Chap III: Knock off - Buông...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi có ai đó bị tổn thương...

Mọi người đều bảo nên quên quá khứ đi...

Mười lần như một, ai cũng nói như ai...

Nhưng mà...

Quên dễ vậy sao?

Sao họ không thử quên đi để biết nó khó như thế nào?

oOo


-Sica!

Cậu gọi với theo nhưng nàng đã nhanh tay ấn nút thang máy. Cánh cửa lạnh lẽo chắn giữa cậu và nỗi vô vọng. Khốn kiếp thật.

Nhìn số tầng đang thay nhau nhập nhòe sáng, cậu phóng ra cầu thang bộ và chạy điên cuồng. Hành lang bộ! Hấp tấp xô vội đám người chầu chực chuẩn bị bước vào khi thang máy vừa mở cửa, lao bổ ra va chạm một cách thô bạo thêm vài chướng ngại vật khác vướng víu từ trong các lớp phụ đạo bước ra. Và guồng chân cuống cuồng phóng băng qua cả đại sảnh nhốn nháo, ngơ ngác dõi theo hiếu kỳ. Cậu hớt hải không kịp thở dốc, hoang mang nhìn dáo dác tất cả xung quanh để lóng ngóng kiếm tìm giữa dòng người hối hả, gấp gáp ra về.

Rầm!

Cậu đạp tung cửa dẫn lên tầng cao nhất.

Trên sân thượng lộng gió, Jessica đứng đó. Đôi mắt ráo hoảnh, môi cười lạ lùng. Nàng giật lùi khi cảm thấy có người đến. Thái độ hoàn toàn thay đổi khi thấy mái tóc nâu nhạt của cậu. Nàng lạnh lùng quay lưng.

-Xin lỗi.

-Vì chuyện gì?

-Mình không biết. Nhưng dù mình có làm gì thì xin cậu, Sica ah... Tha thứ cho mình đi. Mình...

-Không có gì cả. Cậu mau về đi, Tae Yeon. Fany đang đợi cậu đấy.

Nàng bình thản ngắt lời, dựa thân vào lan can nhìn xuống dưới. Vuốt nhẹ mái tóc đang rối vì gió thốc, nàng chớp mắt. Một giọt nước khẽ rơi xuống, lao vào độ cao của tòa nhà 4 tầng, không đủ để nghe thấy tiếng động. Nó xa, xa đến nỗi nàng phải co rúm mình lại khi nhìn nước mắt tuôn rơi.

Cũng giống như khoảng cách từ trái tim nàng đến trái tim cậu...

Dù rất gần, rất dễ chạm đến...

Nhưng rất khó chiếm hữu nó.


Nàng cảm thấy hơi ấm của cậu đang ngày một gần hơn và bỗng dính chặt lấy nàng, chiếm hữu. Cậu dịu dàng vòng tay quanh eo kéo nàng lại gần. Tim nàng hụt mất một nhịp.

Muốn với tay giữ lấy...

Nhưng mà sao xa vời quá...


-Cậu đang dối lòng phải không?_Tae Yeon dụi đầu vào cổ nàng, trầm giọng._Vì sao tự nhiên cậu lại muốn rời xa mình?

-Xin lỗi Tae ah... Thật sự mình nghĩ chúng ta không thể kéo dài thêm nữa...

Nàng thì thầm trong cổ họng bỏng rát khô khốc, bàn tay nhỏ bé cố gỡ vòng ôm ra khỏi eo mình. Nhưng cậu cương quyết giữ lại.

-Mình... Bây giờ mình còn phải lo cho cha mình nữa, Tae yeon ah... Cậu không thể giúp mình được, đúng không?

-Nhưng với sức của một cô gái như cậu làm sao có thể...

-Mình đã tìm ra được người có thể giúp mình rồi. Cậu không cần lo lắng đâu. Hãy về với Fany.

-Nhưng... Mình ye...

-Đừng nói câu đó..._Nàng dịu dàng đưa ngón trỏ ra dấu im lặng, ánh mắt buồn rười rượi, cười chua chát_Cậu yêu Tiffany Hwang, không phải Jessica Jung. Đừng ích kỷ nữa... Đến lúc mình phải trả cậu lại rồi...

Xin lỗi vì đã làm phiền trong thời gian qua...


Cậu ngẩn người ra. Vòng tay tự nhiên buông thõng không còn sức sống. Tự nhận thấy mình không còn tư cách để đứng cạnh nàng nữa, cậu lùi về và ra khỏi khoảng sân lộng gió. Tiếng giày lộp cộp di chuyển xa dần. Nàng vẫn im lặng ngắm nhìn bầu trời đang chuyển thành màu tím nhạt. Nước mắt bây giờ thi nhau rơi xuống lã chã, hòa vào dòng cảm xúc xoáy ốc vào tâm hồn, cứa từng nhát đau rát.

Sụp đổ...

Nhưng có gì thành hình không trong thời gian qua?

Thất vọng...

Có lẽ. Hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Cậu buông tay nàng dễ dàng như cách cậu chạm vào nó...

Tổn thương vì những lời dối trá...

Chỉ tại nàng đã ấp ủ một thứ tình cảm thầm kín cùng những cảm xúc không định nghĩa thành tên cho một người chẳng có chút cảm giác với mình?


Trống rỗng...

Giống như đột ngột mất đi định hướng, chơi vơi lạc lõng không tìm thấy một lối đi giữa ngã ba đường mịt mờ sương mù?

Đau...

Một vết thương vô hình đau nhói cứa sâu mãi tận cùng những mảnh ký ức vỡ vụn sâu trong tiềm thức...

Hạnh phúc cũng từ đây biến thành mũi tên... xuyên thẳng vào tim...

Cộp.

Âm thanh lạ đập vào không khí, dội lại tai làm nàng chú ý. Nàng quay lại đảo mắt một lượt sân thượng. Góc khuất sau đó, Kwon Yuri đang dựa lưng vào tường đọc sách. Chiếc điện thoại cầm hờ bên tay rơi xuống đất cũng chẳng buồn được lượm lên. Khuôn mặt vẫn bình thản vô tâm như thế, chẳng chút cảm xúc.


End chap III.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro