Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Uyển Nhược cùng Mễ Nhụy Nhụy nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông kia thì cả người không tự giác run lên, cứng ngắc quay người lại. Giọng của Tabaguchi Vương Hạc Đệ vẫn lạnh lùng :

_"Xin lỗi đi."

_"Sao ... Sao chứ? ... Ý của anh là muốn tôi xin lỗi thằng nhãi đó?"

Hạ Uyển Nhược cứ nghĩ mình nghe lầm nên hỏi lại. 

_"Đúng vậy."

Giọng Tabaguchi Vương Hạc Đệ kiên định, ý tứ của anh rất rõ ràng.

 _"Tại sao chứ? Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi phải xin lỗi cậu ta ?"

Hạ Uyển Nhược nổi giận, tuy rằng người đàn ông này rất đẹp trai lại có khí thế, nhưng nếu muốn cô ta phải hạ mình xin lỗi cậu nhóc khốn kiếp đã đánh cô? Chuyện đó là không thể nào. 

_"Dựa vào... Tôi là anh trai của em ấy, như vậy đã được chưa?"

Vương Hạc Đệ vẫn bình tĩnh nói nhưng ngữ khí lại mỗi lúc một lạnh hơn. 

_"Cái gì?"

Trừ Chí Huân, Lý Đại Huy cùng Tuấn Chung Quốc ra thì tất cả mọi người ở đó đều giật mình, ngay cả Kim Tại Hưởng. Anh từng nghe đến gia tộc Tabaguchi có một cậu con trai, được cưng chiều bao bọc trong lòng kính, nhưng không nghĩ người đó lại là cậu nhóc phiền phức này, chẳng trách lúc cậu ấy thấy anh rút súng bắn người, không những không sợ mà ánh mắt còn sáng rực nữa, có lẽ là do từ nhỏ đã nhìn thấy những chuyện như thế này rồi.

Hạ Uyển Nhược cố gắng giữ giọng bình tĩnh, cô ta nghĩ dù sao Phác Khả Y còn đang ở đây mà Kim Tại Hưởng nhất định sẽ vì Phác Khả Y mà nói giúp cô ta một tiếng, cho nên vẫn mạnh miệng Hạ Uyển Nhược nói :

_"Là em của anh thì sao? Chẳng lẽ cậu ta đã đắt tội với tôi mà anh còn muốn tôi xin lỗi sao? Không có chuyện đó đâu... "

_"Đắt tội với cô? Mẹ nó... Mày đứng đó cho bà, hôm nay bà ăn thua đủ với mày..."

Tuấn Chung Quốc từ nhỏ đến giờ còn chưa bị người khác đối xử với mình như vậy lại còn dám nói cậu đắt tội với cô ta? Mẹ nó... Cậu muốn giết người quá. Nhưng vì chân vừa mới bị vấp, mà cậu lại chưa kịp lấy lại tinh thần đã vội lao tới quá nhanh, nên chân cậu bị mất trọng tâm. "Phịch" một tiếng cậu lao thẳng vào người của Kim Tại Hưởng, trực tiếp tiến thẳng vào lòng ngực vạm vỡ, rắn chắc của anh, đầu có chút choáng váng.

Phác Khả Y đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào thịt đến tứa máu "khốn kiếp, cô ta còn chưa được anh ôm như thế, vậy mà thằng nhóc này lại dám? Tức chết mà."

Không khí xung quanh bỗng dưng im lặng, bỗng :

"Chát..."

Má phải của Hạ Uyển Nhược bị tát một cái rất mạnh, đầu óc cô ta ong lên. Lần thứ hai trong ngày cô ta bị tát, mà lần này lại đau gấp mấy lần cái tát lúc nãy. Ánh mắt cô ta như không thể tin được nhìn người đàn ông đã đánh mình, là Tabaguchi Vương Hạc Đệ.

 _"Đây là cảnh cáo, nếu như còn có lần sau nữa, thì hậu quả không nhẹ như bây giờ đâu."

Giọng nói Vương Hạc Đệ lạnh lùng, bởi vì có mặt "người đó "ở đây nên anh không muốn phát tác hết sự nổi giận của mình, anh sợ sẽ làm cho "người ấy "sợ hãi.

 _"Y Y...?"

Hạ Uyển Nhược khóc lóc nhìn Phác Khả Y mong cô ta sẽ giúp mình làm chủ, nhưng có phải cô ta đã đánh giá quá cao Phác Khả Y hay không? 

Mặc dù chính mắt nhìn thấy bạn mình bị đánh nhưng Phác Khả Y vẫn cúi mặt không dám ngẩng mặt lên, bộ dạng như muốn chối bỏ sự quen biết của hai người. Hạ Uyển Nhược thất vọng, cô ta biết lần này mình đã đụng đến người không nên đụng rồi, cho nên nhờ Mễ Nhụy Nhụy dìu mình từ từ đứng lên, cúi đầu định rút lui, lại nghe thấy tiếng của Tabaguchi Vương Hạc Đệ :

_"Xin lỗi đi."

Lưng cô ta cứng đờ, máy móc xoay người lại, cúi mặt nói :

_"Tôi xin lỗi."

Tabaguchi Tuấn Chung Quốc làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, cậu giả vờ vô tội nói :

_"Cô nói gì? Tôi nghe không rõ, nói lại lần nữa đi? "

_"Tôi xin lỗi..."

Ngữ điệu của Hạ Uyển Nhược lớn hơn một chút. 

_"Tôi không nghe..."

Tabaguchi Tuấn Chung Quốc vẫn cố tình làm khó. 

_"Chung Quốc, bỏ đi... "

Phác Chí Huân lên tiếng, cậu thật sự không muốn kéo dài thời gian ở nơi này nọ, Lại Quán Lâm nói tối nay sẽ cùng cậu đến một nơi. Cậu thực sự rất nóng lòng muốn biết. 

_"Thôi được rồi... Nể mặt Chí Huân tôi bỏ qua cho cô đó."

Tuấn Chung Quốc chu môi nói, bộ dạng còn chưa hả dạ cho lắm. Hạ Uyển Nhược cùng Mễ Nhụy Nhụy rời đi. Chung Quốc dường như còn không ý thức được mình đang ở tư thế gì, chỉ biết cậu thích cảm giác khi dựa vào chỗ này, rất ấm nha. 

_"Cậu ôm đủ chưa? "

Trên đỉnh đầu cậu, giọng của Kim Tại Hưởng vẫn lạnh lùng, anh thật muốn xem cậu ôm mình bao lâu, nhưng vì ở đây có nhiều người, nhất là có Phác Chí Huân ở đây, anh không nghĩ sẽ để cậu thấy cảnh này.

 Cả người Tuấn Chung Quốc cứng đờ, ngẩng mặt lên, ánh mắt vô tội, cậu bĩu môi, chiếc lưỡi hồng nhuận hơi đưa ra, liếm vành môi khô khốc của mình. Lúc này mới giật mình lùi lại vài bước, mặt đỏ ửng cúi đầu nói nhỏ:

_"Xin lỗi... "

Một khắc, khi nhìn thấy khuôn mặt của Tuấn Chung Quốc cùng với hành động đưa lưỡi liếm môi, cả người Kim Tại Hưởng cứng ngắc, đột nhiên anh muốn đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của cậu, nhưng một chút lý trí còn sót lại đã giúp anh kiềm chế được bản thân mình. Chết tiệt... Anh bị gì vậy không biết? Mọi người ở đó bỗng im lặng, không ai nói với ai, bỗng giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng của Phác Khả Y vang lên :

_"Kim Tổng, bây giờ anh có thời gian không? Em có thể cùng anh nói chuyện được không?"

Nghe thấy giọng nói kia, khuôn mặt Kim Tại Hưởng bỗng nhiên đanh lại, giọng nói lạnh lẽo :

_"Có chuyện gì? "

_"Em... "

Phác Khả Y chưa kịp nói xong, thì bên cạnh có tiếng chuông điện thoại vang lên, Tabaguchi Vương Hạc Đệ bắt máy, giọng anh lúc này đã trở nên ôn hòa hơn :

_"Mẹ, có chuyện gì?"

Không biết phu nhân Tabaguchi An Hạ nói gì, thoáng chốc mây đen phủ kín đầu anh, khuôn mặt trở nên âm trầm lạnh lẽo đáng sợ, chỉ nhẹ nhàng nói :

_"Con biết rồi, con sẽ về Nhật ngay. "

Sau khi cúp máy, anh nhìn Chung Quốc nói gì đó, nhưng vì anh sử dụng tiếng Nhật nên mọi người ở đó không hiểu, trừ một người.Khuôn mặt Tuấn Chung Quốc trở nên trắng bệch, khoé mắt dâng lên một tầng hơi nước. Hai anh em họ đang chuẩn bị rời đi thì Kim Tại Hưởng đã lên tiếng, anh cũng sử dụng tiếng Nhật:

_"Tôi sẽ đi cùng."

Hơi khựng lại, Tabaguchi Vương Hạc Đệ khuôn mặt không lạnh không nhạt nói :

_"Không cần, nhưng nếu có thể, tôi muốn nhờ anh một việc? "

_"Giúp tôi chăm sóc Chung Quốc một thời gian ngắn, khi nào tôi dàn xếp xong mọi chuyện ở Nhật, sẽ sang đón em ấy. "

Giọng Tabaguchi Vương Hạc Đệ vẫn lạnh lùng, nhưng dường như trong đó còn mang theo một chút khẩn cầu. 

_"Được."

Kim Tại Hưởng dứt khoát trả lời, Tabaguchi Vườn Hạc Đệ có ân với anh, vì vậy một chút chuyện nhỏ này chẳng lẽ anh không làm được.

 _"Cảm ơn."

Hạc Đệ nói xong, nhìn em mình đang khóc đến đỏ cả mặt, giọng anh mềm lại :

_"Chung Quốc, ngoan, ở đây đi với Tại Hưởng, khi nào mọi chuyện ổn thoả, anh sẽ đón em về. "

_"Không... Không muốn... Em muốn về... Em muốn gặp cha... "

Chung Quốc liên tục lắc đầu, cậu làm sao có thể ở đây mà vui chơi nữa chứ? Cha cậu đang nằm trong bệnh viện tình trạng nguy kịch, cậu không muốn ở lại đây, nếu như cha cậu có chuyện gì, cậu sẽ hối hận...

_"Ngoan, Chung Quốc... Cha sẽ không sao, anh bảo đảm, ở đây Tại Hưởng sẽ lo cho em, em mà về anh sẽ không tập trung vào việc được. "

Hạc Đệ vẫn cố gắng khuyên em mình, nhìn cậu khóc anh rất đau. 

Kim Tại Hưởng bước lên vài bước, kéo Chung Quốc ôm vào lòng, giọng kiên định :

_"Được rồi, anh đi đi, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy. "

_"Lần này, tôi nợ cậu một ân tình. "

Tabaguchi Vương Hạc Đệ nói xong, khoé mắt anh rơi trên người Phác Chí Huân hai giây, rồi dứt khoát xoay người ly khai, không quay đầu lại.

Nhìn Tabaguchi Vương Hạc Đệ rời đi, Tuấn Chung Quốc khóc lớn tiếng hơn, cậu rất lo, thật sự rất lo lắng cho cha mình.

 _"Đừng khóc, tôi sẽ lo cho em. "

Lần đầu tiên, Kim Tại Hưởng dùng giọng nói ôn nhu như thế với một người ngay cả anh cũng không biết. Quả thật anh có để ý đến Phác Chí Huân nhưng nói chuyện cũng chưa bao giờ dịu dàng như thế này. Tuấn Chung Quốc là ngoại lệ.

_"Anh có thể điều người giúp anh hai tôi một tay không? "

Tuấn Chung Quốc dựa hẳn vào người anh, giọng nói có lẽ là vì khóc nhiều nên lúc này làm người khác cảm thấy như cậu đang làm nũng. Lòng Kim Tại Hưởng chợt mềm xuống, anh gật đầu :

_"Được. "

Không cam lòng bị bỏ quên, Phác Khả Y bước lại gần Kim Tại Hưởng, ngón tay mảnh khảnh níu lấy vạt áo của anh giọng uỷ khuất :

_"Kim Tổng... Chuyện lúc nãy... "

Cô ta còn chưa nói xong đã bị lời của anh cắt đứt :

_"Có chuyện gì thì nói sau, giờ cô về đi, liên lạc sau. "

Giọng nói anh kiên định, không cho cô ta có cơ hội phản bác. 

_"Nhưng... Vậy,... Em về trước... "

Cô ta còn muốn nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Kim Tại Hưởng thì giật mình, im bặt.

Phác Khả Y đi rồi, mọi người mới hỏi Tuấn Chung Quốc chuyện gì đã xảy ra? Chung Quốc cũng không có ý dấu giếm. Thì ra, cha của cậu, là Tabaguchi Triệu Vũ ở Nhật, trong lúc đi gặp đối tác bàn chuyện hợp tác, đã bị đánh lén. Ông vốn nghĩ chỉ bàn công việc nên không mang theo nhiều người, kết quả... Vừa mới bước ra khỏi nhà hàng, thì không biết từ đâu, một top hơn chục người chạy đến, trong tay họ có súng cùng kiếm. Tất nhiên những người theo ông Tabaguchi Triệu Vũ cũng không phải là dạng vừa, họ là tinh anh trong những tinh anh, được huấn luyện ngày đêm, một khi có việc xảy ra thì tùy thời vẫn có thể kích ứng.

Những tưởng ông Triệu Vũ đã lật ngược lại tình huống, nhưng không ai để ý, ở phía trên sân thượng cao nhất của tòa nhà đối diện nhà hàng. Một tên lính bắn tỉa tầm xa, đang quan sát mọi chuyện ở dưới, hắn giơ súng, nhắm thẳng vào nơi ngực trái của ông Tabaguchi Triệu Vũ. Nhưng may thay lúc đó ông lạinghiên người sang một chút né tránh đường kiếm sắc lẻm của kẻ thù. 

"Phập "

Một tiếng, viên đạn ghim thẳng sát bên ngực trái của ông, ngay gần Tim. Ngay tức khắc Ông dường như đã khụy xuống, một hộ vệ thân cận trung thành vội bước lên đỡ lấy người ông, miệng hô lớn :

_"Lão Đại... Chết tiệt, bọn nó có lính bắn tỉa... "Tên sát thủ bên kia thấy vậy, giơ kiếm lên, một phát chém vào lưng của người hộ vệ, bị chém nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc, vẫn cố gắng đỡ lấy cả người của ông chủ của mình, bước từng bước khó khăn.

Tên kia đang định giơ kiếm lên ra tay tiếp, nhưng kiếm còn chưa kịp hạ xuống thì giữa mi tâm của hắn đã bị ghim một viên đạn. Cứu viện đến, đồng nghĩa với việc bọn họ được giải cứu. Ông Tabaguchi Triệu Vũ dường như ngay tức khắc được đưa vào bệnh viện, nhưng vì viên đạn nằm sát Tim, chỉ cách 2cm. Tuy không chết, nhưng mạng cũng gần như khó giữ được, mọi chuyện phải chờ trong 24 giờ sau. Nếu như ông tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ không có việc gì, nhưng ngược lại nếu như ông không tỉnh thì....

Nói đến đây, nước mắt Tuấn Chung Quốc không kiềm được lại rơi xuống, cậu sợ, thực sự sợ cha mình sẽ không tỉnh lại nữa, như vậy... Chẳng phải cậu sẽ không còn gặp lại được cha mình nữa sao? 

Nhìn thấy Chung Quốc khóc, ngoại trừ Kim Tại Hưởng đang trầm mặt đứng một bên thì ba cậu trai và một cô gái đều khóc. Nhất là Phác Chí Huân, cậu đã mất cha mẹ nên hiểu cảm giác đó như thế nào? Thật sự rất đau, rất tịch mịch... Ôm chặt lấy Tuấn Chung Quốc, giọng cậu nghẹn ngào :

_"Chung Quốc, cậu yên tâm, cha cậu nhất định sẽ tỉnh lại thôi, ông ấy tốt như thế, yêu thương cậu như thế, sẽ không nỡ bỏ cậu đi đâu. "

Chung Quốc gật đầu.

Một lúc sau, cuối cùng Kim Tại Hưởng cũng đưa được Tuấn Chung Quốc về, ba anh em kia cũng về nhà mình.

Phác Chí Huân sau khi nói mọi chuyện của Tuấn Chung Quốc cho Lại Quán Lâm nghe, khuôn mặt anh trầm xuống.Chí Huân kéo tay anh giọng dịu dàng :

_"Lâm, cái đó... Anh có thể tìm một bác sĩ giỏi giúp cha cậu ấy được không? "

Lại Quán Lâm nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu, anh đang suy nghĩ, là bang phái mạnh như thế nào? Mà dám ở địa bàn của gia tộc Tabaguchi, ra tay với lão đại của bọn họ. Phải biết, gia tộc Tabaguchi đã tồn tại hơn trăm năm, không thua gì gia tộc Lại Gia của anh cả. Chỉ có điều tuy là trong giới hắc đạo ở Nhật gia tộc Tabaguchi đứng thứ nhất, nhưng họ chưa từng làm chuyện gì phạm pháp cả, họ chỉ chế tạo sản xuất vũ khí, để cung cấp cho các nước nằm trong khu vực châu Á và một số nước lân cận. Dẫu biết trong giới hắc đạo, dù muốn hay không thì cũng phải có va chạm, nhưng dám đối đầu với cả gia tộc Tabaguchi, vậy Bang phái kia hẳn rất tự tin vào thực lực của mình. Đang suy nghĩ, bỗng tiếng nói mang theo vẻ giận dỗi của Phác Chí Huân kéo anh về với thực tại.

 _"Lâm...Lâm... Anh Sao thế? Sao không nói gì? "

_"Không có gì, Huân Nhi, lúc nãy em nói gì? "

Anh tự trách mình đã không chú ý đến cậu, nhưng nhìn cậu chu môi hờn dỗi anh cũng cảm thấy rất vui.

_"Em nói, anh có thể hay không tìm giúp cho cha của Chung Quốc một bác sĩ giỏi?"

_"Được, anh sẽ điều người sang Nhật giúp. "

Anh lập tức đồng ý, nếu như Chí Huân không nói anh cũng sẽ làm như vậy. Cũng chẳng vì cái gì cả, đơn giản là người hợp tác với gia tộc Tabaguchi lần này là anh, Lại Quán Lâm. Băng đảng kia dám ra tay với ông Triệu Vũ, như vậy chẳng phải là gián tiếp muốn chạm đến anh hay không? 

_"Ân... "

Chí Huân gật đầu cười tươi, Lại Quán Lâm đối với cậu thật sự rất tốt nha. Những yêu cầu của cậu anh chưa bao giờ từ chối cả . Quán Lâm cũng nhẹ cong khoé môi, anh ôn nhu vuốt tóc cậu nói :

_"Huân Nhi, còn tập đoàn Phác Gia, em định khi nào mới ra tay."

_"Không sao, cứ để cho bọn họ lên thêm thời gian ngắn nữa đi, cho họ leo càng cao thì ngã càng đau thôi. "

Ánh mắt Phác Chí Huân hiện lên một tia giảo hoạt, cậu cười tinh nghịch nháy mắt với anh, nhìn cậu lúc này hệt như một con hồ ly nhỏ, kiều mị nhưng ranh mảnh.

Lại Quán Lâm cười, cũng không nói gì nữa, với anh lời nói của cậu như là thánh chỉ, chỉ cần cậu nói anh sẽ nghe theo. 

BAR Blue 

Phòng VIP

Có 2 chàng trai cùng một cô gái đang ở trong đó. Cô gái cả người như không có xương, dựa sát vào người đàn ông mặc áo sơ mi xanh sậm màu, người đàn ông cũng không có tỏ ra chán ghét, thậm chí còn phả hơi nóng vào tai cô gái nói nhỏ gì đó, khiến cho cô gái đỏ mặt, giọng yểu điệu :

_"Anh thật hư... "

Rồi tiếp tục dán cặp ngực vào người đàn ông.

Người đàn ông ngồi đối diện, dường như không nhìn nổi nữa, môi bạc phả khói thuốc ra, giọng bình thản nói :

_"Ánh, cậu gọi mình đến đây không phải là muốn mình xem cậu đóng phim 18+ đó chứ? "

Bùi Trấn Ánh ngẩng gương mặt đẹp trai lên, đôi mắt đào hoa mang theo nét cười nói :

_"Kỳ, cậu cũng thật là... Không phải ai cũng có cơ hội xem mình đóng phim đâu, mình cho cậu xem vậy mà cậu còn không cảm ơn mình.?"

_"Dẹp đi, nếu cậu không có chuyện gì thì mình về đây, mình có hẹn với Tiểu Hy."

Đông Phương Kỳ cũng lười nói chuyện với người bạn phong lưu này của mình, anh giờ đang bận có hẹn với An Hy, cha mẹ anh đã gọi rồi. Họ thật sự rất muốn gặp con dâu lắm rồi. 

_"Vậy thôi, cậu đi đi, mình ngồi thêm chút nữa."

Nghe bạn mình có hẹn Bùi Trấn Ánh cũng không giữ lại, người đang yêu là vậy, cái này anh có thể hiểu. Đi được vài bước Đông Phương Kỳ đột nhiên đứng lại, anh xoay người nhìn Trấn Ánh, giọng nói chân thành khuyên :

_"Nếu cậu thật sự có tình cảm với Lý Đại Huy, mình nghĩ cậu nên bỏ hết thói ong bướm này đi, nếu không về sau cậu nhất định sẽ hối hận. "

Nói xong Đông Phương Kỳ một đường ra khỏi cửa không quay đầu lại, anh thật sự nhớ Tiểu Hy lắm rồi. 

Khuôn mặt Bùi Trấn Ánh trầm xuống hẳn, nụ cười trên môi cũng dần biến mất. Cô gái kia thấy Đông Phương Kỳ đã đi rồi, không còn ai cản trở cô ta nữa. Cười thầm trong lòng, cô ta uốn éo trước mặt anh,từ từ cởi bỏ hết quần áo trên người, chỉ còn độc nhất bộ nội y nhỏ xíu. Cô ta cho rằng Trấn Ánh sau khi nhìn thấy thân hình tuyệt mỹ của mình, sẽ lao vào cô ta điên cuồng, nhưng không...khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm. Chỉ chán ghét nhìn cô ta nói :

_"Mặc đồ vào rồi cút ngay. "

_"Hả... Tại... Tại sao? Trấn Ánh , anh đừng như vậy, chúng ta còn chưa... 

Người con gái vẻ mặt cứng ngắc, nhưng vẫn chưa bỏ ý định câu dẫn Bùi Trấn Ánh.

_"Cút, đừng để tôi lập lại lần nữa. "

Anh lấy ra một tờ chi phiếu điền vào một con số rồi để lên bàn, ngay cả mắt cũng không nhìn cô ta thêm một lần.

Biết đây đã là giới hạn của Trấn Ánh, cô ta dù không muốn cũng phải nghe theo, mặc chiếc váy ngắn ngủi vào rồi cầm chi phiếu rời đi. 

 Bùi Trấn Ánh ánh mắt suy nghĩ gì đó, anh tự hỏi mình thật ra với Lý Đại Huy là cảm giác gì, yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?

Không, chuyện đó sẽ không rơi trên người anh, một hoa hoa công tử, một Ngạo Vương như anh làm sao có thể.... Không nghĩ nhiều nữa, anh dứt khoát đứng lên, đi ra khỏi phòng, chuyện này anh sẽ bình tĩnh để suy nghĩ lại, nếu anh yêu cậu, vậy thì cứ như vậy đi, dù sao cảm giác này anh cũng không bài xích....

============================

3500 từ ?! 

Mỏi tay quá mn ơi :<

Nhớ vote + cmt ủng hộ fic nha :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro