Chap IV: Cold - Lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Yêu một người thật khó...

Khó ở chỗ làm sao để người đó luôn yêu mình, luôn bên cạnh và chở che mình...

Nhưng điều khó nhất...

Là ngăn sự thay đổi tình yêu của mình với người đó...

oOo


Một tuần trôi qua...

Yuri's house:

Ngoài trời mưa như trút nước. Hơi đất bốc lên từ khắp nơi làm không khí sặc mùi khó chịu. Cô thờ ơ nhìn cái TV với đôi mắt trống rỗng. Chương trình Thời sự lên sóng mỗi lúc một chán hơn khi họ cứ nói mãi về chuyện tập đoàn Jung phá sản, Chủ tịch phải đi tù, bị tịch thu tất cả tài sản,... Cô không phải phớt lờ mọi thứ, nhưng chỉ là cảm thấy chán nản khi một chuyện cứ bị lặp đi lặp lại, tự hỏi mấy tay nhà báo phóng viên đó có bị điên hay không, sao cứ thích bới móc chuyện gia đình người ta như vậy. Sự khó chịu của cô càng tăng hơn khi bản thân nhận ra ở trường Đại học, người ta cũng buôn mấy chuyện đại loại như vậy. Bằng chứng là khi nàng công chúa tóc vàng hoe đi ngang qua, không nhận được tia nhìn miệt thị, khinh rẻ thì là những tràng huýt gió đầy "ngưỡng mộ" về cái tiểu sử gia đình hoành tráng. Đáp lại những trò đó, Jessica chỉ lặng lẽ rời khỏi khu vực nhanh nhất có thể, hoặc chạy vào WC khóc một trận cho thỏa rồi lại ra ngoài, show thẳng cái mặt I-don't-care rành rành ra đấy, rồi lâu ngày làm quen, tâm hồn chắc cũng chai sạn một nửa. Cô chưa thấy nàng đáp trả mấy trò đùa ác ý đó bao giờ.

Thế mà mới mấy ngày trước, những suy nghĩ đó chưa kịp thành hình đã nhanh chóng vỡ vụn khi cô nàng đó tưởng chừng gần như quỳ xuống mà bật khóc cầu xin cô cứu cha cô ta. Cô, một phần nào đó bỗng mủi lòng trước cái giọng mèo hen ngọt ngào đó. Cùng là con người, chắc chắn đến một lúc nào đó giới hạn chịu đựng sẽ bị phá bỏ. Đổi lại sự tự do của Chủ tịch Jung là lần đầu tiên của nàng, kể ra cũng chẳng có gì to tát. Cô đã định hình như thế trong tâm trí mình. Nhưng suy nghĩ của cô lại tự rẽ sang hướng khác khi vô tình nghe câu chuyện mấy ngày trước. Cô dám thề là mình không hề có ý nghe trộm mà đó hoàn toàn chỉ là vô tình.

Tự nhiên nhận ra giá trị của mình trong con người lòng tự tôn cao ngất trời đó cũng chẳng hơn kém là bao...

Cũng như cách cô coi nàng là một món đồ chơi, nàng cũng chỉ coi cô như một vị cứu tinh cần thiết.

Hết.

Chẳng có gì hơn cả...

Và nó làm cô yên tâm.

Ding dong!!!

"Ai lại đến vào lúc này nhỉ?"

-Xin c...chào...

Vị khách mới đến run rẩy, mình ướt sũng lên tiếng khi cánh cửa mở ra. Nụ cười trên môi cô biến mất thay vào đó là một cái nhìn chứa đầy sự chán ghét.

Sập.

Cánh cửa lạnh lẽo đóng lại khi người kia chưa kịp nói đến câu thứ hai. Cô bình thản đi lại vào bếp, định tường sẽ có tiếng chân rời xa bậc thềm nhà mình. Nhưng không có gì cả. Tất cả chỉ im lặng đến bất ngờ. Cô kiên nhẫn nén tiếng thở mệt nhọc.

oOo


Nàng dựa vào tường, trượt dần cho đến khi ngồi hẳn xuống đất. Bộ quần áo ướt sũng qua sự tiếp xúc cọ sát với lớp tường xám nhã nhặn để lại một vệt ướt dài. Đờ người nhìn màn mưa trút lên mọi vật lớp nước mỏng, khóe môi nhợt nhạt nhếch lên tạo thành một nụ cười chế nhạo khôn lường. Đôi mắt lạnh lùng của cô tiểu thư đài cát nhày nào giờ đã tan chảy để lại màu nâu ráo hoảnh, nhút nhát. Tựa hồ như sự sợ hãi của gần hai mươi mốt năm qua đã đến ngày bộc phát, đổ ập xuống nặng trĩu. Nàng co mình lại khi ánh lóe sáng trên bầu trời xám kịt, chuẩn bị cho cơn sét giáng xuống.

Như một cơn mơ mờ nhạt...

Người thân, bạn bè bên cạnh bỗng biến mất chẳng để lại chút dấu vết...

Cho dù, thật ra họ vẫn lởn vởn đâu đây thôi...

Nhưng vì một lí do nào đó, nàng bị bỏ lại như một đứa nhỏ mồ côi...


Môi nàng mấp máy trong run rẩy. Nước mắt suốt cả một tuần qua đã rơi rất nhiều rồi, nên có vẻ cũng không còn nữa. Bỗng dưng thấy cô độc và nhớ. Một mùi hương ở đâu đó rất xa. Nàng cúi gằm mặt, nhìn thẳng vào viên gạch lát dưới chân mình, những đường gân xanh chẳng chịt, phức tạp, chẳng có một quy luật nào. Nàng quan sát chính mình qua màn nước mỏng, chăm chú như quan sát một kẻ xa la. Bất giác đưa tay lên, chạm nhẹ vào hình ảnh phản chiếu, bỗng rụt phắt tay lại. Hơn ai hết, nàng hiểu kẻ nàng đang nhìn cũng đang nhìn nàng bằng ánh mắt kì dị tương tự.

Một chút...

Có một chút gì đó đã thay đổi...

Nhưng có vẻ nàng chỉ lờ mờ cảm nhận được nó...

Chứ chưa thể chạm vào...

Cạch.

Cô cáu khỉnh mở cửa ra một lần nữa, ánh nhìn xuống thấp chĩa vào kẻ đang co quắp dựa vào tường. Lọn tóc vàng nhỏ vài giọt nước xuống thềm, khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt.

-Cô muốn gì?

Cô hỏi, giọng nói lẽ ra phải rất tức giận lại vang lên đều đều không âm sắc. Cô rất ít khi thành công trong việc thể hiện cảm xúc của mình.

-Sẽ chẳng c...có gì sòng phẳng nếu... cố gắng chỉ xuất ph... phát từ bản thân cậu. Tôi... gh... ghét nhận được sự thương h...hại lắm.

Nàng phát âm trong khó khăn, cổ họng khô rát khàn đặc. Ánh mắt cô co lại khó chịu, bất lực nhìn kẻ đang ho sù sụ kia mà thở dài. Chẳng để cô ta nói tiếp, cô cúi người xuống, ôm trọn thân hình nhỏ nhắn đem vào nhà.

Ừ. Cứ coi như là cô đang rủ lòng tốt vậy.

oOo


Nàng cảm thấy thân người được đặt xuống trong một căn phòng lạ lẫm. Mùi hơi đất lại xộc thẳng vào mũi làm các giác quan của nàng thêm quay cuồng. Hơi nóng tỏa ra xung quanh làm nàng bức rức. Nàng sốt. Thêm một sức nặng khác đè xuống làm chiếc giường chùng hẳn. Yuri áp bàn tay lạnh toát vào trán nàng rồi áp lại vào trán cô.

-Sao tay cậu lạnh vậy?

Nàng thều thào nói, tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo kia. Chỉ là một cử động bộc phát.

-Không phải tay tôi lạnh mà là người cô quá nóng.

Cô lạnh lùng rút tay ra, áp nhiệt kế lên trán nàng, đọc lẩm nhẩm.

-39,5 độ. Cô ăn gì mà điên vậy hả?

Nàng không trả lời, chỉ im lặng co mình lại. Cô biết lí do mà. Chỉ là cô đang cố ý xoáy sâu vào nó, tạo ra một sự nhạo báng làm trò vui đùa.

Cô thở dài chán nản, đưa tay chạm vào cổ nàng, kéo xuống. Cái dây kéo theo chiều tay cô tuột xuống từ từ. Tiếp tục chạm tay đến chiếc cúc áo thứ nhất, cô cởi nó ra. Chiếc thứ hai cũng y chang. Đến chiếc thứ ba, nàng nhanh chóng chụp tay cô lại, siết mạnh. Chuyện hôm qua cứ như đang tiếp diễn, chỉ là hai người hoàn toàn đổi vai cho nhau.

-Cậu... Tôi bệnh mà cậu cũng... muốn sao?

Nàng hỏi khó nhọc. Cô vẫn theo cái lối im lặng, tiếp tục làm công việc dang dở. Cô bình thường đã mạnh hơn nàng, huống chi lúc nàng đang nằm vật vờ như vậy? Nàng tiếp tục chống cự. Nàng chẳng hiểu Kwon Yuri đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa. Hành hạ cả một người đang ốm ư?

Cứ thế, chiếc áo khoác ngoài và sơmi của nàng hoàn toàn rời khỏi làn da nóng như lửa đốt. Cô chậm rãi cởi luôn chiếc quần ướt nhẹp và ném sang một bên. Cả underwear cũng được làm tương tự. Hoàn toàn khỏa thân trước kẻ gọi là "người yêu" của nàng. Có điều, nàng vẫn chẳng cảm thấy được chút cảm xúc nào trên gương mặt lạnh băng đó. Cô, đơn giản chỉ là làm những việc vừa qua với vẻ bình thản lạnh người. Và khi mọi thứ đều được gỡ bỏ, nàng cảm nhận được khóe môi đó khẽ nhếch lên, nhẹ hẫng trước S-line hoàn hảo như nàng.

Nếu ham muốn của một con người mạnh mẽ như vậy, nàng có thể làm gì nữa?


Nàng nhắm mắt lại và chờ đợi. Đợi những động chạm thể xác mãnh liệt, những cái hôn bỏng rát lướt trên làn da nàng. Đợi một sức nặng sẽ lao vào ngấu nghiến cơ thể nàng.

Nhưng...

Sau 10 giây vẫn chẳng có gì xảy ra ngoài một cảm giác ấm áp bao trùm cả cơ thể. Cơn ớn lạnh trôi qua mạnh mẽ và biến mất, nhanh như gió thoảng. Nàng chầm chậm mở mắt ra. Bên trên nàng là một tấm chăn xám với họa tiết đơn giản.

Kwon Yuri vẫn ngồi đó, khi chạm phải cái nhìn ngơ ngác của nàng lại không khỏi bật cười. Nụ cười đó phảng phất chút gì nhạo báng. Cô thản nhiên luồn tay vào dưới chăn, kết hợp một tay khác ở trên, tròng vào cổ nàng chiếc áo thun rộng, một cách hạ nhiệt có vẻ hiệu quả, nhưng mà... quá đầy ẩn ý. Và sau đó, cô hất cằm về một góc tủ trên đầu nàng chỉ mấy viên thuốc là ly nước, rồi bước ra ngoài.

-Cám... ơn.

Nàng thì thầm, giọng khan khàn vang lên khô khốc. Cô dợm bước rồi dừng lại, quay nửa đầu nói vọng.

-Tôi không phải kẻ háo sắc, cũng chẳng có chút ham muốn thể xác nào với cô hết. Vì thế, lần sau đừng có cư xử như vậy nữa.

"Lần sau" sẽ là khi nào?

Người xuất hiện sẽ lại là cô ư?

Nàng nhận ra mình đang nợ cô nhiều hơn dự tính...


End chap IV.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro