Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12. Quỷ dựng tường

Đôi khi con người không bao giờ nhận thức được bản thân muốn gì. Người ta lúc nào cũng trói buộc mình ở hai chữ nhân nghĩa, nhưng đến cùng lại dễ dàng quay lưng bội phản đến thế. Tận cùng là không phải bọn họ sống vì nhân nghĩa, mà là sống vì bản thân, sống vì tham vọng. Đó chẳng phải là ngay từ đầu họ đã tự dối gạt chính mình, đến khi sinh tử mới có thể ý thức được động cơ thật sự của bản thân. Người, ai lại không vì mình kia chứ.

Năm người họ bước lần mò, chầm chậm tiến đi trong bóng tối. Lay và Sehun dẫn đường đi phía trước, Tử Thiên đi ở giữa còn bọc phía sau là JongIn và Baekhyun. Bọn họ vừa đi vừa quan sát. Chung quy lại, ở nơi này bọn họ tổng cộng đói mặt với quá nhiều thứ quỷ quái: Khổng nhện, Quỷ cát, Xác thai nhi Hoàng Lân và có thể cả cái thứ đang động đậy trong quan tài đá ban nãy, cũng không biết phát súng của tên giả mạo kia có khiến nó một phát tỉnh lại hay không. Lay vừa bước dọc đường vừa dò tay lên những viên gạch trên tường. Ai cũng nhận ra, anh ta đang dò cơ quan. Hành động này thực chất khá nguy hiểm. Lỡ đâu cơ quan chính xác không tìm thấy lại tìm thấy một cái bẫy, không ai có thể biết trước được điều gì.

Tại sao anh ta có thể biết được mà khoanh vùng vị trí của cơ quan? Điều này phải nói đến cuốn sổ tay mà họ tìm được từ người của xác chết kia. Trong lúc JongIn và Baekhyun, Tử Thiên ngủ thì Lay cùng với Sehun thức canh, bọn họ đã đem cuốn sổ tay ra nghiên cứu một chút. Tất nhiên họ không ai biết tiếng Nga nhưng những ghi chú bằng tiếng Trung và Hàn thì tất nhiên bọn họ biết. Dựa vào những ghi chú nhỏ và những hình ảnh rời rạc vẽ nghuệch ngoạc bằng tay, hai người họ đã có thể phác thảo được sơ lược địa hình nơi này.

"Người này không phải là từ ngoài vào mà bị chết, ông ta từ bên trong đi ra, trên đường đi mới tử vong. Đồ hình bên trong sổ tay của ông ta chứng tỏ ông ta biết rõ nơi này, nhưng lại không thể tiếp tục theo đoàn thoát ra bên ngoài."

Lay nói trong khi tay vẫn đang dò những viên gạch. JongIn, Baekhyun và Sehun đối với loại dò cơ quan như thế này vẫn còn rất lạ nên không thể rời mắt. Tử Thiên lại trông lạnh nhạt hơn, cô ta căn bản không để ý đến những việc Lay đang làm mà đưa mắt nhìn xung quanh trần của đường hầm. JongIn nhìn qua, trông cô ta có vẻ đang yếu dần đi, gương mặt rất nhợt nhạt.

"Rốt cục bên trong có thứ gì mà có thể khiến một người trang bị đầy đủ như vậy bị thương?"

Baekhyun lên tiếng hỏi. Quả thật, bọn họ không hề chú ý đến, người đó đạn dược đầy đủ, dù có bị thương vẫn không thể là quá nặng, chỉ có thể là trong đó có một thứ còn ghê gớm hơn đạn dược. JongIn vẫn còn đang suy nghĩ thì nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ. Anh ngước mắt lên liền nhìn thấy Sehun, cậu ta đang nhếch cánh môi.

"Có thứ nào chống lại được đống phụ tùng này chứ. Nếu không phải là yêu ma quỷ quái thì là con người. Ai mà biết được bọn họ tìm được trong đó món bảo bối gì, nổi lòng tham đem nhau ra làm bia tập bắn."

Quả thật lòng người rất đáng sợ. Nhưng câu nói của Sehun làm JongIn đột nhiên thức tỉnh một thứ. Một chi tiết rất kỳ lạ. Anh ngước lên nhìn vào chỗ mà Lay đang lom khom dò ngón tay.

"Lay. Tôi không hiểu. Chúng ta có nhiều trang bị như vậy, anh cũng có, vậy tại sao từ đầu đến cuối, chúng ta đều luôn trong tình trạng chạy trốn. Anh chưa từng trực tiếp đối mặt với con quỷ cát kia, chỉ chạy."

Câu hỏi của JongIn làm Baekhyun và Sehun lập tức biến sắc. Bản thân Lay đang dò tay cũng phải ngừng lại. Thời gian như bị đóng băng trong tức khắc. Cái gì khiến bọn họ phải luôn ở trong tình trạng chạy trốn. Không phải là bọn họ không biết cách dùng vũ khí. Từ khi gặp quỷ cát, Lay luôn là người đầu tiên đưa ra chủ ý chạy. Rốt cục, anh ta với chỗ này có liên hệ gì, anh ta có liên hệ gì với con quỷ cát kia. Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn pin, JongIn nhìn ra ánh mắt Lay có một chút trầm xuống. Nhưng rồi rất nhanh, nó trở lại một màu sắc bén như cũ.

Anh ta không chú ý đến câu hỏi của JongIn và ánh mắt thăm dò của tất cả mọi người mà dùng lực, nhấn nhẹ người một cái. Có thứ gì đó chuyển động bên trong những bức tường xưa cũ, mang đến một cảm giác khác lạ. Như thể một cỗ máy đang oằn mình chuyển động qua từng ấy năm ngủ yên. Tuy nhiên, những khớp nối hẳn chưa hề hấn gì với thời gian, bằng chứng là từng cử động của nó đều nhịp nhàng dù không thể che dấu được sự già cả trong những tiếng đứt gãy.

Đến bây giờ không ai để ý đến câu hỏi của JongIn nữa mà tập trung tất cả vào cánh cửa đang mở ra trước mặt Lay.

Đó là một cánh cổng đá.

Bụi năm tháng tung lên mù mịt khi cánh cửa đó nặng nề mở ra. Baekhyun lấy tay phủi vội bụi trên mặt rồi cùng với mọi người nhìn vào bên trong.

Đó là một cầu thang rất dài hướng lên trên, nhìn vào bóng tối hun hút đó, bọn họ tưởng chừng nó đang kéo dài lên tận trời. Chung quy lại, quãng đường mà họ rớt từ mê cung chữ Khởi phía trên xuống đây không dài nhưng cầu thang này lại có thể dài đến thế. Mộ thất chính đó thật sự nằm ở giữa hai mê cung sao.

Nhưng cái đó không khiến năm người quan tâm bằng những thứ bày ra trước mắt họ. Những bức tường ở cơ quan này mang một màu sắc kỳ lạ, mà khi họ chiếu đèn pin vào, nó liền biến thành một màu xanh lục ma quái. Năm người tức khắc rùng mình một cái. Cầu thang này có khi nào đem bọn họ xuống địa ngục.

"Nhìn này"

Sehun lên tiếng rồi chiếu đèn xuống đất. Nằm rải rác suốt con đường hun hút ấy, là vô số bộ xương người. Chúng được sắp xếp một cách bất phân trật tự, đầu, chân tay mỗi thứ một nơi. Nhưng vẫn có những bộ còn nguyên vẹn, trên thân chúng vẫn còn những mảnh vải rách nát, nhìn qua thì không thể đoán là trang phục của dân tộc nào, thời đại nào. Bọn họ là những người thợ xây lăng được bồi tàng theo sao. Dù không biết đó là gì, nhưng bức tường xanh lục quỷ dị cùng vô số xương khô này vẫn khiến cho họ chùn chân.

"Nơi này nhiều người chết như vậy, âm khí hẳn rất nặng. Mọi người cẩn thận một chút."

Baekhyun vừa nói vừa lấy tay nắm chặt khẩu súng. Bọn họ bây giờ chỉ còn biết tin vào thứ vũ khí hiện đại này, ít nhất, nó có thể cho bọn họ một cả giác an toàn giả tạo. Sehun nhìn vào cầu thang, run run lên tiếng.

"Những nơi như thế này, có khi nào có quỷ không?"

Lay nghe vậy hơi chau mày một chút rồi lên tiếng.

"Quỷ hay không thì tôi không chắc, nhưng rất có thể có quỷ dựng tường. Các người nghe đến điều này rồi chứ."

"Đã từng" – JongIn trả lời. – "Ngày xưa các vua chúa xây lăng mộ thường giết hết thợ xây lăng rồi đem vào mộ, mục đích là để linh hồn của bọn họ thành quỷ dựng tường. Quỷ dựng tường không có hành động tấn công rõ rệt mà chúng tạo ra ảo ảnh, dẫn người đi trong ảo ảnh, đi mãi cho đến chết, sẽ không thể xâm phạm lăng mộ được nữa. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết".

"Những truyền thuyết đều dựa trên một phần sự thật. Ở một số nơi, bọn họ cho rằng đi lạc là một loại của quỷ dựng tường. Không phải lăng mộ nào giết người cũng có quỷ dựng tường, còn tùy vào địa thể đặt mộ. Riêng về địa thế, nơi này hội đủ tiêu chuẩn để tạo ra quỷ dựng tường".

Baekhyun thì thầm rất nhỏ như sợ bóng sợ gió một điều gì đó. Gương mặt Sehun càng ngày càng trắng bệch ra, trông còn có thể nhầm lẫn được với đám cương thi. JongIn liếc ngang qua cô gái, thấy ánh mắt cô ta vẫn đang rất nghiêm túc, và dường như, độ nhợt nhạt của cô ta cũng ngày càng tăng. Nhưng anh không còn có thể quan tâm quá nhiều được nữa. Cái bọn họ đang đối mặt bây giờ, là vô số linh hồn rất có thể đã thành quỷ.

Quỷ dựng tường.

|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro