Phiên ngoại : Bùi Trấn Ánh và Lý Đại Huy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Bật nhạc lên nha mn ... chap này rất buồn*

Liệu Ánh và Huy có thể ở cùng một chỗ với nhau thêm một lần ?

Gia tộc Bùi thị hiện tại là một gia tộc rất có thế lực ở thị trường Nam Mỹ và một số vùng lân cận, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bùi thị, ông Bùi Cung Thiên là người đã gây dựng ra tập đoàn. Lúc đầu chỉ là một công ty nhỏ ở châu á, sau này nhờ có tài trí mà ông càng khuếch trương tập đoàn lớn hơn nữa. Đến khi tuổi tác của Bùi Cung Thiên đã qua hàng ngũ tuần, ông mới từ từ lui về ở ẩn, mang hết tập đoàn Bùi thị mà ông đã bỏ hết công sức cả đời gầy dựng, giao lại cho người con trai độc nhất của mình là Bùi Cung Ngạn, cũng chính là cha của Bùi Trấn Ánh tiếp quản. 

Khi đó, Bùi Cung Ngạn vừa mới tốt nghiệp đại học ở Pháp đã phải tiếp quản cả một Tập Đoàn Bùi thị to lớn, gánh trên vai sự sống của hàng ngàn người. Lúc đó các vị nguyên lão trong tập đoàn, khi nhìn thấy vị tổng giám đốc trẻ tuổi, mặt mày non choẹt kia, thì bọn họ nhất thời suy sụp. Cả một tập đoàn đa quốc gia, phát triển rộng khắp châu á, mà lại để cho một người trẻ tuổi, không có kinh nghiệm đứng ra đảm nhận, như vậy, bát cơm của bọn họ không phải là đã xong rồi sao? 

Biết mọi người khinh thường mình, Bùi Cung Ngạn không nói gì, chỉ lẳng lặng dồn hết tâm huyết vào công ty. Tuy rằng ông không nói, nhưng hành động lại muốn cho họ thấy, ông chỉ là dùng hành động thay cho lời nói của mình.

Tuy không tin tưởng lắm, nhưng các nguyên lão trong tập đoàn cũng không tỏ ra mặt. Họ chỉ cầu nguyện, ngày tập đoàn Bùi Thị phá sản, đến chậm một chút, dù sao họ cũng đã gắn bó với tập đoàn Bùi thị nhiều năm, nói không có tình cảm là nói dối. Nhưng với Bùi Cung Ngạn kia, họ có thể tin tưởng sao? 

Thời gian một năm trôi qua thật nhanh, tập đoàn Bùi thị không những không nằm trên bờ vực phá sản như người khác vẫn nghĩ, mà ngược lại phát triển đến mức khiến cho người khác phải giật mình. Từ một tập đoàn top 10 châu Á, chỉ trong vòng 1 năm, đã lọt top 5 những tập đoàn đứng đầu thế giới. 

Bùi Cung Ngạn khiến cho mọi người phải nhìn mình bằng đôi mắt khác, mà nhìn vào những đôi mắt kia, trong đó chỉ có kinh sợ cùng thán phục, quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Bùi Cung Ngạn đã không khiến cho cha mình thất vọng.

Đến bây giờ, khi đã sắp bước sang tuổi 60, ông mới trao chức tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị cho con trai mình Bùi Trấn Ánh. Từ giờ là thời gian để ông bù đắp lại cho vợ mình, người mà đã cùng ông vượt qua bao sống gió thương trường, một người với ông lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, không bao giờ than trách ông dù chỉ một tiếng. Ông từng nghĩ, phải hay không, bà là thiên sứ mà ông trời đã phái xuống để giúp đỡ ông?

Bùi Trấn Ánh tuy bay bướm lăng nhăng, nhưng trong công việc anh rất quy tắc. Từ lúc anh tiếp quản gia tộc, ở ngoài được người người kinh sợ cùng ngưỡng mộ, còn trong gia tộc thì anh lại được ông nội cùng cha mẹ yêu thương hết mực. Tuy Bùi Cung Tuyết hay đánh anh, nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi, anh hiểu điều đó nên dù nhiều lúc bị chị gái mình đánh cho thừa sống thiếu chết, anh vẫn cười .

Bùi Cung Tuyết sau khi về Mỹ, đã phát huy hết công suất tinh thần bát nháo của mình, cho cha mẹ biết chuyện em trai cùng Lý Đại Huy quen nhau, khiến cho song thân nhà Bùi vui vẻ không thôi, họ quyết định cuối tháng này sẽ cùng về Đài Loan một chuyến để xem mặt con dâu tương lai. 

Cũng gần một tháng nữa trôi qua, mọi chuyện cứ lập lại như một vòng tuần hoàn. Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày kỷ niệm 1 tháng Bùi Trấn Ánh cùng Lý Đại Huy quen nhau và cũng là sanh thần của Lý Đại Huy. Phác Chí Huân có nói, sẽ giúp cậu chuẩn bị một buổi tiệc, nhưng cậu lắc đầu, nói lý do cha Chí Huân biết,nghe xong Phác Chí Huân khẽ cười, hiểu ý nên không nói gì nữa.

Lý Đại Huy đã chuẩn bị rất lâu, cũng dồn hết tâm tư tình cảm của mình vào hôm nay. Nửa tháng này, vì là chuẩn bị món quà cho Bùi Trấn Ánh, nên cậu dường như đã làm lơ anh rất nhiều, khiến cho anh cảm thấy bức bối cùng tức giận trong lòng. Đại Huy biết chứ nên cậu quyết định hôm nay sẽ hảo hảo đền bù lại cho anh.Cầm chiếc chìa khóa mà lúc trước Trấn Ánh đã đưa cho mình, Đại Huy hồi hộp, vì đây là lần đầu tiên cậu đến căn hộ này của anh, bấm nút màu xanh một cái...

Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ tốt đẹp, nhìn đồng hồ sắp điểm đến 5 giờ, Lý Đại Huy nghĩ chắc là Bùi Trấn Ánh đã sắp về, cậu nghĩ, không biết khi anh nhìn thấy mình ở đây sẽ có vẻ mặt như thế nào? Vui vẻ hay bất ngờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của anh, khoé môi của cậu đã không tự giác cong lên. Đột nhiên cậu phát hiện tay mình có chút bẩn vì dính kem, khẽ cười cậu đi vào phòng vệ sinh rửa. Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt vừa bất ngờ vừa vui mừng của Bùi Trấn Ánh cậu bật cười, anh nhất định sẽ có biểu cảm giống như trong tưởng tượng của cậu cho mà xem. 

Nghe có tiếng mở cửa bên ngoài, nụ cười trên môi Lý Đại Huy vẫn giữ nguyên, có khi lại tươi hơn lúc nãy nữa. Cậu đoán chắc là anh về, nhưng tay của cậu còn chưa kịp đặt lên tay nắm cửa thì bên ngoài đã có giọng một người con gái vang lên :

_"Ưm...Ánh... Từ từ nào... "

Giọng nói này rất quen, dường như cậu đã nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại nhớ không ra. Người bên ngoài có lẽ là do kích tình quá nên thậm chí là không phát hiện trong nhà đang có người. Kế tiếp là giọng của một đàn ông vang lên :

_"Bảo bối, anh chờ không được nữa, ngoan chiều anh đi... "

Cả người Lý Đại Huy thoáng cứng đờ, đây chẳng phải là giọng nói của người mà cậu vừa mới nghĩ tới hay sao?Bùi Trấn Ánh? 

_"Ưm... Khoan đã... Không phải là anh đang theo đuổi Lý Đại Huy sao ? Sao bây giờ lại tìm em ?

Giọng nói Tôn Lệ, vừa ghen tức pha lẫn vẻ chế nhạo, được Bùi Trấn Ánh yêu thì đã làm sao? Không phải do Lý Đại Huy kia không biết chiều lòng đàn ông nên anh mới tìm đến cô ta à? Chỉ cần Trấn Ánh nói ra vài câu cô sẽ ghi âm lại mà gửi cho Lý Đại Huy ngay, như vậy để rồi xem hai người bọn họ có còn bên nhau được nữa không? 

_"Đừng nhắc đến cậu ta nữa, cậu ta chỉ là một sự hứng thú nhất thời với anh mà thôi, bây giờ thì anh chán rồi, không muốn nữa. "

Bùi Trấn Ánh nói nhưng trong tim lại khó chịu, thật ra đây không phải là những lời thật lòng của anh, nhưng vì mấy hôm nay Đại Huy dường như đang giấu anh làm chuyện gì đó, anh hỏi nhưng cậu không nói, điều này làm cho anh rất bực mình nên mới dùng giọng điệu như vậy nói ra mà thôi. Đường đường một Ngạo Vương đào hoa phong nhã như anh, chỉ cần một cái nhấc tay cũng đã có một hàng dài con gái xinh đẹp động lòng, đứng ra cho anh chọn,mà Lý Đại Huy lại cư nhiên dám làm lơ với anh? Anh thật tức giận... Nhưng... Lời đã nói, liệu có rút lại được không?

_"Thật sao? Anh chỉ xem cậu ta là một hứng thú nhất thời? "

Tôn Lệ khuôn mặt hiện lên nét gian xảo, cô ta đã bấm ghi âm lại rồi, rất nhanh Lý Đại Huy kia sẽ biết thế nào là đau đớn mà thôi.

 _"Tất nhiên, bảo bối...đến đây với anh nào... "

Bùi Trấn Ánh cũng chỉ trả lời cho qua mà thôi, nhưng không ngờ... Ngay sau đó một giọng nói điềm tĩnh, không chút cảm xúc vang lên :

_"Những lời này của anh, là thật sao? Tôi chỉ là hứng thú nhất thời với anh? "

Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, một thân ảnh nhỏ xinh xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, khiến cho thân thể của Bùi Trấn Ánh cứng đờ. Anh giật mình, tại sao cậu lại có mặt ở đây? Cậu đã nghe thấy gì rồi? 

Khuôn mặt Lý Đại Huy lạnh lùng không cảm xúc, chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi lại:

_"Những lời anh nói lúc nãy là thật? Tôi đối với anh chỉ là như vậy? "

Cậu gật đầu xem như mình đã hiểu, hứng thú nhất thời ? Cậu chỉ là hứng thú nhất thời của anh ta thôi sao? 

_"Không.... Không phải... Đại Huy, đó chỉ là những lời nói lúc nóng giận của anh thôi, em đừng tin là thật."

Bùi Trấn Ánh vội bật dậy đi đến trước mặt Lý Đại Huy, không để ý chiếc áo sơ mi của mình đã bung hết cúc, dây thắt lưng cũng đã mở ra một nửa. Khuôn mặt đầy vẻ hối hận, anh không nghĩ mình sẽ làm tổn thương cậu, nhưng thật sự những lời lúc nãy không phải là lời thật lòng của anh. Cậu sẽ không hiểu lầm chứ? 

Anh đưa tay định ôm lấy cậu, nhưng cậu đã nhanh chóng tránh né, ánh mắt nhìn anh lạnh lẽo :

_"Đừng dùng đôi tay dơ bẩn của anh chạm vào tôi,Bùi Trấn Ánh, cho đến bây giờ tôi mới hiểu được, thì ra giá trị của bản thân mình trong lòng anh lại thấp như vậy? Hứng thú nhất thời sao? Nếu như... anh đã không còn hứng thú với tôi nữa... Vậy thì chúng ta kết thúc đi."

_"Không... Không cần kết thúc..., đừng kết thúc với anh, anh không muốn..."

Tự trọng là cái gì? Tôn nghiêm là như thế nào? Anh đều vứt bỏ hết. Lần đầu tiên trong đời, Ngạo Vương Bùi Trấn Ánh biết sợ, lại vì một người con trai mà sợ.Anh không muốn mất cậu.

 _"Chuyện này không phải do anh muốn là được. Xin phép, tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục."

Lý Đại Huy trái tim lúc này đã tan nát, cậu không thể ở đây nhìn mặt hai con người vô sỉ này được nữa. Dứt khoát xoay người, cậu chạy thật nhanh, ngay cả giày cũng không mang. 

_"Đại Huy ..."

Bùi Trấn Ánh giật mình, anh vội vã chạy theo, không để ý bản thân mình đang trong tình trạng như thế nào? 

Lý Đại Huy tuy thân hình mảnh mai, nhưng chạy cũng thật nhanh, thoáng cái cậu đã xuống dưới đại sảnh căn hộ, với tay gọi một chiếc taxi, liền rời đi.

Bùi Trấn Ánh đuổi không kịp chỉ biết nhìn theo bóng chiếc taxi kia, tâm trạng thoáng chốc chìm xuống đáy vực. Anh mệt mỏi bước vào căn hộ của mình, Tôn Lệ vẫn còn ngồi trong phòng khách, thấy anh trở lại, cô ta vui mừng vội chạy lại ôm lấy tay anh giọng nũng nịu :

_"Anh trở lại rồi, em biết nhất định anh sẽ không bỏ em lại mà."

Anh hất tay cô ta ra, giọng âm lãnh :

_"Cút, từ nay đừng để tôi gặp lại cô, nếu không? Đừng mong cả người cô được toàn vẹn. "

_" Anh... "

Tôn Lệ rét run, không nghĩ lúc anh tức giận lại đáng sợ đến mức này. 

_"Cút..."

Anh gầm lên, bộ tách trà bằng sứ cao cấp bị anh vung tay một cái, rơi xuống nền gạch cẩm thạch vỡ tan tành. Tôn Lệ khiếp sợ, vội vàng đi như chạy ra ngoài, cô ta không dám nán lại thêm một giây phút nào nữa, có thể ngay cả cái mạng cũng quèn của cô ta cũng không còn, dù sao thứ cô ta muốn đã có được rồi. Nếu như Lý Đại Huy cũng Bùi Trấn Ánh không thể quay về bên nhau nữa, thì cái danh thiếu phu nhân sẽ vẫn để trống, và cô ta vẫn còn cơ hội. 

Lúc Phác Chí Huân đến nơi thì đã thấy Đại Huy đang ngồi bó gối, cằm tựa lên gối ánh mắt nhìn về xa xăm không có tiêu cự. Khẽ nhíu mày cậu ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai Đại Huy, hỏi :

_"Cậu sao vậy? Có chuyện gì?"

Đại Huy quay lại nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười tươi, lắc đầu nói :

_"Không có. "

Chí Huân thở phào yên tâm, cậu còn nghĩ là bạn mình xảy ra chuyện gì nữa chứ. Rồi cậu chợt hỏi bâng quơ :

_"Trấn Ánh đâu? Sao hôm nay lại không lẽo đẽo theo cậu nữa?"

Lý Đại Huy xoay mặt lại, nhìn vào một khoảng không nào đó nói, ánh mắt chùng xuống :

_"Mình không biết, mình và anh ta chia tay rồi. "

_"Chia tay ? Tại sao? Không phải mới hôm qua cậu còn vui vẻ nói với mình sẽ chuẩn bị một món quà sinh nhật thật ý nghĩa cho anh ta sao? Sao bây giờ lại chia tay rồi? "

Phác Chí Huân giật mình, có phải cậu nghe lầm hay không? Giữa hai người bọn họ có chuyện gì phải không? Mới hôm qua còn tốt đẹp như thế mà hôm nay lại chia tay rồi?

 Đại Huy không trả lời, cậu im lặng, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn trên đôi má trắng mịn màng của cậu. Phác Chí Huân hoảng hốt, cậu không nghĩ là Đại Huy lại khóc, tính cách của bạn mình cậu hiểu, để lấy được nước mắt của Đại Huy, chắc chắn đây là một chuyện rất lớn. Cậu không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm Lý Đại Huy vào lòng, vì cậu biết chắc, ngay tại lúc này đây bạn mình cần có một bờ vai. 

Lý Đại Huy tựa vào lòng Phác Chí Huân, ai bảo người mạnh mẽ sẽ không đau không khóc? Giọng cậu nghẹn ngào:

_"Tại sao chứ? Mình là thật lòng mà? Tại sao lại đối xử với mình như thế? "

Tiếng khóc rấm rức rồi từ từ lớn dần, lòng cậu bây giờ thật sự rất đau, trái tim cậu dường như muốn ngừng đập, hóa ra yêu lại đau đớn thế này, nếu thời gian có thể quay lại, cậu nhất định sẽ không để trái tim mình lạc nhịp vì người đó. Như thế sẽ không đau, phải không? 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lý Đại Huy cũng ngừng khóc, chỉ còn sót tiếng nấc nghẹn ứ lại nơi cổ họng cậu. Đợi khi bạn mình đã dừng khóc hẳn Phác Chí Huân mới tìm cách hỏi nguyên nhân mọi chuyện. Sau khi biết, ánh mắt cậu thoáng chốc lạnh đi, tốt lắm Bùi Trấn Ánh, dám làm bạn thân của cậu khóc, chuyện này cậu nhất định sẽ không để yên.

Bùi Trấn Ánh ngồi ở phòng khách đến khi trời tối mịt, mới từ từ đứng lên đi vào phòng bếp. Anh không muốn bật đèn, vì vậy chỉ theo thói quen mà bước đi, anh sáng lờ mờ của bên ngoài hắc vào, anh thoáng thấy trên bàn cơm dường như có để cái gì lên. Bước đến gần anh mới ngỡ ngàng, trước mắt anh, một bàn đầy các món thức ăn, đây là Đại Huy đã làm sao? Cậu đã vì anh mà hao tổn công sức như vậy, anh rốt cuộc đã làm gì vậy chứ?

Một chiếc bánh kem hình trái tim cũng được đặt trên bàn, dòng chữ trên đó càng khiến cho sự hối hận trong lòng anh không ngừng tăng lên. "Kỷ niệm một tháng yêu nhau. "

Ngay chuyện này cậu cũng nhớ, vậy còn anh anh có nghĩ đến những chuyện này không? Trấn Ánh xiêu vẹo đứng lên, lại phát hiện một chiếc máy quay được đặt trên kệ nước, anh cầm lên và bấm nút play, một vài hình ảnh từ từ cuộn qua. Là hình ảnh của Anh cùng Đại Huy, đều là hình cậu đã chụp lén anh, cậu đã chụp lúc nào, sao anh lại không biết? 

Kế tiếp là một đoạn video, nhìn thôi cũng biết là tự quay, Bùi Trấn Ánh chuyên chú nhìn, không đến 3 giây, trên màn hình nhỏ một thân ảnh mảnh mai bước ra, cả người Trấn Ánh cứng đờ. Là Lý Đại Huy, cậu khoác lên mình bộ vest màu trắng tinh khiết, khuôn mặt dù trang điểm nhẹ nhàng, lại không mất đi vẻ gợi cảm. Lý Đại Huy cúi mặt cười ngượng ngùng, khuôn mặt vì vậy mà càng thêm đỏ hồng mê người. Nhìn cậu như một thiên sứ đi lạc ở trần gian, mặc dù cách màn hình máy quay, nhưng Trấn Ánh vẫn cảm giác như cậu đang đứng trước mặt mình :

_"Ánh... chúc mừng kỷ niệm một tháng chúng ta yêu nhau."

_"À ừ... Hôm nay cũng là sinh nhật của em."

Anh ngay cả sinh nhật của cậu cũng không biết, vậy mà cậu không trách anh một lời, sự hối hận của Trấn Ánh càng tăng dần theo từng lời nói của cậu. 

_"Em yêu anh..."

Cậu yêu anh?

Bùi Trấn Ánh sửng sốt, trên môi vô thức nở nụ cười, nụ cười của sự hạnh phúc.

_"Ánh... Em biết nói ra có lẽ anh sẽ nghĩ em quá tham lam, nhưng em vẫn muốn nói... "

Trấn Ánh hồi hộp, tay siết chặt, anh không biết cậu sẽ nói gì? 

_"... em biết có lẽ nói như vậy là quá sớm, nhưng em yêu anh, không muốn chia sẻ anh với bất kì ai hết... Như vậy...Ánh... Chúng ta cưới nhau đi...được không? "

Trấn Ánh ôm đầu đau khổ:

_"Trời ơi, mình đã làm gì vậy chứ? "

Màn hình hiển thị đã kết thúc video, nhưng Trấn Ánh vẫn không cách nào bình tĩnh được. Cậu nói cậu yêu anh? Cậu nói cậu muốn kết hôn với anh? Anh vui không?

 Vui chứ, anh hạnh phúc đến muốn phát điên đây này. Nhưng chính tay anh đã giẫm nát cái hạnh phúc đó, anh đã nói cậu là hứng thú nhất thời của anh, anh sao có thể nói như thế? Cậu sẽ đau lắm, đúng không?

 Rồi anh đứng bật dậy, vội thay quần áo nhanh nhất có thể, rồi lao xuống đại sảnh chung cư lái xe rời đi. Nếu cậu yêu anh, như vậy có thể sẽ tha lỗi cho anh phải không ?

============================

Dạo này tui lười nên ít edit á .... Mong mọi người thông cảm cho sự lười biếng của tui nha :> *cúi đầu*

Có sai sót gì mong quý vị bỏ qua !



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro