CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 6

 

Một tuần sau khi khỏi bệnh, số lần đấu khẩu của Taeyeon và Miyoung tự nhiên cũng theo đó mà giảm dần. Phàm là trước đây mỗi ngày cả hai phải cãi nhau hơn chục lần thì giờ chỉ còn 3-4 lần. Theo như suy nghĩ của Taeyeon như vậy đã là giảm đáng kể rồi đó a.

 

Hôm nay là ngày Kim Tae Woo vào rừng săn bắn, đây cũng là thói quen của hắn. Đương nhiên việc này không thiếu sự có mặt của Taeyeon, mục đích trọng yếu của chuyến đi lần này là hắn muốn Taeyeon có thể rèn luyện thêm năng lực cung thủ. Miyoung vừa mới khỏi bệnh, thân thể vẫn còn yếu ớt nhưng nàng cũng nhất mực đòi theo vì trước nay vẫn là chưa kinh qua việc săn bắn, hẳn là rất thú vị a.

 

-Ngươi sao lại không ở phủ ? Muốn đi theo ta làm gì ? – Taeyeon nhíu mày nhìn Miyoung tâm trạng đang vô cùng hồ hởi.

 

-Đi để mở rộng tầm nhìn chứ làm gì a. Ngươi hỏi thừa – Miyoung bĩu môi, lè lưỡi trả lời Taeyeon khi thấy kẻ kia mặt mày cứ nhăn nhó. Bất quá nàng chỉ đi theo cho biết chứ có làm phiền đến nàng ta đâu mà phải khó chịu với nàng vậy a.

 

-Chỗ nam tử hán đại trượng phu săn bắn, có nữ nhi như ngươi chen vào chỉ vướng bận thêm thôi

 

-Vậy ngươi là cái gì đây a ~ Ngươi luôn nói với ta là muốn được làm nữ nhi mà – Miyoung nhíu mi nhìn thẳng Taeyeon như thể đang dò xét xem rốt cuộc kẻ kia là nam tử hán hay cũng chỉ là nữ nhi như nàng a.

 

-Ta cũng đâu muốn đi săn, tại phụ thân ép đó chứ – Taeyeon xấu hổ trước cái nhìn đầy dò xét và trêu chọc của Miyoung liền tìm cách lấp liếm.

 

-Hai đứa ngừng đấu khẩu với nhau được không ? Mấy ngày nay ta tưởng hai đứa đã thôi cãi nhau rồi chứ – Lee Da Hae lên tiếng can ngăn và chỉ biết lắc đầu ngao ngán – Phụ thân đang chờ ở bên ngoài. Hai đứa còn không mau ra.

 

-Dạ vâng – Taeyeon và Miyoung đồng thanh nhưng sau đó còn không quên thì thầm với nhau

 

-Là tại ngươi đó – Miyoung vừa đi vừa nói – Chút nữa phụ thân mà trách cứ thì ta sẽ nói do ngươi gây rối.

 

-Ngươi yên tâm, bình thường ta có chậm trễ hơn nữa phụ thân cũng không trách mắng ta tiếng nào cả – Taeyeon tự tin mình hiểu rõ bản tính của Kim Tae Woo như thế nào.

 

Ra tới ngoài phủ Miyoung nhìn con chiến mã cao lớn trước mắt nàng rồi nuốt khan một cái. Miyoung xuất thân tiểu thư khuê các, bình thường nàng chỉ ngồi kiệu, đối với việc ngồi trên lưng ngựa vẫn là chưa bao giờ thử qua a. Chỗ săn bắn ở tận trong rừng, chỉ có thể dùng ngựa cho nên nàng chỉ có thể trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Kim Tae Woo người a.

 

-Thưa phụ thân … con … không biết cưỡi ngựa.

 

-Ta quên mất – Kim Tae Woo sơ ý không nhớ tới vấn đề này nên hướng Taeyeon nói – Taeyeon, con cưỡi chung ngựa với Miyoung đi.

 

-Không biết cưỡi ngựa mà cũng đòi đi – Taeyeon được dịp không quên chế giễu Miyoung.

 

-Kệ ta – Miyoung lườm Taeyeon.

 

Vẫn chưa ngồi trên lưng ngựa bao giờ nên Miyoung gặp khó khăn trong việc leo lên. Do xung quanh chỉ toàn nam nhân mà Miyoung đã là nương tử của Taeyeon nên việc này dù có khó khăn tốn sức đến mấy thì Taeyeon cũng phải cố gắng mà đỡ Miyoung lên lưng ngựa. Đến khi Miyoung ngồi yên vị trên đó rồi thì Taeyeon cũng không còn chút sức lực nào để leo lên được nữa.

 

-Thật yếu đuối a – Miyoung chậc lưỡi nhìn xuống Taeyeon.

 

-Ngươi nghĩ ngươi nhẹ lắm sao, lần trước lúc thành thân ta đã được lĩnh giáo nên bây giờ rất sợ việc phải đỡ ngươi a – Taeyeon lầm bầm đáp trả, rõ ràng có lòng tốt đỡ giúp Miyoung giờ ngược lại còn bị nàng khinh thường.

 

-Ta đã bảo con phải luyện tập võ công nhiều thì thân thể mới cường tráng – Kim Tae Woo lắc đầu thở dài nhìn nữ nhi của hắn.

 

-Dạ con biết rồi thưa phụ thân – Taeyeon bĩu môi, cố leo lên lưng ngựa sau đó hướng phụ thân mình ủy khuất nói một câu – Phụ thân, con cũng là nữ nhi a, người quên rồi sao ?

 

Yên ngựa rất ngắn nên dọc đường đi Taeyeon phải ngồi sát vào người Miyoung. Một tay Taeyeon ôm lấy eo Miyoung còn tay kia thì cầm lấy dây cương, không những thế vì dáng người Miyoung và Taeyeon ngang ngang nhau nên Taeyeon phải đặt cằm mình lên vai Miyoung để nhìn đường đi. Tư thế này đối với Taeyeon mà nói thì thực sự rất thoải mái a ~

 

-Nè, ngươi đang lợi dụng ta đúng không – Miyoung quay đầu lại nhìn Taeyeon.

 

-Cùng là nữ nhi với nhau thì lợi dụng được gì đây a – Taeyeon bĩu môi phản bác.

 

-Khai thiệt đi, ngươi có phải là ngưỡng mộ thân thể của ta ?

 

-Hứ, ai thèm. Thứ nào trên người ngươi mà ta không có – Taeyeon bĩu môi lần nữa.

 

-Ừ thì có nhưng mà nhỏ.

 

-Yahh, nhà ngươi … – Taeyeon uất ức không nói nên lời trong khi Miyoung nàng đang cười rất sảng khoái a. Đáng ghét, nữ nhi này nàng dám xem thường Taeyeon a.

 

Cả hai cứ luyên thuyên như thế đến khi tới nơi. Ai nhìn vào cũng chỉ biết thầm thốt lên câu : “Thật ngưỡng mộ a, đúng là phu thê mới thành thân nên thật tương thân tương ái ”.

 

Đến nơi săn bắn, Miyoung thật sự được mở rộng tầm mắt khi chiêm ngưỡng tài bắt cung điêu luyện, bách phát bách trúng của Kim Tae Woo và cũng lắc đầu ngao ngán với tài bắn đâu hụt đó của Kim Taeyeon. Miyoung nhẩm tính Taeyeon bắn 10 lần thì chỉ trúng được 1 lần. Mà lần đó con hươu không bị mũi tên của Taeyeon làm tổn thương gì cả nên vẫn có khả năng chạy trốn. Tính ra Taeyeon vẫn là bắn không trúng con nào hết a.

 

-Chậc, chậc, ta không nghĩ trình độ bắn cung của ngươi lại tệ như thế – Miyoung trề môi lắc đầu.

 

-Tại ta không muốn sát sinh – Taeyeon trong lòng khó chịu vì bị Miyong châm chọc vẫn cố nghĩ ra lý do để chữa thẹn.

 

-Vậy ngươi bắn thử vào trái táo trên nhánh cây kia thử xem. Nếu ngươi bắn trúng ta sẽ thay đổi suy nghĩ a, còn bằng không … – Miyoung cười khúc khích, bàn tay chỉ chỉ vào cành cây phía xa ở trước mặt cả hai.

 

-Được rồi , ngươi xem đây.

 

-Yahh, ai cho ngươi đi lại gần đó. Đứng bắn ở đây cho ta.

 

-Hừ …Đứng đây thì đứng đây.

 

Taeyeon từ tốn giương cung tên lên tập trung nhãn lực ngắm kỹ vào trái táo đó. Miyoung thấy biểu hiện đang căng thẳng của Taeyeon trong lòng đặc biệt thích thú a. Nàng dám cá Taeyeon sẽ không thể nào bắn trúng được đâu.

 

Kim Tae Woo lúc này cũng đã ngưng không săn thú nữa mà tập trung vào lần bắn cung của Taeyeon. Hắn cũng tò mò muốn biết Taeyeon có bắn trúng được hay không.

 

A, Miyoung bỗng nhiên phát hiện Taeyeon khi tập trung vào một thứ gì đó thì trông cuốn hút một cách lạ kỳ. Ánh mắt sắc bén, chiếc mũi hít thở từ tốn, đôi môi mím lại vì tập trung làm cho Taeyeon thật sự rất anh tuấn a. Khoảnh khắc này, nàng mặc kệ Taeyeon có bắn trúng hay không mà nàng chỉ muốn ngắm nhìn Taeyeon như thế này càng lâu càng tốt a.

 

Đáng tiếc Taeyeon chỉ quá chú tâm vào trái táo nên không nhìn thấy ánh mắt đầy mê muội của Miyoung đang dành cho mình. Nếu không bảo đảm Taeyeon cũng sẽ không thể tập trung bắn cung được nữa.

 

*Vèo* Mũi tên xuyên thẳng qua trái táo đang treo lủng lẳng trên cành cây.

 

-Ha ha ha trúng rồi – Taeyeon phấn khích xoay qua nhìn Miyoung với gương mặt tự mãn. Kim Tae Woo thì gật đầu hài lòng. Dù sao đây cũng là vật tĩnh không phải vật động nên đối với Taeyeon cũng không khó khăn nhiều.

 

Khi thấy tư thế cuốn hút của Taeyeon biến mất, Miyoung mới hoàn hồn, nàng giật mình vội vàng gật đầu để giấu đi khuôn mặt đang ửng hồng của mình. Miyoung thậm chí còn không để ý trái táo đó bị Taeyeon bắn trúng ra sao nữa. Nàng hiện tại chỉ cảm nhận được mặt nàng đang nóng bừng lên.

 

-Xuyên qua tâm quả táo luôn nga – Taeyeon hất mặt.

 

-Thôi được rồi, trời không còn sớm nữa, chúng ta mau hồi phủ thôi – Kim Tae Woo lên tiếng sau đó quay sang nhìn đám thuộc hạ mà hắn mang theo – Những con thú bị bắn này các ngươi hãy đem đến Nghĩa Cấm Phủ chiêu đãi binh sĩ.

 

-Tuân lệnh tướng quân – Hai trong số những tên lính cưỡi ngựa đi. Số còn lại theo Kim Tae Woo cùng Taeyeon và Miyoung hồi phủ.

 

-Hai đứa qua ngựa của ta mà cưỡi cho thoải mái – Kim Tae Woo vội nói khi thấy Taeyeon đang giúp Miyoung leo lên con ngựa kia. Dù sao yên ngựa của Kim Tae Woo cũng rộng rãi hơn của Taeyeon nhiều và Taeyeon cũng đã vài lần cưỡi con ngựa này nên hắn mới an tâm đổi ngựa với Taeyeon.

 

-Yên ngựa này khá rộng rãi cho nên ngươi không được ngồi quá sát ta, nghe chưa ? – Miyoung cảnh cáo vì lúc khởi hành nàng không hiểu sao mình lại ngại ngùng khi được Taeyeon ôm từ phía sau như vậy. Lúc đó nếu không kiếm chuyện gây sự với Taeyeon nàng e rằng sẽ bị Taeyeon phát hiện tiếng tim đang đập nhanh của mình.

 

-Biết rồi – Một bụng ủy khuất lên tiếng, Taeyeon vẫn là rất thích được ôm Miyoung như vậy a.

 

Tuy nhiên điều mà Kim Tae Woo không ngờ tới là bọn họ đi chưa được bao xa thì con ngựa mà Taeyeon và Miyoung đang cưỡi đột nhiên trở chứng. Nó hất hai chân lên không trung rồi kèm theo một tiếng “Hí” dài và chạy sâu vào rừng.

 

Lúc này trên lưng ngựa cả Taeyeon lẫn Miyoung đều hoảng sợ. Taeyeon siết chặt dây cương cố gắng kìm hãm con ngựa lại nhưng vẫn không thể khiến nó dừng lại. May mắn Taeyeon đã ghì chắc dây cương nếu không cả hai chắc hẳn đã ngã xuống và bị con ngựa đó giẫm chết rồi.

 

-Aaaaaa cứu mạng – Miyoung sợ hãi la hét thất thanh.

 

-Phụ thân … cứu tụi con – Taeyeon cố quay lại phía sau nhưng bóng dáng của những người còn lại đang xa dần.

 

Đây là con tuấn mã chinh chiến sa trường lâu năm của Kim Tae Woo nên chạy rất nhanh và bền sức, những còn ngựa bình thường khác khó lòng mà đuổi theo kịp. Kim Tae Woo cũng đã tìm đủ mọi cách mà hắn hay gọi con chiến mã ấy nhưng đều vô ích.

 

-Không xong rồi, con ngựa này sẽ không dừng lại đâu – Taeyeon cố nói với Miyoung trong khi bàn tay vẫn ghì chắc dây cương.

 

-Vậy chúng ta phải làm sao ? – Miyoung hoảng sợ, tựa sát người vào Taeyeon.

 

-Nguy rồi, phía trước là vách đá nếu rơi xuống đó sẽ chết không toàn thây.

 

-Ta chưa muốn chết – Miyoung khóc lóc, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy.

 

-Chúng ta phải mau nhảy xuống thôi – Taeyeon vừa  nói vừa tập trung quan sát địa hình hai bên.

 

-Ngựa chạy nhanh như thế, nhảy xuống rất nguy hiểm.

 

-Giữa nguy hiểm với chết ngươi chọn cái nào ?

 

-Ta…

 

-Không còn thời gian nữa ta đếm 1 2 3 ta sẽ ôm ngươi nhảy xuống. Hãy nép người vào ta – Taeyeon siết tay quanh eo Miyoung.

 

1 …… 2 …… 3

 

Taeyeon dùng hết sức, hai tay ôm chặt lấy Miyoung vào lòng rồi liều mạng nhảy khỏi yên ngựa, chỉ trong nháy mắt trước khi con chiến mã đó tự thân rớt xuống vực sâu.

 

Địa hình hai bên không hề bằng phẳng nên khi Taeyeon và Miyoung ngã xuống thì cả hai phải lăn xuống rất nhiều vòng. Tình huống hiện tại vô cùng nguy hiểm nhưng Miyoung lại cảm thấy nàng đang rất an toàn trong vòng tay Taeyeon. Miyoung được Taeyeon ôm lấy không bị thương nhiều nhưng Taeyeon vì bảo vệ nàng đã bị những nhánh xung quanh đâm đến thương tích đầy người.

 

Đến khi lăn hết con dốc đó cả hai mới dừng lại hoàn toàn, Taeyeon lúc này dường như đã bất tỉnh nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy Miyoung.

 

-Erhhh đau quá – Miyoung rên rỉ, hơi nhấc người nhích khỏi cái ôm của Taeyeon.

 

Thấy Taeyeon nằm im không phản ứng gì nên Miyoung lo lắng : “Taeyeon ah ~ Taeyeon ah ~” Miyoung cố lay người Taeyeon.

 

-Ngươi không được chết đâu a – Miyoung bắt đầu hoảng sợ – Ngươi chết rồi lấy ai chơi với ta ? lấy ai cãi nhau với ta chứ ?

 

Miyoung đỡ Taeyeon ngồi dậy và ôm chầm lấy người kia. Nước mắt Miyoung rơi ngày một nhiều làm ướt luôn cả khuôn mặt Taeyeon. Sau một hồi khóc lóc bi thương, Miyoung cố gắng bình tĩnh, hít thở thật sâu sau đó đưa tay đặt lên mũi Taeyeon, vẫn còn thở, thật khiến nàng một phen kinh sợ a.

 

-Thật may quá, ngươi còn sống – Miyoung mừng rỡ ôm chặt Taeyeon.

 

Nhưng vì thân thể Taeyeon vẫn còn bất động nên Miyoung cố gắng lay lay người Taeyeon nhiều hơn.

 

-Taeyeon à , ngươi mau tỉnh lại đi.

 

-Ngươi mà không tỉnh dậy là ta bỏ mặc ngươi ở đây đó – Miyoung đưa mắt nhìn xung quanh. Trời đã tối, xung quanh không một bóng người, cả hai thật sự đã bị lạc đường a.

 

Lão thiên gia có lẽ rất thích trêu người, trời đã tối lại còn thêm sấm chớp rền vang báo hiệu một cơn mưa to sắp ập đến. Cứ như thế này thì dấu vết của Taeyeon và Miyoung sẽ trôi đi hết và việc tìm kiếm hai người họ sẽ rất khó khăn.

 

Chẳng mấy chốc những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, Miyoung cố gắng đỡ Taeyeon lên đi tìm một nơi trú mưa. Tìm mãi không có một cái hang động nào nên Miyoung bất đắc dĩ đỡ Taeyeon đến một tảng đá lớn nhô ra vừa đủ cho cả hai trú mưa ở bên dưới.

 

-Trời đã tối mà mưa lại lớn, không biết phụ thân và mọi người có thể tìm thấy chúng ta được không nữa – Miyoung lo lắng.

 

-Hi vọng trời mưa sẽ không gặp phải bọn thú dữ – Miyoung sợ hãi nhìn xung quanh và không ngừng cầu nguyện.

 

Miyoung xoay nhìn gương mặt vẫn còn nhắm mắt của Taeyeon, do trời đang có sấm chớp nên nàng có thể thấy rõ gương mặt Taeyeon bị xây sát khá nhiều, y phục của hai người cũng đều rách tươm do quẹt phải những nhánh cây nhọn trong lúc lăn xuống.

 

Miyoung thấy trán Taeyeon có một vết máu đang rỉ ra, nàng đoán vì nó mà Taeyeon mới bị hôn mê. Đưa tay vén vài sợi tóc đang dính lên vết thương, Miyoung trong lòng xót xa vô cùng. Mưa xuống trời khá lạnh, nhìn thấy Taeyeon hơi run rẩy nên Miyoung vội ôm Taeyeon vào lòng để sưởi ấm.

 

-Không hiểu sao ta rất thích cái ôm của ngươi – Miyoung nói với chính mình, bàn tay nàng bất giác khẽ vuốt ve gương mặt Taeyeon – Những lúc ngươi ôm ta, ta thật sự cảm thấy rất được quan tâm, che chở. Loại cảm giác này ta chưa bao giờ cảm nhận được ở nơi Thái tử.

 

Miyoung dịu dàng nhìn ngắm Taeyeon : “Chẳng lẽ ta đã động tâm với ngươi, với một nữ nhân hay sao ?”

 

Miyoung cứ chìm trong những suy nghĩ về tình cảm của nàng dành cho Taeyeon và không ngừng so sánh tình cảm đó với tình cảm mà nàng dành cho Thái tử. Cho đến một canh giờ sau, trời đã tạnh mưa, những đám mây đen dần tan biến để lộ ra vầng trăng tròn chiếu sáng xuống cả hai.

 

-Trăng sáng quá … – Miyoung thì thầm. Nàng sợ cảm giác im lặng này.

 

Đúng lúc ấy Miyoung bắt gặp một cặp mắt xanh ngọc bích trong những bụi cỏ nhìn về phía nàng và Taeyeon. Ánh mắt sắc bén ấy cho biết đây là một con thú hoang hung dữ và đang khát mồi. Miyoung hoảng sợ ngồi im nhìn nó nhưng không quên lay người Taeyeon, nàng hi vọng Taeyeon có thể tỉnh dậy để giúp cả hai thoát khỏi nguy hiểm.

 

-Taeyeon à , mau tỉnh lại đi.

 

-Chúng ta sắp làm mồi cho sói rồi – Giọng nói Miyoung càng lúc càng nhỏ vì sợ hãi.

 

Có lẽ vì thấy tới hai con mồi nên con sói đó tru lên một tiến “Hú” dài để rủ bầy đàn của nó đến. Nhưng nhờ có tiếng hú đó mà Taeyeon bắt đầu nheo mắt cử động. Thấy người kia đã tỉnh, Miyoung mừng rỡ : “Ngươi tỉnh rồi, cuối cùng ngươi đã tỉnh”

 

Điều đầu tiên khi Taeyeon mở mắt ra nhìn thấy chính là gương mặt lấm lem nửa vui mừng nhưng lại đang khóc của Miyoung : “Ừ, ta tỉnh rồi, đừng khóc chứ” Taeyeon thì thào, đưa tay lau nước mắt cho Miyoung.

 

-Ngươi tỉnh thật đúng lúc, mau giúp ta đuổi con sói đó đi đi a.

 

Taeyeon nhìn sang con sói trước mắt, suy nghĩ một chút rồi lấy trong người một ống giữ lửa, bật nắp ra và thổi nhẹ cho lửa cháy lên thành một ngọn đuốc nhỏ. Lấy những nhánh cây khô còn sót lại ở bên dưới tảng đá rồi đốt chúng lên và ném nhử để làm hoảng sợ con sói đó.

 

Quả nhiên phương pháp này hữu hiệu và con sói đó đã chạy đi mất. Quá vui mừng Miyoung ôm lấy, không ngừng tán dương Taeyeon : “Ngươi thật thông minh”. Taeyeon ngạc nhiên khi Miyoung chủ động ôm mình như thế, cảm thấy tim mình đang đập bất thường nên vội lên tiếng : “Con sói đó nhất định đi tìm bầy đàn của nó để kéo lại đây”

 

-Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi – Miyoung kinh sợ, lập tức rời khỏi cái ôm. Một con thôi đã khiến nàng sợ muốn tắt thở, lần này nếu là cả bầy e rằng nàng khó mà toàn thây. Miyoung là mỹ nhân và nàng không muốn bị mất xác dưới nanh vuốt của bọn sói.

 

-Arggg, chân của ta – Taeyeon cố gắng cử động chân trái nhưng không được.

 

-Ngươi có sao không ? – Miyoung cẩn thận xem xét vết thương ở chân Taeyeon.

 

-Ta không biết, nó đau lắm. Chắc là khi té xuống đã bị gãy xương hay trật chân gì rồi – Taeyeon nhíu mày đau đớn.

 

-Vây phải làm sao ? Nếu ở đây, bọn sói kia kéo đến chúng ta sẽ chết chắc.

 

-Ngươi giúp ta đốt lửa lên đi , chỉ cần xung quanh chúng ta đều là lửa thì bọn chúng không dám bén mảng lại gần đâu. Và nếu có lửa thì sẽ có khói, lúc ấy phụ thân sẽ dễ tìm thấy chúng ta hơn.

 

Những điều này là do Taeyeon đọc qua sách vở và được Kim Tae Woo chỉ dạy trong lúc cả hai đi săn và đây là lần đầu tiên Taeyeon áp dụng chúng. Thậm chí khi xưa nàng còn cho rằng những điều này thật không cần thiết cho một hài nhi chỉ biết ăn no mặc ấm như mình.

 

-Ngươi nói đúng a – Miyoung cố gắng chụm những nhánh cây khô lên đốt xung quanh sau đó dìu Taeyeon cùng mình ngồi ở giữa.

 

Có lẽ nhờ có lửa mà không khí trở nên ấm áp hơn sau trận mưa lớn vừa rồi. Cả Taeyeon lẫn Miyoung đều chìm vào im lặng, cả hai chỉ im lặng nhìn vào ngọn lửa đang cháy bập bùng.

 

-Vừa rồi chắc ngươi hoảng sợ lắm đúng không ? – Taeyeon lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

 

-Ngươi không biết lúc chúng ta cùng té xuống ta đã hoảng sợ đến dường nào đâu, sau đó nhìn thấy ngươi bất động ta càng hoảng sợ – Miyoung vẻ mặt vẫn còn vương nét sợ hãi khi nhớ lại tình cảnh nguy hiểm của mình và Taeyeon lúc nãy.

 

-Ha ha , ta cứ tưởng ngươi sợ con sói khi nãy hơn a ~

 

-Chung quy ta vẫn sợ ngươi chết hơn – Miyoung thật thà thú nhận – Vừa rồi nếu ngươi không tỉnh thì bất quá cả ta và người đều làm mồi cho nó. Vì có ngươi bên cạnh nên có chết chung ta cũng không có gì oán trách a.

 

-Ta tưởng ngươi không thèm quan tâm đến ta chứ – Taeyeon mỉm cười, trong lòng ngập tràn một cỗ ấm áp khi biết Miyoung cũng rất lo lắng cho mình.

 

-Nếu không phải quan tâm đến ngươi thì ta đã bỏ ngươi ở đó chờ bọn thú dữ đến xé xác ngươi ra rồi. Ta hà cớ gì ta phải khó nhọc đỡ ngươi đến tảng đá này cho mệt sức a.

 

-Đa tạ ngươi – Ánh mắt Taeyeon nồng nàn sâu sắc khi nhìn vào mắt Miyoung và nói với nàng ba chữ này.

 

-Ta cũng chỉ… – Miyoung bối rối, gương mặt phiếm hồng khi bắt gặp ánh mắt Taeyeon đang hướng nàng không rời.

 

Nhờ ánh sáng của ngọn lửa cùng với ánh trăng nên Miyoung có thể nhìn rõ bên trong ánh mắt Taeyeon lúc này đang phản chiếu hình ảnh của chính nàng. Miyoung không biết nguyên do gì nhưng có một điều gì đó cuốn hút nàng khiến nàng không thể rời mắt cũng không thể dứt khỏi ánh nhìn đầy tình cảm của Taeyeon.

 

Hô hấp của Miyoung có chút loạn khi nàng nhận ra ánh mắt Taeyeon đang hướng xuống môi và cơ thể Taeyeon cũng dần nghiêng về phía nàng. Hai tay Miyoung bất giác siết chặt lấy y phục của mình, nàng vừa lo lắng nhưng tâm lại không kém phần hồi hộp chờ đợi. Miyoung khẽ nhắm mắt lại khi thấy gương mặt Taeyeon đã ở rất gần, nàng cảm nhận được trái tim mình cũng đang loạn nhịp.

 

Khoảnh khắc nhu tình, Taeyeon chầm chậm nhắm mắt, hướng môi mình về phía đôi môi hồng ngọt ngào đầy câu dẫn của Miyoung.Cảm nhận hơi thở của nhau đang rất gần và khi bờ môi cả hai sắp hạm nhau thì tiếng hô “Taeyeon ah ~ Miyoung ah ~” của Kim Tae Woo bất ngờ vang lên.

 

--------------------------------

♥ Happy Birthday Yoona ♥ Tới chap 11 cưng sẽ được xuất hiện :)))

 Chap sau thứ 6 ngày 6 tháng 6 mình up nha =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro