chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 8 – Đôi Mắt

<Số Từ: 2,313>

Xích là màu đỏ.

Màu đỏ là màu của máu.

Xích Hà nghĩa là dòng sông đỏ.

Liệu Xích Hà có ám chỉ dòng sông máu?

- Nếu vậy đã gọi là Huyết Hà. – Tiểu Hồng Xà nhoẻn miệng.

- Có lý.

Khi tức giận cũng như khi cao hứng, Dạ Ảnh đều thốt ra hai từ.

- Bang chủ, ngài thử cân nhắc xem, hợp tác với Đa Tình cung chúng tôi, Cái bang nhất định không thiệt.

- Đúng vậy.

- Nhưng ngài vẫn không đồng ý?

- Không sai.

- Tiểu nữ có thể biết nguyên nhân chứ?

- Không muốn.

- Tiểu nữ nghe nói dù tức giận hay cao hứng, bang chủ chỉ thốt ra hai từ. Không hiểu hiện giờ là trường hợp nào?

- Cả hai.

- Có vẻ cuộc đàm phán này ngay từ đầu đã không có hi vọng. – Nụ cười của Tiểu Hồng Xà bắt đầu gượng gạo.

- Thông minh.

- Bang chủ đã quyết, tiểu nữ không tiện miễn cưỡng. Nhưng số lễ vật này là tâm ý của cung chủ, mong bang chủ nhận cho.

- Được thôi.

- Vậy tiểu nữ xin cáo lui.

- Không tiễn.

Tiểu Hồng Xà cười khổ. Cũng may cung chủ cử nó đi, chứ nếu là Tiểu Kim Xà, cậu ấy hẳn sẽ làm ầm lên, phá cho tổng đà Cái bang gà bay chó sủa.

~~~~~

Dạ Ảnh không tự phụ, cũng không khiêm nhường. 

Giang hồ gọi y là thiên tài, y không phủ nhận. Từ năm mười lăm, y đã thuộc hàng nhất lưu cao thủ.

Theo như y quan sát, võ công của Đa Tình Hữu sứ, tức tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi kia, chẳng hề kém cạnh y ngày ấy. Còn may, là “ngày ấy”, không phải “hiện tại”.

Dạ Ảnh có chút tiếc.

Điều kiện không tệ. Y cũng không nhìn ra dự mưu. Nhưng y không muốn hợp tác.

Chỉ vì chữ “Xích” trong Xích Hà.

Giả dụ truyền kỳ Cửu Sắc hội sống dậy.

Đám người áo đen đại biểu cho Hắc.

Đám người áo trắng đại biểu cho Bạch.

Còn Xích Hà? Phải chăng đại biểu cho Xích?

Dạ Ảnh không chắc. 

Chẳng qua, riêng việc điều tra Hắc Bạch song kỳ là đã thừa phiền phức. Nếu không may bắt tay với Xích, e rằng còn phiền phức hơn. Nhưng y biết, từ chối Đa Tình cung cũng là một cách tự mua phiền phức. 

Phiền phức. Y không thích phiền phức.

Dạ Ảnh chầm chậm xoay viên miêu nhãn thạch trên tay, trầm ngâm tự hỏi:

- Lục Phát tỷ tỷ, nếu tỷ là đệ, tỷ sẽ làm gì? 

- Làm cho mình trở nên đặc biệt.

- Dạ?

- Tỷ dụ thế này. – Lục Phát Ma Nữ chỉ vào tóc mình. – Nổi bật. Độc đáo. Có một không hai.

- Nhưng…

- Nhưng?

- Đệ nghĩ để người người nhớ đến, thực lực chân chính là điểm mấu chốt.

- Ấu trĩ. – Lục Phát Ma Nữ nguýt dài. – Cái gì gọi là thực lực chân chính?

- …

- Tỷ hỏi đệ, đệ có biết trưởng môn trẻ nhất của Võ Đang không?

- Đệ biết. Là…

- Biết là được. – Lục Phát Ma Nữ hỏi tiếp. – Vậy trưởng môn trẻ thứ năm?

- Đệ…

- Không biết?

- Vâng.

- Tỷ cũng không. – Lục Phát Ma Nữ nhún vai.

- Đệ hiểu rồi. – Ánh mắt Dạ Ảnh sáng lên. – Sự đặc biệt là “trẻ nhất” , và “trẻ nhất” là thứ làm người ta nhớ đến. 

Từ đó, khi tức giận cũng như khi cao hứng, Dạ Ảnh đều thốt ra hai từ.

Đó là “sự đặc biệt” của Dạ Ảnh.

- Để người người nhớ đến, cần phải làm gì?

- Làm cho mình trở nên đặc biệt.

- Lục Phát tỷ tỷ, nếu tỷ là đệ, tỷ sẽ làm gì?

Dạ Ảnh cười buồn.

Sẽ không có lời đáp dành cho y.

~~~~~

Suối nước nóng là nơi thư giãn tuyệt vời.

Suối nước nóng là liệu pháp hiệu quả cho nhiều căn bệnh.

Tiffany không ngờ Tử Thiên sơn trang lại có suối nước nóng, càng không ngờ Phong dẫn cô đến đây thay vì chỗ để Tử tinh thạch.

- Tử tinh thạch nằm ở trung tâm suối.

Tệ thật. Cô đã trách lầm Phong.

- Nhưng chúng ta không nên lấy lên.

Ok. Không lầm.

- Không. Sẽ lấy. Không chỉ một, muội phải tập hợp đủ chín viên tinh thạch và Cửu Sắc lệnh. – Tiffany tuyên bố.

- Nguyệt?

Cô sẽ quay trở về thế giới của mình, bằng mọi giá.

- Nguyệt?

- Chẳng phải sẽ đạt được nguyện vọng bất kỳ sao? Muội muốn lấy lại ký ức. – Tiffany nói dối không chớp mắt.

- Ừm… Nếu là tỷ, tỷ phân vân giữa xóa bỏ mị lực thu hút nữ nhân và loại trừ tác dụng của thuốc không-được-nam-nhân-để-mắt. Nhưng ký ức của muội là ưu tiên số một. – Phong kết luận.

- Ý tỷ là… tỷ sẽ bỏ qua cơ hội thoát khỏi gánh nặng? Để giúp muội?

- Còn phải hỏi? Dù sao tỷ cũng chịu khổ quen rồi.

- …

- …

- Nếu như, chỉ nếu như thôi, sau khi trở lại bình thường, muội quên hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian mất trí nhớ, tỷ có buồn không? – Tiffany chợt hỏi.

- …

- …

- Không, tỷ không buồn…

- …Tỷ sẽ rất đau lòng. Vì mất đi một người quan trọng.

Tiffany không chắc sẽ đau lòng. Nhưng cô sẽ không vui nổi. Không biết tự lúc nào, Tiffany đã coi Phong là bạn.

Kể ra cũng buồn cười, chỉ mới có một viên tinh thạch, cô đã lo đến viễn cảnh xa xôi.

- Vì tỷ đã coi muội là người quan trọng, có chuyện này muội không nỡ giấu tỷ nữa. – Tiffany nắm chặt tay Phong, chân thành nói.

- ?

- Thực ra…

- Ừ?

- …Vòng một của tỷ còn lép hơn muội tưởng tượng.

~~~~~

Hôm đó, tiết trời oi bức.

Hôm đó, lần đầu tiên có người làm Hoa động tâm.

Trong veo như giọt nắng, tĩnh lặng như gương nước hồ thu.

Đôi mắt ấy xoáy sâu vào Hoa.

- Cô nương là ai? Tại sao đi theo ta?

Những tia máu bắn lên càng làm khuôn mặt kia thêm thanh tú.

- Cô nương?

Chất lỏng màu đỏ vương trên đôi bàn tay trắng muốt vẫn đang nhiễu xuống, tí tách, tí tách, êm dịu như khúc nhạc của mưa.

Ngoại trừ đại hán cầm đầu kịp hiểu vì sao mình chết, đám áo đen còn lại chưa rút đao đã bị Thiểm Điện Huyết Hồ dùng song thủ xuyên thủng ngực trái.

Tốc độ sấm sét. 

Ra tay tàn độc.

Đánh thẳng vào tim.

Tuyệt đối không phải mẫu người của Hoa.

Nhưng Hoa không thể rời mắt khỏi Thiểm Điện Huyết Hồ.

Tại sao?

Tại sao vẫn trong veo như thế?

Tại sao vẫn tĩnh lặng như thế?

Tại sao không vẩn đục?

Tại sao không giống đôi mắt của kẻ sát nhân?

- Tại sao?

- “Tại sao”? – Thiểm Điện Huyết Hồ nhắc lại.

- Tại sao phải giết họ?

- Họ chết… – Đôi mắt ấy một lần nữa xoáy sâu vào Hoa. – …Tốt hơn là ta chết. +

~~~~~

Biệt Ly tửu quán, Hoa không thích cái tên này, nó cứ như lời dự báo sẽ có một ngày nàng đánh mất Thiểm Điện Huyết Hồ.

Tuy là, nàng chưa từng có Thiểm Điện Huyết Hồ để mà đánh mất.

Hôm nay, Hoa vẫn đến Biệt Ly tửu quán, bởi vì có người rất thích dùng bữa ở đây.

Hoa mơ màng ngắm người trong mộng. Người trong mộng của nàng rạng rỡ nhất khi ăn. Đôi mắt trong veo không còn tĩnh lặng, chúng cháy bỏng lửa nhiệt tình.

Giá mà Thiểm Điện Huyết Hồ dành cho nàng sự nhiệt tình ấy, dù chỉ một phần mười.

Nhưng nàng không nản chí. Hồng nhan bạc phận là chuyện thường. Tất cả những gì nàng cần làm là nỗ lực vượt qua cái “chuyện thường” ấy. Nàng là ai chứ? Nàng là nữ nhân hoàn mỹ nhất thế gian.

Chỉ là, ngày ngày đối diện với thái độ tôi-không-quan-tâm-cô, chân lý của nàng dường như chỉ còn là lời tự an ủi. Nhiều lúc, nàng muốn dẹp bỏ lòng tự trọng nhờ Phong giúp đỡ, nhưng rồi nhanh chóng từ bỏ ý định. Vạn nhất Thiểm Điện Huyết Hồ nhìn thấy Phong…

Số nữ nhân không trúng sét của Phong, thật là đếm trên đầu ngón tay.

Hoa lắc lắc đầu, cố nghĩ thoáng. Biết đâu con người sở hữu đôi mắt tĩnh lặng kia lại là một ngoại lệ?

Đúng, nàng nên tìm Phong.

Nhưng…

Hoa ngước nhìn Thiểm Điện Huyết Hồ, tự tin tăng lên một chút. Ngay cả nàng còn chịu cảnh thờ ơ, Phong làm sao có cửa?

Nàng sẽ tìm Phong.

Nhưng…

Mỗi khi trêu tức Phong hay xem hài kịch của Phong, Hoa đều cười đến sảng khoái.

Lần này, chỉ riêng việc nhìn Phong thôi là đã đủ mãn nhãn.

Nói ra sợ không ai tin, Đại trang chủ của Tử Thiên sơn trang, từ đầu đến chân, toàn một màu hồng.

Y phục hồng, giày hồng, trâm cài tóc hồng, cả son môi cũng màu hồng.

- Tỷ… tỷ… tỷ… – Hoa chĩa phiến về phía Phong, cười đến không thốt nổi thành lời.

- CƯỜI CÁI GÌ? – Phong hét lên rồi tiu nghỉu. – Có phải tỷ muốn thế đâu?

- Vậy aaai muốn? – Hoa dài giọng.

- Nguyệt.

Hoa tức thì ngậm miệng, dù đã mất trí nhớ, giễu cợt “tác phẩm nghệ thuật” của Nguyệt là hành vi của kẻ thất phu. 

- Nguyệt nói mặc như vậy rất dễ thương…

Hoa quay ngoắt lại nhìn Phong. Nàng nghe lầm chăng? Ngữ điệu của Phong…

Nếu không biết rõ, chắc nàng đã cho rằng Phong có tình ý với Nguyệt. 

- Tỷ có mặc thế nào thì cũng vô hình đối với nam nhân. À không, muội xin lỗi, là tình địch.

- Muội…

- Rất đẹp chứ gì? Tỷ này, những điều đương nhiên không nhất thiết phải nói ra miệng.

Tưởng chừng đã toàn quân đại bại, Phong bỗng phóng tới trước mặt Hoa, gần đến mức hai bên có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Hoa giật mình lùi lại mấy bước nhưng Phong vẫn thủy chung duy trì khoảng cách.

- Tỷ… tỷ muốn… cái gì?

- Muội. – Phong đáp bằng giọng khàn khàn.

Thịch!

- Tỷ không tin là muội không bị tỷ hấp dẫn. – Phong nhếch mép, chắc mẩm sẽ thắng trận này.

Phong vui mừng quá sớm. 

Nằm ngoài tiên liệu, Hoa đột nhiên đặt tay lên hông Phong, cả người tựa sát vào đối phương.

- Bây giờ tỷ mới nhận ra điều ấy ư? – Hoa nũng nịu thì thầm.

Sấm động giữa trời quang cũng chỉ đến thế là cùng. Phong kinh hãi phi thân về góc phòng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng đứng lên.

- Muốn đấu với Quyền Du Lợi này? Còn sớm mười năm đấy, Đại tỷ. – Hoa đắc chí cười vang, rảo bước qua Phong, mặc kệ cây hồng kia ngồi đấy mà ấm ức.

Phong không bao giờ biết, ngay sau khi thoát khỏi tầm mắt nàng, Hoa đã khuỵu xuống, hai đầu gối như muốn nhũn ra. 

Một chút thôi, chỉ thiếu một chút thôi, Hoa đã bị Phong đánh bại.

- Tỷ đừng hòng! Duẫn Nhi là của muội! – Hoa đứng phắt dậy, hai tay đập mạnh xuống bàn.

Bàn thì không sao. Chỉ tội những thứ trên bàn, và Thiểm Điện Huyết Hồ, phải chứng kiến đồ ăn bị hủy thành tro.

Hoa chắc chắn không đi tìm Phong.

Mị lực của Phong là thứ không thể dây vào.

~~~~~

Hoàng hôn, Thiểm Điện Huyết Hồ lại thả mình trên nhành cây quen thuộc.

Khinh công của Hoa không tầm thường, nhưng để ngủ được trên nhành cây (to hơn) bên cạnh, là cả một quá trình nỗ lực không ngừng.

Và như thế, Hoa lại nghĩ đến Phong, hay chính xác hơn, nghĩ đến thứ khinh công trác tuyệt Phong sở hữu.

Nằm thẳng đã khó, nằm nghiêng còn khó hơn. Nhưng Hoa vẫn gắng sức, nàng muốn được ngắm nhìn Thiểm Điện Huyết Hồ cho tới khi chìm hẳn vào giấc ngủ.

.

.

.

Canh ba,

Bịch!!!

Trên cây rơi xuống một thụy mỹ nhân +. 

Dùng từ “thụy” cũng không đúng lắm. Mỹ nhân đã tỉnh, chậc, chắc là đau lắm đây.

Hiển nhiên Hoa đau, nhưng tồi tệ hơn cả là nàng ngã trúng vũng bùn.

Bẩn. Ướt. Hôi.

Thiểm Điện Huyết Hồ bị tiếng động làm tỉnh giấc, nhưng chỉ liếc Hoa một cái rồi nhắm mắt ngủ tiếp, xem như không liên quan đến mình.

Hoa tủi thân vô hạn vác tấm thân đầy bùn xuống sông rửa tạm.

Bao nhiêu mồ hôi công sức, bao nhiêu tình cảm nàng bỏ ra, con người ấy thực sự không mảy may dao động?

Cuộc đời nàng chưa một lần chịu ủy khuất tới vậy.

Trong cung, nàng là công chúa.

Trong sơn trang, nàng là Tam trang chủ.

Trong mắt nam nhân, nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.

Vậy mà Thiểm Điện Huyết Hồ coi nàng chẳng khác nào viên đá vệ đường, cỏ dại ven sông.

- Đừng tắm lâu quá, coi chừng cảm lạnh.

Thanh âm kia…

Hoa mỉm cười, trong lòng ấm lại.

Con người ấy rốt cuộc đã quan tâm đến nàng.

----------------------

Chú Thích:

+ Câu: “Họ chết tốt hơn là ta chết” cre cho Katherine trong The Vampire Diaries (“Better you die than I.”).

+ Thụy: Ngủ, Thụy mỹ nhân: Sleeping beauty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro