2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Gia Hào có rất nhiều điều để nói với Lạc Văn Tuấn: từ lúc anh mắc sai lầm trong năm đầu tiên trong công việc và bị sếp phạt tiền đến cách cậu sống trong những năm qua như thế nào. Nếu có thể lưu lại những gì trong tiềm thức muốn nói với Lạc Văn Tuấn trong ba năm qua thì khi ngược dòng thời gian trên cỗ máy du hành thời gian, anh chắc chắn sẽ bị phạt vì vượt quá tải trọng.

Lạc Văn Tuấn vừa ăn vừa nghe Triệu Gia Hào kể vô số chuyện vặt vãnh mà thực ra hầu hết đã được cậu hỏi thăm thông qua Trần Trạch Bân hoặc Bành Lập Huân. Lạc Văn Tuấn hỏi quá nhiều đến mức khiến bọn họ thấy phiền phức, cậu còn không biết xấu hổ mà quay sang hỏi bố mẹ mình xem hiện tại con trai cả nhà họ Triệu đang làm gì.

Đối mặt với câu hỏi này, mẹ cậu lúc nào cũng bày ra vẻ mặt hiếu kỳ như xem drama mà trêu chọc: "Con vẫn còn nhớ anh Cựu Mộng à? Sao không tự mình đi hỏi xem." Cậu lúng túng khi bị nhắc về mối quan hệ rạn nứt giữa Triệu Gia Hào, giả vờ bình tĩnh đáp: "Không hay liên lạc lắm ạ."...Đôi khi, bố mẹ sẽ cung cấp những thông tin mà Trần Trạch Bân và Bành Lập Huân không thể cung cấp. Hôm kia khi đi dự tiệc về, mẹ cậu đã châm chọc: "Này Âu Âu, con có biết anh trai Cựu Mộng của con đang đi xem mắt không? Có cần mẹ giới thiệu con làm đối tượng không, nhìn con có chút hoài niệm anh trai đó "

Thời điểm Lạc Văn Tuấn nghe thấy điều này là lúc cậu đang chơi Fifa với Trần Trạch Bân, hai tay run đến mức sút trượt khung thành. Trần Trạch Bân ở đầu bên kia điên cuồng cười trêu chọc Lạc Văn Tuấn, nói rằng Owen, cậu có dùng Messi thì cũng không thể ghi được bàn, sau này đừng nạp tiền nữa, kỹ năng không tốt chơi chỉ tổ lãng phí tiền bạc. Lạc Văn Tuấn không nói gì chỉ khoanh chân ngồi trên ghế sofa tiếp tục ấn vào tay cầm. Trần Trạch Bân là người chưa bao giờ biết nhìn nhận tình hình nên dĩ nhiên không phát hiện ra Lạc Văn Tuấn có vấn đề, chỉ liên tục tận dụng cơ hội để ghi bàn về khung thành của Lạc Văn Tuấn. Sau khi một hơi đá đến tỉ số 0:8, Lạc Văn Tuấn đột nhiên nói với giọng điệu vững vàng rằng cậu sẽ không chơi nữa.

Cậu cụt hứng ném tay cầm vào hộp đựng đồ, lấy điện thoại ra và bắt đầu xem tài khoản của Triệu Gia Hào như thường lệ. Lúc đầu cảm thấy loại chuyện này có chút khó coi, Lạc Văn Tuấn vừa stalk nhịp tim vừa đập như sấm, tai thì nóng bừng. Tuy nhiên xuất phát từ sự hiếu kỳ về cuộc sống hàng ngày của Triệu Gia Hào nên bất chấp sự xấu hổ, cậu khao khát có thể thông qua tài khoản hiếm khi được cập nhật của Triệu Gia Hào mà biết được chút gì đó.

Weibo của Triệu Gia Hào, instagram 6 năm không update của Triệu Gia Hào, NetEase Cloud không biết có vấn đề gì mà không ai được phép theo dõi của Triệu Gia Hào và LinkedIn chăm chỉ cập nhật mỗi khi được thăng chức của Triệu Gia Hào.

Có đôi lúc chỉ sau khi biết câu trả lời, người ta mới muộn màng nhận ra những đầu mối mình đã bỏ lỡ. Lạc Văn Tuấn cắn môi nhìn bài đăng trên weibo của Triệu Gia Hào sau nửa năm vào tuần trước- "Tôi chỉ muốn du hành trên chuyến tàu tốc hành không người lái" - Bài hát yêu thích mới nhất trên NetEase Cloud là "Không người lái" của Bành Linh.

"Giống như đi trên chuyến tàu tốc hành, mặc nhiên lại không có người lái

Giống như gặp được nhau rồi ngưỡng mộ nhau

Nhưng tôi thậm chí còn không rõ làm thế nào để yêu.."

Lạc Văn Tuấn đeo tai nghe ngây ngốc nghe bản nhạc được bản lặp đi lặp lại, tiếng hát phù phiếm cứ quanh quẩn trong đầu tại nơi làm việc khiến hồ sơ bệnh án của cậu cũng bị viết lộn xộn, và cậu bị giáo viên mắng. Sau một ngày hồn bay phách lạc, cậu lợi dụng sự bối rối của mình để gửi lời mời kết bạn đến Triệu Gia Hào vào buổi tối khi tưởng như sắp ngất đi. Số điện thoại sớm đã thuộc lòng của Triệu Gia Hào, hàng nghìn lời xin lỗi trong đầu cũng đã nghĩ ra, sau khi nhấn gửi lời mời, Lạc Văn Tuấn vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối như thể đang ủ một củ khoai tây nóng hổi..

Triệu Gia Hào ở bên kia nhanh chóng phê duyệt lời mời của mình, Lạc Văn Tuấn nóng lòng mở WeChat khi nghe thấy âm thanh thông báo và nhấp vào vòng bạn bè của Triệu Gia Hào. Vẫn là một vòng bạn bè trắng tinh không có bất cứ một cập nhật nào, Lạc Văn Tuấn đành quay về giao diện nhắn tin, không khỏi cảm thấy chán nản thất vọng.

Thức cả một đêm không biết bắt chuyện thế nào cuối cùng lại là Triệu Gia Hào tìm cậu, chủ động nhắn tin trước. Như những hạt bụi dần lắng xuống, Lạc Văn Tuấn khi nhìn thấy tin nhắn mơ hồ cảm thấy có chút yên lòng - Triệu Gia Hào có lẽ vẫn còn quan tâm đến cậu.

Trên bàn ăn, trong khi Triệu Gia Hào kể xong những vụ án khiến anh bận rộn gần đây ở văn phòng luật thì Lạc Văn Tuấn vẫn trưng ra vẻ mặt trầm ngâm uống nước mận, ống hút bị cắn đến nát. Anh bất mãn đá vào chân Lạc Văn Tuấn ở dưới gầm bàn đồng thời dùng đũa gắp rau xanh xào vào bát Lạc Văn Tuấn: "Đang nghĩ gì đó?"

"Không có gì." Lạc Văn Tuấn đặt nước mận xuống tiếp tục dùng đũa gắp rau trong bát, trên mặt viết rõ hai chữ lơ đãng.

"Owen, nãy giờ anh nói cũng nhiều rồi, giờ cũng tới lượt em nên nói cho anh biết ba năm qua đã làm gì đi?" Triệu Gia Hào lại dỗ dành cậu.

Lạc Văn Tuấn cụp mí mắt xuống chậm rãi nói: "Học trường y và thực tập."

"Học về cái gì?" Triệu Gia Hào hỏi.

"Khối u." Lạc Văn Tuấn trả lời chiếu lệ.

Thấy cậu dường như thiếu tập trung, Triệu Gia Hào đành phải chậm rãi kiên nhẫn hỏi. Anh có cảm giác như mình đang muốn cạy mở một cái vỏ sò đã đóng kín: "Sao lại nảy ra ý tưởng nghiên cứu về ung thư?"

"Kiếm nhiều tiền." Lạc Văn Tuấn im lặng vài giây mới mở miệng: "Người chết cũng không gây rắc rối." Người chết được nhắc đến bằng một giọng điệu rất thản nhiên.

Triệu Gia Hào dùng hai tay ôm mặt, cổ vũ cho Lạc Văn Tuấn: "Nghe cũng được đó! Em biết khi còn trẻ anh cũng rất muốn trở thành bác sĩ chuyên khoa ung thư mà" Dù sao anh cũng đã hai mươi bảy tuổi nhưng lại bắt đầu một câu nói giống như thiếu nữ hai mươi. Giọng điệu khi nói càng xấu hổ thì càng càng bình tĩnh hơn, ba chữ "Cũng được đó" chính xác là ngữ khí giữa những người bạn cũ đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách.

Chỉ có khuôn mặt vì tận lực lấy lòng cậu mà lộ vẻ ngượng ngùng.

Lạc Văn Tuấn bị chọc ghẹo, cậu nén cười nhìn vẻ mặt xấu hổ của Triệu Gia Hào hồi lâu, cảm thấy toàn thân như có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào làm tê dại ăn mòn đến tận đáy lòng. Lạc Văn Tuấn một lần nữa khẳng định thế giới này không có kẻ nào hèn hơn cậu.

Và tương tự, thế giới này không có người nào tốt hơn Triệu Gia Hào.

Cậu đắm chìm trong khoái cảm thầm kín giống như một ngôi sao chổi quét qua trái đất. Đồng thời những móng vuốt bốc đồng dần dần trở nên sắc bén hơn, cào cấu các dây thần kinh khiến cậu không thể an tĩnh với những tạp niệm trong đầu. Trong khoảnh khắc nhớ ra Triệu Gia Hào đang đi xem mắt, cậu rốt cuộc cũng mất kiểm soát: "Triệu Gia Hào, anh còn nhớ lúc trước đã nói...." Cậu nói được một nửa, nửa còn lại cứ thi nhau trào ra từ cổ họng

"Cái gì?"

Lạc Văn Tuấn nuốt khan: "Nếu có một ngày anh không còn lựa chọn nào khác ngoài những buổi xem mắt, vậy thì hãy cùng em đi hết quãng đời còn lại."

Khi Triệu Gia Hào nói điều này tại ngôi đền ở Kyoto, Lạc Văn Tuấn cũng đang cầu nguyện với đồng một yên không thể tiêu được còn sót lại. Triệu Gia Hào một lòng tin vào thành ngữ xưa "Kính quỷ thần nhi viễn chi"*; họ cùng đi qua cánh cổng torii màu đỏ son, và cùng múc nước bằng chiếc muôi gỗ cán dài để rửa tay, mỗi tay hai lần. Dòng nước trong veo dội qua, khi múc vang lên tiếng "cạch cạch". Theo quan niệm ở đây, nước lạnh xối qua làn da ấm áp có thể cuốn trôi đi dục vọng của con người. Bọn họ bỏ đồng xu vào hộp công đức và rung chuông, cùng nhau hành lễ, vô tay và cầu nguyện dưới tiếng chuông ngân vang

* Tôn trọng quỷ thần (bề trên) nhưng không cầu cạnh mà cần tránh xa

Triệu Gia Hào bình tĩnh ước nguyện mong muốn của mình, anh cúi đầu nhìn điện thoại và nói: "Thật ra điều ước không thành hiện thực cũng không sao. Nếu có một ngày cả hai buộc phải hẹn hò mù quáng, anh sẽ chọn ở bên em cả quãng đời còn lại" Trước đây đôi khi Lạc Văn Tuấn sẽ thầm trách Triệu Gia Hào vì đã quá mức thân mật mà nói câu này với mình.

Triệu Gia Hào sau nhiều năm nghe nhắc lại liền giả vờ bình tĩnh giơ tay bóc trứng cút, nhưng đôi tay run rẩy vô tình làm trứng cút lăn xuống đất. Thời điểm nói câu ấy anh vẫn còn lúc hợp lúc tan với Tần Dịch, mỗi lần ở miếu cầu nguyện anh đều thành tâm thành kính hy vọng thần linh sẽ phù hộ cho anh và Tần Dịch mãi mãi bên nhau. Trong lúc đợi Lạc Văn Tuấn, anh nhấc điện thoại lên thì thấy Tần Dịch vô cớ tức giận vì Lạc Văn Tuấn lại nổi nóng với hắn. Cùng với đầu óc nóng bừng sau đó là lời nói lúc nãy bật ra khỏi miệng anh.

Nếu Tần Dịch không được thì không cần tình yêu nữa, anh thà sống cả đời bên Owen - đó đích thực là điều anh nghĩ ngay lúc ấy. Kể từ khi Tần Dịch ở lại bên kia đại dương xa xôi, sáu tháng nay anh bận rộn chạy khắp nơi với những buổi xem mắt do bố mẹ sắp đặt, mà vừa vặn người anh thích nhất là Lạc Văn Tuấn lại tìm anh làm hoà và nói ra những lời kia.

Triệu Gia Hào rơi vào trầm tư. Anh nhìn Lạc Văn Tuấn ở phía đối diện, người đang rất nghiêm túc nhìn anh. Phía sau đôi mắt tam bạch nhãn tạo ra vẻ ngoài hung dữ dọa người lại là một trái tim khẩn trương và rụt rè mà Triệu Gia Hào rất quen thuộc. Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Lạc Văn Tuấn, đại não của Triệu Gia Hào trở nên trống rỗng như thể bị rút cạn toàn bộ lý trí

"Anh có thể. Còn em?" Khi Triệu Gia Hào hỏi câu hỏi này, anh đột nhiên nhận ra rằng mình thực sự mong chờ Lạc Văn Tuấn đồng ý. Nhưng ngay khi lý trí trở về, anh cảm thấy bản thân thật khó coi và hối hận vì sự ích kỷ của mình, vội vàng bù đắp: "Nhưng em không thể, em thậm chí còn chưa từng yêu, ít nhất hãy thử một lần xem. Cho dù mối quan hệ giữa anh và Tần Dịch..."

"Anh cùng Tần Dịch có quan hệ gì? Alpha và Omega?" Lạc Văn Tuấn không hài lòng, cao giọng hơn một chút hỏi.

Triệu Gia Hào vội vàng phản bác: "Đương nhiên là không! Em cũng không phải không biết... mối quan hệ giữa anh và Trần Dịch cũng không tốt đến vậy, ngày nào cũng cãi nhau, ngày nào cũng khóc, kiểu chia tay nhưng vẫn không nỡ. Ý của anh là, cho dù đúng là có thể, em cũng nên thử yêu một lần thay vì mạo hiểm cả đời chỉ vì một lời nói của anh mà định rõ kết cục."

Lạc Văn Tuấn im lặng một lúc rồi nói: "Em hiểu rất rõ loại tình yêu đó, em không cần. Gạt nó sang một bên, Triệu Gia Hào, có muốn sống cùng em đến cuối đời không? Hay anh muốn tiếp tục xem mắt cho đến khi gặp đối tượng vừa ý?"

"Anh không biết." Triệu Gia Hào bắt đầu uống nước, lúng túng né tránh câu hỏi của Lạc Văn Tuấn.

Lạc Văn Tuấn từng bước một tiến lên: "Quả thực anh đang đi xem mắt, miễn là anh đừng định trước với ai thì một ngày nào đó đối tượng xem mắt của anh cũng sẽ đến lượt em"

Triệu Gia Hào ngạc nhiên nhìn Lạc Văn Tuấn, người hiếm khi thể hiện mặt mạnh mẽ của mình, anh khịt mũi và phủ nhận: "Sẽ không đâu. Anh biết nếu cứ tiếp tục anh thực sự có thể gặp phải Trần Trạch Bân, nhưng anh là một Omega , Owen, em là Beta."

Triệu Gia Hào không ngửi thấy mùi gì ngoại trừ mùi đào thoang thoảng trên người bản thân

Lạc Văn Tuấn cụp mi xuống, ném một quả bom vào trái tim Triệu Gia Hào, dửng dưng nói: "Em đã nói dối anh. Ngoại trừ gia đình, chỉ có Bành Lập Huân biết em là Alpha. Khi đó em không muốn người khác biết mình là Alpha. Cựu Mộng, vẫn là câu nói lúc nãy anh chỉ cần cân nhắc cho bản thân, anh có muốn cùng em kết hôn không? Chỉ cần anh muốn, em đều có thể."

Kẻ đầu têu thả bom xong thì đứng dậy cúi đầu nhìn Triệu Gia Hào đang sửng sốt. Đợi đến khi Triệu Gia Hào phản ứng lại, bóng lưng của Lạc Văn Tuấn đã thông qua cánh cửa biến mất khỏi thế giới của anh.

Anh chợt cảm thấy hình bóng gầy gò mỏng manh kia thật là một ẩn số.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro