[LONGFIC] No Need To Say [Chap 10], JeTi | PG-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 10.

SooYoung không vội trở về căn hộ của mình mà đảo tay lái về hướng căn hộ của Yuri. Đó gần như là một thói quen của cô, ở đó cô có Yuri tâm sự, đúng hơn là người có thể thấu hiểu cô mà cô không cần phải nói ra nỗi lòng của mình. Nhiều khi cô tự hỏi có phải cái nghề đạo diễn của Yuri đã giúp cậu ấy phán đoán được tâm tư của người khác chỉ qua ánh mắt hay không nữa. Như thế vậy mà hay vì cô cũng thuộc kiểu không muốn nói quá nhiều về những vấn đề riêng tư của bản thân. Căn hộ của Yuri nằm trên tầng cao nhất của khu chug cư, nơi mà cô tưởng chừng như chỉ cần với tay đã chạm đến bầu trồ xanh vời vợi ở trên cao kia. 

Nhấn vài hồi chuông Yuri đã xuất hiện sau cánh cửa và đón tiếp cô với gương mặt không quá ngạc nhiên khi cô xuất hiện ở đây vào giờ này. Yuri chỉ khẽ dịch chuyển qua một bên chừa cho cô một khoảng nhỏ để lách người vào rồi đóng sập cánh cửa lại ngay lập tức. Cô tự nhiên thả người trên sofa trong tư thế thoải mái và nhắm hờ đôi mắt mệt mỏi lại, miệng khẽ lẩm bẩm vài câu mà chỉ có cô mới có thể nghe được. 

"Tớ đã bảo với cậu là dù cho xe đã đến gara rồi thì cậu vẫn còn đường để lui, có vẻ như nó không giúp gì được cho cậu nói đúng hơn là cậu vẫn ngoan cố vào gặp bà ta." Yuri ngồi xuống cạnh SooYoung và áp lon nước lạnh ngắt vào má của cô ấy. 

"Cậu biết bất kể chuyện gì liên quan đến Tiffany tớ đều không thể tự kiểm soát bản thân được mà, đạo diễn Kwon." SooYoung nhoẻn cười nhận lấy lon nước từ Yuri.

"Cậu có thấy nuối tiếc không?" 

Mỗi lần nói đến Tiffany, Yuri thường hay trách móc cô và nhắc lại nếu hồi xưa cô dũng cảm thì hiện tại sẽ khác ra sao nhưng câu hỏi cô có nuối tiếc hay không là lần đầu Yuri hỏi cô. Ai mà nói không thì hẳn là nói dối rồi, cô nghĩ cô cũng là một kẻ nói dối đây. Cô không tiếc, người ta nói có duyên thì sẽ gặp nhau còn thành hay không là do cái phận cơ mà, cô và Tiffany khuyết mất chữ phận thì biết làm sao. Hơn nữa, khi ấy cô chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng thì sao dám đường hoàng mà thốt lên tiếng yêu Tiffany đây. 

"Chắc tớ lại hỏi thừa rồi. Sao nào, bà Jung muốn cậu làm gì? Đừng nhìn tớ với ánh mắt đó, tớ không phải thần tiên đâu mà đều có thể đoán được tất cả mọi chuyện. Nói ra thử xem phỏng đoán của tớ trùng khớp với sự thật bao phần trăm."

SooYoung ngửa cổ uống một ngụm dài nước giải khát trong lon nước mà Yuri vừa đưa. Xem ra ngày hôm nay là ngoại lệ rồi, cô phải mở miệng nói ra thay vì chie việc ngồi nghe Yuri nói như mọi hôm. Cũng chẳng sao, thỉnh thoảng thay đổi thói quen theo tâm trạng cũng không tồi.

***

Jessica nhanh nhảu xách hai túi đồ lớn vào nhà, tạm đặt chúng xuống mặt bàn cô lại vòng trở ra phía cánh cửa, nơi có Tiffany đang đợi cô. Khi đến trước Tiffany cô ngồi xụp xuống, nâng chân Tiffany lên và nhẹ nhành cởi đôi giày mà cô ấy đang mang ra. Ngẩng mặt lên cô bắt gặp đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên của Tiffany cô chỉ mỉm cười và đặt chân cô ấy vào đôi dép lông mà cô vừa mới mang. Nhà đã được cô thuê người dọn dẹp qua nhưng cái lạnh của tiết trời của Seoul thì không cách nào để chúng biến mất được. Khi nãy vừa đưa chân vào đôi dép lông cô đã cảm nhận được cái lạnh buốt lan truyền khắp nơi bàn chân, vì thế cô bảo Tiffany đứng đợi cô một chút và mang cho cô ấy đôi dép ấm áp từ chính cô. 

"Sàn nhà lạnh, dép cũng lạnh, cách tốt nhất là thế này." 

Đúng là đôi dép ấm áp nhất mà cô từng được mang qua. Hơi ấm từ Jessica lại càng đốt ấm cả cơ thể cô nhiều hơn nữa. Đâu phải tự nhiên Jessica bảo cô chờ cô ấy ở đây, đâu phải tự nhiên cô ấy cố sức để xách hai chiếc túi to sụ vào trong nhà, di chuyển để cơ thể ấm lên và hơi ấm đó đều nằm ứ đọng lại bên trong đôi dép lông này. 

Jessica không biết cô khi mang thai sẽ nhạy cảm và dễ khóc lắm hay sao mà cứ lo lắng cho cô nhiều như thế. Cô không muốn hốc mắt hay cánh mũi cô đỏ ửng lên để rồi Jessica lại ôm chầm lấy cô, nó làm cô thấy mình thật yếu đuối và cứ như một người vợ mang thai đang nũng nịu với chồng mình vậy. Khịt mũi vài cái cô mới lấy lại được vẻ mặt bình thường và nhìn thẳng vào đôi mắt của Jessica. Cô đọc được trong ấy ý hỏi rằng cô có sao không, có một chút lo lắng và hơn cả là nó mang đầy yêu thương.

Yêu thương? Yêu thương? Yêu thương? Cô lại đang bị ảo tưởng rồi. 

"Không khí lạnh, chân cậu cũng sẽ lạnh, cách này là hay nhất." 

Tiffany cởi một chiếc dép ra khỏi chân mình và mang ngược trở lại chân Jessica. Cô với tay lấy đôi dép trên kệ xuống rồi cũng nhẹ nhàng mang bên còn thiếu cho Jessica. Có vẻ cách mang dép này hơi kì lạ nhưng cô thích nó...

"Bỏ qua khoảng thời gian trước đây, ngày hôm nay trở về nhà tôi và cậu sẽ cùng ở một điểm xuất phát. Điểm xuất phát mới, tôi nghĩ vẫn chưa muộn để xuất phát lại từ đầu đâu Fany nhỉ?" 

Ngón tay cô mơn man trên gò má hơi gầy và có chút lạnh của Tiffany. Ở khoảng cách gần nhau như thế này, cô trông thấy đôi mắt của Tiffany có chút ầng ậng nước. Có phải cô lại làm gì không tốt để cô ấy rơi lệ không? Cô không muốn thấy Tiffany khóc, điều ấy như nói rằng cô thật vô dụng đến mức chỉ để Tiffany khóc mà không mang lại nỗi một nụ cười cho cô ấy. 

"Với tôi vẫn chưa muộn. Điều tôi muốn ở điểm xuất phát này là khi tín hiệu bắt đầu được cất lên, hãy để tôi được đi ngang bằng với cậu, đừng đi nhanh quá mà để tôi trôi tuột về phía sau." 

"Tôi hứa."

Cô kéo Tiffany vào lòng mình và ôm ghì lấy cô ấy trong vòng tay mình. Từng sợ tóc dài thằng của Tiffany đan xen vào ngón tay cô, cảm giác khoan khoái lại một lần nữa lan truyền khắp cơ thể khiến cô không thể kiểm soát mà hôn vào tóc Tiffany. Nụ hôn sâu dừng lại một khoảng trên mái tóc rồi di chuyển đến chiếc trán và dừng lại ở chóp mũi đỏ ửng lên của Tiffany. 

Cô bỗng dưng muốn ngưng thở khi cánh tay Tiffany chậm rãi siết lấy eo cô. Cô không rõ tín hiệu xuất phát được cất lên tự khi nào nhưng có một điều mà cô biết rõ rằng Tiffany sẽ luôn đi bên cạnh cô trên con đường dài sắp đến. 

Đường dài cô không sợ chông gai hay vật cản. 

Nếu Tiffany mỏi chân, cô sẵn sàng cõng cô ấy đi cùng. 

Cô có thể làm tất cả mọi thứ...

Điều duy nhất mà cô hi vọng là Tiffany đừng bao giờ để cô đi một mình. Nó sẽ cô đơn và mệt mỏi lắm. 

"Jessi, tôi đã quyết định rồi và sẽ không thay đổi nó. Dù lời nói dối trắng thường vô hại nhưng tôi có ý định dùng nó một lần nữa."

"Tôi tin cậu..."

Như cái cách mà tôi đã và đang yêu cậu vậy.

***

Tranh thủ lúc Tiffany đang ngủ Jessica đã sắp xếp và thu dọn lại gian bếp vốn ít được chăm chút của ngôi nhà. Cô thay đổi lại một chút vị trí để thức ăn và sữa sao cho mỗi khi Tiffany cần là có thể lấy rồi dùng ngay. Có lẽ ngày hôm sau cô sẽ gọi thợ đến và đóng thêm một chiếc kệ nhỏ thấp ở dưới, dù gì kệ quá cao không tốt lắm cho Tiffany. 

Phía dưới chân cô vẫn là đôi dép lông chiếc này chiếc kia nhưng cô vẫn không có ý định thay đổi nó. Sử dụng cùng một món đồ với Tiffany, món đồ vẫn còn vương hơi ấm của cô ấy cũng đủ làm cô sướng điên người lên. Sướng đến mức một người chưa hề dọn dẹp nhà cửa như cô lại phấn chấn làm việc ấy một cách nhanh nhẹn mà không có tí nào mệt mỏi cả. Cô tự hỏi đây có phải là sức mạnh tình yêu trong những quyển tiểu thuyết lãng mạn đề cập đến hay không? 

Ra khỏi phòng tắm với một bộ đồ thoải mái Jessica nhẹ nhàng trườn lên giường với hi vọng Tiffany sẽ không bị đánh thức vì cô. Cũng thật thuận lợi khi tư thế nằm của Tiffany là quay mặt đối diện cô, thế nên cô chỉ việc vòng tay sang một chút là đã có người cô yêu trong vòng tay. Từng hơi thờ ấm áp của cô ấy phả vào cổ cô khiến cô vô thức mỉm cười mà không hiểu vì sao. 

"Tôi cảm thấy thật hạnh phúc." 

Tiffany cố rúc sâu hơn vào lòng Jessica, vòng tay cô cũng khẽ ôm lấy cô ấy. Cô ngủ rất khẽ chỉ một động tĩnh nhỏ cũng đủ khiến cô thức giấc huống hồ chi là mùi hương và sự ấm áp mà Jessica mang đến cho cô. Khoảng cách xa vời giữa cô và Jessica bỗng chốc như được xoá đi và thậm chí cả hai còn đang gần nhau hơn vì đứa trẻ kia. Đứa trẻ có vai trò rất ý nghĩa, như vậy nếu cô không mang thai Jessica sẽ đối xử với cô tốt như hiện giờ chứ? Rốt cuộc Jessica vì đứa trẻ hay cô ấy thật sự có chút tình cảm với cô đây? 

"Hạnh phúc?"

"Ừh, hạnh phúc vì tất cả những gì mà cậu dành cho tôi trong những ngày qua va cả bây giờ nữa. Hơn tất cả tôi hạnh phúc vì tôi đang ở đây, cùng cậu trên một chiếc giường mà chẳng có khoảng cách hay chiếc gối nào chắn ngang cả."

"Từ nay tôi sẽ chủ động ôm cậu hay cậu sẽ ngoan ngoãn chui rúc trong lòng tôi? Cậu chọn cái nào?" 

"Cậu thích sao?"

"Tôi muốn Tiffany Hwang ngoan ngoãn trong vòng tay tôi hơn bất kể cái gì. Nhiều khi tôi thấy mình thật khó hiểu, ôm cậu với tôi dường như không đủ."

"Không đủ? Vậy cậu sẽ làm gì ngay sau đó?"

Tiffany dời mặt mình ra khỏi cổ Jessica và nhíu nhíu mài hỏi cô ấy với đầy vẻ thắc mắc. Cô không hiểu lắm ý của Jessica, tại sao ôm cô thôi vẫn chưa đủ? Làm sao mới đủ với cô ấy?

Hành động sẽ tốt hơn lời nói, trong đầu Jessica hiện giờ chỉ nghĩ đến điêu này. Vì thế cô không nghĩ nhiều hơn nữa, khẽ cúi đầu xuống và chạm môi mình vào môi Tiffany. Môi Tiffany mềm mại như chính mái tóc của cô ấy, đó là lí do cơn giận của cô với Tiffany luôn nguôi ngoai khi cô chạm được đôi môi này. Cô sợ mình khi giận dữ sẽ làm tổn thương Tiffany và cách làm cô im lặng chỉ là khi cô hôn Tiffany. Lí do cho nụ hôn lần này không phải do giận dữ, cũng không bực bội càng không phải là ghen tuông, nụ hôn này xuất phát từ tận đáy con tim của cô và cô muốn trả lời Tiffany rằng ôm hôn Tiffany mới đủ làm cô hài lòng. 

Tiffany thần người ra vài giây và ngay sau đó cô khẽ hé môi để lưỡi Jessica trườn vào bên trong. Từng câu, từng chữ của cô và Jessica cứ như vờn nhau, kẻ vờn qua người vờn lại rồi cuối cùng vô tình lạc vào mê cung với đầy sự nghi ngờ trong lòng. Lời nói của Jessica đều hướng cô theo cách nghĩ rằng Jessica có tình cảm, hay thậm chí là yêu cô, yêu rất nhiều nhưng cô không dám chắc chắn là nó đúng. Cô cần xự xác nhận của Jessica, đừng nói rằng cô là kẻ không biết cảm nhận tình cảm của đối phương, cô cũng có lí do riêng của mình để nghĩ như thế. Cô cảm giác hơi choáng và cảm giác đó đánh bay cô ra khỏi mớ hỗn độn suy nghĩ của chính mình. Jessica hôn cô ngày càng mê đắm và nồng nàn hơn, cô ấy đang lấy mất không khí của cô. Nhưng cô không lấy làm khó chịu vì điều này, chỉ một nụ hôn của Jessica đã khiến cả cơ thể cô như một cái cây khô cằn vừa được tưới nước. Cô đắm chìm hoàn toàn với những cảm giác mãnh liệt khác đang trỗi dậy...

Jessica như được cổ vũ khi Tiffany vòng tay sang cổ cô và kéo nụ hôn của cả hai ngày một sâu hơn. Cô mút lấy môi trên Tiffany, thi thoảng lại chuyển sang môi dưới và khoé môi xinh xắn của cô ấy. Rời khỏi đôi môi, cô trông thấy đôi mắt của Tiffany nhắm nghiền lại và hai bên gò má có phần ửng đỏ lên. Tệ thật, có vẻ cô hôn quá lâu và Tiffany bị thiếu không khí mất rồi. Không cưỡng lại được bên má ửng đỏ, cô đặt vài nụ hôn rải rác quanh đấy và di chuyển về phía tai của Tiffany. Cô vuốt ve mái tóc mềm mượt và nhấm nháp lỗ tai dễ thương kia đến khi chán chê cô mới thay đổi địa điểm đến chiếc cổ trắng ngần kia. 

Adrenaline đang chạy dọc khắp người cô với vận tốc không thể kiểm soát. Mỗi nụ hôn của Jessica lại khiến nó di chuyển nhanh hơn nữa. Cô yêu thích cảm giác này, Jessica rất nhẹ nhàng, và việc đang diễn ra không phải là nguyên do kết thúc một trận đấu võ mồm của cô cùng Jessica. 

Jessica đột nhiên dừng lại gây cho Tiffany chút ít hụt hẫng. Nụ hôn ở vùng xương đòn chuyển hướng ngược lên đôi mắt của Tiffany. Jessica triều mến hôn lên đôi mắt cười xinh đẹp và hôn khắp gương mặt Tiffany. Cô suýt chút nữa là quên Tiffany đang mang thai và cách tốt nhất để cô gạt cảm giác này sang một bên là hôn cô ấy thật nhẹ nhàng. Dừng lại một chút Jessica nâng gương mặt lên nhìn thẳng vào Tiffany còn bàn tay cô thì nhẹ nhàng xoa bụng để giúp Tiffany thấy dễ chịu hơn. 

"Cậu thích bé trai hay bé gái Jessica?" 

Tiffany nỗ lực tìm một chủ đề nào đó để bỏ quên đi chuyện vừa nãy giữa cô và Jessica. Vừa cảm nhận tay Jessica chạm vào bụng mình cô đã chợt nghĩ đến câu hỏi này. 

"Một bé gái, dễ thương, kháu khỉnh và xinh đẹp." ánh mắt Jessica khẽ mơ mang khi nghĩ đến một bé gái mặc đầm hồng chạy khắp nhà và có đôi mắt tuyệt đẹp từ Tiffany.

"Cậu không cảm thấy liều lĩnh khi bí mật mang thai và có dự định rời khỏi tôi sao?!" Jessica nằm xuống bên cạnh Tiffany, gương mặt của cả hai hiện đang rất gần nhau.

"Ngày tôi nhận kết quả từ MinJi là ngày mà cậu quyết định li hôn, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về tương lai, về sự nghiệp và về cậu. Sau tất cả tôi đã quyết định giữ lại đứa bé này, nó cho tôi sức mạnh và một chỗ dựa rất lớn nếu tôi có rời xa cậu. Cuối cùng thì mọi thứ đâu lại vào đấy, tôi cũng chẳng hiểu nỗi bản thân mình."

"Có phải vì cậu yêu tôi không Tiffany?"

***

Với chiếc kính bản to màu đen cùng mái tóc xoả dài, cô bước đi chậm rãi với chiếc vali màu be phía sau. Quay trở về Hàn Quốc là quyết định trong một phút tuỳ hứng của cô, bỗng dưng muốn hít thở bầu không khí quê nhà thế là đặt một vé và sau hàng giờ bay cô đã có mặt tại đây. Kiên nhẫn vẫy một chiếc taxi, cô yêu cầu tài xế đưa cô đến trước một căn hộ chung cư nhỏ rồi dừng bên vệ đường. Đưa mắt hướng về tầng số 25, điều duy nhất mà cô trông thấy được từ khoảng cách xa thế này là ban công đóng kín cửa. 

Vài phút sau bánh xe lại lăn đi, và lần này nó đưa cô đến một căn hộ chung cư khác. Đặt chiếc vali bên cạnh chân mình, cô nhấn nút thang máy và chờ đợi. Cô không nghĩ rằng đã mười giờ đêm hơn mà thang máy vẫn có người dùng, một tiếng đing bắt lấy sự chú ý của cô, nhanh chóng cầm lấy tay kéo vali cô đi thẳng vào thang máy. Cùng lúc đó một cô gái trạc chiều cao với cô trong một chiếc áo ấm to sụ che gần hết gương mặt vừa bước ra khỏi buồng thang máy. 

Tám năm có vẻ như đã có vài sự thay đổi. 

Vì có thay đổi nên cô không nhận ra được cô gái vừa lướt qua kia chính là chủ nhân của căn hộ với cánh cửa ban công đóng kín.

***

Cửa thang máy đóng lại, SooYoung mới lách người ra khỏi chậu cây kiểng đặt cạnh bên thang máy. Cô cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó một cách vô thức mãi cho đến khi một vài người xung quanh nhìn về phía cô và chỉ trỏ gì đó. Gương mặt của cô gái kia dường như đã bị che khuất đi bởi cặp kính bản to nhưng cô vẫn thấy rất quen thuộc. Đưa tay làm rối mái tóc của mình, cô khẽ lắc đầu rồi rời khỏi khu chung cư. 

Vội vàng vào xe để tránh đi cái lạnh đêm khuya khoắt, cô rút chiếc điện thoại trong túi quần ra và soạn một tin nhắn ngắn. Cô muốn nhắn với Tiffany rằng hãy giữ ấm cơ thể, chỉ vậy thôi mà ngón tay cô mãi chẳng thể nhấn vào nút đồng ý gửi được. Chạm nhẹ vào nút đỏ, cộ thoát khỏi phần soạn tin nhắn và nhấn phím gọi cho bà Jung. 

Cô cần xác nhận lại một lần nữa câu trả lời của cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro