[LONGFIC] No Need To Say [Chap 11], JeTi | PG-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 11.

SooYoung cho xe chạy với vận tốc khá chậm ra khỏi hầm giữ xe của khu chung cư. Từng hồi chuông dài cứ vang lên và cô chẳng phiền khi phải chờ đợi bà Jung trong âm thanh này, cô nghĩ rằng mình có thể gọi thêm vài cuộc nữa nếu đầu dây bên kia không nghe máy. Cho xe dừng lại trước một cửa hàng nhỏ, cô ngã người ra ghế hòng xua đi vài cơn mệt mỏi bất chợt ùa tới. 

"Bác nghe đây SooYoung, đã để cháu chờ máy lâu thật có lỗi." đầu dây bên kia cuối cùng đã lên tiếng. SooYoung nén lại tiếng thở nhẹ qua mũi của cô. 

"Không sao đâu ạ. Cháu gọi để nói với bác về việc lúc sáng. Bác cho cháu ba ngày suy nghĩ thêm nhưng cháu nghĩ câu trả lời vẫn chỉ có một dù bao nhiêu ngày đi nữa. Nếu Tiffany yêu cầu cháu sẽ vui vẻ giúp cậu ấy, không phải là cháu không tôn trọng bác khi không giúp bác nhưng cháu có lí do riêng của mình. Bác không giận cháu chứ?" SooYoung nói một cách từ tốn và rõ ràng từng chữ một, những từ này cô đã nói qua một lần giờ cô lại nói thêm lần nữa. Cô muốn nhấn mạnh với bà Jung rằng câu câu trả lời của cô đều trước sau như một. 

"Cháu sẽ không hối hận? Cháu không nghĩ rằng ta có thể nhờ một người khác thay cháu và đôi khi nó lại gây bất lợi cho Tiffany?"

"Cháu có nghĩ đến điều đó, cháu tin chắc Tiffany sẽ không gặp phải chuyện không hay vì Jessica và cháu sẽ luôn ở bên cậu ấy."

"SooYoung của bác vẫn là đứa trẻ tốt bụng như ngày nào. Seoul về khuya trời lạnh cháu nhớ mặc ấm, bác tắt máy đây và cảm ơn cháu đã cho bác câu trả lời."

"Bác cũng giữ ấm, cháu chào bác." 

SooYoung nhìn màn hình một hồi dài, từ lúc màn hình còn sáng đến khi nó tối đen trước mắt cô. Tin nhắn cô soạn cho Tiffany khi nãy rồi sẽ nằm im lặng trong thư mục mà cô dành riêng cho cô ấy. Như vậy có lẽ tốt hơn, giờ này biết đâu Tiffany đã chìm sâu vào giấc ngủ bên cạnh Jessica, tin nhắn của cô mà gửi đến quả thật là không hay lắm. 

Mẹ của Jessica nhờ cô hãy đưa Tiffany đi thật xa, xa đến mức Jessica có đi tìm cũng mãi không tìm ra. Nào là thời gian cùng khoảng cách gần nhau sẽ giúp cô và Tiffany gần gũi nhau hơn, xa vời hơn là tình cảm của cô sẽ được Tiffany chấp nhận...bác Jung nói rất nhiều với cô và trên một khía cạnh nào ấy nó rất hợp lí. Hợp lí và hứa hẹn đến mức những người ở vào vị trí của cô sẽ mủi lòng ngay lập tức, trong vài khắc cô nghĩ mình đã mủi lòng đấy chứ. Tình cảm mà, dù có lý trí đến mức nào rồi cũng có lúc con tim đánh bại và nắm lấy quyền kiểm soát thôi. 

Tiếc thay cô vẫn muốn yêu Tiffany như cái cách mà cô đã và đang yêu cô ấy - yêu trong im lặng, yêu trong cõi lòng, yêu tích trữ trong tim. Nó tốt hơn là yêu chiếm hữu và yêu mù quáng. Chấp nhận yêu cầu của bác Jung khác nào cô đồng ý đi trên con đường mang tên hai thứ tình yêu kia?! 

Hạnh phúc trong nước mắt và đau thương của người mình yêu?!

Quá là ngu ngốc và điên khùng!

***

"Có phải vì cậu yêu tôi không Tiffany?"

Tim cô như dừng một nhịp. Động lực nào để Jessica thốt ra câu hỏi mang từ 'yêu' đó?! Từ 'yêu' chẳng phải rất khó nói giữa cô và Jessica hay sao, Jessica đã hỏi cô như thế, Jessica đã nói ra cái từ quan trọng đó và giờ cô nên trả lơi như thế nào? 'Có, tớ yêu cậu rất nhiều' hay 'Cậu hiểu lầm rồi.'. Tâm trí cô một nửa bảo rằng hãy thú nhận tình cảm với Jessica, một nửa kia lại thì thầm rằng hãy che giấu nó. 

Nhắm khẽ đôi mắt và điều khiển hơi thở sao cho nhẹ nhàng nhất, cô vờ như mình đã chìm vào giấc ngủ. Cô không muốn nói dối Jessica, cô muốn nói cho cô ấy biết rõ tình cảm trong cô nhưng làm như vậy liệu có tốt không? Ngay cả khi cô đang ở trong vòng tay cô ấy, nói với cô ấy rằng cô đang hạnh phúc nhưng sâu tận đâu đó trong cô vẫn đầy lo lắng và bất an. 

Cô tin tưởng ở Jessica rất nhiều nhưng bên cạnh đó cô vẫn có nỗi niềm riêng của cô. Lòng tin lớn đến thế nào đi nữa nó vẫn chưa đủ để lắp đầy khoảng suy nghĩ ưu lo đó. Ngày hôm nay bên nhau chắc gì ngày hôm sau sẽ còn được ở cạnh, nói tiếng yêu để nuối tiếc để đau thương vậy cô thà im lặng giả vờ không biết gì còn hơn. 

"Ngủ ngon, Fany."

Cô không trách Tiffany mặc cho cô biết cô ấy cố ý bỏ qua câu hỏi của cô. Cô vẫn hiểu được phần nào vài tia bất an trong ánh mắt của Tiffany, ánh mắt đó khiến cô chẳng biết làm gì ngoài lẳng lặng dùng lời nói để đánh bại nỗi bất an đó. Thời gian còn dài mà, một ngày nào đó cô tin rằng Tiffany sẽ tự tin trả lời câu hỏi kia của cô. 

Ngày mai cô dự định sẽ đến công ty giải quyết vài việc và thông báo rằng cô sẽ làm việc tại nhà thay vì công ty. Việc công ty nếu có thể giao cho Krystal cô có lẽ đã có nhiều thời gian chăm sóc Tiffany hơn, tiếc là mẹ cô sẽ chẳng để cô làm như thế. Làm việc tại nhà là giải pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra, có thể vừa làm vừa quan sát Tiffany, vài tháng sau thai lớn cũng có cô bên cạnh chăm lo cho cô ấy. 

***

Vị trí bên cạnh cô khá lạnh, chứng tỏ Jessica đã dậy từ rất sớm và rời khỏi phòng. Nghĩ đến hôm qua tâm trạng cô bỗng chốc bị chùn lại một ít. Cô đã nhìn thấy ánh mắt và gương mặt trầm buồn của Jessica kể cả khi cô ấy chìm vào giấc ngủ. Ngủ trước Jessica và tỉnh giấc nửa đêm trong khi cô ấy ngủ gần như là một thói quen của cô dù cô có mang thai hay không đi chăng nữa. 

Tiếng lục đục cùng vài tiếng tựa như tiếng dao chạm vào bề mặt cứng làm bước chân của cô tiến nhanh về gian bếp hơn. Lúc này chỉ mới 8h sáng thôi và cô không nghĩ rằng người giúp việc lại có thể về đến Seoul nhanh đến như vậy. 

Chiếc lưng nhỏ và bờ vai không rộng đang đối diện với cô. Mái tóc nâu vàng được chủ nhân của nó buối lên cao, bàn tay cầm dao tỉ mỉ cắt từng khoanh cà chua mỏng và đôi mắt thì đang tập trung cao độ vào công việc đang làm. Là Jessica. Jessica của cô đang tỉ mẩn xếp từng khoanh một cà chua vào chiếc bánh sandwich đã được gỡ đi phần viền trước đó. Chốc chốc Jessica lại bĩu môi khi khoanh cà quá dày, khi lại phần thịt không đều hay không có mùi vị như cô ấy mong muốn. 

Người bạn yêu thức dậy vào sáng sớm lạnh cóng và cặm cụi trong bếp làm thức ăn sáng cho bạn, sẽ chẳng còn điều gì ngọt ngào và hạnh phúc hơn nữa đâu. Cô không ngốc đến mức không nhận ra những miếng sanwich ngon miệng ấy là dành cho cô. Jessica luôn thích một buổi sáng với những món nóng hôi hổi, còn cô thì ngược lại, chỉ cần vài món thức ăn nhanh cho buổi sáng. 

Chầm chậm bước đến sau lưng Jessica trong im lặng, cô chần chừ vài giây trước khi ôm lấy Jessica từ phía sau. Hiếm khi cô chủ động với cô ấy, cũng hiếm khi cô muốn sống với con tim mình, và cũng như mọi lần cô đều viện cho bản thân vài lí do để gần gũi Jessica. Âm mười độ C, lạnh lắm, vì thế cô cần được Jessica sưởi ấm. 

"Một lớp áo len mỏng sẽ không đủ ấm cho cậu đâu."

"Nhưng bây giờ lại ấm hơn rất nhiều."

"Tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp đó...Dùng xong bữa sáng, tôi dự định sẽ đến công ty và qua bên nhà. Sẽ có một cuộc nói chuyện nho nhỏ với mẹ, cậu đi cùng với tôi chứ?!"

"Ưhm. Vì cậu cần tôi mà, phải không?"

"Vì chúng ta cần nhau Fany ah."

Tiffany khẽ gật đầu khi áp mặt mình lên lưng của Jessica. Cô nghĩ rằng Jessica đã biết được tình cảm của cô dành cho cô ấy, cái cách cô ấy nói 'chúng ta cần nhau' phải chăng đó là câu trả lời cho cô? Thôi thì cứ bỏ ngỏ câu trả lời ấy đi, vì cô và Jessica vốn dĩ rất thích kiểu nói úp úp mở mở ấy. 

Cô cần Jessica và Jessica cần cô. Cô chẳng đòi hỏi thêm gì nữa.

***

Jessica cẩn thận choàng thêm một chiếc áo ấm dài cùng chỉnh sửa lại chiếc khăn choàng cổ cho Tiffany. Những bông tuyết đang rơi tưởng chừng vô hại nhưng có thể làm Tiffany của cô cảm lạnh. Tiffany chủ động dùng ngón út níu lấy ngón trỏ của Jessica, như một cách tự nhiên, mười ngón tay của cả hai lại lồng vào nhau vừa khít. 

"Lần này mẹ sẽ không thể làm tổn thương cậu." 

Jessica mỉm cười yêu thương với Tiffany và chạm nhẹ bàn tay còn lại vào chiếc mũi đỏ lên vì lạnh của cô ấy. Nhớ lại khoảng thời gian trước, mỗi khi ghé qua thăm ba mẹ, mẹ cô luôn nói những lời không hay với Tiffany. Cô chỉ biết bảo bà thôi đi và ít đưa Tiffany sang hơn. Cô thấy mình thật ngu xuẩn và cố chấp, yêu thì phải bảo vệ người mình yêu thế mà cô cứ giữ trong lòng rồi phớt lờ nó, hay phủ nhận tình cảm đó và hả hê khi Tiffany bị tổn thương. Chính cô cũng chẳng vui vẻ gì ấy thế mà ngày trước cô lại làm ra vẻ như chẳng có gì. Xét ra cô 'diễn' cũng đâu thua gì cô diễn viên xinh đẹp đang đi cạnh cô. 

Tiffany khẽ đung đưa hai bàn tay nắm chặt của cô và Jessica. Lúc này cô cứ như một đứa trẻ vui vẻ nắm tay chị nó và đi đến cửa hàng bán đồ chơi hay cửa hàng kem ngọt nào đó. Khoé môi vẽ lên nụ cười thật tươi và bất giác ánh mắt cô lại di chuyển sang Jessica. Cô ấy cũng đang nhìn cô, có chút sững sờ nhưng rồi cô ấy cũng cười lại với cô. Jessica và cả nụ cười của cô ấy đều được cô thu vào tầm mắt của mình, cô đã bao giờ nói Jessica khi cười rất rạng rỡ và đáng yêu chưa nhỉ?! Cảm giác như trông thấy nụ cười ấy cô và cô ấy có thể vượt qua mọi thứ chông gai cản đường phía trước. 

"Lạnh thật." Jessica khẽ xuýt xoa rồi kéo bàn tay nắm chặt của cô và Tiffany vào túi áo ấm của cô.

"Tôi thấy tôi và cậu cứ như một cặp đôi đang hẹn hò dưới tuyết vậy. Cảnh lãng mạn này tôi vẫn chưa được đóng qua." cô thật không kiểm soát được câu chữ mình nói ra, cô chỉ biết mình nghĩ gì nói đó thôi. 

"Trải nghiệm ngay thời điểm này còn tuyệt hơn đóng phim gấp nhiều lần."

Và một lần nữa Jessica lại được trông thấy nụ cười và ánh mắt của Tiffany hướng về cô. Nụ cười dành cho cô và sâu thẳm bên trong con ngươi kia là hình ảnh của cô, duy nhất chỉ có cô. 

***

Tiffany nghĩ rằng bà Jung sẽ yêu cầu được nói chuyện riêng với Jessica hoặc là cô chứ không phải cuộc nói chuyện của cả ba. Bàn tay cô đang nằm ngoan ngoãn trong bàn tay Jessica và cùng với cô ấy cô đang đợi bà Jung lên tiếng mở lời. Chỉ cần một chút tinh ý cô có thể trông thấy hàng chân mày nhíu lại một cách khó chịu khi bà ta nhìn lướt sang đôi bàn tay đang nắm chặt của cô và Jessica.

"Mẹ cho phép con nói trước. Hãy nói những gì mà con cần phải nói và muốn nói đi Jessica." 

Jessica có phần ngập ngừng trước biểu hiện quá ung dung và bình thản của mẹ cô. Thà bà cứ thể hiện tất cả qua ánh mắt để cô còn biết tìm đường lo liệu còn hơn là thái độ như thế này. Chỉ cần một lời nói của cô được phát ra nó sẽ ảnh hưởng đến Tiffany, con của cô và cô ấy và cả hạnh phúc của cô nữa. Một cái chạm nhẹ dưới chân của Tiffany khiến ánh mắt cô chuyển sang cô ấy. Cô ấy đang cổ vũ cho cô với nụ cười nhẹ nhàng nơi khoé môi cùng ánh mắt đầy sự tin tưởng. Phải rồi, cô ở đây là vì tương lai và hạnh phúc của cô và cô ấy, có gì phải chần chừ nữa chứ.

"Điều con cần nhất hiện giờ là một cuộc sống yên ổn bên Tiffany." 

"Còn quyền thừa kế?"

"Nếu cha đồng ý với ý kiến của mẹ, con sẽ từ bỏ quyền thừa kế. "

"Không quyền lực không tiền bạc không gì cả, con vẫn sẽ đồng ý từ bỏ?"

"Quyền lực, tiền bạc hay mọi thứ không hơn được con người, mà ở đây là Tiffany."

Jessica có một chút yên tâm khi mẹ cô có chút gì đó dao động trong ánh mắt. Bà mất bao nhiêu năm rèn luyện và dạy dỗ cô chỉ để cô thật xuất sắc để ngồi vào vị trí Chủ tịch trong tương lai hiển nhiên bà không dễ gì đặt Krystal hay ai khác vào vị trí đó ngoài cô. Mỗi lời cô nói không quá cương cũng không quá nhu với bà, cô muốn bà hiểu rằng nếu bà chấp nhận Tiffany cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời bà như ngần ấy năm nay cô đã làm.

"Con nên nhớ quyền lực mang Tiffany đến với con và nó cũng là con dao hai lưỡi, lấy đi Tiffany của con đấy Jessica." 

"Tôi cũng không còn ý định tiếp tục nghề diễn viên."

Jessica ngỡ ngàng nhìn Tiffany. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe. Tiffany bỏ nghề diễn viên? Từ bỏ ước mơ bấy lâu của cô ấy? Từ bỏ tất cả sao? 

Trái với Jessica, dù cho bà có bất ngờ đi chăng nữa thì bà vẫn dấu kín nó trong lòng. Câu trả lời này của Tiffany bà vẫn chưa nghĩ đến. Xác suất Tiffany nói câu này là không phải không có nhưng cuối cùng bà lại gạt phắt suy nghĩ này đi. Ban đầu, Tiffany đồng ý hôn nhân hợp đồng với con bà cũng chỉ vì cái nghề diễn viên, thậm chí cái quý giá nhất của Tiffany cũng dành cho con gái bà. Đã đánh đổi nhiều thứ như thế vậy mà giờ đây lại nhẹ nhàng từ bỏ mọi thứ sao?

"Ta còn việc phải giải quyết." 

Bà quay lưng bước vào căn phòng làm việc của mình với nhiều suy nghĩ ngỗn ngang. Phải chi lúc trước bà có được chút dũng khí đúng lúc của Tiffany thì tốt biết mấy. 

***

Tiffany chống cằm và mỉm cười vu vơ khi nhìn quang cảnh phía bên ngoài qua khung kính cửa xe. Sống thật với tình cảm của bản thân quả nhiên rất tốt, cô như được giảm nhẹ đi những thứ nặng trịch đeo bám cô từ lâu. 

"Diễn viên là ước mơ của cậu, không cần phải từ bỏ nó." Jessica tắp xe vào một bên đường rợp bóng mát và điều khiển cho cửa xe hạ xuống, đón nhận vài cơn gió thổi qua. 

"Phải, diễn viên là ước mơ lớn nhất của Tiffany hai năm trước. Tôi có thể làm mọi thứ để thực hiện mơ ước của mình. Còn Tiffany của hiện tại, còn một ước mơ to lớn khác, cũng như khi xưa, tôi tin mình sẽ thực hiện được nó."

Vẻ mặt tự tin và nụ cười rạng rỡ của Tiffany trong cơn gió chiều khiến Jessica xao động. Cô rất ít gặp qua Tiffany như thế này, ánh mắt ánh lên tia vui sướng mà không lẫn vào lo lắng nào cả. Nụ cười đó đẹp hơn bất kì nụ cười nào mà cô đã nhìn qua. 

"Tôi cũng có cùng ước mơ với cậu, Fany ạ. Cả hai ta sẽ cùng thực hiện nó thật tốt." 

Jessica rướn người hôn vào trán Tiffany một nụ hôn thật mềm thật dịu dàng. Lòng cô nôn nao niềm hân hoan hạnh phúc và tràn ngập tình yêu dành cho Tiffany. 

"Chúng ta cùng về ngoại ô, có một căn nhà nho nhỏ có được không Jessica?"

"Được, dĩ nhiên là được."

"Cậu có hối hận vì quyết định của mình không?"

"Mãi mãi không."

"Tôi cũng thế." 

Tiffany áp sát cơ thể vào lòng Jessica và tựa cằm lên vai cô ấy hòng tận hưởng chút hương vị thoải mái từ Jessica. Đâu cần phải lo nghĩ chi xa xôi, chỉ cần được ở bên cạnh Jessica là cô cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. 

"Cậu có biết tôi yêu cậu nhiều đến như thế nào không Tiffany?"

Cô đang thổ lộ tình cảm với Tiffany đây sao?! Cái đó chẳng còn quan trọng nữa, tiếng lòng và tiếng con tim cô thôi thúc cô nói ra những câu chữ quan trọng ấy và cô chẳng muốn đấu đá với lí trí xem có muốn nói ra hay không nữa...

Cô yêu Tiffany, duy nhất Tiffany.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro