Chap VII : Strange or impossible ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Con người rất tàn nhẫn, đó là điều hiển nhiên...

Nhưng con người cũng có cảm xúc, không thể bỏ đi được...

Bỏ đi cảm xúc, tức là ta đã đánh mất con người thật của mình...

Bỏ đi cảm xúc, tức là ta chọn một cuộc sống dối trá...

oOo

Một nơi nào đó ở Seoul...

-Tớ bắt đầu sợ cái tên đen đó rồi đấy. Nguy hiểm quá...

Sunny đạp nhẹ chân hẩy chiếc ghế xoay ra khỏi gầm bàn máy tính, vắt chân. Chiếc headphone đang áp vào tai trượt dần xuống cổ. Gần đó, Hyo Yeon đang đọc báo cũng phải ngẩng đầu lên nhìn trân trối. Rồi Soo Young mê mẩn gói snack cũng chợt ngừng ăn. Cô thở dài, bật volume loa ngoài vừa đủ, chạm nhẹ vào chuột cảm ứng đang chỉ phím play một đoạn ghi âm.

[... Cạch...

-Thật ra hôm nay dì đến đây để hỏi con về chuyện cái ghế CEO của KYE. Con suy nghĩ chưa?

-Thứ nhất, làm ơn đừng sử dụng cái đại từ nhân xưng trộn mạch nha với đường đó để đối phó tôi. Còn chuyện đó thì...

-Dì hiểu. Mai dì sẽ đi làm ngay.

-Tôi đã nói gì đâu nào?

-Oh. Vui quá nên suýt quên. Con nói đi. Nhất định sẽ ghi tâm từng lời một.

-Tôi đã bảo đừng có dùng cái từ đó! Cô nghĩ mình xứng đáng với CEO sao? Cô biết tôi đã làm gì để ngồi vững cái ghế Project Coordinator bây giờ không? Tôi đã vận dụng toàn bộ đầu óc của mình vào nó, để chắc là mọi hoạt động, dưới quyết định của tôi khi được thực hiện, chắc chắn sẽ không chút trục trặc. Vậy mà cô, Lee Chae Rin lại đòi ngồi ngang với tôi trong khi không cần đụng đậy dù chỉ một cái móng tay sao?

-Đừng có ăn nói hỗn láo như vậy, Yul ah. Dù sao bây giờ ta và con cũng là người một nhà rồi. Ba con cũng đã...

-Ngài Chủ tịch chẳng có chút phận sự gì ở đây cả. Ông ấy giao quyền điều hành cho tôi, tất cả là tôi quyết định. Và tất nhiên, tôi đủ thông minh để không giao cái chức CEO với cho một thư kí tệ hại nhất công ty, cô Lee à.

-Con...

-Phải. Giấy nợ của cô đó, cô Lee. Tôi vô tình có được sau mấy đêm nhờ người theo chân cô vào Casino. Không tệ chứ, hả?

*Sột soạt*

-RỐT CUỘC THÌ MÀY MUỐN GÌ HẢ? MÀY PHÁ ĐÁM CHUYỆN TAO VỚI ÔNG BỐ MÀY CÒN CHƯA ĐỦ HAY SAO?

-Vậy cô có yêu bố tôi không?

-Lão già đó ư? Mày đùa chắc... Một người xinh đẹp như tao sao lại phải lấy lão già khú đế đó? Thứ tao muốn là cái ghế Chủ tịch cơ. Tao sẵn sàng làm tất cả, Yuri ạ. Và mày, sớm đã nằm trong danh sách cần trừ khử của tao rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mày chờ đấy!!!

............]

Tạch!

Đoạn băng kết thúc.

-Aish!!!!!! Kwon Yuri đúng là mất nhân tính thật rồi..._Hyo Yeon bật cười khùng khục, xếp tờ báo lại và kéo ghế ngồi vào bàn.

-Yeah. Đến mẹ kế cậu ta cũng uy hiếp được... Khâm phục, thật sự khâm phục.

Sunny dùng cử chỉ đưa ngón cái lên với một cái bĩu môi dễ thương. Soo Young quay lại với gói snack, ỡm ờ gật đầu vài cái xong mới tham gia cuộc bàn luận.

-Lee Chae Rin lần này chết chắc rồi. Tội nghiệp cô ta. Ai bảo lả lướt quá trước mặt Chủ tịch Kwon làm chi chớ. Lại còn dám bất kính với Kwon tiểu thư.

-Sau kết cục của gã Chủ tịch Hội liên hiệp Seoul hôm trước lẽ ra phải có vài kẻ rút ra được kinh nghiệm rồi chứ nhỉ? Hóa ra bọn họ ai cũng ngu như nhau. Làm chướng mắt Yul chỉ tổ chuốc họa vào thân thôi. Tính ra thì... Bây giờ chẳng phải Hội đồng Quản trị đã hoàn toàn lép về trước cậu ấy rồi sao, Hyo?

-Hoàn toàn không dám hé răng một lời. Nếu không thì...

Hyo Yeon nháy mắt, lia bàn tay ngang qua cổ biểu thị một nhát chém. Soo Young lại chống cằm suy nghĩ miên man. Kwon Yuri không những nổi tiếng thông minh quyết đoán mà còn làm người ta phải sợ sệt trước khuôn mặt "Himalaya" của mình. Thậm chí đến cô, người tạm được gọi là "thân thiết" cũng chẳng bao giờ đoán được người đó đang nghĩ gì. Làm nhiều hơn nói, vốn là kĩ năng đặc trưng của Yuri.

-Thế các cậu nghĩ tại sao tên Yul đó lại muốn tớ làm luật sư cho Jung In Wook? Mặc dù cậu ta biết sẵn là tớ không làm gì được nhiều trong thời gian này mà... Nhiều khi lão già đó lại ngứa tay tăng thêm thời gian thì sao?

-Là cậu ấy muốn thử sức của cậu... hoặc là cậu ấy có quan hệ dây mơ rễ má với Chủ tịch Jung?

-Tớ nghĩ là phương án 2 có vẻ hợp lý hơn.

Sunny búng tay cái póc, chúi đầu vào màn hình LED của cái Macbook Air lướt net. Hyo Yeon thì có vẻ trầm hơn, đang tìm cách trả lời cho câu hỏi tự mình đưa ra trong vô thức.

-Quan hệ đó là gì?

-Không biết. Nhưng mà tớ nghĩ tớ tìm ra được một chi tiết khá thú vị._Sunny chỉ vào laptop, click vào profile một sinh viên. Bức ảnh cô gái tóc vàng óng dần hiện lên_Danh sách sinh viên của Đại học Kyung Hee có khá nhiều người họ Jung... Nhưng chỉ một người cùng lớp với Yuri. Cô ta tên là Jessica Jung.

Soo Young nhướn mày hồ nghi. Jessica Jung ư? Yuri giúp đỡ cô gái này sao?Khó tin, thực sự rất khó tin. Kwon Yuri không bao giờ nói mình sẽ làm gì và đó lúc nào cũng là một việc tưởng chừng điên rồ nhưng lại thành công mĩ mãn. Nhưng nếu Yuri giúp đỡ một ai đó, mới thật là chuyện lạ. RẤT KÌ LẠ LÀ ĐẰNG KHÁC.

Và... Có một câu chuyện nhỏ trong quá khứ. Cô biết. Kwon Yuri biết. Jessica Jung, nếu thật sự đúng cô gái đó, thì cô ta quả là một mối hiểm họa.

Cuối cùng, Soo Young nghĩ rằng cô biết tại sao Yuri lại liên quan tới tập đoàn JJ.

oOo

Hai người ngồi hai đầu ghế, im lặng chúi mắt vào màn hình TV. Thật ra thì chỉ có một thôi, bởi vì có kẻ cứ chốc chốc lại liếc sang ngang lầm bầm chửi rủa, công suất 3 lần/ phút.

Và tiếp tục...

-Đồ lạnh lùng đáng ghét! Đồ có miệng mà như câm! Đồ &*^%$$!!

-.........

-Tôi tự hỏi làm sao lại có khối kẻ vây quanh cậu thế nhỉ? Người gì đâu...

-...

-Thật ra thì nếu bỏ cái IQ 180 đó đi, cậu đi bán nước đá cũng giàu ra phết đấy!!! Abcxyz...

Cứ thế, Jessica tiếp tục dồn nén sự chịu đựng của mình vào giới hạn, để rồi vỡ lẽ nhận ra, một cảm giác lạnh băng vừa chạm vào gáy mình, vuốt nhẹ. Phản ứng đầu tiên, "tắt đài'. Sau đó dáo dác nhìn quanh, sững sờ. Kwon Yuri đã rời ghế từ bao giờ, nhưng đi đâu thì không biết.

-Cô tìm ai vậy?

Giọng trầm đe dọa lấp liếm sau lưng. Ngón tay thanh mảnh chạm nhẹ vào cổ nàng, kéo ra vùng da mặt trắng mịn. Cô đứng sau lưng nàng từ bao giờ.

-Tìm... cậu.

-Để?

Bàn tay của cô, bằng một lực khá mạnh, đẩy nàng nằm xuống ghế sofa rồi lại di chuyển lên áp vào trán. Để chắc chắn không còn bất cứ sự vượt mức nào của thân nhiệt, mới chịu bỏ tay ra. Nàng, với khuôn mặt đầy ngỡ ngàng, khô khốc nói.

-Cậu làm tôi đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, Kwon Yuri.

-Vì tôi đang giả làm người tốt?

-Tám phần là vậy. Hai phần còn lại có chút ngỡ ngàng.

-Thích thú chăng? Hay là... Khinh bỉ tôi?

-Không. Tôi tự hỏi tại sao cậu lại cứu tôi hôm qua? Nói thật, tôi cứ nghĩ mình sẽ bị bỏ lại ngoài đó.

Nàng thản nhiên nói không chút ngượng ngùng, chẳng khác gì đang bộc bạch chính sự đau khổ của mình cho đối phương, với hi vọng ít ỏi sẽ làm người kia cảm thấy chút gì. Nhưng đáp lại, vẫn là sự lạnh lùng thảnh thơi trong bức tranh cảm xúc không màu sắc. Cô bước đến, kéo ghế đẩu ngồi trước sofa, nhìn nàng không chớp mắt. Giọng được nâng lên một tông khác.

-Soulmates.

-Hm?

-Những tâm hồn đồng điệu.

-Là...?

-Mối đồng cảm nhỏ nhoi giữa tôi và cô. Nhưng hình như cô có vẻ may mắn hơn tôi.

Nàng mở to mắt. Vẻ ngạc nhiên không thể giấu diếm dưới đôi mắt trong veo, kèm theo một chút sững sờ. Nàng không ngu ngốc đến nỗi không hiểu được nội dung của một từ tiếng Anh cơ bản đó, mà là nàng thật sự shock. Cô vẫn cái vẻ trầm tĩnh đến kiêu ngạo, ôn tồn nói tiếp.

-Hôm qua trông cô rất đáng thương. Tôi nhận ra nếu không mang cô vào thì cô sẽ bị điên. Giống tôi hồi nhỏ.

-Ya! Điên chỗ nào?

-Cô cười cợt miết tay lên những đường gân của viên gạch, mặt đờ dẫn, môi tím ngắt, thế mà cứ làm như đang thích thú lắm. Không điên thì cũng là đầu óc kém bình thường.

-Cậu...

Tiếng nói đứt đoạn vì sự căm phẫn kéo dài không hồi kết. Nhưng rồi chợt nhận ra sự bất thường, nàng mới chịu thôi cái điệp khúc chán ngắt ấy.

-Vậy là hồi nhỏ cậu cũng bị điên?

-Không hẳn._Cô tì cằm lên một tay chống hờ lên đùi, đôi mắt phóng tầm nhìn mơ hồ ra xa_Điều trị tâm lí thì đúng hơn. Cô cũng nên thử một khóa đi.

Nàng tức muốn nghẹn cổ. Tại sao lời nói nào túa ra từ miệng của con người lạnh lùng đó lại chẳng có cái nào tốt đẹp hết vậy? Tại sao lúc nào cũng có thể làm người ta tức điên đến mất kiểm soát như vậy chứ?

-Tất cả mọi cố gắng của cô đều vô ích thôi. Ví dụ như cái này..._Cô chụp lấy tay phải nàng, vén lớp vải tay áo lên thật nhẹ, hé ra một vết thương dài còn khá mới, giọng trầm và lạnh hẳn đi_Lúc đó... tuyệt vọng lắm phải không?

-Tôi...

-Tay cô đẹp rồi, không cần phải rạch như vậy. Nếu không cẩn thận, vết sẹo sẽ không mờ đâu. Giống như một lỗi lầm trong quá khứ, nó sẽ tiếp tục theo cô tới cuối đời. Sẽ có lúc cô phải nhìn lại quá khứ và trách mình quá ngu xuẩn. Suy nghĩ nông cạn lúc nào cũng dẫn tới cái kết không có hậu. Cô còn gia đình, con một người cha đang mòn mỏi ngồi tù chịu sự trừng phạt, còn em gái nữa. Vậy mà cô chỉ định vứt lại cho tôi một thỏa thuận ngớ ngẩn và ra đi lặng lẽ như thế sao?

-Tôi...

-Có gì cô cũng không được từ bỏ những người đã sinh ra mình như vậy chứ! Nhất là khi họ vẫn còn sống sờ sờ ra đấy! Chúng ta đều là con người nên đều hiểu rõ, tình cảm khó bề kiểm soát. Cô vì người không yêu mình mà tự hành hạ như vậy... Cô làm tôi cảm thấy thật rẻ mạt.

"Có cần phải kích động như vậy không...?"

Kết thúc khoảnh khắc ấm áp bất ngờ đó, Kwon Yuri trở lại sự lạnh lùng băng giá thường ngày. Thả rơi cánh tay buông thõng của nàng, cô đứng dậy, nhìn ra cửa số tối đen như cố vuốt phẳng lại dòng cảm xúc trầm lặng bị nhàu nhĩ.

"Không được. Giới hạn kết thúc. Đi quá xa sẽ không tốt."

-Cám ơn.

-Không cần!

Đôi mắt nàng ráo hoảnh vô định. Hình ảnh con người kia đập vào mắt, sắc nét như cuốn phim quay chậm. Lời khuyên chân thành của một kẻ không có cảm xúc, nhất định không phải chỉ như kẻ qua đường nhiều chuyện nhảy vào khuyên ngăn...

Mà là tâm sự của một kẻ từng trải...

Và kẻ đó... có lẽ đã từng rất đau khổ...

"Soulmates?"

Ý nghĩ của từ đó thật ra là như thế nào?

End chap VII.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro