1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Transfic tri ân lần đầu tiên cùng Onelk đón chiếc cúp vô địch (6/1/2024)

Fic này trong top top  signature Onelk bên Trung vì miêu tả diễn biến tâm lý đỉnh của gud job, mấy bà kiên nhẫn đọc để cảm nhận tinh tuý của nó nha ~

Trích một cmt của 1 reader về truyện:

" 𝐋𝐚̃𝐨 𝐬𝐮̛, 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐧𝐚̀𝐲 𝐭𝐡𝐮̛̣𝐜 𝐬𝐮̛̣ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐯𝐢̃ đ𝐚̣𝐢 𝐫𝐨̂̀𝐢... 𝐄𝐦 đ𝐚̃ 𝐱𝐞𝐦 đ𝐢 𝐱𝐞𝐦 𝐥𝐚̣𝐢 𝐛𝐨̂́𝐧 𝐧𝐚̆𝐦 𝐥𝐚̂̀𝐧, 𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐤𝐡𝐢 𝐭𝐫𝐨̂𝐢 𝐪𝐮𝐚 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐨𝐚̉𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐠𝐢𝐚𝐧, 𝐞𝐦 𝐥𝐚̣𝐢 𝐦𝐨𝐧𝐠 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐭𝐫𝐢́ 𝐧𝐡𝐨̛́ đ𝐞̂̉ 𝐱𝐞𝐦 𝐥𝐚̣𝐢 𝐭𝐮̛̀ đ𝐚̂̀𝐮. 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐜 𝐩𝐡𝐚̂𝐧 𝐭𝐢́𝐜𝐡 𝐦𝐨̂́𝐢 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐡𝐞̣̂ 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 𝐡𝐚𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐬𝐮̛̣ đ𝐚̣𝐭 đ𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐚̂̀𝐧𝐠 𝐜𝐚𝐨 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐜𝐨́, 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐨̛́𝐩 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐨̛́𝐩 𝐭𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐞̂́ 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐚 𝐜𝐚̉𝐦 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐬𝐮̛̣ 𝐜𝐡𝐮𝐚 𝐱𝐨́𝐭 𝐯𝐚̀ 𝐬𝐚̂𝐮 𝐬𝐚̆́𝐜 𝐜𝐮̉𝐚 𝐭𝐢̀𝐧𝐡 𝐜𝐚̉𝐦 𝐧𝐚̀𝐲. 𝐂𝐨̂́𝐭 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐭𝐡𝐢𝐞̂́𝐭 𝐤𝐞̂́ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐡𝐨̛̣𝐩 𝐥𝐲́, 𝐧𝐡𝐢̣𝐩 đ𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐭𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐞̂́, 𝐬𝐮̛̣ 𝐤𝐞́𝐨 đ𝐚̂̉𝐲 𝐭𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐞̂́ 𝐭𝐡𝐮̛̣𝐜 𝐬𝐮̛̣ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐚 đ𝐚𝐮 𝐥𝐨̀𝐧𝐠... 𝐄𝐦 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐭𝐡𝐢́𝐜𝐡 𝐜𝐚́𝐜 𝐩𝐡𝐞́𝐩 𝐚̂̉𝐧 𝐝𝐮̣ 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐛𝐚̀𝐢 𝐯𝐢𝐞̂́𝐭, 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐤𝐡𝐞́𝐨 𝐥𝐞́𝐨 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐭𝐡𝐢́𝐜𝐡 𝐡𝐨̛̣𝐩, 𝐡𝐨̀𝐚 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐩 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐭𝐮̛̣ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧 𝐯𝐚̀𝐨 𝐜𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧, đ𝐚̂̀𝐲 𝐬𝐮̛́𝐜 𝐜𝐮𝐨̂́𝐧 𝐡𝐮́𝐭. 𝐓𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ 𝐜𝐚́𝐜 𝐝𝐢𝐞̂̃𝐧 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧 đ𝐞̂̀𝐮 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐭𝐮̛̣ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧, 𝐭𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ 𝐜𝐚́𝐜 𝐜𝐡𝐢 𝐭𝐢𝐞̂́𝐭 đ𝐞̂̀𝐮 𝐫𝐚̂́𝐭 đ𝐮́𝐧𝐠 đ𝐚̆́𝐧, 𝐭𝐡𝐮̛̣𝐜 𝐬𝐮̛̣ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐡𝐚̉𝐨 𝐫𝐨̂̀𝐢. 😭😭😭😭 𝐇𝐲 𝐯𝐨̣𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐲 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐭𝐮̛̀ 𝐧𝐠𝐮̛̃ 𝐦𝐚̀ 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐲 đ𝐚̃ 𝐝𝐚̀𝐧𝐡 𝐭𝐚̂𝐦 𝐡𝐮𝐲𝐞̂́𝐭 đ𝐞̂̉ 𝐯𝐢𝐞̂́𝐭 𝐫𝐚 đ𝐚̃ 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐭𝐚̉𝐢 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐬𝐮̛́𝐜 𝐦𝐚̣𝐧𝐡 𝐥𝐨̛́𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐧𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐧𝐚̀𝐨, 𝐭𝐡𝐮̛̣𝐜 𝐬𝐮̛̣ 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐢𝐞̂𝐧 𝐭𝐚̀𝐢. 𝐂𝐚̉𝐦 𝐨̛𝐧 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐲 𝐯𝐢̀ đ𝐚̃ 𝐯𝐢𝐞̂́𝐭 𝐫𝐚 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐮𝐲𝐞̣̂𝐭 𝐯𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐡𝐮̛ "𝐕𝐢̣ 𝐭𝐫𝐢́ 𝐭𝐨̂́𝐭 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭". "

_________

Khi gần đến thời gian tan sở, Triệu Gia Hào bồn chồn nhìn đồng hồ trong văn phòng. Lâu Vận Phong vào phòng gọi anh đi ăn tối, Triệu Gia Hào lắc lắc chân, cắn môi xua tay: "Tôi có hẹn rồi."

Lâu Vận Phong nói "yo ho" và trêu chọc anh: "Lại xem mắt à? Tháng này cậu đã gặp mấy cái hẹn rồi mà vẫn căng thẳng đến vậy sao?"

Triệu Gia Hào lười để ý tới hắn, anh nhét một xấp tài liệu vào túi đứng dậy đi ra khỏi cửa ngay khi kim phút chỉ số 30. Anh vội vàng mặc áo khoác: "Tôi đi gặp Lạc Văn Tuấn." Triệu Gia Hào cố gắng làm cho giọng điệu bình tĩnh hơn, nhưng khi nói ra ba chữ "Lạc Văn Tuấn" vẫn có chút run rẩy.

Lâu Vận Phong sửng sốt đi theo Triệu Gia Hào trong thang máy đến tận gara mà không quan tâm đến hình tượng của mình không ngừng hỏi: "Lạc Văn Tuấn? Cậu đi gặp Lạc Văn Tuấn ?"

Triệu Gia Hào lên xe hạ cửa sổ xuống nhìn Lâu Vận Phong đang đuổi theo mình ngoài cửa sổ thở dài, nói: "Ừ, tôi đi gặp Lạc Văn Tuấn."

Ngày hôm qua trước khi đi ngủ, anh nhận được lời mời kết bạn từ Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn gửi cho anh một tin nhắn dài:

"Em vẫn thường mơ thấy anh, muốn nói lời xin lỗi với anh. Lúc đó em quá vô lý nhưng lại quá hèn nhát để nói lời xin lỗi. Em thực sự may mắn khi được gặp anh trong đời. Cảm ơn anh đã luôn đối xử tốt với em, em mong anh luôn hạnh phúc. Hy vọng lần liên hệ đột ngột này sẽ không làm anh tức giận. Nếu tức giận thì anh cứ mặc kệ tin nhắn này đi... Em rất nhớ anh"

Triệu Gia Hào đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe được tin nhắn thoại của Lạc Văn Tuấn. Anh gần như có thể cảm nhận được nhịp tim đột ngột và dữ dội trong lồng ngực, trái tim đập thình thịch như muốn xuyên thủng da thịt. Nằm trên giường đọc đi đọc lại từng chữ Lạc Văn Tuấn gửi đến, thật khó mà tin được Lạc Văn Tuấn lại thực sự nghĩ rằng mình sẽ tức giận. Anh ngồi thẳng trên giường, nhanh chóng chấp nhận yêu cầu kết bạn và bắt đầu chờ đợi tin nhắn tiếp theo của Lạc Văn Tuấn. Triệu Gia Hào yên lặng ngồi trên giường chờ đợi, đợi suốt cả đêm dài, Lạc Văn Tuấn vẫn không nhắn một chữ.

Mãi cho đến khi bầu trời sáng lên, ánh nắng xuyên qua khe hở trên rèm chiếu vào mặt Triệu Gia Hào, anh mới chịu nhấc cái cổ cứng ngắc của mình lên. Anh biết Lạc Văn Tuấn từ trước đến nay có chút tự ti và nhút nhát nên không hề tức giận mà vui vẻ gửi tin nhắn cho Lạc Văn Tuấn: "Anh cũng nhớ em, bây giờ em đang ở đâu?"

Tên của Lạc Văn Tuấn đổi thành "Đối phương đang soạn tin", vài phút sau Triệu Gia Hào nhận được tin nhắn: "Em đang thực tập tại bệnh viện S."

Triệu Gia Hào thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gửi tin nhắn: "Tối nay bảy giờ, anh sẽ đợi em ở cổng bệnh viện." Giọng điệu không thể cự tuyệt khiến Triệu Gia Hào có chút bất an vì sợ rằng anh sẽ hù dọa Lạc Văn Tuấn, nhưng anh thực sự có rất nhiều điều muốn nói trực tiếp với Lạc Văn Tuấn. Và vì lý do nào đó, Triệu Gia Hào chắc chắn rằng Lạc Văn Tuấn sẽ không từ chối.

Quả nhiên, lúc một giờ chiều Lạc Văn Tuấn đã gửi "Được". Triệu Gia Hào nhìn từ "Được" và gần như có thể tưởng tượng ra đôi môi mím chặt và ngập ngừng chấp nhận của Lạc Văn Tuấn. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Lạc Văn Tuấn, Lạc Văn Tuấn luôn núp sau lưng Trần Trạch Bân lén lút nhìn trộm anh, cậu vẫn luôn là một đứa trẻ sống nội tâm và nhút nhát như vậy.

Trước bảy giờ, xe dừng lại trước cổng bệnh viện đông đúc, tiếng còi inh ỏi khiến tâm tư Triệu Gia Hào càng thêm bấn loạn. Anh đang định gọi cho Lạc Văn Tuấn thì có người gõ cửa kính xe, anh ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Lạc Văn Tuấn. Hai người nhìn nhau qua tấm kính, trong trí nhớ của anh Lạc Văn Tuấn vẫn có chút u ám, cả người trông trầm lặng và dè dặt trong ánh đèn đường mờ ảo.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Văn Tuấn, trái tim Triệu Gia Hào đau nhói

Lạc Văn Tuấn ngồi ở ghế phụ, Triệu Gia Hào liếc mắt nhìn cậu, mãi đến một lúc sau Lạc Văn Tuấn mới nhẹ giọng hỏi: "Cựu Mộng, sao anh lại muốn gặp em?"

Toàn thân Triệu Gia Hào bị giật mình bởi tiếng gọi "Cựu Mộng" của Lạc Văn Tuấn, anh đạp ga và lái xe về phía khách sạn đã đặt trước, vừa tập trung lái xe ra khỏi khu vực có nhiều đường nhỏ ngang dọc dẫn đến bệnh viện, vừa nói một cách bình tĩnh: "Đương nhiên là muốn cùng em vui vẻ tâm sự rồi. Ba năm không liên hệ chẳng lẽ đó là câu duy nhất em muốn hỏi anh sao?"

Lạc Văn Tuấn cúi đầu, không trả lời anh.

Triệu Gia Hào tiếp tục: "Anh có rất nhiều điều muốn nói với em."

Trong ánh đèn lờ mờ, Lạc Văn Tuấn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Triệu Gia Hào: "Có sao?"

Triệu Gia Hào gật đầu: "Rất nhiều. Lạc Văn Tuấn, anh có rất rất nhiều điều muốn nói với em."

Hôm nay anh lơ đãng cả ngày ở nơi làm việc, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Lạc Văn Tuấn. Ngoại hình của Lạc Văn Tuấn, sở thích của Lạc Văn Tuấn, quá khứ của Lạc Văn Tuấn, hiện tại của Lạc Văn Tuấn và quá khứ giữa anh và Lạc Văn Tuấn - bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau xem TV ở nhà, những năm tháng Lạc Văn Tuấn ở Anh bị ngăn cách bởi chênh lệch múi giờ bọn họ còn nhận được một huy hiệu "con tàu"* bằng cách nhắn tin trên QQ mỗi ngày, cao trung chính Wenjun đã cùng anh trải qua kỳ phát tình đầu tiên, thất tình cũng là Lạc Văn Tuấn dỗ dành giúp anh vui vẻ hơn - và bọn họ đã chia tay như thế nào.

*Cái này tui tra Baidu thì giống kiểu huy hiệu tương tác dành cho 1 close friend duy nhất trên QQ. Nếu trò chuyện liên tục trong vòng 30 ngày sẽ nhận được một huy hiệu "con thuyền tình bạn".

Trong tin nhắn, Lạc Văn Tuấn nói rằng đó là lỗi của cậu và rằng là cậu vô lý; trên thực tế, Triệu Gia Hào chưa bao giờ cảm thấy mình vô tội. Đó là vào cuối mùa xuân khi Triệu Gia Hào tốt nghiệp nghiên cứu sinh và đang ăn tối với mọi người trong nhóm nghiên cứu. Một nhóm lớn người vừa uống rượu vừa náo loạn tại một nhà hàng thịt nướng gần trường, và dĩ nhiên không thể tránh khỏi trò chơi kinh điển "Thật hay thách". Triệu Gia Hào được yêu cầu gọi điện cho người đầu tiên trong WeChat để tỏ tình và Lạc Văn Tuấn tình cờ vừa gửi tin nhắn cho anh. Vì thế Triệu Gia Hào không chút do dự bấm điện thoại, mơ hồ nói với Lạc Văn Tuấn: "Owen, anh thích em."

Vì rượu nên lời nói của anh buông thả hơn bình thường rất nhiều. Lạc Văn Tuấn im lặng nghe tiếng la ó của Triệu Gia Hào ở đầu bên kia điện thoại, hỏi: "Thật hay thách?"

"Ừm..thì em cũng biết rồi đó... aaa Thẩm Kiệt, đừng cười tôi." Anh cười bảo các bạn học bên cạnh im lặng. Kỳ thật vì một lý do nào đó anh cảm thấy Lạc Văn Tuấn hình như đang tức giận "Em không phải là đang tức giận chứ? Em biết đó, anh không uống được nhiều... Owen may mà là em...anh chỉ là đang đùa thôi."

Anh rất tự nhiên mà làm nũng với người em kém mình hai tuổi.

Lạc Văn Tuấn khẽ thở dài và rất thất vọng hỏi Triệu Gia Hào: "Triệu Gia Hào, vì đó là em nên sao cũng được ư?" Lạc Văn Tuấn nói xong thì cúp điện thoại. Ngày hôm sau, Triệu Gia Hào phát hiện từ WeChat đến weibo, tất cả đều bị chặn.

Đó là câu cuối cùng bọn họ nói với nhau, tuy rất say nhưng câu nói này đã khắc sâu vào lòng Triệu Gia Hào. Anh nghĩ đến câu nói này trong vô vàn khoảnh khắc cô đơn - "Bởi vì là em nên ra sao cũng được à?" – Giọng Lạc Văn Tuấn trong điện thoại tựa như cỏ sau cơn mưa xuân, mềm mại ẩm ướt cọ nhồn nhột vào tai anh, như bóp nghẹt trái tim anh.

Sau đó cũng không có một lần liên lạc. Giống như một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, Triệu Gia Hào mất đi Lạc Văn Tuấn, người đã từng tồn tại trong thế giới của anh như không khí...

Khi đi KTV cùng bạn bè, mọi người sẽ được Lâu Vận Phong cảnh báo không được bấm chọn "Người bạn tốt nhất", vì ngay khi đoạn dạo đầu phát lên Triệu Gia Hào sẽ rơi nước mắt. Trần Thần chỉ cảm thấy Lâu Vận Phong chuyện bé xé ra to, có một lần nhân lúc Triệu Gia Hào đang say lại nhất quyết chọn. Được nửa bài, Triệu Gia Hào say rượu giật lấy micro dựa vào cánh tay Trần Thần nghẹn ngào và nức nở hét lên: "Nhưng không ai ngoài cậu khiến tôi nước mắ tuôn rơi. Nặng nề tựa đôi tình nhân vừa nói câu ly biệt". Trần Thần quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Triệu Gia Hào, chóp mũi Triệu Gia Hào đỏ bừng, hai dòng nước mắt chảy xuống gò má, đối diện với vẻ mặt buồn bã như vậy khiến Trần Thần vô cớ cảm thấy ân hận.

*Tui mới nghe cũng muốn khóc nói chi anh Hào T.T

_

Cả hai im lặng lái xe đến khách sạn, khi vào phòng riêng, Lạc Văn Tuấn hỏi: "Sao phải đặt phòng riêng?"

Triệu Gia Hào cởi áo khoác, ngồi xuống và thuần thục gọi món cùng người phục vụ, sau khi một hơi gọi món anh trả lời Lạc Văn Tuấn: "Sợ em nhịn không được mà khóc."

Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm anh. Triệu Gia Hào mỉm cười sờ lên mái tóc Lạc Văn Tuấn như muốn an ủi cậu: "Em không phải thích khóc nhất sao? Khi còn bé lúc nào không giành được remote TV của Trần Trạch Bân thì liền khóc và tìm anh cáo trạng mà."

Lạc Văn Tuấn cúi đầu không khỏi thấp giọng vặn lại: "Đó là chuyện từ thời nào rồi, nhắc lại không thấy xấu hổ sao, Triệu Gia Hào?"

Triệu Gia Hào thành thực lắc đầu nói: "Anh không xấu hổ, chỉ là cảm thấy may mắn vì cuối cùng có thể mặt đối mặt nói xin lỗi với em. Em chặn anh rồi, những tin nhắn trước đây anh muốn gửi cũng không thể gửi được..."

Sắc mặt Lạc Văn Tuấn có chút đỏ bừng, người phục vụ mang tới nước đá giống như cọng rơm cứu mạng, cậu uống một hơi thật dài xong mới dám ngẩng đầu nhìn Triệu Gia Hào. Triệu Gia Hào 27 tuổi còn gầy hơn Triệu Gia Hào 24 tuổi, anh ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi Prada, mọi dáng vẻ đều đúng như những gì cậu tưởng tượng. Triệu Gia Hào luôn là một người ôn nhu và tử tế như vậy. Từ nhỏ đến lớn luôn luôn bao dung với Lạc Văn Tuấn như vậy.

Nghĩ đến đây, mũi Lạc Văn Tuấn liền cảm thấy đau nhức. Cậu không dám nhìn Triệu Gia Hào, thấp giọng xin lỗi: "Là em nên xin lỗi anh. Lúc đó đầu óc em hỏng rồi, đừng ghét em."

"Em ngẩng đầu nhìn anh." Triệu Gia Hào nói. Anh lớn hơn Lạc Văn Tuấn hai tuổi, đôi khi cảm thấy Lạc Văn Tuấn làm điều gì đó không đúng nên sẽ nửa ra lệnh nửa dỗ dành để Lạc Văn Tuấn nghe lời.

Lạc Văn Tuấn run rẩy ngẩng đầu, hai mắt quả thực đỏ bừng.

Triệu Gia Hào nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Văn Tuấn và nói từng chữ: "Anh không ghét em. Lạc Văn Tuấn, em muốn anh lặp lại mấy lần cũng được. Anh không ghét em, ngược lại anh vẫn rất thích em."

Triệu Gia Hào đeo kính vào, qua lăng kính trong suốt Lạc Văn Tuấn vẫn có thể cảm nhận được sự kiên định không thay đổi từ năm này qua tháng nọ dưới đôi mắt dịu dàng của Triệu Gia Hào. Nếu phải dùng cái gì đó để miêu tả Triệu Gia Hào, Lạc Văn Tuấn sẽ không ngần ngại mà chọn quả đào, lớp vỏ hồng hào, quả mọng ngọt ngào nhưng bên trong lại là một trái tim vô cùng cứng cỏi.

Nhật ký lật lại về năm tám tuổi, cậu nghe thấy Trần Trạch Bân vô tình nhắc đến: "Hình như Triệu Gia Hào nghĩ cậu rất dễ thương." Chỉ có vậy mà cậu đã bày ra dáng vẻ rụt rè và ngốc nghếch của mình tại nhà của Bành Lập Huân mà chặn Triệu Gia Hào lại, nghẹn trong miệng được mười phút mới thốt ra được: " Anh có phải thấy em... dễ thương không?" Triệu Gia Hào mười tuổi, mặc áo len trắng, nhìn cậu với khuôn mặt hơi hồng lên vì khí nóng từ điều hòa. Triệu Gia Hào có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thừa nhận: "Ân, anh cảm thấy em rất đáng yêu." Triệu Gia Hào cúi người nựng mặt Lạc Văn Tuấn, Lạc Văn Tuấn cũng nhéo mặt anh. Khuôn mặt của Triệu Gia Hào rất mềm mại, dịu dàng như một đám mây hay một viên kẹo dẻo, nhưng giọng điệu khi nói về sự dễ thương của cậu thì rất trầm lắng.

Giống như hiện tại khi nói không ghét mình, giọng điệu thật kiên định, không thể nghi ngờ.

"Vậy anh.. nói lại lần nữa đi." Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng yêu cầu, sau đó dùng ngôn ngữ có chút rối loạn cố gắng giải thích lần nữa "Thực xin lỗi, em, em..."

"Anh không ghét em, ngược lại anh vẫn rất thích em." Triệu Gia Hào không đợi Lạc Văn Tuấn nói xong mà nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Văn Tuấn, lặp lại lần nữa. Anh rất hiểu Lạc Văn Tuấn, biết rằng Lạc Văn Tuấn càng trân quý anh thì cậu càng trở nên bấn loạn. Anh không phải là người thiện chí thích an ủi người khác, nhưng chỉ vì đối phương là Lạc Văn Tuấn, anh luôn nguyện ý chiều chuộng..

Lạc Văn Tuấn không ngoài dự đoán mà bật khóc. Lạc Văn Tuấn rất giỏi khóc, khi làm nũng sẽ khóc, khi buồn cũng sẽ khóc và nước mắt cũng sẽ rơi theo nhiều cách khác nhau, khi làm nũng mắt sẽ đỏ lên ươn ướt sau đó vùi mặt vào cánh tay; còn khi buồn thì sẽ lấy bàn tay che lấp cả khuôn mặt.

Triệu Gia Hào đã nhìn thấy quá nhiều cảnh nước mắt của Lạc Văn Tuấn, nhưng tối nay Lạc Văn Tuấn khóc thật sự rất bi thương. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lạc Văn Tuấn ngơ ngác nhìn mình, nước mắt rơi xuống giống như một con rối buồn bã với khuôn mặt vô cảm, chỉ có nước mắt như muốn rút cạn mà không ngừng tuôn ra.

Triệu Gia Hào nhìn Lạc Văn Tuấn bất giác cười. Anh đứng dậy đi đến cạnh Lạc Văn Tuấn, lau nước mắt cho cậu như ngày trước. Anh dùng khăn giấy nhẹ nhàng thấm lệ tránh cho mắt sưng lên, buộc Lạc Văn Tuấn phải xì mũi, cậu rất dễ nghẹt mũi khi khóc, cả mắt và mũi đều đỏ lên và phải thở bằng miệng. Cuối cùng là phải ôm và vỗ nhẹ vào tấm lưng gồ ghề của cậu và nói rằng không sao đâu.

Khoảnh khắc ôm Lạc Văn Tuấn, Triệu Gia Hào cảm thấy toàn thân Lạc Văn Tuấn cứng đờ. Sự cứng nhắc của Lạc Văn Tuấn khiến Triệu Gia Hào cảm thấy chua chát trong lòng, anh buông lỏng vòng tay ra, vỗ nhẹ vào vai Lạc Văn Tuấn: "Đừng khóc nữa được không? Owen, tụi mình nói chuyện đàng hoàng nhé?"

Lạc Văn Tuấn 25 tuổi nấc lên và nhìn Triệu Gia Hào với đôi mắt đẫm lệ mà không nói nên lời.

Triệu Gia Hào tiến tới xoa xoa tóc Lạc Văn Tuấn, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, anh kiên nhẫn dỗ dành cậu: "Em không phải trước đây thích làm nũng với anh nhất sao?"

Cửa sổ phía sau Lạc Văn Tuấn được mở rất thấp, khi Triệu Gia Hào để mắt thì mặt trăng đã lên đến nửa bầu trời. Trời vẫn chưa tối, ánh trăng như một tấm khăn mỏng trong suốt tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Triệu Gia Hào không ngừng chờ đợi, vẫn đợi, đợi cho đến khi sự náo nhiệt của thế giới lắng dần, giống như nước biển thoái trào chỉ còn lại hai dáng người anh và Lạc Văn Tuấn.

Cho đến khi Lạc Văn Tuấn dưới ánh trăng mờ ảo từ từ ngẩng đầu nói một cách khô khan : "Anh... đừng... ghét em"

Cậu nói rất nhẹ nhàng và lúng túng; không phải là giọng điệu làm nũng, không phải là cử chỉ làm nũng, mà những lời này của Lạc Văn Tuấn là làm nũng với Triệu Gia Hào.

Triệu Gia Hào kìm nén nước mắt, mỉm cười trở về chỗ ngồi ban đầu, nói: "Ăn cơm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro