[Longfic] Our first love story Chap 27 part 1 | NEW update 09.11.2010

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: SSF

Au: KsDreams

Trans: saranghae_taeny

.

.

.

Tóm tắt chap 26:

Mặc cho Jessica lên tiếng phản đối nhưng Tiffany vẫn quyết định đi gặp Sungmin. Lúc đó Taeyeon đang có cuộc họp với các thành viên đứng đầu công ty. Cô ấy muốn nói hết sự thật và nhận những hậu quả về những hành động của mình, nhưng mọi người đều quyết liệt phản đối. Về phía Yulsic, hai người này đang có những bước đầu tích cực trong mối quan hệ mới. Jessica đã tiết lộ kế hoạch của Tiffany cho Yuri biết và gọi cho Taeyeon. Trong khi Taeyeon rời cuộc họp ngay sau khi biết sự thật, Tiffany đang phải đối mặt với sự quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời. Để cứu Taeyeon, liệu cô ấy sẽ chia tay?

Chap 27 - Cậu không hiểu tớ...

Part 1

Dinh thự họ Kwon,

Yuri's POV

Jessica và tôi nhìn nhau sau khi cuộc trò chuyện của tôi với Taeyeon kết thúc, giống như chúng tôi đang cố gắng tìm ra nên làm gì tiếp theo. Nhưng tôi biết chắc một điều, chúng tôi sẽ không có nhiều nụ hôn... cho hôm nay. (bó tay với "anh" Yul tối ngày chỉ biết hôn)

"Có lẽ chúng ta nên đi xem, Jessica", tôi tự hỏi.

"Chúng ta? Cậu nghĩ Taeyeon sẽ làm điều gì xấu hả?", cậu ấy hỏi tôi.

Oh Jessica ... cậu vẫn không biết Taeyeon sao?

"Có thể cánh cửa địa ngục đang mở ra cho Sungmin đấy", tôi nói.

"Cậu ấy sẽ không làm thế ở chỗ đông người đúng không? Bây giờ đâu phải là lúc"

"Hix, tớ không nghĩ Taeyeon còn bình tĩnh khi thấy Tiffany và Sungmin đâu", tôi nói trong khi lấy chìa khóa. "Cậu có thể ở lại đây nếu cậu không thích đến đó. Tớ nghĩ sắp có chuyện xảy ra", tôi nhắc nhở Sica.

"Không, tớ sẽ đi với cậu"

Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà và lái xe đi. Khi chúng tôi còn nói chuyện, có lẽ Taeyeon đã trên đường đến đó. Chắc sẽ đến muộn mất thôi, nhưng vẫn còn một cơ hội nếu Taeyeon kiểm soát được bản thân và không làm điều gì tệ hại.

...

Tại quán kem,

Fany's POV

Tôi phải biết nó sẽ kết thúc như thế này. Tôi phải làm sao đây?

"Sao đây...em có chia tay với Taeyeon không? Hãy gọi cho cô ta và nói đi", Sungmin lên tiếng.

Tôi vẫn không có phản ứng gì sau lời nói của Sungmin, anh ta bảo tôi phải chia tay Taeyeon ư? Sao tôi lại ngây thơ đến thế này? Tôi biết sẽ không dễ dàng thuyết phục anh ta từ bỏ, sẽ có ai đó phải chịu tổn thương... nhưng không phải lúc này.

"Em biết không? Sử dụng điện thoại của anh, sẽ làm việc đó... dễ dàng hơn", anh ta nói.

Sungmin lấy điện thoại ra và đặt nó xuống trước mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào nó như thể nó là điều đáng sợ nhất trên trái đất này. Sao tôi có thể làm điều đó?

"Em muốn có bằng chừng đúng không? Chỉ cần một cú điện thoại thôi và mọi chuyện sẽ tốt đẹp", Sungmin tiếp tục, câu nói của anh ta cứ ám ảnh trong đầu tôi. Tôi nghe thấy chúng, nhưng tôi không thể thực hiện.

Tôi chỉ ngồi nhìn chiếc điện thoại và chờ đợi, ai đó sẽ tới đây giải thoát cho tôi. Tôi biết tôi sẽ không hối hận, vì cơn ác mộng này sắp kết thúc. Điều duy nhất là phải... làm sao để nó kết thúc?

"Em cảm thấy áp lực sao Tiffany? Anh đoán em không yêu cô ta nhiều như như anh nghĩ đâu", Sungmin cố gây áp lực cho tôi.

Thật chậm rãi, tay tôi run lên một chút, tôi cầm điện thoại của mình và tìm kiếm số của Tae. Lúc này đây, tôi nhận ra người phải chịu tổn thương nhiều nhất có lẽ không phải Tae Tae mà chính là tôi. Từ nay có thể tôi sẽ không còn được ở cạnh cậu ấy nữa?

"Làm đi Tiffany", Sungmin nói lần nữa.

"Yeah... làm đi Fany..."

Tiếng nói đó... cứ văng vẳng trong đầu tôi, thậm chí nếu nó... chỉ là một tiếng thì thầm từ xa, tôi cũng nghe thấy.

Tôi lập tức nhìn lên và thấy rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi đã trở thành sự thật. "Taeyeon...", tôi ngơ ngác.

"Taeyeon?" Sungmin nhìn tôi trước khi từ từ nhận ra

Sau đó tất cả mọi thứ xảy ra rất nhanh.

*Rầm* chiếc ghế ngã xuống

Ngay sau khi Sungmin quay lại, anh ta nhận được một cú đấm thẳng vào mặt của Taeyeon và té xuống sàn. (K .O)

Tôi giật mình khi vừa chứng kiến nó. "Oh my god, TAEYEON!". Tôi la lên trước khi chạy đến ngăn cậu ấy lại.

Thật may tôi đã ngăn được cậu ấy, bởi vì Taeyeon đã sẵn sàng cho Sungmin thêm cú nữa. Tôi đứng trước mặt Tae và cố gắng hết sức mình để cậu ấy không nhảy vào Sungmin, người đang nằm trên sàn ôm mặt. Tôi không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không ngăn được cậu ấy, nếu trễ một chút thôi cũng có thể sẽ là thảm họa.

"Taeyeon, làm ơn bình tĩnh lại...", tôi cố gắng làm cậu ấy dịu xuống, nhưng tôi biết tôi không có quyền làm điều đó, cũng chính vì tôi mà chuyện này mới xảy ra.

Taeyeon trừng mắt nhìn Sungmin, tôi có thể thấy ánh mắt đó đang nảy lửa, nó có thể thiêu rụi bất cứ thứ gì. "Hãy tận hưởng những ngày tươi đẹp khi còn có thể đi Sungmin, bởi vì sau hôm nay... cuộc sống của anh sẽ như cơn ác mộng và anh sẽ phải cầu xin tôi tha thứ về điều đó", cậu ấy nói với nụ cười khó hiểu.

Tôi rất sợ con người Taeyeon lúc này. Lời đe dọa đó không nên thốt ra mặc dù Sungmin xứng đáng nhận lấy nó. Nhưng cách cậu ấy nói, giọng điệu của cậu ấy, cái nhìn của cậu ấy và kiểu cười đó nữa, tất cả, tất cả điều đó đều làm tôi thấy lạnh xương sống.

Chính lúc này, cậu ấy không còn là Taeyeon đáng yêu, nhỏ bé mà tôi biết nữa, cậu ấy đã trở thành một...Taeyeon hoàn toàn khác.

"Ta về thôi", Taeyeon lạnh lùng nói trong khi nắm tay tôi và kéo tôi ra khỏi cửa hàng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán của mọi người về cảnh tượng vừa rồi, một vài người trong số họ hình như đã nhận ra Taeyeon, tôi nghe thấy tên cậu ấy được nhắc đi nhắc lại vài lần trước khi chúng tôi ra khỏi quán.

Taeyeon nắm lấy tay tôi như chiếm giữ nó, chúng tôi đi đến xe của cậu ấy. Tôi không dám nói gì dù chỉ một lời.

Trên đường về nhà, Taeyeon vẫn giữ vẻ mặt ấy như lúc trong quán kem, khi cậu ấy nhìn Sungmin. Và một lần nữa, tôi cảm thấy rất sợ.

Tôi đã làm gì thế này?

...

Trở lại quán kem,

Sica's POV

Khi chúng tôi vừa đến quán kem thì không thấy Tiffany và Taeyeon đâu nữa. Thay vào đó tôi chỉ thấy Sungmin.

Anh ta đang ngồi ở một cái bàn với lỗ mũi dính đầy máu, yeah đó chính là bằng chứng xác minh Taeyeon đã đến đây.

Khi Sungmin nhìn thấy Yuri, anh ta cười một cách gian trá. "Kwon Yuri, em đến trễ rồi. Người bạn điên khùng của em đã đến đây và nhìn xem những gì cô ta gây ra này", Sungmin vừa nói vừa chỉ vào cái mũi ăn trầu của mình.

"Anh phải cảm thấy vui mừng khi Taeyeon đã không làm nát khuôn mặt đẹp trai của anh", Yul lạnh lùng nói.

Lúc đó, tôi sợ Yuri sẽ lao tới và cho Sungmin thêm một trận nữa. Có thể cậu ấy sẽ làm thế nếu như không có các phóng viên xông vào quán.

"Có phải Kim Taeyeon vừa gây ra vụ này?", phóng viên hỏi một người khách.

Thấy vậy Yuri rất tức giận. "Phóng viên? Anh cố tình gọi họ đến đây phải không? Anh đang làm cái quái gì vậy?", Yuri hình như không bình tĩnh được nữa và tiến đến chỗ anh ta.

Tôi nhanh chóng giữ lấy tay Yul và ngăn cậu ấy lại. "Yuri, chúng ta không nên ở lại đây", tôi nói với cậu ấy.

"Xin lỗi cô, có phải cô đã chứng kiến hết mọi chuyện không?", một phóng viên bước đến hỏi tôi.

"Tôi! Chính tôi vừa bị Taeyeon hành hung đây này", Sungmin đột nhiên la lên.

"Oh, Anh!", Yuri một lần nữa định lao về phía Sungmin nhưng tôi đã cản được.

"Đi thôi Yuri!", tôi kéo cậu ấy ra cửa.

"Tôi thề anh sẽ phải hối hận về chuyện này đấy Sungmin", Yuri hét lên trước khi chúng tôi ra khỏi quán.

Tôi buông tay Yul ra, có lẽ cậu ấy cần một không gian riêng trong khi chúng tôi đi bộ đến chỗ chiếc xe. "Chết tiệt!! Chết tiệt thật!!!", Yul tức giận. "Lẽ ra tớ phải cho hắn ta nhập viện!"

Lúc trước, tôi đã có một số lần cãi nhau nảy lửa với Yuri, và tôi cũng đã chứng kiến sự tức giận của cậu ấy, đặc biệt là khi có dính líu tới Donghae, nhưng đây là lần đâu tiên tôi thấy cậu ấy tức giận và muốn sử dụng đến nắm đấm. Sungmin thật có tài trong việc làm người ta nổi điên.

...

Dinh thự họ Kim,

Taeng's POV

Trên đường về, chỉ có sự im lặng giữa tôi và Tiffany. Tôi không biết tôi đang tức giận cậu ấy hay bản thân mình vì đã để cho việc này xảy ra. Từ khi chúng tôi ở bên nhau, tôi đã tự tin rằng mình có thể che chở và bảo vệ cậu ấy. Nhưng tôi đã không làm được điều đó, dù chỉ là nhỏ nhất.

Khi về đến nhà, tôi bước thẳng vào phòng. Lúc đó, tôi nghĩ Fany sẽ để tôi ở một mình nhưng không, cậu ấy đã vào theo tôi. Tôi không muốn bỏ cậu ấy lại, chỉ là tôi đang cố tránh một cuộc cãi nhau sẽ xảy ra. Tôi đang rất tức giận bản thân mình, Sungmin và cả cậu ấy nữa, tôi biết sớm muộn gì, tôi cũng sẽ mắng cậu ấy vì không thể nhịn thêm được nữa.

"Taeyeon... hãy nói chuyện với tớ đi", Tiffany nói bằng giọng cầu xin khi chúng tôi vào phòng.

Tôi bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài, cố gắng bình tĩnh.

"Tớ xin lỗi ... tớ thành thật xin lỗi Taeyeon", cậu ấy tiếp tục.

Khi nghe cậu ấy xin lỗi thì tôi càng thêm tức giận. Cậu ấy đã làm một việc thật sai lầm khi đi gặp Sungmin, nhưng nguyên nhân cũng chính là tôi.

"Hãy nói chuyện với tớ hoặc hét lên cũng được nếu cậu muốn, nhưng xin cậu hãy nói gì đó đi", Fany đi tới chỗ tôi và buộc tôi phải nhìn cậu ấy.

Tôi quay lại. "Tại sao Tiffany? Tại sao... lại làm vậy?", tôi hỏi cậu ấy.

Tôi biết cậu ấy làm thế vì tôi, cậu ấy muốn giúp đỡ... nhưng tại sao? Tôi không hiểu sao cậu ấy lại có quyết định ngốc nghếch đến như vậy. Không còn cách nào khác hay sao.

"Vì đó...đó là điều duy nhất tớ có thể làm cho cậu. Tớ...tớ chỉ muốn làm gì đó cho cậu"

"Giúp tớ ư? Cậu nghĩ cậu tự đặt bản thân mình vào tình huống như vậy là giúp tớ? Cậu nghĩ điều đó tốt cho tớ sao?"

"Taeyeon..."

"Cậu có hiểu vì sao ngay từ đầu, tớ muốn không cho cậu biết chuyện này là vì Sungmin không? Bởi vì tớ biết cậu sẽ làm những gì nếu tớ kể cậu nghe điều đó. Và nhìn xem? Tớ đã đoán không sai!".

"Tớ...tớ chỉ muốn..."

Đột nhiên, trong đầu tôi bật ra một câu hỏi. "Cậu...cậu sẽ làm điều đó chứ?"

"Huh?"

"Dù anh ta có yêu cầu cậu làm gì...thì cậu cũng sẽ chấp nhận nó?", tôi hỏi cậu ấy.

Tôi không nghe được gì nhiều khi bước vào quán. Tất cả những gì tôi thấy là Tiffany đang cầm điện thoại trên tay và Sungmin đang nói chuyện với cậu ấy. Khi đến gần hơn tôi nghe anh ta đang bảo cậu ấy hãy làm đi. Làm điều gì? Tôi không biết nó là gì nhưng đó là điều Sungmin muốn, vậy nó sẽ không tốt chút nào.

"Tớ..." Tiffany nhìn xuống và không nói được gì. Tôi biết ý nghĩa của hành động đó.

Tôi đã định la cậu ấy nhưng điện thoại lại reo lên. Tôi không muốn trả lời, nhưng khi thấy là của ông Henney, nên tôi bắt máy. "Vâng?"

"Taeyeon, hãy mở TV lên xem những gì đang xảy ra kìa", giọng ông ấy nghiêm trọng hơn bình thường.

Trước khi tôi làm như ông ấy nói, tôi đã biết là sẽ thấy những gì.

"OMG...", tôi nghe tiếng Tiffany thì thầm khi nhìn vào màn hình.

Tôi lo lắng hơn cả ông Henney và nhìn xem đúng như tôi nghĩ, tin tức đang nói về tôi.

-----------------------------------

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro