[LONGFIC] No Need To Say [Chap 9], JeTi | PG-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 9.

SooYoung nhìn chằm chằm vào vô-lăng xe sau khi vừa cho xe ngừng lại trong gara dinh thự Jung. Cũng giống như khi điện thoại cô hiển thị người gọi là bà Jung cô đã lưỡng lự một hồi dài mới nhấn nút hồi đáp cuộc gọi, bây giờ khi đã có mặt ở dinh thự Jung cô lại đang phân vân rằng mình có nên vào không. Hiển nhiên bà Jung gọi cô đến chẳng có gì ngoài vấn đề liên quan đến Tiffany hoặc nói rộng ra một chút là cuộc hôn nhân của hai cậu ấy. 

Giữ chặt chiếc điện thoại trong tay SooYoung mở dây an toàn bằng tay còn lại và rời khỏi xe tiến vào dinh thự. Vẫn với phong thái ung dung và phong cách cao quý bà Jung ngồi trên chiếc ghế sofa màu nâu kem và chậm rãi thưởng thức tách trà nóng bốc khói nghi ngút. Ngay khi được quản gia báo rằng SooYoung đã đến bà biết rằng mình sẽ còn phải chờ đợi thêm một khoảng nữa để gặp được đứa trẻ tốt bụng kia. 

"Chào bác." SooYoung lễ phép cúi đầu chào bà Jung. Mặc cho bà Jung đã và đang làm chuyện không tốt gì thì cô vẫn phải giữ đúng phép lịch sự trước bà. 

"Công ty nhiều việc ta cũng thật không phải khi gọi cháu đến tận đây. Được rồi, ngồi xuống đi SooYoung." 

"Không biết bác tìm cháu có việc gì cần giao?" SooYoung đi thẳng vào vấn đề ngay khi cô vừa ngồi xuống ghế sofa. 

"Cháu vẫn như...hơn năm về trước. Việc lần này là việc tư, chắc cháu cũng đoán được trước khi đến đây rồi nhỉ?!"

"Bác cứ tiếp tục."

"Ta muốn nhờ cháu vài việc liên quan đến Tiffany."

***

Tiffany không hiểu Jessica đang nghĩ gì trong đầu khi cô ấy đột nhiên lôi cô ra khỏi phòng khám mà chẳng chờ cho vị bác sĩ nói xong lời của ông ta. Những bước chân của Jessica cứ nhanh hơn và nhanh hơn nhưng rồi đột ngột chậm lại một cách không thể giải thích. 

"Cậu có thể đi chậm lại một chút không Jessica?" cô không thể ngăn bản thân đi chậm lại vì Jessica đang nắm chặt lấy bàn tay cô không buông.

"Tôi...cô không sao chứ?" ánh mắt Jessica lướt khắp người Tiffany, đặc biệt là phần cổ chân của cô ấy. Khẽ thở nhẹ một cái khi chân Tiffany có vẻ không bị trặc hay đau do cô kéo cô ấy đi quá nhanh.

"Tôi không, cậu có chuyện gì vội lắm sao?" 

"Tôi muốn đi siêu thị."

Jessica lúc này có gì đó khá kì lạ. Cô ấy mở cửa xe cho cô, bảo cô vào xe cẩn thận, chờ cho cô ngồi hẳn xuống mới quay về chỗ của cô ấy. Cô còn nhận ra trên gương mặt Jessica có rất nhiều tia vui vẻ, hào hứng và hân hoan. Dĩ nhiên Jessica vui thì cô sẽ vui nhưng cô ấy cứ bất thường như thế thật làm cô thấy khó hiểu rất nhiều. 

"Đừng quên thắt dây an toàn."

Cô khẽ giật nãy khi Jessica cúi người xuống gần và thắt dây an toàn cho cô. Khoảng cách rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi dịu nhẹ từ mái tóc Jessica và cả gò má trắng mịn kia. Tình cảm trong cô thường phải dồn nén và che giấu nó bằng cách này hay cách khác, điển hình nhất là những câu nói ngang ngạnh cùng cách cư xử ương bướng của cô với Jessica; để rồi mỗi đêm cô đều dành cho mình một ít thời gian để ngắm nghía và hôn nhẹ lên gò má của Jessica. Chỉ khi Jessica ngủ thật say cô mới tự cho phép mình được đối mặt với tình cảm của chính mình. 

"Fany, có gì muốn nói với tôi không?" vẫn giữ tư thế gần sát ấy Jessica nhìn sâu vào mắt Tiffany không rời và nhẹ nhàng hỏi cô ấy. 

Có gì muốn nói? Ý Jessica ám chỉ điều gì? Nguyên cả sáng hôm nay đều trôi qua rất bình thường ngoại trừ việc cô ấy mang cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ. Khoan đã. Tại sao khi nãy Jessica lại ngắt ngang lời của bác sĩ? Cô chắc chắn bác sĩ đã dự tính thông báo về đứa trẻ trong cô...Không lẽ Jessica biết về sự có mặt của đứa trẻ? MinJi không nói, SooYoung không nói, bà Jung nếu có biết cũng sẽ chẳng khờ gì mà nói ra cho Jessica nghe, không lẽ Jessica đoán được sao?

"Không nói tôi cũng không ép. Mình đến siêu thị đi." 

Tiffany khẽ gật đầu và nhìn sang hướng khác để tránh đi ánh mắt của Jessica. Nếu Jessica biết cô có thai hẳn cô ấy sẽ nghĩ đó là của Yuri. Có chút chua xót khi nghĩ đến điều này nhưng cô chỉ biết nuốt xuống sự chua xót ấy. Jessica không tức giận? Không gây ầm ĩ? Không chất vấn cô đến đường cùng?

Jessica ngốc của cô không lẽ sẵn sàng chấp nhận cả chuyện cô có thai với Yuri sao?!

***

Siêu thị không quá đông đúc khiến Tiffany thở một cách nhẹ nhõm. Cô sợ cảnh chen lấn trong siêu thị cùng với sự nghịch ngợm với xe đẩy của những chú nhóc hiếu động sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho đứa trẻ của cô. Phải nói rằng nguyên cà cử nay đứa trẻ rất ngoan, không quậy cũng không gây cho cô chút khó chịu nào cả. 

"Đi thôi." 

Jessica đang đẩy một chiếc xe đẩy và đi ở phía trước cô, cô không biết từ khi nào Jessica lại thích đi dạo siêu thị và đẩy xe như thế. Với những bước đi chậm rãi cô nhẹ nhàng theo sau Jessica. 

Dãy mỹ phẩm cuốn lấy ánh mắt của cô vài phút, dãy bánh kẹo thậm chí khiến cô dừng lại và lấy vài túi bánh to oạch bỏ vào xe nhưng cô đã kịp thời ngăn chặn bản thân mình lại. Hôm sau cô sẽ mua một ít về trữ phòng khi đứa trẻ của cô lại vòi ăn đêm. Lời MinJi nói thật không sai khi càng ngày càng có nhiều loại sữa mới dành cho trẻ em, MinJi cũng đã tư vấn cho cô vài loại sữa hàng đầu và cô cũng đã có sự lựa chọn sữa hoàn hảo nhất. 

Mải mê nhìn ngắm xung quanh mà Tiffany quên mất việc cô đang đi theo Jessica. Chỉ đến khi cô bất giác nhìn về phía trước thì đã không còn thấy bờ lưng quen thuộc kia đâu nữa. Nhìn dáo dác sang các dãy hàng khác vẫn không thấy Jessica nên cô bước thêm vài bước đến gian hàng khác. 

Jessica đã dừng lại ở dãy sữa dành cho bà mẹ mang thai va chăm chú đọc vài hướng dẫn in trên hộp sữa. Tiffany không khỏi há hốc khi trông thấy những gì đang xảy ra trước mắt cô. Là Jessica chỉ mua giúp bạn thôi, chỉ có thể là vậy thôi, không thể nào cô ấy biết được chuyện cô mang thai và mua sữa cho cô cả. 

"Jessi..ca"

"Có gì không đúng à? Sữa này là sữa MinJi bảo cô uống phải không? Như vậy lấy ba hộp, hết sẽ mua thêm dù sao sữa mua nhiều để lâu cũng không tốt lắm."

"Cậu biết-"

"Không cần bận tâm chuyện đó đâu Fany. Còn phải mua nhiều thứ nữa." 

Tiffany muốn khóc, không phải khóc vì đau buồn hay tổn thương mà khóc vì hạnh phúc và vui sướng. Cô không dám nghĩ rằng một ngày nào đó Jessica sẽ tự tay mua sữa cùng những thứ khác cho cô khi biết cô mang thai. Cái cách cô ấy nắm tay cô rồi đặt nó trên thanh đẩy của chiếc xe cũng đủ làm cô chết ngợp trong thứ cảm xúc đang dâng trào này. 

"Bánh dinh dưỡng, phô mai, sữa chua...cô còn cần thêm món nào nữa không? Trái cây? Ngũ cốc?" 

Cô không quan tâm hiện giờ Tiffany đang nhìn chăm chăm cô như thế nào, cô chỉ quan tâm việc nhớ đến những thực phẩm mà MinJi đã nói với cô nó cần thiết cho Tiffany. Đúng, cô đã biết Tiffany có thai, vào cái đêm cuối ở Hokkaido cô đã vô tình trông thấy mẩu tin nhắn từ MinJi gửi vào máy điện thoại của Tiffany. Cảm giác của cô lúc ấy là cả một đống hỗn độn cảm xúc từ vui sướng đến muốn nhảy cẩng lên, hạnh phúc lâng lâng khắp cơ thể, sự yêu thương ngày một lớn hơn kèm theo đó là trách nhiệm phải bảo vệ cho bằng được hai người quan trọng nhất của cuộc đời cô. 

Tiffany không muốn cô biết cô ấy mang thai cô không giận hay trách gì cô ấy cả. Dựa vào những gì xảy ra gần đây cô có thể phỏng đoán được lí do bên trong của Tiffany. Nghĩ sâu xa đi một chút, một khi Tiffany có thai, việc đóng phim của cô ấy sẽ ngưng trệ, sức khoẻ không tốt và phải cố chịu những kì thai nghén đến bất chợt. Cô giận mình sao không đoán ra được rằng Tiffany đang mang thai để dỗ dành hoặc chăm sóc cho cô ấy vào những ngày cô ấy bị mệt ở Hokkaido. Dáng vẻ xanh xao của Tiffany vào những ngày trước vẫn còn sâu trong tâm trí cô, hoá ra là cô ấy bị đứa trẻ của họ quấy phá. 

"Fany-ah, về nhà chúng ta sẽ nói rõ chuyện này sau. Còn bây giờ đừng suy nghĩ gì cả, tập trung mua sắm được không? Còn rất nhiều thứ để mua đấy, hơn nữa gần cả tháng mang thai cậu vẫn chưa bồi bổ đầy đủ."

Cô đã chờ, chờ Jessica thay đổi cách xưng hô với cô từ lâu lắm rồi. Dù không muốn nghĩ đến nhưng mỗi khi nghe tôi-cô cô thật sự cảm thấy khoảng cách giữa cô và cô ấy rất xa, xa đến mức khái niệm tình yêu cũn dần trở nên vô vọng. Những gì cô cần ở Jessica nhỏ bé lắm, chỉ vài cái ôm, đổi cách xưng hô và sự nhẹ nhàng thôi; những thứ cô cần có lẽ Jessica đang đáp ứng cô. Nhưng cành chìm đắm vào cái bể hạnh phúc ấy Tiffany lại càng sợ, cô sợ cô sẽ ngày càng mơ tưởng rằng Jessica yêu cô rồi ngày nào đó cô chợt bừng tỉnh và mọi thứ chỉ là ảo mộng của cô mà thôi. 

"Đừng khóc. Đôi mắt cậu đẹp nhất khi cậu cười, nó sẽ càng tuyệt vời hơn nữa nếu đó là nụ cười hạnh phúc. Tin tôi, ở bên tôi, tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu."

Jessica đặt một tay ở thắt lưng Tiffany, tay còn lại luồng vào mái tóc thơm mềm và kéo cô ấy vào một cái ôm nhẹ. Tiffany của cô tuy kiên cường nhưng vẫn rất mau nước mắt và cô không phiền nếu cô ấy khóc ướt đẫm vai cô hôm nay chút nào cả. Từ hôm nay, nếu Tiffany có rơi nước mắt, những giọt nước mắt ấy sẽ là giọt nước hạnh phúc mà không có một chút tổn thương nào được phép len lỏi vào trong ấy. 

Mãi cho đến cái ôm này, cảm giác Tiffany hoàn toàn là của cô mới là chân thật và sâu sắc nhất. 

Tôi yêu cậu, Tiffany.

***

Thực phẩm mà Jessica mua chất đầy nhóc cả hai chiếc túi to thêm vào đó cô còn mua thêm vài quyển sách cho cô và Tiffany tham khảo thêm. Tiffany là lần đâu mang thai còn cô lần đầu chăm sóc người mang thai nên sách vở là những thứ đáng giá theo sau những lời căn dặn của MinJi. Đặt ngay ngắn hai chiếc túi vào cốp xe một cách khó khăn, ngay sau đó cô vội vòng qua phía bên kia mở cửa xe cho Tiffany và đỡ Tiffany lên xe. 

Vài tiếng cười khúc khích của Tiffany làm cô có chút đỏ mặt. Cô cũng công nhận rằng mình đang làm hơi quá nhưng tất cả những gì cô muốn là sự an toàn tuyệt đối của Tiffany mà thôi. Hơn nữa cái thai còn bé cô tập làm cho quen sau này nó to hơn một chút cô sẽ có kinh nghiệm và cẩn thận hơn nữa. 

"Cậu có muốn ăn chút cháo hay soup không? Tôi sẽ sớm tìm một người giúp việc phụ trách phần ăn uống cho cậu." 

"Tôi thèm cháo lươn." đi vòng vòng siêu thị cả mấy tiếng bao tử va cả đứa trẻ đáng yêu của cô cũng đã biểu tình đòi được ăn rồi. 

Xe di chuyển với tốc độ khá chậm làm Tiffany thật muốn bật cười thành tiếng. Jessica đang trở nên quá cẩn thận và lo lắng hết mức cho cô. Cô ấy còn hơn cả MinJi khi cứ hỏi cô liên miên những thứ cần mua, nó có tốt hay không và còn hỏi nhân viên bán hàng một cách rất kĩ càng về sản phẩm. Jessica hôm nay nói rất nhiều, hỏi cô cũng nhiều và cười với cô nhiều hơn. Cô ấy thậm chí còn sợ cô bị lạc hay xảy ra chuyện gì nên đã nắm chặt lấy tay cô hoặc buộc cô phải đứng sau lưng cô ấy kể cả khi cô ấy đang bận rộn chọn vào quyển sách. Jessica thật đúng là một người tốt, một người đáng tin cậy để dựa vào và luôn cho cô cảm giác binh yên hạnh phúc nhẹ dịu. 

"Tôi đưa cậu đến nơi trước rồi tìm chỗ đỗ xe nhé." Jessica quay sang nói với Tiffany khi gần đến nơi. 

"Ưm."

"Tôi nghĩ lại rồi, đỗ xe gần đó rồi chúng ta cùng đi bộ sang. Tôi không muốn cậu chờ một mình."

Bãi đỗ xe cũng khá gần tiệm cháo nên Jessica cũng không quá lo về việc Tiffany có thể bị mệt khi đi bộ. 

"Cậu nên đi ở bên trong Fany." Jessica mau chóng di chuyển qua bên tay trái của Tiffany và nắm lấy bàn tay tự do ngoài không trung siết chặt lấy nó. 

"Jessica này, cậu không cần phải lo lắng nhiều đến thế đâu."

"Tôi không thể kiểm soát, vì bản thân muốn lo lắng cho cậu. Cậu không thoải mái hử?" 

"Tôi có cảm giác cứ như tôi và cậu vẫn đang ở Hokkaido."

"Hokkaido và Seoul khác nhau ở mỗi cái tên còn những gì tôi nói và làm với cậu ở Hokkaido vẫn sẽ như thế ở Seoul."

Giờ tan tầm nên tiệm cháo khá đông nhưng vẫn còn bàn trống. Jessica muốn đến đây một phần vì khu này rất gần với khu chung cư mà Tiffany từng sống và tiệm cháo lươn này là tiệm yêu thích của Tiffany. Cô còn nhớ rõ mỗi khi Tiffany ở phim trường về đến đây đã gần sang ngày mới, cô ấy có thể về sớm hơn nếu không phải bị buộc gọi ở lại dọn dẹp vào căn phòng được dựng làm cảnh trong phim. Tiffany đi bộ về nhà còn cô chậm rãi chạy xe theo sau cô ấy, chỉ cách một lớp kính cô đã trông thấy nụ cười rạng rỡ của Tiffany trước người chủ tiệm và ăn một cách ngon lành tô cháo nóng hôi hổi. Nghĩ về quá khứ bỗng một cảm giác bất an tràn về trong Jessica, kín đáo đưa mắt nhìn Tiffany ngồi bên cạnh cô tự hỏi cô ấy sẽ như thế nào nếu biết được sự thật...

"Cháo sẽ nguội nếu cậu cứ mãi ngẩn người ra như thế." 

Jessica chợt giật mình và nhìn xuống tô cháo nóng nghi ngút của cô. Muỗng đã được Tiffany lấy sẵn, hơn nữa hành ngò cũng được Tiffany lấy ra khỏi tô cho cô, cô ấy còn cho thêm giá và tiêu vào tô cho cô nữa. Nói thật thì số lần cô đi ăn cháo cùng Tiffany chỉ đếm trên đầu ngón tay thế mà bao nhiêu thói quen ăn uống của cô hầu như Tiffany đều biết rõ. Cô yêu thích cái cách Tiffany chăm sóc cô qua từng bữa ăn thế này, suy nghĩ về người vợ hiền Tiffany không ngăn cô nở một nụ cười nhẹ. Chậm rãi múc từng muỗng cháo một, cô phải vừa ăn vừa quan sát Tiffany. Cháo lươn khi ăn nóng sẽ rất ngon còn nếu để bớt nóng sẽ có mùi hơi tanh cô sợ Tiffany lại nôn ọe và sau khi như thế Tiffany dường như mất sức rất nhiều. 

“Cậu…biết tôi mang thai từ khi nào?” 

Đây là câu hỏi cô muốn hỏi Jessica cả sáng hôm nay. Hơn nữa cô muốn tập trung nói chuyện một chút để quên đi cơn nhờn nhợn nơi cổ họng. Món cháo rất ngon và cô không muốn bỏ dở nó. 

“Chưa đầy hai ngày.” 

“Cậu có trách tôi đã giấu cậu không Jessica?” 

“Không. Cậu đã mệt mỏi mang thai đứa trẻ của chúng ta tôi sao có thể trách cứ gì cậu. Tôi chỉ trách mình ngu ngốc mà không nhận ra điểm khác thường của cậu sớm hơn.” 

Jessica nói là của “chúng ta”, là Jessica đã biết đúng sự thật hay cô ấy đang cố lèo lái chuyện này sang một cách khác. Nếu để Jessica nghĩ rằng đây là con của Yuri và cô ấy sẽ chấp nhận đó là con mình thì cô phải làm sao? Cô hoàn toàn không muốn Jessica nghĩ như thế và cô cũng không biết phải mở lời nói rõ cho Jessica biết như thế nào. 

“Thật may là tôi biết sớm. Tôi hi vọng có thể san sẻ và gánh vác giúp cậu phần nào ấy trong chuỗi ngày mang thai này. Đứa trẻ là con tôi, tôi biết điều đó và cậu không cần nghĩ ngợi lung tung.” 

Bàn tay Jessica nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng của Tiffany và xoa nhẹ. Đứa trẻ của cô và Tiffany đang ở trong đấy, tám tháng hơn nữa cô sẽ bồng bế trên tay đứa trẻ này. Nghĩ đến Tiffany và đứa trẻ này dù cho mẹ cô có làm gì đi nữa cô vẫn đủ tự tin đối phó với bà. 

Gương mặt rạng rỡ của Jessica vô thức khiến Tiffany cười nhẹ. Jessica hay áp đặt, chiếm hữu, mạnh bạo đâu mất tiêu rồi thay vào đó là Jessica nhẹ nhàng và quan tâm như thế này đây. Một căn nhà nhỏ, với Jessica, cô và đứa nhóc chạy khắp nhà cười đùa rộn rã…thật không còn điều gì có thể hạnh phúc hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro