Yulsic Luân hồi chap 2 -> Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2

Người thức giấc trong một không gian yên tĩnh, không hơi ấm của Yuri. Từ trước đến nay, chưa ai thực sự gần Người hơn cô, chưa ai được chạm vào Người và được Người sủng ái như cô, nên việc cô để Người trơ trọi trên chiếc giường trống như thế này, nếu không nói là tội khi quân phạm thượng, thì quả thật khá tàn nhẫn với Ngừơi. Nhưng Người hiểu, cô chưa bao giờ rời đi như thế quá xa Người trong phạm vi 2 sải chân. Và quả thật như thế, cô chỉ đơn giản là thức, ngồi ở mép giường và nâng niu cây sáo được làm bằng đá cẩm thạch xanh, vật kỷ niệm của Người. Người cựa mình, cố cho cô biết Người đã thức và đang tìm kiếm hơi ấm từ cô. Cô chầm chậm đặt cây sáo xuống bên cạnh, quay đầu nhìn Người, đôi mắt chan chứa triều mến pha lẫn sợ sệt.

- Khanh đã thức bao lâu rồi? Người ngồi dạy rồi lại xà vào lòng cô, ngồi gọn trong lòng cô, để đầu tựa vào ngực cô, lắng nghe từng tiếng yêu thương dành cho Người đập rộn rã.

- Mới thôi, thần làm Người thức giấc à? Cô nói, một chân co lên, gối đầu Người, bàn tay nhẹ vuốt ve tóc Người, chỉ có duy nhất cô mới đc cho phép làm những điều này với Người.

- Không có hơi ấm của khanh, làm sao Trẫm ngủ được…. Ngừơi dịu dàng trả lời, trong giọng nói đầy ấp yêu thương.

- Thần muôn vạn lần đáng chết. Yuri nhìn Người đầy hối lỗi.

- Trẫm cấm khanh tuyệt đối không bao giờ được nói như vậy nữa. Người nhẹ nhàng nói nhưng âm vực vẫn đầy nghiêm nghị. Nếu có thì chính cây sáo ấy mới đang phải chết. Người cầm nó lên toan vứt đi. Cô ngay lập tức vội nắm lấy tay Người ngăn lại.

- Jung vương…xin Người… Cô tha thiết nhìn vào mắt Người, rồi như không thể kiềm chế, cô cúi xuống đặt nhẹ nụ hôn lên bờ môi quyến rũ của Người, chầm chậm, say đắm….

- Khanh định lập công chuộc tội cho cây sáo ấy à? Người nhẹ đẩy đầu cô ra, rời nụ hôn một cách tiếc nuối… Yuri cười mỉm rồi lắc đầu…

- Thần định chuộc tội bằng cách khác cơ… Cô phút chốc chuyển nụ cười một cách gian tà.. Người nhìn cô, một chút thẹn thùng, rồi nhanh chóng nở nụ cười gợi tình đầy mê hoặc…

Cô cúi đầu xuống thấp hơn, hôn Người và bắt đầu cùng Người bước vào một cơn ái tình mới, đê mê và say đắm hơn. Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa nặng hạt dần, rồi thì sắm chớp liên hồi, chốc chốc lại vang lên inh ỏi và vực sáng cả một vùng trời. mây đen tụ thành vòng, tạo một vùng tựa hồ như nước xoáy trên cao… tất cả báo hiệu sự kết thúc nào đó trên nhân gian này.

……………………………………………………………………�

�…………………………………………

- Đêm qua Kwon Đại tổng quản lại được Nữ Chúa sủng ái nữa à? Soo Young mỉm cười, tay cầm chiếc quạt lông đà điểu, tay cầm cờ toan định đi một nước nào đó.

- Là chuyện của Choi thái sư sao? YoonA cười lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi bàn cờ.

- Bắt pháo đầu.. xem ra, muội sắp thua rồi… không lo không được Im thừa tướng à… Soo Young cười khảy, nhấp một ngụm trà với khuôn mặt hớn hở…

- Vậy thì…tỷ tỷ phải lo thân mình nhiều hơn là lo chuyện người khác..chiếu bí… YoonA cười lớn, lộ rõ cả hàm răng cá sấu nổi tiếng với vẻ khoái chí đầy đắc thắng.

- Muội.. Soo Young thở dài ra chiều bực tức…. Thôi được, coi như ta xui, nè, làm đi.. Soo Young đưa khuôn mặt bí xị ra trước YoonA, cô hý hứng nhéo mạnh tay vào cái mũi cao oằm đáng ghét đó khiến Soo Young ôm muỗi mà nước mắt tuôn trào….

- Sao muội mạnh tay qua vậy… Soo Young càu nhàu.

- Đâu bằng mấy lần trước tỷ làm muội, có chơi có chịu đi. Hahahaha…

Trả thù hả hê, hai người lại thôi không chơi nữa, họ nhìn nhau, bỗng đâu tiếng cười im bặt, không khí có chút trùng xuống:

- Muội có biết Hyoyeon sử gia đã ghi gì về triều đại chúng ta không? Soo Young nhìn vào tách trà đã vơi gần hết, tay vẫn cầm quạt nghoe ngoảy.

- Triều đại So Nyuh Shi Dae. Sao tỷ lại hỏi thế? YoonA ngây thơ nhìn cô, đôi mắt nheo lại nghĩ ngợi.

- Uhm…nói đúng ra đó là triều đại của nữ giới… Cô đặt tách xuống, thở dài… Jung muội muội giờ đã là bậc cửu ngủ chí

tôn..có nằm mơ ta cũng không ngờ đất nước Soshi này lại dưới quyền cai trị của một người con gái…

- Tỷ đã nói điều đó cả ngàn lần rồi đấy.. YoonA ra chiều khó chịu.

- Làm sao ta có thể không nhắc tới….. kể từ khi Jung muội muội nhập cung, đã có quá nhiều biến cố xảy ra, chỉ trong

vòng 3 năm, toàn bộ gia tộc vua Jeongjo đều bị giết sạch….

- Tỷ đừng nên nhắc lại nữa, chuyện đã qua 2 năm rồi, bây giờ không phải tốt hơn sao? YoonA buồn bã lên tiếng, bản thân

cô cũng thoáng chút rùng mình khi nghĩ đến điều Soo Young vừa kể.

- Không lẽ..muội không thắc mắc vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này à?....

- …Muội không hiểu những gì tỷ đang nói…

- Không hiểu hay không muốn hiểu…. Soo Young mỉm cười, ánh nhìn dò xét hướng về YoonA….. Tứ đại tỷ muội ta vốn đã

từng rất thân thiết, ta, mụôi, Kwon Yuri và Tae Yeon. 4 chúng ta trước đây đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng cùng

nhau…những ngày tháng đó thật sự rất vui..hãy nhìn xem bây giờ chúng ta như thế nào…

- Ai cũng phải thay đổi cả thôi tỷ à…

- Muội…haizz..sao lúc nào muội cũng tránh né nói đến chuyện đó thế…

- Tỷ muốn nói gì?..muội không hiểu… Yoon A khẽ nhín Soo Young, rồi nhanh chóng quay đi…muội thấy bây giờ đã là quá

tốt rồi, chuyện quá khứ hãy quên hết đi, tỷ và muội hãy hết lòng hết dạ phục vụ Jung nữ vương, đừng nghĩ gì thêm nữa…

- ……..

- Hãy tận trung vì họ như Kwon tỷ tỷ..muội xin cáo từ tại đây. Nói rồi cô đứng dậy, quay bước bỏ đi, không để Soo Young

kịp thốt lên câu nào, nhưng có lẽ giờ đây, Soo Young cũng chẳng thể nói được từ gì. Cô chỉ còn biết hướng mắt lên trời và thở

dài ngao ngán..[sao muội cứ như vậy? từ khi nào 4 người chúng ta khôg còn chung trí hướng nữa…sao ko ai nhìn ra tất cả là

vì họ…sao ko ai thấy đc họ..không phải như chúng ta chứ?..]

……………………………………………………………………�

�…………………………………………….

- Từ ngày Jung hoàng hậu xưng vương. Nhân dân ấm no, nhà nhà hạnh phúc. Kim tướng quân cũng vì thế mà đỡ đi được

gánh nặng vệ quốc rất nhiều. Ngài còn trầm tư gì nữa.

Lee Teuk vừa rót rượu cho Kim Tea Yeon, vừa rót rượu cho mình. Rượu chưa đầy ly thì Kim tướng quân đã ực cạn một hơi. cô

sai rồi. Cũng phải thôi, cô đang buồn mà, một nỗi bùôn dịu dợi. Tim ở đây mà hồn đã lạc nơi nào. Hình bóng người thương cứ

phảng phất trong tâm trí cô khiến đầu óc cô căn phồng… đã 3 năm rồi cô chưa gặp lại nàng, Hwang quận chúa, tình yêu của

đời cô.

- Tại sao?...tại sao vậy?...Jung Soo Yeon…tại sao lại đối xử với ta như vậy…? TẠI SAO? Cô hét lớn trong không trung. Lee

Teuk thấ vậy mà sửng sốt khi cô gọi tên thật của Hoàng Thượng. Chàng vội chồm đến che miệng cô lại.

- Kim tướng quân, xin Ngài im lặng cho, nếu để mật báo của Hoàng Thượng biết được, Ngài sẽ khó sống đó.

Cô xua tay chàng ra, gục đầu xuống mặt bàn, cười giòn, nụ cười cay đắng của những người say, say tình, say thù… Lee Tuek

ko phải lần đầu tiên trông thấy cô như thế này. 3 năm qua cô luôn trong tình trạng không tỉnh táo. Nếu không nhờ tại trị quốc

lân bang của Jung vương, ắt hẳn giờ biên giới này đã bị chiếm từ lâu. Nhưng Lee Teuk cũng hiểu rõ vì đâu cớ sự như thế này.

Và chàng thật vẫn chưa thấu được vì sao Nữ vương lại chia tách 2 con người đáng thương ấy. Chàng chỉ biết ngày ngày đứng

bên cạnh cô bảo vệ dù biết sức mình còn thua xa ngay cả khi cô say.

Chap 3

Yuri hướng mắt ra xa, nghĩ ngợi một điều gì đó. Bốn ngày qua, đêm nào cô cũng được yết triều, hậu hạ Người. Nói là Đại tổng quản thì

phải gần Nữ Vương để bảo vệ vì dạo gần đây Người hay có cảm giác bất an, nhưng trong cung này ai cũng biết cô được triệu vào để

làm gì . Chướng tai gai mắt thì có, nhiều là đằng khác. Nhưng tuyệt nhiên không ai dám hó hé điều gì, vì Jung Vương nổi tiếng tàn

độc, xuống tay không hề lưỡng lự bất cứ ai bất mãn với mình ngay cả trung thần lẫn gian thần.

Nối về Người, quả thật 1, 2 ngày không dủ để kể cho hết những giai thoại ấy. Từ khi còn là một phi tần, Người đã nối tiếng thông

mình và lanh lợi. Người được vua yêu thương hết mực, nâng niu như cành ngọc. Ngay cả Hoàng hậu, người đàn bà độc đoán nhất thời

bấy giờ cũng chẳng dám buông lời quở trách điều gì. Rồi thì Hoàng hậu bị phế một cách bí ẩn, và Người được ngồi vào vị trí đó nhanh

chóng trước con mắt ngỡ nàng của bao quan thần. Từ lúc ấy, tất cả, từ những tiểu hầu hèn mọn hay đến cả những bậc vương gia

mang dòng máu hoàng tộc cao quý nhất, đều cảm thấy Hoàng Thượng như một con bù nhìn chẳng hơn chẳng kém. Mọi quốc sự đều

nằm dưới quyền Jung hoàng hậu. Ngay cả Đông cung cũng được dõi sét tỷ mỷ dưới con mắt của Người. Người từ từ đưa 4 người bạn

vào cung, cho họ những chức vụ trọng yếu cốt để dành quyền kiểm soát trong cung một cách hợp pháp. Giết sạch bọn quan ác bá và

nịnh thần, dù là cây đại thụ sống lâu đời Người vẫn cho đốn sạch từng tên một, càng quét mọi ngõ ngách trong hoàn cung những tên

bất trung với mình. Ngày ngày Hoàng Thượng càng lúc càng lúng sâu vào mộng ái tình của mỹ nhân, bên cạnh đó, Jung hoàng hậu

buông lời kéo bẫy Hoàng Thượng tự giết con mình. Người ngày ngày triệu nhiểu mỹ nữ vào thâm cung, mở tiệc lình đình, uống rượu,

ngâm thơ đối đáp rồi lại ca hát, không lúc nào để Hoàng Thượng được thoát ra khỏi những thú vui trần tục ấy cho đến khi ông băng

hà. Không có con cái nối dõi, nội cung bắt đầu dậy sóng, ai cũng muốn dành ngôi báu, nhưng sóng chưa được ít lâu đã bị dập tắt hoàn

toàn khi Người lên tiếng và tự phong Nữ vương. Với những lý do chính đáng, tài hùng biện và quyền lực trong tay, công với sự yếu

kém của các vai vế lão luyện trong triều, Người bước lên ngai không chút sợ sệt.

Nhiều quan quân khác không chỉ e ngại, mà còn rất nể trọng tài năng của vị tân Vương, họ nguyện trung thành phò tá Người nhưng

chẳng ai là được tin tưởng tuyệt đối, chẳng ai lại được phong chức vụ cận thần cho đến khi Người gặp lại Yuri, người con gái đã chiếm

trọn trái tim Người từ lâu mà không lúc nào nỗi nhớ nhung được thôi bớt.

Từ khi được phong Đại tổng quản, Yuri luôn kề cận Jung vương, trừ khoảng thời gian 4 tháng qua để huấn luyện Sone, đội cấm vệ

quân được lập ra với nhiệm vụ chính là bảo vệ Jung vương và chỉ duy nhất một mình Jung vương, dù sau này Ngừơi có bị truất ngôi.

Và ngày hôm nay, trong khi đội quân mình đang hăng hái luyện tập, cô lại ngồi thẩn thờ, mơ màng đến những đêm ân ái vừa qua.

Trong 4 tháng sàn lộc quân sĩ, cô đã để bản thân mình co dịp quay lại đảo Jeju, hòn đảo đầy ấp kỷ niệm với người cô yêu. Cô nhớ

Jung Soo Yeon của cô 6 năm trước. Họ gặp nhau một cách tình cờ, khi cô cùng 3 người bạn của mình đến đó ngao du sơn thuỷ. Lúc

ấy, vào một đêm trăng, đang lang thang miên man ngắm nhìn cảnh sắc, thưởng ngoạn phong cảnh thôn quê, cô vui chân đi đến một

chỗ non nước quanh co, giữa một không gian huyền ảo hư thật, bất giác có tiếng đàn vọng ra từ phía bên kia bờ biển. cô tò mò, và

cũng vì sự tò mò ấy, cô đã gặp Ngừoi. Dáng ngồi yểu địu, giọng hát ngọt ngào, tiếng đàn trong vắt tựa như giọt mật mùa xuân dưới

ánh trăng sáng trên cao hắt vào như bức tranh mỹ nhân hoàn hảo, đổ vào tai và mắt cô khiến cô mê mẩn. Bất giác cô đưa cây sáo rút

ra từ dây thắt eo lên hoà theo tiếng đàn. Người khựng lại ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh trống khãy tiếp những nốt nhạc êm ái tạo

thành một bản xuân ca trầm bỗng như kéo cô vào u mê. Họ quen nhau như thế. Cả hai đều 16 thanh xuân, hồn nhiên và yêu đời. Soo

Yeon lúc nào cũng cười, nụ cười e thẹn khi gần cô, thục nữ khi bên cô hay diễm lệ khi đánh đàn cùng cô. Biết nhau 1 năm, tình bạn 1

năm nhưng tình yêu thì như ngàn năm. Họ chỉ giữ như thế, yêu mà không dám nói, ngay cả bản thân cũng không dám khẳng định đó

là yêu. Cảm giác dành cho đối phương lớn dần theo từng ngày. Những đụng chạm khiến cô càng lúc càng khó kiếm soát hơn. Rồi một

ngày Người hẹn cô tại nơi gặp nhau đầu tiên. Người đã nói lên hết mọi cảm giác trong lòng, những suy nghĩ về cô, những mâu thuẫn

về tình yêu sai trái ấy. Người nói yêu cô ngay trước khi cô có dịp thổ lộ tình cảm của mình, nhưng cuối cùng lại cho cô biết một sự thật

phũ phàng, Người sắp nhập cung. Nhớ đến đây thì lòng cô se thắt. Dù giờ vẫn được ở gần nhau nhưng cảm giác bàng hoàng và nỗi sợ

hãi phải cách xa luôn đốt cháy trong cô mỗi khi nghĩ về quá khứ. Cô sờ lên môi mình, lên mắt, lên mũi mình, nhưng nơi bờ môi Người

đi qua rồi cười thầm. Sao mà mâu thuẫn quá, buồn đấy rồi lại vui đấy. chắc chỉ có Người mới khiến cô “tẩu quả nhập ma” như thế

thôi.

- Thưa, Đại tổng quản!.......Đại tổng quản!..Đại tổng quản à…..!! Teac Yeon sợt sệt khi thấy cô đang mơ màng phương trời nào. Bừng

tỉnh khi biết mình có những hành động xấu hổ, cô bối rối lên tiếng:

- À..ờ..chuỵên gì thế?

- Tất cả đã luyện tập xong hết rồi, nắng đã lên cao, hạ thần có hể cho họ nghỉ ngơi được chưa ạ? Teac yeon cuối đầu cung kính nói.

- Uhm. Được rồi. Yuri đứng dậy bước đi.

- Thưa Đại tổng quản!

- Huh.?

- Từ khi trở về, thần thấy Ngài hình như thần trí không được khoẻ, thần… có…lá bùa này. Chàng lấy trong tay áo một miếng giấy gấp

hình chữ nhật màu vàng. Lá bùa bình an này sẽ giúp cho Ngài tránh được những điều phiền muộn …xin Ngài hãy nhận cho ạ.

- … Ta…thôi được rồi… Cô lưỡng lự ít giây nhưng thấy Teac Yeon có vẻ quyết tâm, đành nhận nó một cách miễn cưỡng…

- Đa tạ Ngài đã nhận quà của hạ thần. Chàng vui mừng ra mặt.

- … Ngươi lui đi…

Teac Yeon cáo từ rồi tập hộp binh lính chuẩn bị cho bữa trưa. Chàng không mấy thắc mắc khi Yuri ko dùng bữa cùng quân sỹ của

mình. Chàng biết cô sẽ lại tham kiến Nữ vương rồi lại cùng Người thưởng thức tại vườn Nguyệt hoa, nơi đẹp nhất và cũng tiêu tốn

nhiều ngân quốc nhất trong hoàng cung này. Mỗi lần như vậy, cô lại đi một mình, không đem theo ai hầu cận. Nhìn dáng người

con gái ấy khuất xa dần, lòng Teac Yeon chợt đâu đấu một nỗi buồn, cô ấy, trước đây vốn sẽ được kết duyên cùng chàng nhưng

bây giờ, cả một cái nhìn chàng còn không dám. Đó cũng là lý do vì sao lúc nãy cô lưỡng lự nhận lá bùa. Nếu để tai mắt Jung vương

bắt gặp, dù là chính đáng hay không chính đáng, thì mọi lý do điều quy kết vào tội chết, không chỉ một mình mình chết, cả dòng

họ cũng bị luyên luỵ.sự tàn độc và bạo chúa của Người dĩ nhiên không chỉ có như thế.

……………………………………………………………………�

�……………………………………………………………………

Lại nói về Kim tướng quân. Ngày này qua tháng nọ, không làm bạn với rượu thì lại luyện kiếm đến mệt lã, mệt rồi thì lại vào lều

mình mà lục lọi hàng đống những bức thư, những vần thơ mà thút thít, mà sướt mướt. dù bên ngoài mạnh mẽ và nghiêm nghị đến

đâu, thì khi chỉ còn mỗi mình mình trong lều, cô lại trở về cô gái yếu đuối với đầy ấp nỗi nhớ mong người yêu như bao nữ nhi khác.

Vì sao Jung vương chia cách cô và Hwang quận chúa, cô biết chứ. Vì nàng là bạn thân của Jung vương nhưng lại để mặt thúc thúc

mình là cố Hoàng thượng cướp Người trong tay Yuri, vì nàng đã từng ngất trong tay tình yêu của Người và từng thân thiết, thậm

chí có một chút tình cảm với Yuri, vì nàng đã ngăn cấm Người tiếp tục yêu Yuri khi cho đó là sai trái, là trái lẽ trời và bản thân Tea

yeon cũng đã từng ra sức cản trở Yuri trốn chạy cùng Người. Những lý do đó thật sự quá vớ vẩn nhưng đối với một người đang say

tình và tràn ngập lửa hận như Jung vương thì nó hoàn toàn có lý để Người đưa nàng qua Trung Quốc, kết giao với vua xứ ấy.

- 3 năm rồi….3 năm rồi đó Mi Young à, nàng sẽ về đúng không, Soo Yeon sẽ để chúng ta được bên nhau đúng không….Mi Young…

lại khóc. Cô nhớ lắm tình yêu của mình. Sai trái ư? Đồ ngốc, không phải chính cô cũng đang vướng vào tội lỗi ấy ư… quả thật, nếu Soo

Yeon không lên ngôi, việc 2 người gần nhau sẽ mãi mãi là điều không thể chứ đừng nói chi đến 3 năm. Soo Yeon dù đã thay đổi quá

nhiều, ngày càng độc ác và nham hiểm hơn, nhưng cô phải đau đớn công nhận rằng, Người quá tài giỏi để bị phế truất, giờ có thêm Yuri,

như hổ thêm cánh, Jung vương càng có dịp hoành hành bá đạo. Cô chỉ mong Hwang quận chúa được bình yên trở về, đừng thêm sóng gió

nào nữa, rồi cô sẽ tận trung, cô thề sẽ hết lòng hết dạ cho triều đại này, cô chỉ tha thiết yêu cầu Người cho Mi Young được gần bên cô

thôi…

Khóc quá rồi lại mệt và ngủ. Những hoạt động bình thường trong ngày của Kim tướng quân chỉ như thế, đơn giản hơn rất nhiều so

với Yoon A. Thừa tướng ư? Một chức danh từ xưa đến giờ chỉ dành cho nam nhi nay lại đưọơc phong cho một nữ nhi như cô. Có

chút ngạc nhiên nhưng cô không cảm thấy căng thẳng về nó. Thứ duy nhất khiến cô mệt mỏi và trái tim động lồng lộn như muốn

trào ra khỏi lồng ngực chính là người con gái đó, Seo quận chúa. Seo Huyn không có một chút quan hệ nào với hoàng tộc, cô được

gia đình Soo Yeon nuôi dưỡng từ nhỏ và lẽ dĩ nhiên, khi Soo Yeon trỏ thành Hoàng hậu, cô lập tức được phong quận chúa, cũng bí

hiểm như khi cố Hoàng hậu bị phế truất và giết chết. Seo quận chúa không như Jung vương, cô hiền lành và nhân hậu. Dường như

tất cả các cô gái xuất thân từ nhà họ Jung đều biết ca hay, múa giỏi, đàn tài, bởi lẽ đó mà Seo Huyn chiếm được trái tim Yoon A

ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Cô nhớ bản thân mình không phải kẻ văn thơ gì cả, nhưng chiến thuật hay chính trị thì lại là món gia

truyền của mình, ấy thế lại thua cờ Seo Huyn. Cô khâm phục tài người con gái đang che mạng khuôn mặt mình đối diện cô khi thế

cờ bí như vậy lại được giải nhanh gọn, rồi bần thần khi khuôn mặt như tiên giáng trần từ từ đuợc lộ ra sau tấm mạng ấy. giây phút

đó, Yoon A biết cô đã thật sự dấn thân tiếp bước các tỷ tỷ của mình, điêu đứng vì một người con gái.

Ba con người ấy, và cả Choi thái sư, đang quay cùông trong một tình yêu không lối thoát, họ nào biết, tất cả những gì họ đang

vướng phải, những gì trái tim họ đang kêu gào và ngay cả số phận của họ nữa, đều nằm dưới tay “họ”, tứ đại mỹ nhân của Triệu

đại So Nyuh Shi Dae. Bầu trời lại bắt đầu nhỏ giọt vài hạt mưa, lát đát, li ti. Chiếc hố sâu hun hút trên cao đang ngày một lan

rộng, để lộ những vầng may xam xám đang cuồng cuộn trong nó.

CHAP 4

Đêm, trời lại đổ mưa, những hạt mưa lách tách, không lớn, không nhỏ, nhưng không hiểu sao Người ghét nó đến thế.

- Yuri à! Có cách nào ngăn trời đừng mưa không? Người ngồi trong lòng cô, tựa đầu vào ngực cô, nhắm mắt cảm nhận nhịp tim cô hoà

vào tiếng mưa [lạc điệu].

- Người là trời. sao lại hỏi thần câu ấy? cô mỉm cười, tay vuốt ve mái tóc vàng óc mềm mại phía dưới mình.

- Vậy à?...Trẫm chỉ nhớ mình là trời…. Người khẽ ngước đầu lên, xao xuyến nhìn vào mắt cô…của khanh thôi…rồi đặt lên môi Yuri một

nụ hôn ướt át đầy đê mê. Họ lại chìm đắm trong cơn mơ tình ái trên chiếc Long sàn đã thấm đẫm mồ hôi.

………………………………………………………………….

- Quái! Mưa nhỏ như vậy tự dưng lại có sấm sét…thật là dạo này trên thiên đình cũng loạn cả lên hết rồi.. Soo Young nheo mắt nhìn

trời, lắc đầu lảm nhảm. bất giác mùi mì nóng thơm lừng cả phòng khiến cô ngoái đầu nhìn lại..

- Hyo Yeon! Sao..?...đến lúc nào mà ta không biết thế..? Soo Young mở to mắt ngạc nhiên, đã canh ba rồi, hyo Yeon còn đến tìm cô thì

quả là kỳ lạ..

- Đã định thưa tiên sinh nhưng thấy ngài còn đang say sưa ngắm mưa nên không dám làm phiền.. có thất lễ ngài không, tiên sinh? Hyo

Yeon e lệ mỉm cười, đôi mắt xoáy vào Soo Young khiến cô bối rối.

- Cớ gì mà nói chuyện khách sáo thế? tỷ muội gặp nhau thì phải vui mừng, thất lễ gì chứ? Soo Young khua tay múa chiêng đủ hướng,

cố che đi khuôn mặt đỏ như gấc của mình [đúng là, cái tật thấy mỹ nhân là lúng ta lúng túng mà]. Hyo Yeon che miệng bật cười trước

hành động ngớ ngẩn kia. Nhưng không quên đi nhiệm vụ đang còn dở dang của mình – đem đồ ăn cho Soo Young.

- Đùa với tỷ tý thôi..cần gì múa máy tay chân dữ vậy..trẻ con hết sức. Muội có làm mì cho tỷ nè.. Hyo Yeon vừa nói vừa đặt khay mì lên bàn. Soo Young hý hửng đứng dậy, chạy đến.

- Sao biết tỷ đang cần mà đem tới vậy… cô nhìn Hyo Yeon với ánh mắt mang đầy sự biết ơn.

- Sao lại không, biết nhau 4 năm rồi đấy, đâu ai vô tình như tỷ đâu chứ..Hyo Yeon tỏ mặt giận hờn, làm nũng.

- Hì … [gãi đầu, mất hình tượng]…thôi mà,..thương muội nhất đó.. Soo Young cười ngớ ngẩn rồi ngồi mạnh xuống ghế làm nó phát ra

tiếng kêu rõ to, (chắc đói lắm rồi nên mới hành động như thế), Hyo Yeon nghĩ mà thầm cười trong bụng,( rõ là không có mình thì tên ấy chỉ

có nuớc te tua thôi).

- Nè, ăn từ từ thôi, là con gái đó, ăn như thế mất khí phách hết Thái sư ạ. Cô cùng ngồi xuống bên Soo Young, ngắm nhìn người

thương đang hút sạch từng sợi mì mà lòng thấy “cưng” ng ta vô cùng, (xác to cho lắm mà tính thì như con nít hâm), rồi tự dưng bât cười trước

cái câu vần điệu vừa mới phát minh ra của mình [ cô cũng hâm dữ lắm].

Ăn xong, mưa cũng dứt, Soo Young một tay xoa xoa bụng tỏ ý quá no rồi, một tay che cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài. Hyo Yeon

biết ý, hễ cô no là lại muốn ngủ thôi, nên nàng cũng tranh thủ bưng vội tô mì trống hoác ấy bước ra. Nàng cuối đầu cáo từ, nhưng cô

cố gắng níu lại ít giây, cũng chì để nói một vài lời yêu thương thầm kín đầy ẩn ý, tránh cho bọn hầu nữa nhiều chuyện lại bàn tán lung

tung. Họ nhìn nhau trìu mến. trong con mắt chất chứa tình yêu ấy, đượm đầy những nỗi lo, những nỗi nhớ và cả cảm giác sợ hãi nữa.

Vì họ có thể đang đi trên những chiến tuyến khác nhau, vì Soo Young có thể yêu nàng nhưng đành phải vứt bỏ thứ tình không tên ấy

vì nghĩa nước như chính 3 người bạn của cô, vì nàng có thể say đắm, có thể chìu chuộng và săn sóc cô nhưng phải luôn mang trong

mình một bí mật chỉ co nàng và Jung vương biết. Nàng không, tuyệt đối không bao giờ đành đạon đứng nhìn cô chết trước mặt mình,

nên nàng phải cố mà yêu cô, dù nàng đang thật sự yêu đến điên cuồng, cũng chỉ để thu phục cô, ngăn cô bất mãn với Nữ vương.

Họ chia tay, cái chạm nhẹ khi cô níu tay nàng lại cũng đủ làm nàng ấm lòng trong đêm mưa gió thế này. Chào nhau một lần cuối mà

tưởng chừng như cái chào từ biệt, luyến tiếc, bịn rịn. Nhưng gần nhau như thế này thôi nhé, Soo Young, hãy để nàng có thời gian suy

nghĩ mình đang đi đúng hay sai, hãy để nàng hiểu rõ cảm giác mình là yêu hay chỉ là một chút lầm tưởng khi quá nhập tâm vào nhân

vật nàng phải đóng, một nhân vật bất đắc dĩ.

……………………………………………………………………�

�…………………………………………………

Người đang ngồi đó, trước tấm gương dát vàng rộng gần 2 sải tai, đôi tay uyển chuyển trang điểm lên khuôn mặt mình, từng đường

nét uy quyền, gợi cảm.

- Dạo gần đây thần thấy Nữ Vương thần trí minh mẫn, sắc trí tươi tắn, nhìn Hoàng thượng càng lúc càng đẹp ra. Tên công công buông

lời nịnh bợ. từng âm giọng the thé đến inh tai cứ văng vẳng. Người vẫn tíêp tục công việc, miệng nở nụ cừơi lạnh lùng.

- Ngươi càng lúc càng dẻo miệng…. yến tiệc chuẩn bị tới đâu rồi?

- Dạ bẩm, mọi thứ đã đâu vào đấy rồi ạ.

- Uhm. Nghên đón cho đàng hoàng vào. Liệu cái đầu của nhà ngươi đấy.

- Dạ dạ. hạ quan biết rồi ạ.

- Đại tổng quản đâu rồi?

- Dạ! Tiên sinh đang bố trí quân lính bên ngoài ạ.

- Gọi vào cho Trẫm.

- Dạ, hạ quan tuân lệnh.

Tên công công đầu cúi rụp xuống, thoái lui trong tư thế khó khăn, mồ hôi tứa ra như tắm. Hắn sợ chứ, hôm nay sẽ mở đại tiệc để

nghênh đón hoàng thất, mà tất ca lại chỉ phụ thuộc vào mình hắn mà thôi, sơ sảy một khắc là toi đời cả dòng họ. Nhưng nếu hắn

khiến Yuri khen Người, thì mọi chuyện lại dễ thở hơn nhiều.

- Kwon đại tổng quản! kwon đại tổng quản!... hắn vừa chạy vừa gọi lớn thấ thanh. Nhìn mà thấy tội. Yuri từ phía xa quay đầu lại nhìn

hắn. Cô mặt bộ giáp sắt nặng gần cả tạ mà thân hình di chuyển nhẹ hẫng, nhanh chóng chạy lại với vẻ mặt cũng lạnh lùn không thua

kém Người.

- Chuyện gì mà Công công hớt hải gọi ta vậy?

- Nữ Vương cho gọi tiên sinh gấp..phù..phù..

- Vậy à?..Chưa được tiếng thứ 3 thì cô đã thoắt cái mất tiêu, làm công sức hắn bỏ ra cho cô thấy tội mà nói giúp vài lời dùm hắn phút

chóng bay biến đâu hết. hắn vừa phì phò thở vừa tức sắp trào nước mắt.

Cô chạy như bay đến Người, lòng thấp thởm lo âu. Mới xa có 1 canh giờ mà lại gặp chuyện rồi. vừa chạy vừa nghĩ, cô đứng trước mặt

Người từ lúc nào, ngay cả cúi lễ cô cũng xém chúc quên bén. Nhưng lý do cô quên mất nghi thức ấy không chỉ vì quá lo nghĩ, mà còn

vì người con gái trước mặt cô hiện giờ không còn là Nữ thần nữa, là Thần của tất cả nữ thần. cô lúng túng quỳ lễ mà khuôn mặt nóng

bừng, chiếc áo giáp bây giờ trở nên cản trở quá mức, bỗng nhiên sự rạo rực từ đâu lại cuộn trào trong cô. Người bật cười trước cái vẻ

mặt ngờ nghệch ma đáng thương và cái hành động bối rối vừa rồi. Nhưng nụ cười chỉ tồn tại vài giây rồi chết lịm tức khắc. Người đứng

dậy, đi đến bên cô, khum xuống, giựt phăng lá bùa cài trên eo cô. Người chưa bao giờ tự dùng tay mình làm như vậy.

- Của ai? Giọng Người lạnh lùng vang lên.

- ..(chết rồi)…Thưa, là thần,…

- Khanh xin nó từ khi nào? Người lại lên tiếng, cắt ngang lời cô

- Thần..

- Cho Trẫm à?

- ..Thần..dạ, vâng thưa Nữ vương,..

- Oh! Người cười, nụ cười bí hiểm. Trẫm sẽ nhận nó..Miễn lễ! Khanh xem, Trẫm đã phải nhờ mười đại quan chuyên về trang phục để

may cho khanh chiếc áo này này. Một tỳ nữ vội vã dâng chiếc áo băng da cừu lên. Chiếc áo trong rất giống với cái 7 đêm trước cô đã mặt

và cũng đã bi thiêu trụi.

- Đội ơn Nữ vương. Cô đưa 2 tay cung kính nhận chiếc áo từ tỳ nữ, nhưng bản thân rõ biết, chuyện lá bùa lúc nãy vẫn còn chưa êm

xuôi, cũng giống như cái áo lông cừu này, chỉ là 1 dịp tình cờ khi còn ở Jeju 2 tháng trước, một người quen vốn là thương nhân đã tặng

cho cô để láy lòng, thế mà cũng bị đốt cháy không thương tiếc. Phàm Người không muốn bất cứ thứ gì cô đem bên mình không phải của

Người, dù là một vật nhỏ nhất, huống chi lá bùa ấy, một góc độ nào đó lại có ý nghĩa rất lớn với 1 người con gái [mặc cho đối với cô nó

chỉ là một vật trang trí], và thêm nữa là cô chẳng bao giờ xin bùa khú hay hộ mạng gì, bao nhiêu đó thôi đủ thấy cô nói dối dở tệ, và lại

sắp có chuyện gì ghê gớm nữa đây. [Thật đáng thương].

Hôm nay, là đúng 3 năm ngày Hwang quận chúa trở về. Dân chúng trong thành ai náy đều vui mừng khôn xiết, xếp hàng 2 bên

chào đón nàng. Hwang quận chúa xưa nay nết na, thuỳ mị. Lúc sinh thời, Hoàng thượng rất yêu thương nàng, ngoài Jung hậu, thì

nàng là người thứ 2 dám cãi lời ông mà không bị phtạ nặng hay quở trách gì. 3 năm rời xa đất nước, chính biến liên tục trong

cung, lại thêm tin đức vua băng hà mà không thể có mặt để trọn đạo, nàng chỉ biết ngậm ngụi đau xót mà chịu tang bên nước

người. Chưa kể đến nổi nhung nhớ xé lòng về 1 tình yêu thầm lặng nơi biên giới, ngày qua ngày hành hạ nàng khiến ngày trở về

trong nàng tiều tuỵ hẳn. (Sao cũng được, đã hoàn thành xứ mệnh rồi thì cô cũng đến lúc thực hiện lời hứa của mình, Soo Yeon à).

Nàng nghĩ thầm khi đang từng bậc bước lên chính phủ, nơi Jung vương và các đại thần đang trịnh trọng nghênh đón mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro