Chap VIII : Dongsaeng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bánh xe số phận quay được vòng thứ nhất...

Mọi thứ vẫn rất tốt đẹp...

Nhưng liệu những vòng còn lại có được bình yên như thế?


oOo


Sunday

5.30 AM:

Chiếc limousine lướt đi trong cái sáng chập choạng. Cô gái chống một tay lên dựa hờ vào thành cửa, mắt lướt theo từng sự vật bị bỏ lỡ vì tốc độ chiếc xe. Tất cả như kéo đi một hàng dài trong không khí, mờ mờ ảo ảo bởi màn sương sớm.

-Có nhiều chuyện cậu vẫn không chịu nói với mình, Yuri.

Dưới miếng che mắt in hình con thỏ ngộ nghĩnh, Soo Young lẩm bẩm đủ nghe, kéo cô ra khỏi khung cảnh thần tiên ngoài kia. Đáp trả lại chỉ là một sự im lặng. Soo Young nói tiếp.

-Jessica Jung là tên cô gái tóc vàng đó, đúng không?

-Đúng thì sao mà không đúng thì sao?

-Đúng hay sai, chẳng đáng quan tâm. Chỉ cần cậu dừng việc mình đang làm lại.

-Tớ trả tiền cho cậu không phải để cậu nói những câu này.

Yuri đáp trả hờ hững. Soo Young thở dài, vắt chân lên đồng thời kéo miếng che mắt xuống, quay sang đối diện bạn mình.

-Tớ nghĩ cậu cần phải suy nghĩ việc làm của mình thật kĩ, Yuri ah. Cô ta là một kẻ nguy hiểm. Cho chúng ta, nhất là với cậu đấy!

-Một kẻ vì người không yêu mình mà mất hết lí trí, tự dẫn xác đến nhà một ai đó và đặt ra điều kiện vô lí, bẵng đi một thời gian quay lại tìm sự công bằng, với cậu nguy hiểm thật nhỉ?

Cô chậm rãi nói từng lời, thoáng trên môi nụ cười châm biếm. Cô gái dong dỏng cao cũng dần nhận ra suy nghĩ của cô nên dịu giọng lại, mỉm cười.

-Nếu cô ta rẻ rúng như vậy tại sao cậu còn cứu làm gì?

-Vì cô ta đáng thương.

-Và vì mối quan hệ kì quặc của cậu với lão họ Jung đó nữa...

Soo Young chốt hạ câu chót, quay lại với giấc ngủ dang dở của mình. Ai biểu tự nhiên Yuri lại bị xuất hồn vào cảnh vật bên ngoài như vậy, làm cô không khỏi lo lắng chứ?

-Cậu biết không Soo Young...

Giọng Yuri trầm, đều đều không âm sắc. Bàn tay thon dài từ bao giờ đã di chuyển đến gần tay cô khẽ chạm nhẹ và chiếm trọn nó. Yuri từ từ tựa người vào cô gái cao hơn, mắt lim dim nhưng giọng nói vô cùng tỉnh táo.

-Tớ không nghĩ là cô ta làm tớ động lòng... Chỉ là tớ thấy lại hình ảnh của bản thân trong cô ta, và hình ảnh đó làm tớ mở lòng thương cảm. Dù có cố gắng tỏ ra lạnh lùng sắc đá đến đâu đi nữa, tớ cũng là một con người. Một con người với cảm xúc...

-... chưa bao giờ trọn vẹn.

Soo Young với tay chạm khẽ vào mái tóc bồng bềnh của Yuri, kéo con người đó dựa vào mình. Bên dưới cánh tay cô, gương mặt lạnh lùng đá tảng mệt mỏi nhắm mắt, bắt đầu một giấc ngủ đúng nghĩa.

Giữa họ có một quy luật nho nhỏ...

Khi chỉ có hai người bên nhau, họ sẽ bỏ lớp mặt nạ vô hình ra, đối diện bằng bộ mặt thật.

Đôi khi, dù chỉ là những câu nói hời hợt thậm chí vô cảm, nhưng trong đó vẫn chất chứa những nỗi niềm riêng chỉ có góc tối một con người mới tồn tại...

Choi Soo Young luôn hài lòng về điều đó...


-Khoan đã... Chẳng phải hôm nay là ngày...

-Tớ nhờ Sunny rồi.

oOo


Seoul:

Tách!

Nắm cửa mạ bạc sang trọng khẽ vặn mở. Nàng nín thở nhìn vào trong.

Căn phòng cũng khá đơn giản, nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhận ra gu thẩm mĩ không tệ chút nào của vị chủ nhân. Màu chủ đạo là ba sắc nhã nhặn: xám, trắng và đen. Nhìn từ ngoài vào có thể dễ dàng nhận ra một kệ sách gỗ đen bóng đặt ngay giữa bức tường sơn màu kem, chứa một hàng dài những cuốn sách dày cộm và trang trí bắt mắt ngay cả ở gáy, làm người ta có thể lờ mờ đoán được giá trị của chúng chỉ qua một cái liếc nhìn. Đây không phải phòng làm việc, nhưng cũng được trang bị một PC của Apple chắc là phòng khi cần tới. Đối diện với giường ngủ là chiếc TV Plasma màn hình phẳng cùng giàn Home Theater hoành tráng mang một màu đen sang trọng. Giường ngủ được làm bằng gỗ cao cấp, là loại giường hộp nhưng lại không mang lại cảm giác nặng nề chút nào khi nhìn đến, có chăng nhiều nhất thì chỉ là một sự hồ nghi nho nhỏ vì một người lại cần chiếc giường lớn như vậy.

Tấm rèm trắng bay phất phơ vẻ lung linh của phố xá đằng sau khung kính. Và gió lùa qua khe cửa sổ để hở lật tung những trang giấy loạt xoạt của vài quyển tạp chí rơi trên thảm. Nàng cẩn trọng bước vào căn phòng, dáo dác nhìn quanh. Mọi thứ đều rất gọn gàng và hoàn hảo, giống y hệt chủ nhân của chúng. Ngặt một nỗi, không gian này tuy thoáng đãng nhưng lại có vẻ gì đó hơi mang xu hướng... cổ kính. Phong cách vintage bây giờ đúng là mode đấy, nhưng nơi này có phải hơi quá chăng?

Hay là...

Những màu sắc này mang tính kìm hãm thứ gì đó?


Nàng thở nhẹ, xua tan lối suy nghĩ kì quặc của mình. Ai bảo Kwon Yuri ra ngoài từ sớm, hà tiện chỉ để lại vỏn vẹn mảnh note nhỏ trên tủ lạnh với mấy dòng "khiêm tốn" không kém: "Công tác". Vậy nên, nàng mới (có thể) quyết định thám hiểm một chuyến căn phòng có vẻ bí ẩn này mà không cần sự cho phép.

Nàng lướt tay trên thành gỗ bàn máy tính, nghiêng đầu nhìn chiếc khung ảnh duy nhất trong phòng. Kì lạ ở chỗ, nó không được lồng tấm hình nào cả, nhìn đi nhìn lại, vẫn chỉ thấy vân gỗ nổi lên dưới lớp kính trong suốt.

"Nếu không dùng thì bỏ đây làm gì?"

Lạ thật.

Dù có-vẻ không được sử dụng nhưng cái khung ảnh đó lại được đặt ở nơi dễ thấy, như thể chủ nhân nó muốn đặt ở đó để tự do ngắm nhìn. Hơn nữa, khung rất sạch. Tấm kính không một vết xước, và phần thân đố người ta tím được hạt bụi nào. Nhẹ nhàng cầm nó lên, nàng cảm nhận được mùi lily thơm dịu phảng phất trong không khí. Xoay nhẹ trong bàn tay, một dòng chữ nắn nót được khắc đằng sau hiện lên, rõ ràng, tựa như người khắc nó đã tỉ mẩn gò từng nét để đảm bảo tác phẩm của mình phải thật hoàn hảo. Và quả thật, chiếc khung ảnh này rất hoàn hảo.

"For you...

... and only you."


Hóa ra là kỉ vật.

Chắc là do người yêu tặng.

"Thế mà dám bảo không có người yêu..."

Nàng nhăn mũi, đặt nó lại vào vị trí và khám phá những thứ khác.

Hồ sơ làm việc. Kế hoạch. Bản outfit cho một quảng cáo nào đó. Tóm lại là công việc. (Chắc phòng làm việc cũng không chứa nổi nữa) Và cuối cùng, một tờ giấy A4 đặt nằm dưới tất cả những thứ đó, hoàn toàn phẳng phiu. Lại một sự sắp xếp của cô. Nàng tròn mắt nhìn tờ giấy. Vết chì đen nguệch ngoạc vẽ một thứ gì đó không thể xác định được. Nàng miết theo vết chì, nhắm mắt lại. Là một sinh viên Mĩ thuật, nàng có thể cảm nhận được từng đường chì đè lên nhau, có vẻ như trong một cơn giận dữ. Vì chúng hơi hỗn độn, nếu không muốn nói là quá vô tổ chức, nàng đã có thể đoán ra bức tranh này vẽ gì. Nhưng có lẽ đây chỉ là cách xả stress của cô, một cách cũng khá phổ biến để giải tỏa đầu óc. Nàng lại nhún vai thản nhiên và sắp xếp lại mọi thứ. Coi như đã khám phá hết những gì cần biết, nàng định rời đi.

-Oái!!!

Nhưng không biết cuống cuồng thế nào mà khi đứng lên lại vấp phải ống quần, lảo đảo ngã nhào về phía trước. Chiếc điện thoại trong túi quần cũng vì thế mà văng ra phía chân giường. Nàng lồm cồm bò đến nhặt nó lên, thầm rủa xả cái ống quần ngủ rộng thùng thình. Và... trong lúc đó... mắt nàng vội quét qua một đám lọ trắng la liệt dưới gầm giường. Rất nhiều.

<Ding dong!!!!>

"Thuốc?"

<Ding dong!!!>

"Thôi vậy... Đừng có tọc mạch quá, Jessica Jung!"


oOo


Cạch.

Cánh cửa đen bóng nặng nề mở ra. Nàng đưa mắt nhìn dáo dác.

Trên bậc tam cấp, một cô gái nhỏ đang ngồi quay lưng lại, mái tóc nâu trầm thoáng bay bổng khi cơn gió vụt qua. Bên cạnh đó, chiếc vali trắng được dựng nghiêng một cách hờ hững.

-Xin lỗi... Cô là...

Dáng vẻ bình thản quay đầu lại nhìn nàng. Một khuôn mặt hoàn hảo với làn da trắng mịn. Chiếc mũi cao và thanh tú. Nhưng... đôi mắt đó... như có giá lạnh phủ kín từ sâu trong từng tế bào, sẵn sàng nhìn thấu mọi cảm xúc dù người đối diện có giỏi che dấu bao nhiêu. Âm khí ghê rợn tỏa ra xung quanh. Giữ thêm một giây, nó đứng thẳng dậy, một cái gật đầu tạm gọi là chào. Xong, nhúc nhích chiếc cằm thon gọn, tỏ ý bảo nàng tránh sang một bên để lối vào được mở rộng hơn. Nhưng nàng giữ lại, kìm giọng.

-Cô là ai?

-Một con người.

Nói xong, vẫn cái thái độ dửng dưng đó định bước vào nhà. Nhưng mà đâu có dễ như vậy chứ... Kwon Yuri giao cho nàng cái căn biệt thự này, bộ muốn vô ra như chốn không người hay sao?

-Nói cho rõ xem nào.

-Là...

-Ah... Em về rồi sao? Vào nhà đi!!!

Nó vừa mấp máy môi nói gì đó đã bị một giọng khác chen ngang. Nàng nhướn lên nhìn xung quanh hồ nghi. Bóng một cô gái hơi lùn chạy tới, chen ngang giữa nàng và vị khách lạ, mỉm cười. Cô ta nói oang oang bằng giọng của con nít.

-Tớ mới ra ngoài một lúc mà con bé đã về tới rồi sao? Aigoo... Sica ah... Đáng lẽ cậu phải gọi cho tớ chứ...

Sunny nháy mắt kín đáo rồi quay sang cô gái, lại cười. Tràng aegyo này lại tiếp diễn làm nàng không khỏi bật cười. Nó chỉ lẳng lặng nhìn Sunny bằng ánh mắt vô cảm, rồi quay đi, nhẹ nhàng đẩy Jessica sang một bên. Cánh cửa phòng Yuri mở ra và đóng lại ngay lập tức.

-Cô là ai?_Nàng nhìn theo cái dáng đó, bỗng chợt quay lại.

-Lee Sun Kyu. Cô cũng có thể gọi tôi là Sunny. Từ bây giờ, tôi nghĩ chúng ta là bạn, phải không Jessica ssi?

Một cái nhếch môi sống sượng từ cô làm nàng hơi choáng. Cả cái kiểu nói vẻ bắt buộc đó nữa, nó chẳng giống thái độ với cô gái ban nãy, nhẹ nhàng và dịu dàng hơn nhiều.

-Làm sao cô biết tôi?

-Nếu tôi muốn thì tất nhiên là sẽ biết. Tôi chưa hề bỏ qua cô bạn gái nào của Yul cả.

-Khoan... Bạn gái? Tôi không phải bạn gái của Kwon...

Lời nói vừa phát ra từ khóe môi đã bị chặn lại bởi ngón trỏ làm dấu im lặng. Sunny rướn người lên phía trước, kề sát mặt nàng, hơi thở phả vào da mát dịu. Đôi mắt chưa cất đi vẻ dò xét, tiếp tục lướt trên từng milimet trên gương mặt nàng, cuối cùng lùi lại và phán một câu chắc nịch.

-Sorry. I said "girlfriend" because you're a girl. No, actually a woman, right Sica ssi? (Xin lỗi. Tôi nói "bạn gái" vì cô là một cô gái. Ah không, một người phụ nữa thì đúng hơn, phải không Sica?)

-...

-Chăm sóc tốt cô gái đó nhé... Nếu không Yuri sẽ không để cô yên đâu, tin tôi đi.

Sunny nói kèm với một ngón tay nâng cằm nàng lên, ngắm nhìn một lần nữa. Cô khẽ nhún vai tiếc rẻ, thì thầm vào tai kẻ vẫn còn trong tình trạng shock-tâm-thần.

-Kể ra... Cô cũng xinh đấy... Nếu không muốn nói là rất xinh đẹp... Có điều, trách thì trách sao lại rơi vào tay kẻ máu lạnh như tên đen ấy.

End chap VIII.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro