm lắm luôn. Chỗ này mình chưa đi bao giờ, nhưng tánh mình “bình dân” lắm, cứ chỗ nào cao to, sạch sẽ, mát mẻ, đẹp đẽ là mình nhào vô liền à. Có mấy lần pama dắt mình đi ở mấy quán bình dân, người ta ra vào đông nhung nhúc. Thấy vậy, mình giãy đành đạch nhứt định hông chịu dzô. Appa phải xốc nách mình lôi vô xềnh xệch như tù nhân, thiên hạ nhìn quá trời. Chỉ có nhưng chỗ cao to, đẹp đẽ thì mình mới tự nguyện tung tăng nhảy chân sáo vào thôi. Biết là pama rầu cái tính “bình dân” của mình lắm nhưng mình cứ ngoan cố không chịu sửa, bởi dzậy bị la hoài…

Lại nói về chuyện đi ăn tiệc, umma bảo đây là tiệc mừng Tết sớm của công ty umma tổ chức. Có nhiều thức ăn ngon và đẹp mắt lắm! Umma bưng vê cho mình một đống thứ nhưng mình chỉ chọn độc nhất món… bánh mì không với súp. Mình ăn hết 2 ổ bánh mình cỡ nhỏ, 2 tô súp hơi bự, uống một bụng nước lọc rồi xin umma: “Umma cho con đi chơi!”. Umma cáu kỉnh không thể tả (vì mình không chịu ăn các thứ mà umma tuyển cho) nhưng umma cũng gật đâu ra hiệu cho phép mình chạy chơi. Rồi có một ông bác già già tên là Chủ Tịch gì gì đó lên ngồi trên sân khấu, bắt đầu đọc tên từ một tờ giấy dài. Bọn trẻ con bắt đầu chạy lên nhận quà nườm nượp, chúng nó reo hò rất thích thú và liên tục cảm ơn ông bác đó. Bỗng mình nghe ông đọc: “Kwon Soo Jung”. Hừm, cái tên này nghe quen quen. Tự nhiên umma lôi tay mình tới chỗ ông. Ủa? đâu phải tên mình đâu! Mình rị lại, umma vội bảo:

-Yoong ơi, lên lấy quà dùm Junggie yyyyyyyy~~~~~~~~!

À, hiểu rồi, Soo Jung là nhóc Tồ. Mọi khi umma dạy hoài mà giờ mình lại quên. Hi hi, sorry Tồ nha! Tồ có một hộp quà nặng trịch, mình ôm xuống mà muốn té xỉu (tưởng gì về nhà mở ra là chai dầu tắm em bé), rồi tên mình cũng được hô ngay sau đó: “Kwon Yoon Ah!”. Điều này mình biết rõ như đinh đóng cột (chứ hông phải đinh đóng chuối). Quà của mình là một con pi-ca-chiu, thỉnh thoảng lại chớp đèn và kêu lên the thé y như giọng cô Sunny. Mình hông thích nó chút nào!

Nhận quà xong, mình được xem văn nghệ do các cô chú trong công ty umma tự biểu diễn. Vui ghê, lâu lắm rồi mới có một dịp vui như thế. Mình cũng vỗ tay hoan hô ầm ĩ khi thấy người lớn vỗ tay, ha ha, vui thiệt!

Sau đó là tới phần bốc thăm trúng thưởng. Haizzz… chỉ là cái thùng trong đó có mấy tờ giấy ghi chữ thôi mà sao thấy ai cũng háo hức quá trời. Tới lượt umma thì umma lại ngồi ì ra đó, nhất quyết bắt mình lên bốc mới hài lòng. Thôi thì chiều ý umma vậy, mình chạy lên trển thọt tay vào cái thùng mò mò trong mớ giấy một hồi rồi bốc ra một tờ đưa cho chú MC.

-Xin chúc mừng cô Jessica! Yoon Ah quả là thần may mắn của ngày hôm nay. Giải thưởng đặc biệt xin được trao cho gia đình cô! PATTAYA!!!

Chú giơ tờ giấy ra trước mặt mọi người, ai cũng reo hò ầm ĩ, umma thì chạy lên ôm hun mình tới tấp.

No bụng, no mắt, tiệc tàn thì cũng là lúc mình thấy buồn ngủ. Hai mẹ con lễ mễ xách quà gọi taxi đi về. Ngồi trên xe mà umma cứ lẩm nhẩm pa..pa…ya cái gì gì đó. Papaya là cái gì, chỉ là đu đủ thôi mà, umma làm gì dzui dzữ dzậy (rõ khổ, không biết có phải lúc trước khi đi mình hun cho một cái mà giờ phấn khích quá độ hông ta). Vừa về tới nhà là umma đã chạy ù vào khoe với appa rồi hai người nhảy lưng tưng như 2 con lăng quăng, appa cũng nhào vô hun mình quá trời. Nhóc Tồ thì nằm ngủ chèo queo từ hồi nào rồi. Sao mà mình thấy tội nghiệp nó quá! Lần sau đi chơi chắc mình sẽ xin umma cho nó đi cùng. Mình sẽ nhân “quản lí” nó dùm umma. Nghĩ cũng hơi quá sức nhưng mà thôi kệ, có chị có em mới vui, phải hông mấy bạn???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro