8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic này hay lứm mấy bà ui ~

____

Đối với Triệu Gia Hào, Lạc Văn Tuấn là một người bạn đời giống như không khí, và anh thậm chí không ý thức được rằng Lạc Văn Tuấn đang dần ăn mòn cuộc sống của mình. Sau khi Trần Thần bất mãn phàn nàn với Triệu Gia Hào, anh mới muộn màng nhận ra mình và Lâu Vận Phong đã nửa tháng không gặp. Văn phòng của họ đều ở trong cùng một tòa nhà, lần trước Lâu Vận Phong tới rủ anh đi uống rượu, anh đã từ chối không thương tiếc, thậm chí còn không buồn viện cớ, còn Trần Thần thì đã gần một tháng không gặp, thậm chí tin nhắn thông báo Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn kết hôn cũng chỉ được gửi sau sự kiện lĩnh chứng sau gần 20 tin nhắn không được reply của hắn.

"Cậu đang làm gì đó?" Trần Thần rất cạn lời gọi điện thay mặt em gái mời Triệu Gia Hào đến: "Hôm nay là sinh nhật của đại tiểu thư Trần Mộ. Tôi cầu xin cậu, cậu mà không đến thì tôi sẽ bị nó chỉ trích ít nhất là nửa năm đó"

"Không có việc gì, đi làm, về nhà, ngày hôm sau lại đi làm."

"Vậy hôm nay cậu có tới không?"

Triệu Gia Hào thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tôi đã kết hôn rồi, sao em gái của cậu vẫn nhất quyết bắt tôi đi? Còn chưa hẹn hò với anh nào sao?"

Trần Thần nghe anh nói như vậy, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Gia Hào, cậu còn không mau nói cho đại tiểu thư biết cậu kết hôn rồi đi, để nàng ta đừng nghĩ đến cậu nữa? Tôi lại càng không dám nói cho nó biết. Không phải chứ tại sao cậu vừa mắt Lạc Văn Tuấn mà lại không vừa mắt em gái tôi a?"

"Xin lỗi mà" Triệu Gia Hào xin lỗi nhưng kỳ thật giọng điệu cũng không có gì hối lỗi cho lắm, "Nhưng em gái của cậu rất kỳ lạ, rõ ràng là cùng Bành Lập Huân và Trần Trạch Bân có quan hệ rất tốt nhưng lại rất ghét Lạc Văn Tuấn."

Trên thực tế, anh có chút không chịu nổi Trần Mộ, lớn lên được cha mẹ và anh trai cưng chiều, thích cái gì thì đều quyết tâm đạt được tất cả, kể cả anh. Trần Mộ đã không ngừng tỏ tình với Triệu Gia Hào từ năm mười bốn tuổi, theo đuổi Triệu Gia Hào một cách say mê, kể cả khi anh yêu Tần Dịch cũng không hề thay đổi; từ năm này sang tháng nọ Triệu Gia Hào đều không hề để lộ chút tiếc nuối từ chối Trần Mộ, bất quá cũng chỉ là một sự day dứt nhàn nhạt

Triệu Gia Hào không nhận ra rằng anh không hề kiên nhẫn và bao dung với Trần Mộ như đối với Lạc Văn Tuấn, mặc dù cả hai đều thích bám dính lấy anh. Trần Thần ở đầu bên kia điện thoại cười ngượng ngùng: "Bởi vì Lạc Văn Tuấn giống nó đều rất thích làm nũng với cậu. Nhưng cậu lại một mực sủng Lạc Văn Tuấn, sao lại có thể làm vậy với em gái tôi!" Trần Thần oán trách Triệu Gia Hào.

"Làm gì có. Owen tuy thích làm nũng với tôi, đôi lúc hơi quá.. " Triệu Gia Hào vặn lại, "Nhưng Owen là một đứa trẻ rất ngoan, và tính khí của em gái cậu không phải gu của tôi. Vậy nên hôm nay tôi thực sự phải đi sao?"

Có vẻ như Trần Thần mất vài phút để suy nghĩ rõ ràng và nói: "Đi. Cậu cũng mang theo Lạc Văn Tuấn đi. Đã đến lúc để nó sáng mắt ra. Tốt nhất là khiến nó khóc và thức tỉnh khỏi giấc mộng kia" Giọng điệu của hắn bần thần và buồn bã khiến Triệu Gia Hào lưỡng lự trong giây lát. Anh do dự một lúc rồi nói: "Xin lỗi. Tôi làm em gái cậu buồn rồi."

Trần Thần khịt mũi: "Không sao đâu, con người chẳng phải ai cũng thế này sao? Nó cũng gặm nỗi buồn lớn lên mà" Nói xong hắn cúp điện thoại.

Có lẽ vì là con trai cả nên Triệu Gia Hào được khen ngợi là người chu đáo, chín chắn. Nếu anh đi dự tiệc sinh nhật của Trần Mộ, cho dù có ý định làm tan nát trái tim của đại tiểu thư thì cũng sẽ cẩn thận gói dao thành kẹo.

__

Triệu Gia Hào tan làm sớm và lái xe đến Taikoo Li ở Tiền Đàn để mua quà. Anh từng là khách hàng thân thiết ở đây, nhưng sau khi nhân viên bán hàng quen biết chuyển đến IAPM Mall thì ít đến hơn. Lần này đến đây là do khí huyết dâng trào khi biết Lạc Văn Tuấn thực sự đã từng làm nhân viên bán hàng ở đây, điều này khiến anh cảm thấy có chút thần kỳ

Không khó để Triệu Gia Hào chọn một món quà cho ai đó chứ đừng nói đến em gái của một người bạn không quá để ý đến, anh nhanh chóng tìm đến cửa hàng Bulgari và ngẫu nhiên chọn một chiếc vòng cổ vừa vặn và không kém phần sang trọng. Người bán hàng niềm nở nhìn anh lựa, thanh toán xong, gói quà lại cho Triệu Gia Hào và hỏi anh có thể add Wechat không. Triệu Gia Hào xua tay, chẳng ư hử gì mà tuỳ ý dựa vào tủ kính nhìn những món trang sức lung linh như biển.

Thoạt nhìn, chúng đều thuộc dòng Serpenti với những viên ngọc được khảm hình con rắn. Lúc này Triệu Gia Hào mới cảm thấy Bulgari không thích hợp với Trần Mộ, nhưng anh cũng không có ý định trả lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào một đôi khuyên tai ở phía xa. Đầu rắn hình giọt nước được bao quanh bởi đôi mắt màu ngọc lục bảo và một viên sapphire rất đầy đặn được gắn vào thái dương. Anh chợt tưởng tượng ra hình ảnh Lạc Văn Tuấn đeo đôi khuyên tai này, dái tai dày của Lạc Văn Tuấn trông như đang bị rắn canh giữ, vừa nguy hiểm vừa đáng yêu. Và nốt ruồi trên đó chắc chắn là điểm nhất kết thúc hoàn mỹ

Ánh mắt của anh thẳng thắn đến mức nhân viên bán hàng cư nhiên hỏi anh có cần lấy ra để xem không - nhưng đôi bông tai này là vật giá trị nhất trong cửa hàng. Tuy nhiên, Triệu Gia Hào lại vui vẻ nói: "Không cần xem nữa, trực tiếp giúp tôi gói lại"

Hai mươi vạn. Triệu Gia Hào đã lâu không sử dụng thẻ tín dụng của mẹ nên ngay khi in hóa đơn, mẹ đã gửi cho anh một dấu chấm hỏi trên WeChat. Triệu Gia Hào cúi đầu trả lời ngắn gọn: "Mua cho con dâu của mẹ a." Hạo Gia nhanh chóng trả lời bằng một cái mặt cười, anh ngẩng đầu lên, người bán hàng cũng cười toe toét, nụ cười còn sáng hơn cả ánh nắng ban trưa.

Triệu Gia Hào tâm tình rất tốt, thuận miệng hỏi: "Cậu có biết Lạc Văn Tuấn không? Cậu ấy từng làm việc tại Prada ở đây." Nhân viên bán hàng lắc đầu bối rối, nhưng quản lý cửa hàng bên kia lại nói: "ON sao? Cậu ấy đã thôi việc khoảng 3 năm rồi"

"Chị biết cậu ấy sao?" Triệu Gia Hào kinh ngạc quay đầu lại. Người quản lý cửa hàng cung kính trả lời: "Tên tiếng Anh của cậu ấy rất đặc biệt, không có ai tên ON car. Lúc đó tôi vẫn là đồng nghiệp với cậu ấy. Phong độ và năng lực đều rất tốt, nhưng trong lòng hình như có chút phiền muộn"

"Phiền muộn?"

"Vâng. Cậu ấy hình như đang đợi vị khách nào đó nhưng không đợi được. Sau đó thì nghỉ việc". Quản lý cửa hàng nói. Triệu Gia Hào trong giây lát quên cách thở, lời nói của quản lý giống như món trang sức anh vừa mua cho Lạc Văn Tuấn, nó quấn quanh cổ anh như một con rắn, khiến Triệu Gia Hào khó thở, đầu nhức như búa bổ, đáy mắt đỏ hoe.

Một lúc lâu sau, anh cử động yết hầu hỏi: "Chị có biết cậu ấy đang đợi ai không?". Người quản lý cửa hàng lắc đầu nói: "Tôi không biết. Chúng tôi có thể kiểm tra thông tin của khách hàng. Tôi hỏi cậu ấy có muốn biết hồ sơ tiêu dùng gần đây của khách hàng đó không nhưng cậu ấy nói không."

Làm sao có thể có một đứa trẻ ngốc nghếch như vậy? Triệu Gia Hào nghẹn họng hỏi: "Sau khi rời nhiệm sở, cậu ấy có liên lạc với chị không?"

"Không. Kỳ thật tôi có thể cảm nhận được cậu ấy xuất thân từ một gia đình rất tốt, đang học y khoa tại một trường đại học danh tiếng. Nếu không có vị khách hàng đó, làm sao cậu ấy có thể đến cửa hàng sang trọng để bán hàng chứ." Quản lý thở dài, cảm thấy mình hơi quá phận, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, hình như tôi đã nói hơi nhiều rồi."

"Không sao đâu. Cảm ơn chị đã nói điều này. Thực sự cảm ơn chị" Triệu Gia Hào siết chặt chiếc túi trong tay, "Vậy tôi đi trước."

"Xin lỗi, anh và On là..?" Trước khi ra ngoài, người quản lý nhịn không được thấp giọng hỏi thấp giọng hỏi. Triệu Gia Hào mỉm cười đáp lại: "Cậu ấy là em... là vợ tôi." Triệu Gia Hào vừa nói ra lời này, anh cảm thấy hình như không đủ tư cách gọi "em trai", sau lại đổi thành "Vợ", anh mới nhận ra chữ này so với em trai hữu dụng hơn rất nhiều, rõ ràng là thân phận giả nhưng lại có thể miêu tả chính xác vị trí của Lạc Văn Tuấn trong lòng mình.

Lái xe suốt quãng đường từ bãi đậu xe đến bệnh viện của Lạc Văn Tuấn, con đường rộng dần trở nên hẹp lại. Triệu Gia Hào đỗ xe bước vào tòa nhà chính của bệnh viện, anh nhìn bảng hiệu khoa ung thư rồi chen vào thang máy đông đúc và đủ thứ mùi vị khó chịu để tìm Lạc Văn Tuấn trên tầng bảy.

Thang máy di chuyển rất chậm, dừng lại ở mỗi tầng chờ những người lôi thôi lếch thếch từng chút một chen ra khỏi thang máy, cho đến khi thang máy cũ dần rộng hơn, cuối cùng chỉ còn lại Triệu Gia Hào và một ông lão đội mũ. Khi lên đến tầng bảy, họ cùng nhau bước ra ngoài. Ông lão bước đi rất chậm rãi, Triệu Gia Hào theo bản năng đi tới đỡ thì ngửi thấy một cỗ nồng nặc mùi chua. Ông lão nhìn anh gọi Lạc Văn Tuấn với đôi mắt đục ngầu phủ sương xanh, khiến Triệu Gia Hào phải toát mồ hôi.

Lạc Văn Tuấn mặc áo khoác trắng nhanh chóng bước đến chỗ ngồi cạnh thang máy và liếc nhìn ông lão bên cạnh Triệu Gia Hào. Cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ nói chuyện với y tá trên đường đưa Triệu Gia Hào đến văn phòng, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: "Cạnh thang máy có một ông lão, chắc là đến để đặt nội khí quản. Cậu đến xem một chút, cảm ơn nhé."

Triệu Gia Hào hỏi anh vì cái gì không tự mình đi xem, Lạc Văn Tuấn lắc đầu nói, nếu nhiệt tình như vậy cậu đã kiệt sức từ lâu rồi. Lạc Văn Tuấn và các bạn thực tập sinh ở chung trong một văn phòng khá bừa bộn, ai cũng bận rộn đến mức chỉ hiểu kỳ nhìn Triệu Gia Hào một lần rồi thôi. Anh ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Lạc Văn Tuấn, dùng tay đỡ đầu nhìn Lạc Văn Tuấn viết những hồ sơ bệnh án cuối cùng.

Kỳ thực anh căn bản không hiểu cái gì, chỉ là đang ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc làm việc của Lạc Văn Tuấn mà thôi. Không giống như hầu hết mọi người, khi học tập và làm việc Lạc Văn Tuấn thường không giữ vẻ mặt lạnh lùng, thay vào đó, cậu thường vô thức làm ra những biểu cảm nhỏ rất đáng yêu. Khi bế tắc, cậu sẽ nghiêng đầu và phồng má trái, khi suy nghĩ, cậu sẽ mím môi nhướng mày, chỉ khi gõ phím lanh lảnh thì mới kìm nén mọi cảm xúc và nhìn vào xa xăm.

Triệu Gia Hào cảm thấy việc nhìn Lạc Văn Tuấn viết bệnh án rất thú vị, anh coi việc đoán những thay đổi trên biểu hiện của Lạc Văn Tuấn như một trò chơi, nếu đoán đúng, anh sẽ hài lòng, nếu đoán sai, anh sẽ thắc mắc Lạc Văn Tuấn tại sao không hành động theo lẽ thường.

Lạc Văn Tuấn biết mình cần đi dự tiệc sinh nhật của Trần Mộ, sau khi nhanh chóng viết xong hồ sơ bệnh án cậu đứng dậy và muốn nói với Triệu Gia Hào bên cạnh tan ca rồi, thì một nam sinh đã lao vào văn phòng và hét lên: "Tiểu Lạc, Lily bị đưa vào ICU rồi, hay là cậu qua xem đi?"

Triệu Gia Hào nhìn thấy Lạc Văn Tuấn ngừng thở trong giây lát khi nghe những lời này, sau đó trở lại bình thường. Cậu chỉ quay lại vẻ mặt có lỗi nhìn Triệu Gia Hào và nói: "Em đi xem một chút, nhanh thôi". Mặc dù sắc mặt rõ ràng rất bình tĩnh nhưng Triệu Gia Hào lại cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Lạc Văn Tuấn. Anh nhìn Lạc Văn Tuấn chạy nước rút, do dự một lúc rồi đuổi theo cậu.

Triệu Gia Hào hướng về phía Lạc Văn Tuấn hét lớn: "Anh đi cùng em."

Lạc Văn Tuấn dừng lại ở lối vào thang máy và quay lại đợi Triệu Gia Hào cách đó không xa. Triệu Gia Hào thở hổn hển chạy đến chỗ Lạc Văn Tuấn, họ cùng nhau đi thang cuốn đến phòng ICU ở tầng một. Đi tới cửa phòng cấp cứu, Lạc Văn Tuấn nhìn cánh cửa đóng kín, không mở cửa mà quay người dựa vào tường vẻ mặt thất thần. Cha mẹ của bệnh nhân nhìn thấy đó là Lạc Văn Tuấn vẻ mặt vừa bất lực vừa kích động vây quanh cậu. Lạc Văn Tuấn vẻ mặt bình tĩnh, tránh né ánh mắt thiêu đốt của người nhà, hỏi: "Có phải là suy tạng toàn thân không?"

Triệu Gia Hào nhìn thấy bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương của mẹ bệnh nhân giữ chặt cánh tay Lạc Văn Tuấn, như muốn bóp nát cánh tay qua lớp quần áo. Lạc Văn Tuấn hít một hơi thật sâu, mở từng ngón tay của người nhà ra, an ủi: "Xin cô đừng buồn. Lily trước giờ rất kiên cường, cô phải tin tưởng cô ấy"

"Dì, cháu có việc nên phải đi trước ạ." Lạc Văn Tuấn chớp mắt, kéo lấy tay Triệu Gia Hào, "Ngày mai cháu sẽ quay lại thăm cô ấy." Triệu Gia Hào cố tình chào người nhà và kéo Lạc Văn Tuấn đi.

Xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe đông đúc, Lạc Văn Tuấn ngồi ở ghế phụ, ngơ ngác cầm chiếc túi Bulgari. Triệu Gia Hào đưa cho Lạc Văn Tuấn một xấp khăn giấy: "Muốn khóc thì khóc, nhưng đừng khóc nhiều quá. Chẳng phải em đã dặn gia đình người ta đừng đau buồn sao?"

Lạc Văn Tuấn phớt lờ anh, cúi đầu lấy hóa đơn từ trong túi Bulgari ra, đọc hai tờ biên lai như thể đang đọc một cuốn sách chuyên môn ít người biết đến, sau đó xếp hai tờ biên lai với nhau và gấp lại. Sau một hồi trầm mặc không chịu nổi nữa, Lạc Văn Tuấn mở miệng nói: "21 vạn cho khuyên tai, 5 vạn cho dây chuyền. Tổng cộng 26 vạn, đủ để ở trong phòng chăm sóc đặc biệt gần 10 ngày."

Triệu Gia Hào không dám nhìn Lạc Văn Tuấn, chỉ dùng lỗ tai cũng không thể nghe được Lạc Văn Tuấn đang vui hay buồn, cậu dường như chỉ đang kể một chuyện rất bình thường. Triệu Gia Hào muốn làm bầu không khí sôi động hơn và nói: "Liệu Lily có khỏe hơn sau khi ở trong ICU 10 ngày không?" Sau khi nghe Lạc Văn Tuấn nói với gia đình bệnh nhân, anh cảm thấy rằng chỉ cần ở lại ICU, người kia có khả năng cao sẽ qua khỏi.

"Cô ấy không cần tốn tiền vào phòng chăm sóc đặc biệt." Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng thở dài, "Cô ấy sẽ không qua khỏi."

"Ca ca, sau khi tế bào ung thư lan rộng, dùng bề mặt cầm máu nhập khẩu sẽ dễ chịu hơn nhiều so với bề mặt không nhập khẩu, nhưng mặt nhập khẩu rất mỏng, giá 30.000 nhân dân tệ một chồng. Tuy chỉ kéo dài tuổi thọ một chút, nhưng em nghĩ rằng chỉ cần bệnh nhân sẵn lòng là được. Nhưng khi đã đến giai đoạn suy nội tạng toàn thân, liệu cô ấy có thể sống sót nếu được đưa vào ICU không? Không thể, cô ấy chỉ có thể chết trong ICU."

Lạc Văn Tuấn cúi đầu: "Phòng ICU rất thô sơ, máy móc treo dấu hiệu sinh tồn, người nhà không thể vào thăm cô ấy. Sau khi nội tạng bị suy, chỉ cần còn một cơ quan nội tạng thì bệnh nhân sẽ đau đớn từng giây phút. Chỉ vì đại não còn chút tỉnh táo và khát vọng sinh tồn, còn muốn thở, còn muốn sống nên mới tiếp tục vùng vẫy trong tay tử thần. Cứ như vậy tiếp tục cho đến khi đau đớn không chịu nổi nữa, thì ra đi rồi."

"Nhưng em không thể nói như vậy với người nhà bệnh nhân"

Lạc Văn Tuấn cười khổ nói: "Đúng vậy, không thể nói. Chẳng lẽ phải nói cho họ biết bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài đem con gái của mình về nhà, bên cạnh nàng lâu hơn và chờ đợi cái chết sao? Thực ra trước đó em đã nói và bị con trai bệnh nhân cho một cái tát rồi. Nhưng để Lily đau đớn cô độc đến chết không phải rất đáng thương sao? Em có phải rất xấu xa không Triệu Gia Hào."

Sự u ám bao trùm Lạc Văn Tuấn.

Triệu Gia Hào cau mày, hướng mạch suy nghĩ sang hướng khác và nói: "Anh đã gặp một vụ án vào năm đầu tiên làm luật sư. Vì muốn cùng bạn trai yêu đường nên đã cùng anh ta giết người cha đã ngăn cản tình yêu của bọn họ. Người cha kia rất tốt, gia đình cũng rất hạnh phúc. Vậy mà khi cô gái giết cha xuất hiện trước tòa, khuôn mặt lúc ấy lại rất ngây thơ vô tội, không hề có dấu vết đau buồn hay hối hận. Anh lại nhìn thấy một vị luật sư mà mình rất sùng bái đang bào chữa cô gái này."

"Owen, anh biết em rất buồn. Nhưng đây là công việc." Triệu Gia Hào đạp phanh và đợi đèn đỏ chuyển sang màu xanh. "Để cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán lý trí mới là cách làm không thích hợp. Em không sai cũng không xấu xa. Em chỉ là không đủ chuyên nghiệp mà thôi."

"Ca ca, anh có bao giờ cảm thấy khó chịu khi làm việc như em không?"

"Anh không chỉ buồn, còn tức giận nữa." Triệu Gia Hào gật đầu, "Nhưng lúc đó anh cũng không nói cho ai biết. Không giống em, nếu không vui thì nên tìm anh hoặc tìm baba của em. Nhân tiện, bên trong có đôi bông tai mua tặng em, có muốn mở ra xem thử không?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn. Như một khu rừng tươi mát và ẩm ướt sau cơn mưa lớn. Lạc Văn Tuấn mở ra bao bì được đóng gói công phu, cậu không dám dùng tay chạm vào món trang sức đắt tiền, tò mò nhìn đôi bông tai nhỏ trong hộp rồi nói: "Em còn tưởng anh sẽ tặng Trần Mộ một bộ đắt tiền đến vậy, rõ ràng là đã cùng em kết hôn rồi..."

Triệu Gia Hào cười giải thích: "Chiếc vòng cổ mới là quà của cô ấy. Lúc thanh toán nghĩ đôi khuyên tai này rất hợp với em nên đã mua. Nó đắt đến mức anh phải quẹt thẻ tín dụng của mẹ."

"Cám ơn anh, rất đẹp." Lạc Văn Tuấn từ trong túi quần móc ra một đôi găng tay cao su, cậu đưa tay sờ sờ viên ngọc thô ráp, tiếc nuối nói: "Tiếc là em chưa bấm lỗ tai." Còn chưa đợi Triệu Gia Hào lên tiếng, cậu quay người lại làm nũng nói: "Nhưng không sao, ngày mai đi làm em nhờ đồng nghiệp bấm là được! Có điều lời cho Trần Mộ quá, không khoe được món quà ca ca tặng em trước mặt cô ấy rồi"

Triệu Gia Hào cười ngốc nghếch tiếp tục lái xe đến biệt thự của Trần Thần. Thấy anh không có phản ứng, Lạc Văn Tuấn lặng lẽ hỏi mình nói vậy có phải quá ấu trĩ rồi không. Triệu Gia Hào cũng không trả lời.

Sau khi lái xe đến ngã tư quen thuộc ở nhà Trần Thần, Triệu Gia Hào mới dừng lại trò trêu chọc, nhìn vẻ mặt có chút mất mát của Lạc Văn Tuấn nói: "Làm gì có. Trần Mộ không thích em nên đương nhiên phải mang người đến đây để nói rằng em và anh đã kết rồi a~"

Phảng phất có một tia lửa lập tức thắp sáng đôi mắt của Lạc Văn Tuấn. Anh nhìn thấy Lạc Văn Tuấn đang nhìn mình, đôi mắt sáng ngời như một viên kim cương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro