Yulsic Tai sanh duyen chap 23 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 23 PART 1: BẠI LỘ

“Xong chưa Kwon?”

“Chưa ... còn chút nữa”

“Ưh~~ ... lâu quá” – công chúa nũng nịu nói.

“Sắp xong rồi ... ngoan đi nào”

“Nhanh lên Kwon ... ta sắp chịu hết nổi rồi nè.”

“Không được ... nếu làm nhanh quá sẽ chảy máu đấy”

“Nhưng mà ta sắp không chờ được nữa rồi”

Những RD đầu óc đen tối hãy thôi ngay cái ý nghĩ cũng đen tối như đầu của mình đi nhé.

“Kwon ...” – Công Chúa đút cho tôi một miếng táo thật to mà nàng vừa gọt xong làm tôi gần như mắc nghẹn luôn – “... ngon không?”

“Hmm ...” – tôi nhai ngồm ngoàm rồi cố nuốt cái thứ đang gần như mắc kẹt trong cổ họng của mình để có thể trả lời nàng – “... ngon lắm”

“Xong chưa?” – nàng nhắc lại câu hỏi một lần nữa để đảm bảo rằng tôi không quên nó, làm sao tôi có thể quên được chứ khi mà nàng cứ không ngừng hối thúc tôi thế này cơ.

“Xong rồi ...” – tôi đưa cho công chúa thứ mà mình vừa chạm khắc xong.

Tình hình là công chúa bỗng dưng thích có một vật gì đó chạm khắc bằng gỗ giống như thứ mà nàng đã nhìn thấy trên tay một đứa bé gái trong thị tứ, có lẽ cũng chẳng có gì đáng nói vì cũng không khó khăn lắm để tìm thấy con thỏ bằng gỗ nào đó trong một gian hàng bất kỳ trên chợ nhưng công chúa của tôi lại thích chính tay tôi làm cho nàng hơn, cuối cùng vì muốn chìu người yêu mà tôi đang có mặt ở đây – trong phòng nàng – và cố gắng hoàn thành cái thứ còn khó khăn hơn việc chém gãy thân cây to chỉ bằng một nhát kiếm.

Công việc đòi hỏi tỉ mỉ và nhẹ nhàng như thế này thật không thích hợp với người luyện võ như tôi khi mà tôi không ngừng làm hư nó chỉ vì quá mạnh tay. Dưới sự hối thúc của nàng cùng với cái bỉu môi đáng yêu mà tôi chưa bao giờ tập trung vào bất cứ việc gì mỗi khi nhìn thấy nó kết quả là tôi đã làm hư đến con thỏ thứ 6 và có vẻ như công chúa của tôi đã mất dần kiên nhẫn và quyết định trả đũa cho sự vụng về của kẻ đáng ghét bằng cách đút cho kẻ ấy những miếng táo thật to đến độ kẻ ấy sắp chết nghẹn vì nó.

“Đẹp quá” – công chúa trầm trồ trước cái thứ vừa nhận từ tay tôi mà khen lấy khen để.

Tôi bắt đầu không hiểu nổi nàng công chúa trẻ con này khi mà chính bản thân tôi còn không nhận ra được mình đã khắc cái thứ gì vì hình dạng kỳ quái của nó, vậy mà nàng ấy thì lại tỏ ra thích thú đến độ làm cho tôi tìn rằng mình đã làm được một con thỏ bằng gỗ đẹp thật đẹp.

“Kwon àh~ ...” – Nàng nũng nịu nhìn tôi bằng đôi mắt cún con và tôi biết là sẽ có một yêu cầu vô lý nào đó sắp được đề nghị từ người mình yêu.

“Hử??” – tôi cố lãng tránh ánh nhìn đầy ma lực đó, tôi biết nếu mình còn tiếp tục nhìn vào đó thì dù cho nàng có bảo tôi hái sao trên trời cho nàng thì tôi cũng sẽ làm theo mất.

“Ngày mai chúng ta đi chơi nha” – lại tiếp tục nữa rồi.

“Không được” – tôi cố gắng thể hiện sự cứng rắn của mình một cách tốt nhất có thể, nếu thất bại tôi sẽ phải chiều ý nàng một lần nữa.

“Đi mà Kwon ... ta hứa lần này là lần cuối”

“Không” – tôi thậm chí còn chẳng nhớ đây là lần cuối thứ mấy của nàng rồi.

*******************************

Cũng như tất cả các lần trước đây, tôi đã không thể chống lại đôi mắt màu nâu đầy mê hoặc ấy và cuối cùng đã đưa nàng ra ngoài chơi, tuy yêu cầu vô lý nhưng tôi chẳng thể nói không với người mình yêu và tôi biết mình nên cứng rắn hơn nữa với nàng nếu như muốn đây là lần cuối như lời nàng đã hứa.

Tôi kéo nhẹ dây cương cho con ngựa rẽ vào lối mòn đi lên núi rồi siết chặt vòng tay với một người nữa đang ngồi phía trước. Mùi hương hoa Violette ngọt ngào cứ không ngừng xộc vào mũi thôi thúc ước muốn được hôn lên mái tóc đầy quyến rũ đó và tôi đã để cho ham muốn điều khiển chính mình. Loáng thoáng tiếng cười khúc khích của người ngồi phía trước và tôi biết nàng cũng thích thú với những đụng chạm âu yếm của người mình yêu.

Chúng tôi luôn giữ lễ trước mặt mọi người và cả khi chỉ có hai người ở riêng cùng nhau, những hành động thân mật kiểu này luôn được tôi kiểm soát rất tốt nhưng riêng ngày hôm nay thì tôi muốn để cho con tim điều khiển mình. Cảm giác lo lắng về tương lai của cả hai cứ không ngừng lớn dần trong tôi khi mà chúng tôi đã bước vào tuổi cặp kê và chuyện dựng vợ gả chồng đã không còn là một chuyện xa xôi không cần lo nghĩ tới. Và những ngày gần đây thì nó đã thật sự nhấn chìm tôi trong cái biển mang tên lo sợ khi mà tôi bắt đầu mất ngủ và luôn cảnh giác hết cỡ với những người xung quanh.

Công chúa có lẽ cũng nhận ra cảm giác bất an đang đè nặng trong lòng tôi lúc này và yêu cầu lên núi ngắm cảnh của nàng cũng vì muốn giúp tôi có được một ngày thư giãn thoải mái bên người mình yêu mà không cần phải lo lắng có ai đó bắt gặp cả 2 đang thân mật.

“Kwon ... xem kìa” – công chúa reo lên thích thú và chỉ tay về phía con suối chỉ cách chúng tôi vài trăm bước chân.

“Chúng ta xuống đó chơi nha” – tôi đưa ra đề nghị mặc dù biết rất rõ câu trả lời từ phía người kia.

“Ừh ...” – Công chúa đồng ý ngay mà chẳng cần mất lấy một giây để suy nghĩ.

Tôi dùng tay kìm cương cho đến khi con ngựa dừng hẳn bước chân mệt nhoài vì phải băng qua cả một quãng đường rất xa để đến được đây của nó, tôi nhẹ nhàng đỡ nàng xuống ngựa rồi cột chặt con ngựa vào thân cây ngay bên cạnh, nếu lơ là để cho chú ngựa này thoát khỏi chủ nhân của nó mà trở về với rừng xanh thì tôi và công chúa sẽ không thể quay về hoàng cung – điều mà tôi luôn ao ước dù rằng chẳng bao giờ có thể nói ra – mà không gặp bất cứ khó khăn nào.

“Kwon xem nè ... nước mát quá” – công chúa từ từ đặt chân xuống làn nước mát lạnh và thưởng thức cảm giác mới lạ này một cách thích thú.

“Thế à?”

Tôi tựa lưng vào gốc cây cạnh đó ngắm nhìn người mình yêu đang chơi đùa với thiên nhiên vui vẻ như thế nào, dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi sớm mai xuyên qua từng sợi tóc óng mượt đang nương theo cơn gió mới lùa qua tung bay phấp phới trông như nàng tiên vô tình lạc bước vào cõi trần tục đầy cám dỗ, con chim vàng anh cao quý ấy bị nhốt trong cái lồng son mang tên hoàng cung đã quá lâu và khi được tự do nàng đã thật sự hòa mình vào đất trời bao la.

“Kwon ...” – công chúa đưa tay ngoắc tôi đến gần.

“Ta đến ngay”

Uể oải rời mình khỏi gốc cây êm ái mà tôi đã gần như ngủ gật khi tựa lưng vào nó nếu không bị tiếng gọi của ai đó đem mình từ cõi mộng mơ đẹp đẽ trở về với thực tại đầy đau thương. Tạm dẹp bỏ những băn khoăn trong lòng để có thể chơi đùa hết mình bên người yêu, tôi té nước vào nàng công chúa trẻ con của mình.

“Á ... Kwon dám trêu ta hả?”

Công chúa hét lên rồi bỉu môi giận dỗi vì bị chơi khăm, không mất quá lâu để nàng trả đũa tôi bằng hành động tương tự và kết quả là cả hai ướt sũng vì trò đùa trẻ con của mình.

********************************

“Kwon à~ ... mai mốt chúng ta đến đó chơi nữa nha” – công chúa ôm cánh tay trái của tôi nhũng nhẽo, nàng đã không ngừng năn nỉ tôi trong suốt quãng đường trở về cho đến tận trước cửa cung ShiDae và không hề có dấu hiệu sẽ bỏ cuộc nếu tôi còn chưa gật đầu đồng ý – “... nha Kwon~”

“Không đư...........” – tôi không thể hoàn thành câu nói của mình khi mà nhận ra sự có mặt của người khác trong phòng công chúa – Hoàng Thượng.

“Nhi Thần tham kiến Phụ Hoàng/ Kwon tham kiến Hoàng Thượng” – công chúa cũng nhận ra điều đó và nhanh chóng cùng tôi hành lễ.

“Bình thân” – giọng Hoàng Thượng không hề thể hiện chút cảm xúc nào để tôi có thể đoán được Ngài có nhìn thấy hành động thân mật của hai chúng tôi khi nãy không.

Cả bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng rộng lớn đến nỗi tôi sợ những người đang có mặt trong phòng có thể nghe thấy tiếng trống ngực của mình đang đập dồn dập như thế nào, tôi gần như quên thở và tay thì túa đầy mồ hôi vì lo sợ đã bị phát hiện bí mật động trời của cả 2 và tôi tin công chúa cũng không khá hơn tôi bao nhiêu khi mà nét xanh xao hiện rõ trên gương mặt đẹp như tiên giáng trần của nàng.

“Soo Yeon ...” – Hoàng Thượng bắt đầu phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đang vây lấy tất cả mọi người có mặt nơi đây và có vẻ như Ngài đã không nhìn thấy những thứ mà tôi chưa bao giờ mong muốn Ngài thấy được – “... ba ngày nữa là đến đại thọ thất tuần của hoàng thái hậu và đó là dịp tề tựu đầy đủ hoàng tử của các nước lân bang, ta muốn con và Kwon chọn một trong số những hoàng tử đó để kết thân. Đặc biệt là con ... Soo Yeon ... thái tử Kim KiBum của Suju là một nhân tài và có khí khái của một bậc đế vương, nếu con chọn hắn tương lai con sẽ là mẫu nghi thiên hạ”

“Con ...”

“Ta muốn trong buổi tiệc chúc thọ của Thái Hậu các con phải thật xuất sắc ........... đó-là-lệnh”

“Nhi Thần xin tuân mệnh”

“Tốt lắm ... Trẫm phải bãi giá hồi cung đây.”

“Cung tiễn Phụ Hoàng / Hoàng Thượng”

“Kwon ... chúng ta phải làm sao đây”

Sau khi Hoàng Thượng đã khuất bóng ở đằng xa, công chúa chạy đến ôm tôi khóc nức nở. Điều mà tôi luôn lo sợ cuối cùng cũng như một cơn sóng thần ập đến bất ngờ mà không cách nào ngăn lại. Ngày lặng gió luôn là dấu hiệu báo trước cho một cơn giông sắp đến và sẵn sàng nuốt chửng bất cứ thứ gì dám cản bước chân của nó – một mối tình sai trái.

Tôi bối rối không biết nên trả lời cho câu hỏi – mà tôi không bao giờ có thể trả lời được – như thế nào, tôi đã lường trước tình huống chắc chắn sẽ đến này nhưng khi nó đến tôi lại không biết nên đối phó bằng cách nào đây hay nói đúng hơn là tôi không bao giờ có thể chống lại nó – mệnh lệnh của bậc cửu ngũ chí tôn.

“Phụ Hoàng ...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro