Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11. Thi Thể 

Dựa vào những gì bọn họ phân tích được, Lay khẳng định đây là hầm mộ của Đường Thái Tông Lý Thế Dân nổi tiếng của Trung Quốc. Lý Thế Dân là con của Lý Cao Tổ Lý Uyên, là vị vua vĩ đại nhất của lịch sử Trung Quốc, là người đưa nhà Đường trở thành cường quốc lớn nhất, phồn hoa nhất, giàu có nhất thế giới thời bấy giờ. Con người này vốn sau khi chết đã được chôn cất ở hoàng lăng nằm ở Trường An, không có lý nào mà lại tìm đến Côn Luân này để xây một hầm mộ bí mật cả.

Nhưng dựa theo những gì bọn họ tìm thấy và nhìn thấy, hành động ấy hoàn toàn có lý. Thứ nhất, ông ta đã tạo nên một vương quốc phồn thịnh như vậy, ắt hẳn có nhiều thứ không muốn bị người khác biết. Hoàng lăng tuy được canh phòng cẩn mật nhưng vẫn bị bọn đào mộ mò đến, ông ta không yên tâm. Thứ hai, dù hoàng lăng nằm ở Trường An là nơi phong thủy thịnh vượng nhưng dù sao cũng là đồng bằng. Nếu nói về hướng long mạch cộng với địa thế đặt mộ thì không nơi nào có thể tốt hơn nơi này. Đây là Côn Luân, được mệnh danh là đầu rồng long mạch của Trung Quốc, là dãy núi của thần tiên, nơi chứa tiên khí ngút trời. Đó cũng là lý do vì sao Trung Quốc tranh chấp với Mông Cổ, tranh chấp với bọn người đòi độc lập hao tài tốn của như vậy, chết cũng không chịu nhả Côn Luân ra. Nơi này đối với người Trung quốc vô cùng quan trọng. Lý Thế Dân vốn là người nhìn xa trông rộng, đã sớm nhìn ra được vị thế của nơi này.

Có nghĩa là, những lời Lay nói hoàn toàn có thể xảy ra. JongIn nhìn qua Sehun và Baekhyun, hạ giọng nói nhỏ:

"Vấn đề của nội bộ, đợi ra khỏi đây rồi hãy tính. Chúng ta lo chuyện khác trước."

Rồi anh tiến về phía Lay, có hơi liếc nhìn qua Tử Thiên kia nhưng chỉ một lúc rồi lại lên tiếng hỏi.

"Anh nói anh chỉ là một người dẫn đường. Ở đây lại thông hiểu như vậy. Chúng ta xem như là đồng hội đồng thuyền, nếu có thể thành thật được chuyện gì, chúng tôi mong anh có thể thành thật. Sau này còn biết mà giúp đỡ nhau."

Lay nghe câu hỏi liền cúi đầu, liếc ngang qua Tử Thiên một chút. Anh lên tiếng nói với Tử Thiên một câu tiếng Trung nghe không rõ nghĩa. Tử Thiên gật nhẹ đầu. Lay sau đó mới quay lại hướng của bọn họ, nói:

"Tôi đã nói dối. Tôi vốn không phải là người vùng này. Gia đình tôi họ Trương, quê ở Trường Sa."

Baekhyun nghe vậy liền liếc mắt qua hướng của Tử Thiên, nhìn thấy cô không có biểu hiện gì khác ngoài một vẻ dửng dưng. Anh quay lại hướng của JongIn, chăm chú quan sát. Lay lại tiếp tục câu nói của mình.

"Tôi lần tìm lăng mộ này đã nhiều tháng nhưng không có kết quả. Ai ngờ nhờ đi theo tên Lay giả kia và các người, lại có thể tìm ra được tung tích. Tên Lay giả đó hẳn là biết rõ chỗ này. Tử Thiên và tôi có quen biết từ trước, nhưng việc cô ấy xuất hiện ở đây nằm ngoài dự tính. Đó là tất cả. Còn các người?"

"Chúng tôi chưa từng nói dối. Quả thật là vì tìm người mà đến được nơi này. Anh ta trước khi mất tích có để lại cho chúng tôi một vài dấu hiệu để chúng tôi tìm. Có lẽ, chữ Ki khắc trên vách tường kia cũng là do anh ta để lại." – Baekhyun nói.

Lay nghe thế liền đảo mắt một vòng, như nghiệm ra một điều gì đó. Anh ta quay lại nói với Tử Thiên. Cô ta vừa nghe lời anh nói, gương mặt đã có một chút biểu cảm. Nói nó là bất ngờ cũng không đúng, nhưng là dửng dưng cũng không phải. Lay nói chuyện xong liền quay lại chỗ ba người bọn họ, lên tiếng.

"Tử Thiên bảo nơi này còn xuất hiện nhóm người thứ ba. Cô ấy có đụng độ với bọn họ một vài lần, không biết có phải là người mà các cậu đang tìm kiếm hay không."

JongIn nghe thế liền sốt sắng bước đến gần Tử Thiên. Có lẽ, nhóm người đó là nhóm người đã bắt Chanyeol đi, có khi nào cô ấy cũng thấy cậu ta. Nhưng khi nghe JongIn tả lại đặc điểm của Chanyeol thông qua Lay, Tử Thiên lại lắc đầu.

"Cô ấy bảo trong đám người đó, cao trên một mét chín không ít. Nhưng mang đặc điểm như bạn cậu thì không có."

Lay thuật lại. Gương mặt của cả ba lập tức rơi vào trầm mặc. Một chút hy vọng cuối cùng cũng không có. Chẳng lẽ, Park Chanyeol đã thực sự xảy ra chuyện. Nhưng với một kẻ thông minh đến phần quái gở như Chanyeol, cậu ta không thể nào để bản thân mình xảy ra chuyện. Nghĩ ngợi một lúc, Baekhyun bước lên, nói.

"Các người nói bọn người thứ ba đó đến đây là vì mục đích gì? Đào trộm cổ mộ sao?"

"Chúng tôi không biết." – Lay trả lời – "Nhưng có thể đúng là như vậy. Trừ trường hợp bọn họ có chung mục đích với chúng tôi."

"Mục đích của các người là cái gì?" – Sehun từ trong một góc lên tiếng.

"Việc này tôi không thể nói. Nhưng nó không hề liên quan đến các người, yên tâm đi."

JongIn trầm ngâm nhìn Lay, không phát biểu ý kiến. Bọn họ phải tìm cách tiến đến chỗ mà đám người thứ ba kia muốn đến. Khi đó, mới có thể xác định được có Chanyeol ở đó hay không. Nơi này, với những gợi ý của Chanyeol đều trùng khớp, cậu ta sẽ không bảo ba người họ vào đây chỉ để ngắm cảnh rồi đi ra, nhất định là ám chỉ thứ gì đó ở bên trong hầm mộ này. Cái cậu ta muốn ba người xem là gì? Nó có liên quan đến mọi chuyện đang xảy ra sao?

JongIn ngước đầu lên nhìn sang phía của Baekhyun và Sehun, hai người họ cũng đang đưa mắt nhìn anh. Ánh mắt họ cho thấy, ba người đang có chung một luồng suy nghĩ. JongIn gật nhẹ đầu rồi nhìn về hướng Lay, hỏi:

"Các người và chúng tôi đều cần đến trung tâm của cổ mộ này. Nó đang ở đâu?"

Lay nhìn quanh rồi lấy một hòn đá, vẽ một chữ Khởi lên mặt đất.

"Nơi ban đầu tôi và các người lọt xuống là một mê cung hình chữ Khởi. Sau đó chúng ta cùng lọt xuống đây. Dựa trên những gì Tử Thiên nói, nơi này cũng có hình dạng là một chữ Khởi."

"Ý anh là, đây là hai mê cung chữ Khởi đặt chồng lên nhau?"

Baekhyun lên tiếng nói lập tức nhận được một cái gật đầu của Lay. Ông vua này cũng thật kỳ lạ, đặt một hầm mộ thôi có cần phải xây dựng công phu như vậy. Ngẫm nghĩ lại, không biết để tạo nên nơi này, đã có bao nhiêu công nhân phải bỏ mạng. Ngàn đời nay bao giờ vua chúa dù vĩ đại lắm thì cũng chỉ là vua chúa, chưa từng xót thương cho dân đen. Lay lấy gậy vẽ hai chữ Khởi theo sơ đồ lát cắt dọc rồi khoanh vào khu vực trống giữa hai chữ Khởi đó.

"Ở chỗ này, ắt hẳn có điều gì đó."

Cả ba người họ nhìn vào chỗ Lay vừa đánh dấu, trong đầu hiện lên nhiều luồng suy nghĩ. Chiếu theo logic của Lý Thế Dân, ông ta xây dựng hai mê cung đặt chồng lên nhau, có nghĩa là hầm mộ này có thể sẽ mang theo kiến trúc thẳng đứng. Ngẫm lại, những cơ quan bọn họ đã đụng phải đều là các hố lọt. Ông vua này yêu thích cấu trúc chiều thẳng đứng, có khi nào sử dụng mê cung huyền bí này để đánh lạc hướng bọn trộm mộ, cái ông ta muốn giấu đang ở giữa các tấng kiến trúc xếp chồng. Chắc chắn ở đâu đó, sẽ có đường dẫn lên khu vực chính giữa. Chỉ có điều trong mê cung rộng lớn này thì tìm đâu ra cơ quan, mà có tìm cũng chưa chắc đúng hết hoàn toàn.

Tất cả đang đăm chiêu suy nghĩ thì bỗng, Hạ Tử Thiên lên tiếng. Cô gọi mọi người lại rồi dùng tay phủi lớp đất xung quanh dưới chân, hiện ra một gương mặt. Không, đó không hẳn là một gương mặt bình thường. Mà đó là một đầu lâu người. Ở đây có xác chết.

Dựa vào độ phong hóa của xương, JongIn có thể nhìn ra người này chết cũng trên dưới mười năm. Không biết là có chuyện khủng khiếp gì khiến hắn chôn thân ở nơi này, cũng rất tội nghiệp. Trên người bộ xương còn có trang phục, thông qua màu sắc có thể đoán là của quân nhân. Một túi balo lớn. JongIn tìm thấy bên hông bộ xương còn có một khẩu súng ngắn. Anh nhanh chóng cầm lấy rồi giắt vào bao da trống rỗng của mình. Lay và Baekhyun lục tìm trong balo một vài đạn dược còn có thể dùng được, tạm thời tiếp ứng cho số đạn của Baekhyun lúc nãy phí phạm vào con Khổng nhện. Một bi đông nước cạn khô cùng với một túi thức ăn đã mốc meo. Người này không phải chết vì thiếu thức ăn mà có thể là chết vì thiếu nước hoặc bị thương. Sehun lôi ra được từ trong đống đất cát một cuốn sổ nhỏ. Sau đó, bọn họ không tìm thấy gì nữa. Tử Thiên đem gom lại toàn bộ xương cốt thành một đống rồi cùng Lay đào cái hố nhỏ chôn xuống, vái thêm vài vái cho phải đạo.

Xuất phát từ sáng sớm, đến bây giờ cũng đã qua mười mấy tiếng đồng hồ mệt lả. Bọn họ ngồi tụm lại với nhau, chỉ mở một cái đèn pin duy nhất để tiết kiệm số pin còn lại, sau đó mới bắt đầu chia đồ ăn ra. Có thực phẩm bổ sung, tất cả nhanh chóng phục hồi lại sức. JongIn cùng với Baekhyun và Tử Thiên tranh thủ ngủ một chút, Sehun và Lay không ngủ, bọn họ tụm lại trông chừng xung quanh và xem xét cuốn sổ Sehun tìm được.

Kim JongIn đánh một giấc ngon lành. Trong mơ, anh không nhớ rõ anh thấy điều gì. Chỉ loáng thoáng qua gương mặt Park Chanyeol ngồi trên xe jeep, tư thế vô cùng thoải mái. Anh ta không đi trên sa mạc mà men theo triền núi, JongIn không rõ đó là núi gì, chỉ thấy khung cảnh rất quen thuộc. Gương mặt Park Chanyeol khi đó rất lạ, mang theo một vẻ âm u, nhưng cũng gần như là quyết tâm, là kẻ làm chủ đứng trên mọi kẻ, gương mặt đó, là của cùng một người, nhưng không biết tại sao với Kim JongIn lại vô cùng xa lạ. Park Chanyeol bước xuống xe, đeo balo lên vai rồi đứng trước một khung cảnh vô cùng hùng vĩ. Nơi đó núi non trùng điệp, nhìn đâu cũng thấy phủ một màn tuyết trắng. Chỗ Park Chanyeol đang đứng, hình như là một miệng núi lửa đã tắt, sâu không thấy đáy, trông qua vô cùng quỷ dị. Nó giống như một hang tử thần.

Kim JongIn mở mắt dậy thì đã thấy Tử Thiên ngồi bên cạnh Lay, thì thầm nói điều gì đó. Bên cạnh anh, Byun Baekhyun vẫn còn đang ngủ. Anh ngồi dậy lết về phía Sehun để lấy bi đông nước, trông thấy Sehun đang nhắm hờ mắt. Cậu chàng bình thường rất dư năng lượng, hóa ra cũng biết mệt. JongIn ngồi xuống bên cạnh Sehun, với tay lấy cuốn sổ bên cạnh cậu ta nhìn ngó một chút. Nó là một quyển bút ký viết bằng tiếng Nga. Nhiều chỗ là tiếng Nga, JongIn xem không hiểu. Nhưng lạ một chỗ, có đôi chỗ lại có ghi chú bằng tiếng Trung, một số lại là tiếng Nhật, có chỗ, thậm chí cả tiếng Hàn. Chẳng lẽ người này biết nhiều thứ tiếng đến thế, ghi chú cũng ghi chú bằng hết các thứ tiếng, để làm gì.

Sehun mở mắt nhìn thấy JongIn đang xem cuốn sổ, anh nhìn qua hướng Baekhyun vẫn còn đang ngủ rồi giật lấy chai nước bên cạnh JongIn uống một hớp. Sau đó mới lên tiếng.

"Anh xem hiểu không?"

JongIn lắc đầu. Thứ này, càng khó hiểu hơn cấu trúc ma quái nơi này. Sehun cầm lấy cuốn sổ gấp lại rồi đặt sang một bên, tiếp tục nói.

"Điều này chứng tỏ người này không phải là đi một mình. Bọn họ đi theo đoàn, mà còn là một đoàn rất lớn với nhiều quốc gia tham gia. Trước kia khi còn ở trường, tôi đã từng nghe người ta đồn đại qua về một việc."

"Việc gì?" – JongIn sốt ruột hỏi.

"Vào năm 2000, đã từng có một nhóm khảo cổ gồm nhiều nước tham gia tiến vào khu vực này. Nhưng, bọn họ đã không còn trở ra nữa, chính thức mất tích."

Giọng nói vang lên ở phía sau JongIn. Là Baekhyun. Sehun lừ mắt nhìn Baekhyun, cậu ta vẫn còn đang tức giận nên không tiếp tục nói chuyện. JongIn nhận thấy liền lập tức chữa cháy.

"Một trong những người mất tích đó, là người này sao?"

"Rất có thể."

Baekhyun gật đầu trả lời. JongIn ngẩn người ra một lúc rồi nhìn vào chỗ mà bọn họ chôn nắm xương lúc nãy. Trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng khác lạ.

Mất tích. Vào cách đây mười lăm năm, cha cậu cũng đã mất tích. Hôm đó JongIn còn nhớ, ông bảo ông đi công tác một vài tháng, sẽ lập tức trở về cho kịp sinh nhật JongIn. Nhưng vài tháng của ông, kéo dài đến mười lăm năm. Sinh nhật Kim JongIn, đã qua mười lăm lần, vẫn chưa thấy ông trở về. Trong lòng anh tự hỏi, có khi nào người đàn ông này cũng có một gia đình, và gia đình ông ta đang ở đâu đó trên thế giới ngày đêm đợi tin tức ông ta giống như anh.

JongIn vẫn còn đang trong giấc mộng của mình thì bị bàn tay vỗ lên vai của Lay đánh thức. Lay nhún vai vươn người, làm một động tác khởi động nhẹ rồi nói.

"Đi. Tất cả đã lấy lại đủ sức khỏe rồi thì chúng ta lên đường!"

Baekhyun nghe thế liền lên tiếng hỏi:

"Đi đâu?"

"Đến chỗ đó." – Lay chỉ vào cuốn sổ bên cạnh Sehun. – "Mộ thất trung tâm."

A/n: À, có bạn hỏi cái việc đăng chậm hơn WP, thật ra mình muốn từ từ đăng. Đăng một lượt thì không hay lắm. Mấy lần trước 1 chương một lần giờ thì do chị Winnie bắt đầu tăng tiến độ nên tớ sẽ đăng một lần nhiều chương hơn cỡ 2 đến chứ mình sẽ không đăng hết một lượt. Cảm ơn bạn đã góp ý!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro