Nơi Nào Đó - Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 43

[OST] – https://www.youtube.com/watch?v=3sCMlChaux8 Có thể nghe nếu muốn. Khuyến khích nghe.

Ngô Phàm, anh nói xem…

Mỗi chúng ta là diễn viên đại tài, có phải không?

.

.

Trời một lúc tối dần, đường Seoul đông nghẹt. Tử Thao cố mở mắt, bước từng bước giữa dòng người đông đúc. Gió không ngừng thốc từng luồn không khí lạnh, ôm lấy Tử Thao. Cả người cậu đau quá, không đi nổi nữa.

“Đi đứng cẩn thận!”

Người đi đường vừa va chạm vào Tử Thao lớn tiếng. Cậu nhanh chóng quay lại, cúi đầu xin lỗi. Mỗi lần gập người, hông lại đau đến phát điên. Tuyết rơi bám lên da mặt, để lại những mảng lạnh buốt. Không khí lạnh xộc vào phổi, những trận ho lại bắt đầu.

Chết tiệt! Sao lại bị cảm vào lúc này chứ?

Tử Thao thở hắt một hơi, men theo bờ tường đến ngồi cạnh một ghế đá nhỏ. Trời đổ tuyết không ngừng.

Giáng sinh đã qua lâu, tiết trời vẫn như vậy. Tử Thao để lưng dựa vào bức tường phía sau, mắt mở hờ nhìn con đường phía bên ngoài. Đông vui, nhộn nhịp. Giáng sinh chỉ là một cách gọi, một cái cớ để người ta bên cạnh nhau mỗi năm mà thôi, ngày nào chẳng giống ngày nào. Tử Thao cũng chỉ là dùng một cái cớ để bên cạnh Ngô Phàm, chứ thực chất có bao giờ thực sự bên cạnh nhau.

Mà chẳng thể dựa mãi vào một cái cớ, giống như cả năm không thể ngày nào cũng là Giáng sinh được…

Đột nhiên Tử Thao cảm thấy rất muốn khóc.

Trước mắt cậu lúc này là con đường tấp nập, chìm trong màn mưa tuyết. Những chiếc ô được bung lên, đủ màu sắc. Đằng sau bức tường lạnh buốt ôm lấy lưng, tuyết rơi lạnh trên má. Tuyết chạm vào da thịt nóng bỏng, vội tan nhanh, chạy dài thành những vệt nước. Bầu trời đen kịt, lấm chấm những hạt tuyết nhỏ. Tâm trí Tử Thao lại chạy dài theo những hồi ức…

Hồi ức có Ngô Phàm…

Những hồi ức về thật nhiều năm về trước.

Nếu Tử Thao biết được cả hai sẽ đi đến bước đường này, ngày trước cậu sẽ nhất quyết giữ Ngô Phàm lại bên cạnh mình, mặc kệ mọi chuyện. Mặc kệ người khác nghĩ gì, mặc kệ cậu thế nào, mặc kệ, mặc kệ mọi thứ.

Mặc kệ thế rồi, đổ lỗi cho tuổi trẻ không suy nghĩ…

Giờ Tử Thao không còn trẻ nữa, tình yêu lẫn bên cạnh nhau, khái niệm của cả hai đều khác trước. Không chỉ đơn thuần là ôm hôn, việc gì cũng đã làm. Chỉ có ngọt ngào là tan biến. Tử Thao không thấy ngọt ngào nữa.

Cậu chỉ thấy Ngô Phàm đau…

Mặc dù Tử Thao cũng rất đau, nhưng cậu chỉ thấy rõ ràng Ngô Phàm đau.

Thì ra trên đời còn có loại đau thương như vậy…

Tử Thở thở ra làn khói trắng, hít một ngụm không khí khô khốc. Đầu lúc này đau nhức không thôi. Lạnh quá. Muốn khóc thật nhiều, thật nhiều.

Muốn nhìn thấy Ngô Phàm…

Chỉ đơn thuần là nhìn thấy. Nhìn thấy rồi, nhất định Tử Thao sẽ không đòi hỏi điều gì nữa. Sẽ nói rằng cậu yêu hắn.

Đã yêu từ rất lâu…

.

.

Tử Thao, em nói xem…

Có phải chúng ta đã đóng kịch quá lâu trong đời nhau rồi không?

Tử Thao, tôi đã tìm kiếm em thật lâu trong hỗn độn của quá khứ. Một em, một Hoàng Tử Thao, không là ai khác. Nhưng khi tôi tìm ra em, tôi lại phát hiện, bản thân thật ân hận.

Tử Thao, em không hề thay đổi. Em giấu đi tâm tư của mình, giấu tất cả, âm thầm chịu đựng một mình, mặc cho bao nhiêu lời nhục mạ. Giấu đi cả chuyện em yêu tôi.

Đáng ra tôi phải biết, em vẫn chưa hề thay đổi. Em vẫn chỉ là kẻ ngày trước bỏ tôi mà đi.

Cả hai chúng ta, đang dùng thứ gì mà ở bên nhau vậy?

Là tôi ép em, hay tôi ép chính bản thân tôi?

Tử Thao, tôi bảo sẽ khiến em yêu tôi, rồi tôi sẽ bỏ rơi em, vậy mà em vẫn ở bên cạnh tôi. Thực ra… Tử Thao, nếu em không đồng ý, tôi sẽ rất khổ sở.

Lớp mặt nạ của tôi, từ lâu đã không dùng được nữa. Không thể đem nó mà làm tổn thương em được nữa. Tổn thương em, tôi chỉ thấy bản thân đau thật nhiều.

Thật nhiều.

.

.

“Tôi trả cho anh thứ này…”

“Chiếc vòng này…”

“Là Tử Thao đem về sau lần đầu gặp anh, cất giữ cẩn thận. Tôi lại không nghe lời anh ấy mà đem tới cho anh.”

Ngô Phàm thở từng đợt khói trắng, gập người hít lấy hít để từng ngụm không khí. Giữa màn tuyết dày đặc và dòng người đông đúc, hắn không thể nhìn thấy Tử Thao. Ngô Phàm cảm giác mình đứng dưới dòng hiện tại xồ bồ, chen lấn, làm chìm đi Tử Thao của hắn.

Hắn không thể nhìn thấy Tử Thao…

Ngô Phàm đưa bàn tay đã lạnh cóng vào túi, rút ra điện thoại. Hắn từ lúc gặp Thế Huân đến giờ, vẫn chưa hề gọi một cuộc nào cho Tử Thao. Hắn nhìn chăm chăm vào chiếc vòng cũ mà Thế Huân đưa. Những gì Thế Huân nói như chìm sâu vào tâm trí Ngô Phàm, khiến hắn chỉ muốn nhìn thấy Tử Thao bằng xương bằng thịt, muốn nói từng lời với cậu. Nhưng dường như phần nào đó trong tâm trí Ngô Phàm sợ hãi khi hắn gọi, cậu sẽ không nhấc máy.

Rằng Tử Thao không muốn quan tâm đến hắn nữa…

Nghĩ đến đó, Ngô Phàm nhìn dãy số trên màn hình, tay chần chừ. Những chỉ trong phút chốc, hắn nhấn nhanh, áp điện thoại lên tai.

Chúng ta còn bao nhiêu thời gian để chân chừ?

.

Tử Thao cảm nhận được tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi quần. Từ lúc đi ra khỏi khách sạn, cậu cũng không hề xem ai đã gọi đến. Có lẽ là Thế Huân. Cũng phải, đã hơn một ngày cậu không về nha…

Điện thoại được kéo ra, cái tên quen thuộc nhấp nháy trên màn hình.

.

“Tử Thao?”

Nghe rõ tiếng nhấc máy, Ngô Phàm vội vàng lên tiếng. Không ai trả lời hắn. Bên kia chỉ là tiếng gió gào lạnh lẽo. Nhưng Ngô Phàm lại có linh cảm, chắc chắn Tử Thao đang giữ máy nghe hắn nói.

“Em đang ở đâu?”

Tử Thao vẫn im lặng. Cậu nắm chặt điện thoại, nhìn Ngô Phàm đang đứng giữa dòng người đông đúc. Cảm giác như quá khứ đã từng thấy trước đây.

“Nghe này Tử Thao, anh có nhiều chuyện muốn nói với em, thế nên, nói anh biết em đang ở đâu, anh sẽ…”

“Ngô Phàm…”

Đôi môi tím tái của Tử Thao mấp máy, nhả ra một làn khói trắng. Trước mặt cậu, Ngô Phàm nổi bật giữa dòng người đông đúc, gương mặt không giấu được vẻ lo lắng, vội vàng. Vậy mà Tử Thao vừa lên tiếng, hắn đã lập tức tĩnh lặng, chăm chú vào chiếc điện thoại.

Sao vậy Ngô Phàm? Không phải anh hận em sao?

Tử Thao và Ngô Phàm chỉ cách vài bước chân, giữa đó là dòng người tấp nập qua lại. Thật nhiều người. Tử Thao đột nhiên muốn chen qua dòng người tấp nấp đó, đứng bên cạnh Ngô Phàm, để cho hắn ôm lấy. Để hắn thương yêu.

Nhưng nhìn xem… Không phải chỉ một mình Tử Thao nhận ra Ngô Phàm trong hàng vạn người sao?

“Ngô Phàm.”

Một tiếng gọi từ Tử Thao, như có phép màu, Ngô Phàm lập tức quay đầu. Hắn mở to mắt, nhìn cách đó vài bước chân, Tử Thao đang đứng. Có thể thấy cả người Tử Thao run lên. Một đợt gió thổi qua, kéo áo khoác bay lên, để lộ áo sơ mi đã bung nút. Thế nhưng Tử Thao chẳng buồn giữ nó lại nữa. Cậu chỉ đơn thuần là để hình ảnh Ngô Phàm nhòe đi trong mắt mình.

Và tuyết vẫn rơi.

“Ngô Phàm này… Em phát hiện ra nơi này thật đông đúc…”

Ngô Phàm lặng đi, nhìn đôi môi Tử Thao mấp máy. Con phố bỗng dưng tĩnh lặng lạ thường. Chỉ có lời Tử Thao rõ ràng bên tai.

“Anh yêu ai cũng được, có thể thấy ai cũng được…”

“…”

“Chúng ta quá khác nhau, Ngô Phàm. Vì thế…” - Tử Thao nhếch môi, vẽ một nụ cười gượng gạo – “Em mãi chỉ có thể đứng trong dòng người tấp nập này, mà nhìn thấy anh…”

“…”

“Mà…”

Lời Tử Thao chưa nói xong, điện thoại trên tay Ngô Phàm đã bị một người lao đến, giật lấy. Kẻ cướp mạnh tay lấy điện thoại, kéo đứt luôn cả chiếc vòng trên tay Ngô Phàm rồi chạy đi mất. Ngô Phàm bị xô bất ngờ, cả người nghiêng về một phía. Khi hắn định thần lại, chiếc vòng trên tay đã biến mất.

Tử Thao mở to mắt, nhìn cảnh tưởng chớp nhoáng xảy ra. Nhìn thấy cả người Ngô Phàm nghiêng xuống đường, hơi thở phút chốc trở nên gấp gáp. Tử Thao vội vàng bước lại chỗ hắn. Nhưng khi cậu chưa kịp chạm vào người Ngô Phàm, hắn đã gấp rút đuổi theo tên cướp. Trong phút chốc, Tử Thao đã thấy có thứ gì đó long lên trong đáy mắt Ngô Phàm. Hắn đang tức giận.

Cách đó không xa, trên nền tuyết trắng, có một vật rất quen thuộc.

.

Trong phút chốc, Ngô Phàm đã tách cả dòng người tấp nập, lao đến túm lấy cả người tên cướp. Ngô Phàm vật hắn xuống, giữ hai tay hắn lại. Gương mặt của Ngô Phàm tối sầm, tiếng gầm gừ trong cổ họng.

“Trả nó đây!”

Tên cướp hoảng loạn, xấu hổ, cố giãy ra thoát khỏi kẻ bên trên. Nhưng tay Ngô Phàm cứng như đá, một chút cũng không thể nhúc nhích. Biết mình không thể thoát được, hắn nhỏ giọng nài nỉ.

“Xin lỗi… Xin lỗi anh trai… Đây, điện thoại anh đây. Em lỡ dại.”

Ngô Phàm nhíu mày, nhìn tên cướp run rẩy buông chiếc điện thoại ra. Chiếc điện thoại rơi xuống tuyết lạnh. Không còn thứ gì nữa. Ngô Phàm hít một hơi, dùng cả sức bình sinh nắm lấy cổ áo tên cướp, gào lớn.

“NÓ ĐÂU? TRẢ NÓ LẠI ĐÂY!!”

“Anh trai, bình tĩnh… Tôi chỉ lấy thứ này…”

“TAO HỎI MÀY CÁI VÒNG TAY ĐÂU?”          

Tên cướp trợn to mắt, hoảng loạn lắc đầu. Thái độ của hắn chỉ khiến Ngô Phàm điên hơn. Hắn nắm chặt nắm tay, không kiên nể đấm vào mặt kẻ phía dưới. Thật mạnh. Đám đông bắt đầu xôn xao.

“TRẢ NÓ LẠI ĐÂY!!”

“NGÔ PHÀM!”

Tiếng gọi lớn kéo Ngô Phàm trở lại. Hắn quay lại, nhìn Tử Thao đứng trước mặt mình, trên tay là chiếc vòng tay của hắn. Gió thổi một trận lớn, kéo theo hàng vạn bông tuyết trắng. Mái tóc Tử Thao rối bù, che đi đôi mắt mệt mỏi. Môi cậu mấp máy, khẽ nở một nụ cười.

“Em giữ nó rồi… Anh để người ta đi đi, được chưa?”

Ngô Phàm vô thức đứng lên. Lạnh buốt khiến cả tay hắn tê đi, chốc nắm chặt đã không còn cảm giác gì nữa. Hắn đứng đối diện Tử Thao, nhìn cậu cười. Một nụ cười giữa đông tuyết lạnh.

“Tử Thao…”

“Được rồi.” – Tử Thao bước đến – “Đừng tức giận nữa.”

“Anh có nhiều chuyện muốn nói…”

Giọng Ngô Phàm bất chợt nghẹn lại. Có tiếng ai đó thét lên. Đám đông bắt đầu chạy toán loạn. Hơi thở Ngô Phàm trở nên khó nhọc. Hắn quay phắt người, nắm lấy cánh tay cầm dao của tên cướp kia. Một bên cánh tay Ngô Phàm đã bết máu.

 “Ngô Phàm…” - Tử Thao mở to mắt, run rẩy bước đến – “Tay anh… tay anh…”

Tên cướp bị Ngô Phàm nắm chặt một bên tay, không thể giãy chạy được. Hắn trở nên hoảng loạn, con dao trong tay vung lung tung. Nhìn cảnh giằng co đó, Tử Thao vô thức sợ hãi, vội vã bước đến, kéo Ngô Phàm ra khỏi tên cướp.

“Ngô Phàm, buông hắn ra. Anh đang chảy máu… Làm ơn.”

Nhưng trước khi Ngô Phàm kịp làm theo lời Tử Thao, tên cướp đã như điên dại mà dùng tay còn lại bấu chặt vào vết thương của Ngô Phàm. Ngô Phàm vừa buông tay hắn ra, một nhát dao thẳng tay đâm tới, nhắm thẳng vào bụng.

“NGÔ PHÀM!!”

.

.

Máu nhỏ từng giọt trên sàn tuyết lạnh.

Đám đông hoảng loạn. Hàng vạn âm thanh vang lên. Tiếng hét, tiếng chửi rủa, tiếng khóc…

Mãi đến khi ngã xuống nền tuyết trắng, Tử Thao vẫn chỉ thấy một mảng trời đen kịt. Đau nhói nơi bụng không ngừng dội vào đại não.

“Tử… Tử Thao…”

Dường như lúc này Ngô Phàm mới nhận thức rõ toàn bộ chuyện xảy ra. Thân ảnh to lớn của hắn vô thức run rẩy quỳ xuống, ôm lấy Tử Thao. Máu nhuộm một mảng tuyết trắng.

“Ai đó… Ai đó gọi cấp cứu…”

Ngô Phàm bắt đầu trở nên hoảng loạn. Hắn vụng về đưa tay giữ nơi vết thương của Tử Thao, đầu quanh quất tìm một sự cứu giúp. Đám đông bắt đầu rút điện thoại, gọi cứu thương. Tuyết trời lạnh buốt cứ chạm vào da thịt nóng bỏng, chạm vào tim hắn.

Cám giác hơi thở của người kia một lúc một nặng nề, Ngô Phàm càng dùng sức ôm lấy Tử Thao. Máu nhuộm đỏ áo sơ mi đã bung nút, để lộ từng mảng da thịt lấm chấm xanh tím. Hắn thấy tim mình đau đớn đến điên dại, nước mắt vô thức tuôn như mưa. Chết tiệt…

“Tử Thao… Anh…anh…” – Ngô Phàm nấc từng hồi – “Anh có chuyện muốn nói… Em làm ơn…”

Người trong lòng Ngô Phàm khẽ gập người, ho khục khặc trong họng. Tử Thao mở hờ mắt. Phía trước là gương mặt Ngô Phàm, thật gần. Vẫn biểu cảm đau khổ nhiều như vậy. Hắn đang khóc.

“Ngô Phàm… Đừng khóc.”

Ngô Phàm, có đau thương còn nhiều hơn tiếng gọi Đào Tử của anh, chính là nhìn thấy anh khóc…

Tử Thao gắng đưa tay, chạm vào khuôn mặt ấm áp của Ngô Phàm. Nước mắt nóng bỏng rơi trên tay. Ngô Phàm vội nắm lấy tay Tử Thao, để làm lồng ngực để sưởi ấm.

“Anh xin lỗi…”

Chợt nhận ra, Ngô Phàm một chút cũng không hề thay đổi…

Chúng ta chưa bao giờ thay đổi…

“Xin lỗi em…”

Đông quá lạnh, quyện từng đợt không khí vào phổi. Tử Thao khó nhọc hít thở từng ngụm không khí khô khốc. Đau đớn ép nước mắt chảy dọc theo hai bên má, lạnh buốt. Não bắt đầu chạy loạn về những miền hồi ức và đủ loại tạp âm vang bên tai.

Vậy mà đến khi nhắm mắt, tiếng xin lỗi của Ngô Phàm vẫn rõ ràng…

Ấm áp trong lòng anh không tan…

Ngô Phàm này, để chúng ta cơ hội nữa, có được không?

End Chap 43.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao