Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13. Ảo cảnh

Cái gọi là ma quỷ, dù nó có thật sự tồn tại hay không, nhưng nỗi sợ thì quả thật đang tồn tại. Con người lo lắng quá nhiều, quan tâm quá nhiều, vì họ vốn đã là loài mạnh mẽ nhất. Giống như đã ngồi trên ngôi cao, ai cũng sợ một ngày mình sẽ bị cướp mất đi vị trí đó. Cũng vậy, con người vì cho rằng bản thân quá vĩ đại, nên nỗi sợ lớn nhất của họ là có một loài khác vĩ đại hơn, sẽ cướp đi quyền được làm bá chủ của họ.

Năm người nhìn cánh cửa động, vừa muốn bước vào, vừa lại không. Baekhyun hạ ánh mắt xuống, nhìn qua hai người còn lại. Dù giữa họ có bao nhiêu thứ phải che giấu, nhưng họ vẫn mặc nhiên để đôi mắt thể hiện rõ những ý nghĩ trong đầu. Bây giờ, cái bọn họ bắt buộc phải làm, là bước vào bên trong đó. Đã đi đến bước đường này rồi, chùn chân một khắc sẽ khiến mọi công sức trước đó thành công cốc.

Chưa đợi đám đàn ông quyết định xong thì cô gái tên Tử Thiên đã một mình tiến vào bên trong. Cô ta bước đi rất nhanh, trong một khoảnh khắc mà gần như biến mất trong màu xanh lục kỳ quái. Những người còn lại cũng nối gót theo cô ta. Để một cô gái bước vào đó một mình, thật cũng không đáng mặt nam nhi.

Bọn họ bước một chân. Bên trong đó không có một chỗ trống nào để đặt chân lên nữa nên họ phải đạp lên những bộ xương cốt mà đi. Xương cốt ngàn năm dù trông có vẻ vô cùng cứng cáp nhưng chỉ với một cái chạm đã vỡ ra những mảnh nát vụn. Đối với Lay, điều này có vẻ không có gì mới nhưng đối với ba người còn lại, có một thứ sợ hãi dâng lên trong lòng họ. Nhất là đối với JongIn. Gia đình anh theo nghề khảo cổ, từ nhỏ không ít lần tiếp xúc với văn vật và những xác chết, nhưng chưa lần nào anh chính thân đi hủy hoại hài cốt của một ai, hoặc chính tay bốc ra khỏi mộ một bộ hài cốt nào. Nghĩ lại, chuyến đi này cũng thật quá kích thích rồi.

Baekhyun nhìn lên bức tường xanh. Bức tường này được lát những tảng đá màu ngọc lục. Không, chính xác hơn, nó được lát ngọc, chứ không phải đá. Anh đứng lại một chút, sờ nhẹ tay lên ngọc, lấy đèn pin soi lên để nhìn kỹ hơn một chút. Màu ngọc vô cùng trong, là thứ phỉ thúy quý giá nhất anh từng thấy.

"Đừng chạm vào gì cả. Lỡ đâu chúng ta đụng trúng cơ quan."

Lay nói khẽ. Baekhyun nghe thấy mới tiếp tục đi. Nhưng trước khi rời mắt đi, dường như anh đã thấy, bên trong ngọc có một cái gì đó. Nhưng anh không chú ý quá nhiều vào nó.

Bọn họ bước đi rất khẽ, từng bước chân của họ đều mang theo tiếng lạo xạo của những mảnh xương vỡ. Tử Thiên vẫn đi ở phía trước, đôi khi còn biến mất khỏi tầm mắt họ. Con đường này quanh co húc hiểm, càng đi lên cao, nó càng có nhiều lối rẽ gấp, nhưng cầu thang vì thế mà cũng mở rộng gần ra. Đi hết bậc cầu thang, cuối cùng, bọn họ cũng đặt chân xuống một mặt phẳng. Con đường này tuy giống như không có lối kết, vẫn phải dừng lại. Dù sao, nó cũng chỉ là một con đường.

Mặt phẳng nơi họ dừng lại là một căn phòng rất lớn. Đây là, mộ thất trung tâm.

JongIn nhìn thấy có rất nhiều thứ được bồi táng theo. Tất cả đều vương bám bụi thời gian. JongIn bước đến gần một tượng phật bằng bạch ngọc. Anh giơ tau phủi đi lớp bụi dày, hiện ra chất ngọc trong sáng. Thứ này trước kia, bên trong nhà tổ của gia tộc, anh có thấy một cái, cũng tương tự như vậy. Chỉ là nó lớn hơn một chút. Đặt pho tượng bạch ngọc xuống, thật sự mục đích đến nơi này của anh vẫn không phải là mấy thứ này.

Baekhyun cùng với Lay đang xem xét những bức bích họa trên tường. Còn Sehun đang đem đèn pin quan sát những món đồ đặt la liệt. Chủ nhân của nơi này thật quá xa xỉ. Xây một lăng mộ lớn như thế, sắp đặt những cạm bẫy lớn như thế, chỉ là để bảo vệ một cỗ quan tài nhỏ bé của ông ta. Giết bao nhiêu người, đem ngọc thạch của đất nước lát tường lăng mộ của mình, cũng chỉ là tạo ra một căn phòng.

Ở giữa phòng là một cái bục rất cao, chừng năm hay mười mét gì đó. Nhìn qua cấu trúc, nó không khác gì một kim tự tháp nho nhỏ không có đỉnh nhọn mà thay vào đó là một quan tài ngọc thạch. Xung quanh, xếp thành bốn mặt phẳng có bốn cầu thang dẫn lên đỉnh. Đây chính là quan tài của Lý Thế Dân sao. Tử Thiên không quan tâm đến những gì người khác đang làm mà bước lên cầu thang đó. Cô ta đang muốn tìm đến chỗ quan tài. JongIn thầm nghĩ, cô gái này từ đầu đến cuối đều muốn mở những chiếc quan tài, rốt cục, chủ nhân nơi này làm gì nên tội mà cô ta cứ muốn quật mồ lật mả người ta lên như thế.

Anh không có hứng thú với những thứ ở đây, lại nhìn thấy hành động kỳ lạ đó nên sự tò mò trong thâm tâm bỗng nhiên trỗi dậy. Từ nhỏ, Kim JongIn vốn là một tên tò mò. Người ta thường bảo là gen di truyền của gia tộc, truyền mạnh mẽ nhất là truyền đến đời của JongIn. Khi đó ba anh hay nghiêm mặt nhìn anh, ánh mắt rất khó hiểu.

Đang dợm bước chân lên cầu thang thì bỗng nhiên một bàn tay đặt vào sau lưng của JongIn. Anh giật mình lập tức xoay người lại.

"Đừng đi theo cô ta."

Giọng Baekhyun thì thầm trong cổ họng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. JongIn nhìn anh ta khó hiểu, chân mày hơi chau nhẹ lại, hạ giọng nói.

"Tại sao?"

"Lúc nãy ở bên trong cầu thang, tôi tìm thấy thứ này. Từ một nữ thi."

Baekhyun đưa một thứ trên tay ra trươc mắt JongIn. Anh dùng đèn pin soi rõ. Đó là một chiếc vòng tay. Trông nó, rõ ràng là thứ vòng tay của người Tạng nhưng trên đó có khắc một chữ: Thượng. Ban nãy, khi cô ta chỉa súng vào JongIn và Sehun để bắt hai người giúp cô ta mở quan tài, JongIn có nắm lấy cây súng kéo xuống nhưng bị cô ta giật lại. Khi đó, chiếc vòng tay có chữ Thượng này đeo ở tay đó rung lên, anh đã bị chi phối bởi nó trong một khắc nên thành ra nhớ vô cùng kỹ. Bất giác, JongIn ngước lên nhìn Tử Thiên đang bước lên bậc cầu thang, trên cổ tay phải của cô ta, có một chiếc vòng tay, cũng giống hệt như thế này.

Nghĩa là, Tử Thiên đã chết. Thế còn Tử Thiên ở đây. Cô ta là ai.

"JongIn, chạy đi. Tử Thiên kia là người quen của Lay, nữ thi tôi tìm thấy chỉ là một bộ xương, tức là cô ta đã chết từ rất lâu rồi. Lay lại bảo là cô ta còn sống. Tên Lay này từ đầu đã không thành thật, không biết chừng, cả cậu ta cũng đã chết rồi. Còn Sehun, hắn cố ý nói dối chúng ta. Hắn cũng không đáng tin. Chạy đi, thoát ra bên ngoài. Chúng ta vốn không nên đến đây."

JongIn nghe những lời nói đó mà choáng váng đầu óc. Chuyện này là như thế nào. Tại sao tất cả mọi thứ lại rối tung lên như vậy. Anh chạy rồi, còn Park Chanyeol phải làm sao, còn chưa tìm thấy cậu ta. Bọn họ đã đến gần đích lắm rồi, bây giờ lại chạy sao, những gì phải trải qua thành công cốc cả sao. Baekhyun kéo tay JongIn, giật mạnh.

"CHẠY ĐI. CHẠY ĐI. TÔI BẢO CẬU, PHẢI CHẠY. NGAY BÂY GIỜ"

JongIn giằng tay lại, đầu óc nhanh chóng chạy qua những sự kiện, những dòng phân tích. Ánh mắt anh đanh lại.

"Byun Baekhyun, cậu thật sự là ai?"

Baekhyun sững người lại, ánh mắt kinh hoàng nhìn JongIn. Nhưng rất nhanh, chỉ trong một khắc, anh lấy lại nụ cười mê người của mình. Trong khoảnh khắc đó, JongIn cảm thấy, Baekhyun hình như không còn là Baekhyun. Không, vẫn là gương mặt đó, nhưng nó giống như bị pha trộn với một người khác. Nhưng người đó là ai, anh không thể nhận ra, chỉ mang cảm giác rất quen thuộc. Baekhyun nhếch môi, mở miệng.

"JongIn. Tôi đã bảo cậu rồi, cậu nhất định phải chạy. Nhất định phải chạy, tuyệt đối không được quay lại đây, không được quay đầu lại."

JongIn nghe những lời nói đó, càng lúc càng không thể hiểu được mình đang rơi vào thế cục gì. Gương mặt Byun Baekhyun phía trước bỗng nhòe đi, bị bóp méo như đang thay hình đổi dạng. Là thật sao, cậu ta sẽ trở về với nguyên dạng của cậu ta, ngay bây giờ.

Không gian bị bóp méo dần trở lại, gương mặt Baekhyun cũng không có thay đổi gì mà vẫn mang hình dạng cũ. Chỉ khác là, mọi thứ đang sáng hơn một chút. Có người đang chiếu thẳng đèn pin vào mắt anh. JongIn đưa tay cản bớt ánh sáng.

Baekhyun ở trước mặt JongIn vô cùng lo lắng, liên tục tát nhẹ vào má anh, miệng không ngừng gọi tên anh. Cái quái gì thế này, sao JongIn lại có cảm giác như mình vừa mới mơ. Mất một lúc, anh mới nhận ra mình đang nằm trên một mặt phẳng, rất nhỏ. Hình như là một bậc cầu thang. Anh kéo người ngồi dậy, nhìn quanh quất. Anh đang ở bên trong đường cầu thang dẫn lên cao. Không phải bọn họ đã vào bên trong mộ trung tâm rồi sao, tại sao còn ở đây.

"Chúng ta mới vừa gặp ảo giác" – Lay trả lời.

"Ảo giác?"

"Là do thứ này."

Baekhyun chỉ lên một gương mặt bên trong thạch bích lát trên tường. Gương mặt như mặt nạ kịch nó đang đưa mắt nhìn bọn họ. Gương mặt đó hơi nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng ma quái, bất giác khiến anh rùng mình. JongIn nhìn thấy từ miệng của cái mặt nạ có một khe hở có thể thông vào đường hầm, từ đó đang tỏa ra một làn khí trắng kỳ lạ.

"Cái gọi là quỷ dựng tường chỉ là ảo giác do thứ khí này gây ra thôi." – Baekhyun tiếp tục nói rồi đưa cho JongIn một miếng vải nhúng nước. – "Ở đây, cậu là người hít vào nhiều khí này nhất nên tụi này phải rất khó khăn mới lay cậu tỉnh lại được."

JongIn đưa mảnh vải lên mũi, dùng nó như một chiếc mặt nạ phòng độc. Chết tiệt, không biết Baekhyun đã lấy mảnh vải này từ đâu mà nó lại hôi như vậy.

"Làm sao mọi người thoát ra ảo ảnh được?" – JongIn hỏi.

"Khi nhìn thấy cậu có dấu hiệu mơ màng, Lay đã nghi ngờ rồi nên mới vội vàng đem khăn vải ra tấm nước bịt lên mũi, sau đó mới đánh thức từng người một. Anh là khó đánh thức nhất." – Sehun tiếp tục nói. JongIn nghe thế cũng gật gật. Từ nhỏ, anh đã được tập luyện những bài tập của gia tộc, trong đó có một môn gọi là Yoga. Cái môn chết tiệt đó suốt ngày bắt anh hít thở sâu, lâu dần cũng thành quen, hít gì cũng hít đầy cả một phổi.

"Cho tôi hỏi một câu nữa." – JongIn quay sang Baekhyun. – "Cái khăn này bao lâu rồi không giặt vậy Baekhyun?"

"À, thật ra..."

Baekhyun chần chừ rồi liếc mắt qua nhìn Sehun. JongIn cũng hướng theo ánh nhìn của Baekhyun. Sehun nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của hai người mới cười hì hì.

"Thật ra, cái khăn đó, là khăn tay của tôi. Chuyên dùng để...lau người. Đặc biệt là vùng này..."

Sehun giơ một cánh tay lên. Tất cả đã rõ ràng. JongIn vội ném cái khăn sang một bên, tức tốc dùng dao xé một góc áo của mình, lấy nước thấm vào rồi đặt lên mũi. Dù mùi người của anh không được thơm cho lắm nhưng mùi của bản thân vẫn dễ chịu hơn mùi kinh khủng của tên Sehun kia.

Mọi người nhìn cảnh đó, cười ầm lên . Sau đó tất cả lại tiếp tục lên đường. Đường cầu thang này tiếp tục lên không xa thì đã rộng ra rất nhiều. Không lâu sau, năm người đặt chân được lên một mặt phẳng.

Đó là một quan thất vô cùng lớn, chiều cao có thể chứa được một tòa nhà tương đương ba mươi tầng nhà, diện tích so với sân vận động Olympic còn rộng hơn một chút. Chính giữa quan thất là một bục cao khoảng năm đến mười mét, có hình dạng của một kim tự tháp mà không có đỉnh. Bốn mặt phẳng là bốn cầu thang dẫn lên đỉnh của kim tự tháp đó. Phần đỉnh bằng hình như chứa một thứ gì đó nhưng vì quá cao nên không ai có thể nhìn ra đó là cái gì. Xung quanh, trên mặt đất đặt vô số đồ bồi táng phủ một lớp bụi ngàn năm, trong đó, có một tượng phật bạch ngọc.

Cảnh tượng này, so với bên trong ảo ảnh của JongIn, không có gì khác biệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro