[Longfic] Our first love story Chap 27 part 2 | NEW update 14.11.2010

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: SSF

Au: KsDreams

Trans: saranghae_taeny

.

.

.

Chap 27

Part 2

Dinh thự họ Kwon,

Yuri's POV

"Cậu có nghĩ chúng ra nên đến nhà Tae xem họ ra sao không Yul?" Jessica hỏi tôi khi chúng tôi vừa trở về nhà.

"Tớ nghĩ bây giờ không nên làm phiền hai cậu ấy"

Khi đang đi về phòng thì tôi nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng khách. Gia đình tôi tụ họp quanh TV và đang xem tin tức. Chúng tôi chưa nhận ra tin tức ấy đang nói về vấn đề gì.

"Anh ta nói dối, Taeyeon unnie sẽ không làm như thế..." Seohyun nói khi thấy Sungmin đang được phỏng vấn.

Yoona nhẹ nhàng an ủi khi đang ngồi cạnh em ấy. Taeyeon luôn là hình mẫu lý tưởng trong mắt tụi nhỏ, vậy nên tôi cũng hiểu được phần nào tâm trạng của Seohyun lúc này.

"Thật không thể tin đây là Sungmin mà tôi biết từ khi nó còn bé...thật đáng xấu hổ", appa tôi nói.

Umma tôi thì vẫn bình tĩnh đến khi Sungmin nhắc đến tên tôi. "Kwon Yuri cũng đến đây, người bạn thân nhất của Taeyeon. Cô ta đã đến ngay sau khi Taeyeon bỏ đi. Yuri cũng đã định hành hung tôi nhưng bạn cô ta đã cản lại", anh ta trả lời các phóng viên.

"Làm sao nó có thể lôi cả đứa con bé bỏng của tôi vào chuyện này? Tôi phải gọi cho ba mẹ nó mới được", bà tức giận.

"Umma...", tôi lên tiếng, khi thấy sự lo lắng của mọi người.

"Baby Yul, có thật con đã đến đó không?", bà hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết.

Mọi người đang nhìn vào tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi để giải quyết những khúc mắc ấy.

"Thật ra chúng con có đến đó, nhưng là sau khi Taeyeon và Tiffany rời đi, nên con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra".

"Nhưng con có ý định đánh Sungmin không?"

"Không như những gì anh ta nói...", tôi trả lời.

"Kwon Yuri!", appa tôi lớn tiếng. "Appa đã dạy con thế nào hả?"

"Daddy con cũng nghĩ Sungmin đáng nhận điều đó", Yoona lên tiếng bênh vực tôi.

"Không phải đáng nhận hay không. Bạo lực không thể giải quyết bất kì điều gì, nó chỉ làm cho mọi việc tệ hơn mà thôi", đây là câu appa thường nói với chúng tôi khi nhắc đến vấn đề này.

"Nhưng tại sao Taeyeon lại đánh Sungmin? Điều này thật sự khó hiểu", umma tôi hỏi.

Ngoài những người trong công ty của Tae, Fany, Sica và tôi, không ai biết nguyên nhân thực sự đằng sau sự việc này. Bây giờ cũng không còn gì phải che giấu nữa nên tôi quyết định nói ra toàn bộ sự thật.

...

Dinh thự họ Kim,

Fany's POV

Tôi không thể tin được. Tôi không nghĩ mọi việc lại chuyển biến xấu như vậy. Nó không được kết thúc như thế. Làm sao giới truyền thông lại biết việc này?

"Tuyệt...tuyệt thật..." đó là điều Taeyeon nói, trước khi tắt TV.

Tôi nghĩ cậu ấy sẽ vứt cái remote vào chiếc TV, nhưng thật may, cậu ấy đã ném nó xuống giường.

"Tớ xin lỗi Taeyeon...tớ thực sự không...", tôi lại lắp bắp, tôi không thể nói một câu nào hoàn chỉnh kể từ khi về nhà.

"Quên nó đi", cậu ấy trả lời.

"Tớ biết cậu đang giận về những việc tớ đã làm nhưng mà..."

Cuối cùng, Tae đã thể hiện nó - sự tức giận của cậu ấy. "Tớ không giận cậu Fany. TỚ ĐIÊN RỒI !" cậu ấy bắt đầu la hét. "Tớ điên vì cậu đã làm cái việc ngu ngốc đó, tớ điên vì cậu không nói cho tớ biết mà lại âm thầm đi gặp hắn ta, tớ điên vì có thể cậu sẽ chấp nhận bất cứ điều gì mà hắn ta yêu cầu. Nhưng cậu có biết điều gì tồi tệ nhất không? Tớ nên tức giận cậu và Sungmin nhưng KHÔNG, tớ ghét, ghét bản thân mình vì đã để tất cả điều này xảy ra!"

Tôi khẽ bước đến gần Tae. "Đó không phải lỗi của cậu, Tae àh. Đó là quyết định của riêng tớ"

"Cậu làm nó vì tớ..." giọng cậu ấy dịu xuống.

"Tớ có cơ hội giúp cậu thì tớ sẽ nắm lấy nó. Nếu tớ phải làm điều đó một lần nữa..."

"Không", Tae ngắt lời tôi. "Không bao giờ có lần nữa. Cậu sẽ không bao giờ làm điều gì như thế một lần nào nữa, cậu có nghe tớ không? KHÔNG BAO GIỜ", cậu ấy hét lên.

"TỚ YÊU CẬU", câu nói ấy bỗng phát ra. Tôi không biết phải nói gì. Tôi chỉ muốn Tae ngừng la hét và lắng nghe tôi.

Và nó đã có tác dụng. Taeyeon dừng lại khi bất ngờ nghe thấy câu nói của tôi, cũng như cơn tức giận trong người cậu ấy, thời gian đủ dài để cho tôi giải thích.

"Tớ biết là ngu ngốc nhưng đó là tất cả những gì tớ có thể làm. Khi tớ đã biết mọi chuyện là do Sungmin, tớ không thể cứ đứng đó mà nhìn anh ta làm hại cậu, tớ không thể Tae Tae àh. Anh ta làm tất cả điều này là do...TỚ. Và cậu bị như ngày hôm nay một phần lỗi là thuộc về tớ", tôi nói hết những suy nghĩ của mình cho cậu ấy biết.

"Cậu sẽ không hối hận về những việc đã làm?"

"Tớ không...có lẽ là mãi mãi nhưng ít nhất, cậu sẽ thoát khỏi rắc rối", tôi nói với sự tự tin.

Sau một sự im lặng dài, Tae lên tiếng. "Anh ta yêu cầu cậu làm gì?"

Tôi không biết có nên nói ra hay không, nhưng đến thời điểm này, điều đó không còn quan trọng nữa. "Anh ta yêu cầu tớ...chia tay cậu..."

Taeyeon mỉm cười buồn bã. "Và cậu sẽ làm..."

"Tớ sẵn sàng hy sinh vì điều đó. Cậu còn nhiều thứ phải giữ lấy Taeyeon ah, không chỉ cậu mà còn công ty nữa"

"Cậu sẽ chia tay chỉ vì muốn giúp tớ ư? Tiffany, tỉnh lại đi. Không chỉ là ý nghĩ điên rồ mà cậu còn gần như tự lừa dối chính mình. Cậu nghĩ Sungmin sẽ giữ lời sao?"

"Anh ta..."

"Anh ta là một kẻ nói dối. Nếu anh ta có thể làm tất cả những điều này với tớ mà không hối hận về điều gì, thì chắc chắn là anh ta nói dối cậu. Tớ không thể tin cậu gần như đã rơi vào cái bẫy của anh ta..."

Đúng, tôi đã tin Sungmin...Tôi không thể tin mình gần như đã thực hiện yêu cầu đó mà không có chút nghi ngờ gì. "Cậu nghĩ tớ ngốc lắm phải không?"

"Đúng...bởi vì cậu không hiểu tớ Tiffany", cậu ấy nói.

Tôi không biết điều cậu ấy nói có ý nghĩa gì. "Tớ không muốn cậu phải hy sinh để giúp tớ. Tớ thậm chí còn không muốn sự giúp đỡ của cậu. Tớ không nói cho cậu biết sự thật để yêu cầu sự giúp đỡ hay hỗ trợ của cậu", cậu ấy giải thích.

"Taeyeon, cậu có thể sẽ vào tù!!!", tôi buột miệng nói ra.

Từ khi trở về Seoul, chúng tôi cứ giữ im lặng không nói cho người kia biết suy nghĩ của mình. Taeyeon nói với tôi để tránh báo chí, ngay cả tin tức trên truyền hình và tôi không bao giờ hỏi cậu ấy về những điều đã xảy ra, bởi vì tôi biết cậu ấy không muốn thảo luận với tôi. Khi nào Taeyeon không làm việc, chúng tôi đã cố gắng dành thời gian cùng nhau suy nghĩ về những thứ khác, bất cứ gì, ngoài vụ scandal.

"Cậu không muốn ở lại với một người có thể vào tù, phải không?"

*BỐP(âm thanh chua chát)*

Tôi ước thời gian có thể quay trở lại và sửa chữa những gì mình đã làm. Nhưng đã quá muộn.

"Tớ ghét cậu..."

Tôi ước mình có thể lấy lại những từ đó hoặc có thể không làm điều gì tương tự như thế, tôi đã nói những lời đó với cậu ấy mà không chút đắn đo gì.

"Tớ ghét cậu vì đã làm tớ yêu cậu, tớ ghét cậu vì hành động như mọi thứ đều hoàn hảo..." với mỗi từ mà tôi nói, tôi lại đẩy cậu ấy ra xa hơn. "...Tớ ghét cậu vì đã quá bí mật với những suy nghĩ của bản thân mình và tớ ghét cậu vì đã che giấu cảm xúc và sự sợ hãi mà không chia sẽ với tớ. Nhưng điều tớ ghét nhất, là cậu lại nghi ngờ tớ! CẬU LÀ MỘT ĐỨA NGỐC KIM TAE YEON!!!", tôi hét lên và đẩy cậu ấy đi với tất cả sức lực mà tôi có, trước khi bỏ chạy khỏi ngôi nhà ấy.

...

Dinh thự họ Kwon,

Yuri's POV

Chúng tôi vẫn ở trong phòng khách, thảo luận về vấn đề của Taeyeon. Tôi nghĩ appa và umma sẽ sốc với những gì tôi kể với họ, nhưng không. Cả appa và umma đều hy vọng một điều gì đó như thế sẽ xảy ra với Taeyeon.

"Nó đáng lẽ đã xảy ra vài năm trước đây rồi. Việc này đến với Taeyeon tôi cũng phiền lòng, nhưng có thể sẽ tốt cho tương lai sau này của con bé", appa nói.

"Điều này có thể cũng tốt với appa Taeyeon. Có lẽ sẽ là thời gian để mọi người thấy được vấn đề con bé đang gặp phải. Sự thiếu thốn tình cảm mà con bé phải chịu đựng", umma nói thêm.

Ba mẹ tôi nói đúng. Có thể đây sẽ là chuyển biến tốt với các vấn đề của cậu ấy và cả ba mẹ cậu ấy nữa. Có lẽ ba mẹ Taeyeon cũng sẽ nhận ra cậu ấy không phải một đứa trẻ hoàn hảo họ vẫn tưởng, như cậu ấy đã nói với họ, mãi là thế.

"Vậy mọi người có biết gì về tin tức của ba mẹ Taeyeon không?", tôi hỏi.

"Appa không có liên lạc với họ trong nhiều tuần nay, nhưng nghe nói họ đã quay về vì chuyện này", appa nói.

"Gia đình em cũng không liên lạc với họ mấy ngày nay", Seohyun nói.

Điều đó làm tôi nhận ra họ không có mặt trên bất kì tờ báo nào kể từ khi xảy ra vụ việc. Không có phỏng vấn, không có báo cáo chính thức, không có gì cả. Điều này làm tôi thêm tò mò về ba cậu ấy sẽ ứng phó với chuyện này như thế nào. Tôi hy vọng điều đó không làm xấu thêm mối quan hệ đã thực sự không tốt của họ.

Chuông cửa reo lên. Tôi chạy ra xem coi đó là ai...

"Tiffany?", tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ấy đến đây.

Đầu Fany cuối xuống nhưng tôi vẫn thấy được gương mặt cậu ấy. "Y..Yuri, có thể cho...tớ ở lại đây được không, xin cậu đấy?" Fany thì thầm.

"Huh đương nhiên là được Fany", tôi nép người sang một bên cho cậu ấy vào.

Tôi nhận ra là cậu ấy đang khóc. "Mọi người đang ở phòng khách đấy, nhưng...nếu cậu muốn thì có thể vào phòng của tớ", tôi đề nghị.

"Cảm ơn cậu", Fany nói và bước lên cầu thang. "Tớ sẽ chào mọi người sau nếu cậu không phiền", cậu ấy nói thêm trước khi lên phòng tôi.

Thời gian qua, tôi thấy Fany khóc là khi cậu ấy cãi nhau lớn với Taeyeon. Tôi hy vọng mọi chuyện giữa hai cậu ấy vẫn tốt đẹp.

Tôi trở lại phòng khách và nói với mọi người đó là Fany. "Cậu ấy nói không được khỏe nên con bảo cậu ấy lên phòng rồi", tôi giải thích.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ Yul?", Jessica lập tức hỏi tôi.

"Tớ không muốn làm phiền cậu ấy, nhưng tớ nghĩ cậu ấy sẽ vui hơn khi có cậu bên cạnh", tôi nói với Sica.

Sica xin phép và lên phòng tìm Fany.

"Chắc có chuyện gì xảy ra giữa Taeyeon và con bé?", mẹ tôi hỏi.

"Con không biết... có thể. Con nghĩ con nên đến nhà Taeyeon, xem cậu ấy thế nào rồi", tôi nói trước khi rời khỏi phòng khách.

Điều Taeyeon cần bây giờ là sự an ủi từ Fany.

Tôi tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người này?

-----------------------------------

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro