Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16. Sự thật

Giữa tầng tầng lớp lớp những giá sách cao ngất trời, bản thân JongIn cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Anh bước lần theo từng giá sách, tay lần mò dò lên những chiếc bảng tên nho nhỏ, cuối cùng tìm thấy một chữ "Khảo cổ". Anh bắt đầu tìm tiếp những quyển sách liên quan đến Tây Tạng, nhà Lý, thời Đường. Anh lấy từng cuốn sách ra rồi lại thất vọng cất vào. JongIn thở dài một lượt, nhìn giá sách Khảo cổ cao đến bốn tầng, kéo dài suốt theo chiều rộng của thư viện, cảm thấy vô cùng bất lực.

Kim JongIn bước về phía bàn đọc, trên tay là một chồng sách lịch sử các triều đại, không biết nên bắt đầu từ đâu. Đột nhiên, ánh mắt của anh bị thu hút bởi một thứ. Nó nằm ở góc trong bên phải của thư viện, khá là khuất mắt nhưng khi ngồi ở vị trí của anh thì có thể nhìn thấy. JongIn đứng lên, bước như thôi miên về phía nó. Nó là một cánh cửa đặt sát vào trong tường. Giữa một không gian cổ kính đầy xa hoa này, cánh cửa gỗ giản dị là một thứ khác biệt. Một sự hiện hữu kỳ lạ luôn mang theo những ám chỉ không ngờ. Anh nhìn lên tấm bảng nhỏ bên trên: "Phòng lưu trữ"

Trước giờ anh không biết KyungHee cũng có một phòng lưu trữ, và nó lại được đặt bên trong thư viện. Đột nhiên một cảm giác quái lạ trào lên, nó thôi thúc JongIn mở cánh cửa đó ra. Anh đưa tay, xoay nhẹ nắm cửa nhưng đột ngột dừng lại, nhìn xung quanh một lượt. Bây giờ là giờ ăn trưa, thư viện vắng người hơn thường lệ, phía bên kia, thủ thư cũng đang loay hoay nhập liệu. Chắc mẩm không có ai thấy mình, JongIn mới thu can đảm vặn nắm cửa một lần nữa. Cửa không khóa, anh không nghi ngờ gì mà bước vào bên trong.

Căn phòng tối như mực ám mùi giấy cũ và mùi mực đang phân hoại. Cẩn thận quan sát, anh không dám bật đèn lên, chỉ mở chế độ đèn pin của điện thoại rồi lần mò trong ngổn ngang. Ngược lại với vẻ nguy nga của thư viện bên ngoài, bên trong phòng đọc này là một cái ổ theo nghĩa đen. Những thùng giấy đặt la liệt trên mặt đất, bước chân không khéo thì lúc nào cũng có thể đụng trúng một thùng giấy. Trong không gian yên tĩnh này thì một tiếng động đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy rùng mình. Nhưng ngoài những thứ đó ra, JongIn nhìn thấy rất nhiều kệ đặt ngang dọc không theo hàng ngũ. Chiếu đèn pin điện thoại lên những mảnh tiêu đề nhỏ dán trên khung giá, JongIn nhìn thấy những con số. Đó là số năm.

Đột nhiên, anh nhớ đến chuyện mà Baekhyun từng nói. Ở cổ mộ bọn họ đến đã từng có một nhóm khảo cổ mất tích và họ cũng tìm được một bộ xương ở đó. Tự xâu kết nhiều dữ kiện lại với nhau cộng thêm trực giác của mình, JongIn lần theo những giá sách lộn xộn tìm số năm 2000. Khi đôi mắt vô thức lướt theo những tiêu đề, đột nhiên anh chiếu xuyên qua một khe hở nhỏ giữa các tài liệu đặt dọc xuyên qua bên kia giá sách. Ở đó, hiện ra một đôi mắt lạnh người. Kim JongIn hoảng hốt lùi ra phía sau, theo phản xạ tìm bên cạnh hông của mình. Nhưng anh quên mất, ở đây anh vốn không có súng bên người như ở cổ mộ. Đèn pin điện thoại vẫn chiếu vào chỗ đôi mắt đó, nhưng bây giờ lại không thấy nó đâu nữa. Đột nhiên, JongIn hối hận vì không bật đèn lên.

Nhưng, ở một nơi thế này, JongIn tưởng chừng sẽ không có bất kỳ thứ phản khoa học nào ở đây nữa.

Quả nhiên, ông trời đáp lại suy nghĩ của anh. Một bóng đen xuất hiện bên cạnh anh, thì thầm:

"Cậu ở đây làm gì?"

JongIn chầm chậm xoay người, ánh đèn cũng chiếu rõ gương mặt người đó. Người đó bị ánh đèn làm chói mắt, đưa một tay chắn ngang mặt, khó chịu kêu lên.

"Hạ thứ đó xuống hoặc tôi sẽ đập nát món đồ chơi của cậu"

JongIn luống cuống hạ đèn pin xuống, dù sao anh cũng đã nhận ra người đó rồi, không cần tiếp tục chiếu nữa. Đó là Kim Jongdae. Anh ta tính qua tính lại cũng có thể gọi là họ hàng xa của gia đình anh, nhưng không qua lại nhiều. Kim Jongdae đã tốt nghiệp từ lâu nhưng vẫn ở lại KyungHee để hoàn thành khóa luận thạc sỹ của anh ta. JongIn hạ giọng nói:

"Còn anh ở đây làm gì? Thấp thó lập lò như ăn trộm"

Kim Jongdae nghe thấy lời nói nó, khóe môi vốn đã cong của anh ta còn cong hơn trước, tạo ra một nụ cười giễu cợt.

"Câu nói đó nên nói cậu mới đúng"

"Ít nhất tôi không giở trò giả ma hù người"

"Là do cậu yếu bóng vía, còn nói tôi."

Hết nói nổi, JongIn đành quay lại chủ đề của mình. Anh ta ở đây làm gì? Tuy nhiên, Kim Jongdae chỉ trả lời qua loa là có thứ cần tìm nên mới lẻn vào đây, ai ngờ quên khóa cửa, để JongIn tùy tiện bước vào. Cuối cùng, không ai đá động đến ai nữa mà tiếp tục làm công việc của mình. Được một lúc, Jongdae đứng thẳng người, trên tay cầm một cái phong bì màu vàng cũ kỹ. Anh ta liếc mắt về phía JongIn rồi ném cho anh một cái chìa khóa.

"Tôi ra trước. Lát nữa sau khi làm xong thì ra ngoài và khóa cửa lại rồi đem chìa khóa này đặt về khe hở của giá sách thứ hai và thứ ba. Đó là nơi thủ thư giấu chiếc chìa khóa. Tôi tính ra cũng là giúp cậu vào đây, còn chuyện nhỏ này, cậu tự làm đi."

JongIn chụp lại chìa khóa rồi đứng nhìn Jongdae bước ra ngoài. Anh nhún vai rồi lại tiếp tục tìm ngăn giá thứ 2000. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy một cái bảng tên nằm trong góc khuất. Nhưng lục tìm nửa buổi, anh vẫn không tìm ra manh mối gì. Sực nhớ ra lúc nãy, Jongdae cũng đứng ở giá sách này và anh ta đã lấy đi cái phong bì nào đó. JongIn tự hỏi, có phải thứ anh phải tìm chính là thứ đó. Lục thêm một lúc, anh không tìm thấy được gì đành phải ra ngoài. Nếu quả thực bị tên Jongdae đó hớt tay trên, anh đã làm một việc vô ích từ nãy đến giờ. Càng nghĩ càng thấy nuốt không nổi cục tức, JongIn ra ngoài, khóa cửa lại rồi đặt chiếc chìa khóa vào chỗ mà Jongdae chỉ, đồng thời lấy giấy bút ra ghi một dòng chữ lên đó: "Nghiên cứu sinh Kim Jongdae mượn tạm chìa khóa để mở phòng lưu trữ, nay trả lại nguyên vẹn cho thủ thư." Có một chút đắc ý, JongIn đút tay vào túi và bước ra khỏi thư viện. Chiều nay, anh sẽ lên tàu điện đến Daegu. Có lẽ ông nội anh biết điều gì đó.

Vừa đặt chân đến Daegu, JongIn liên lạc với người nhà thì họ nói ông nội và mẹ anh đã ra hiện trường khai quật ở Goryeong để khảo sát. Chú của JongIn cũng đang thực hiện khai quật tại vị trí đó. Nên anh không về nhà mà bắt xe đến thẳng Goryeong. Đây là di tích của vương quốc Daegaya đã diệt vong khoảng 1500 trước. Sự hấp dẫn của nó với giới khảo cổ là quần thể lăng mộ cổ có hơn 8600 di tích gốm nhiều dãy mộ, mỗi dãy mộ người ta tìm thấy trung bình 200 ngôi mộ. Trước kia, gia đình anh vốn ở Seoul nhưng vì ông nội đặc biệt đam mê nơi này nên đã chuyển toàn bộ về đây để tiện việc nghiên cứu. Xe dừng lại trước viện nghiên cứu Goryeong, anh khoan thai bước xuống cùng đống hành lý cồng kềnh, theo chân bảo vệ đến thẳng phòng làm việc của chú anh. Bây giờ ba người họ còn chưa về nên anh ở trong phòng đợi một chút. Tò mò, JongIn bước xung quanh căn phòng nhìn ngắm, thấy một ngăn bàn đóng hờ. Dựa vào ánh sáng yếu ớt chiếu vào bên trong đó, JongIn nhìn thấy đó là một cái phong bì, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy tiếng cửa lạch cạch mở ra. Anh vội vàng ngẩng đầu lên và bước ra ngoài.

"Ông nội".

Người đàn ông trông đã quá lục tuần bước vào, theo sau là mẹ và chú của anh. Ba người vừa nhìn thấy anh liền tỏ ra ngạc nhiên. Riêng mẹ anh thì liền vội vàng chạy đến ôm thằng con quý tử, lấy hai tay vỗ vỗ vào đôi má hóp lại của anh, trách một câu ăn uống làm sao mà lại khiến gầy hộc người lên như thế. Chú của anh lại vỗ vai anh vài cái chào mừng trở về. Chỉ riêng ông nội thì khinh khỉnh ra sofa ngồi, không thèm chú ý đến anh.

"Ông nội, con về rồi."

"Nói đi, anh đang có ý định gì. Không khi nào anh chịu về mà không có việc cả."

JongIn cười hì hì rồi vuốt ngược mái tóc rối. Ông nội quả nhiên là ông nội, chưa bao giờ làm việc vô ích, cũng chưa bao giờ vòng vo mất thời gian. Ông luôn biết chọc vào đúng chỗ cần chọc. JongIn lại gần đống hành lý, lấy từ trong đó cái hộp gấm rồi đưa cho ông trong ánh mắt tò mò của mẹ và chú. Ông nội anh cầm lấy cái hộp gấm rồi mở nó ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán, gương mặt ông đã ngay lập tức biến sắc khi nhìn thấy vật bên trong, không nói không rằng đóng nắp hộp lại rồi nhìn sang hai người còn lại ở trong phòng.

"Hai đứa ra ngoài một chút. Ta có chuyện riêng cần nói với JongIn."

Dù không hiểu gì nhưng hai người vẫn nghe lời ông, cẩn thận ra ngoài rồi đóng cửa lại. Sau khi nghe tiếng khóa chốt, ông nội JongIn mới mở hộp gấm ra lần nữa. Lần này ông cầm tượng phật ở bên trong lên, bàn tay hơi run run vuốt nhẹ thân tượng.

"Con tìm thấy cái này ở đâu?"

"Ở Côn Luân, con vừa...à... cùng với trường đi khảo sát Côn Luân về, tìm thấy thứ này liền mang đến đây. Vì nó khá giống cái nhà chúng ta đã có, phải không ông?" – Ngẫm lại nếu bảo là đi một mình đào cổ mộ thì chắc ông sẽ tức đến ói máu nên anh phải sửa đổi một chút. Dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến nội dung chính.

"Côn Luân?" – Mắt ông nội dường như lóe lên một tia sáng kỳ quặc. JongIn đột nhiên thấy sống lưng lạnh buốt. Rồi ông đặt tượng phật ngọc xuống, nhìn lên anh. – "Không phải là khá giống mà nó chính xác là hoàn toàn giống nhau. Vì nó được tạc từ chung một tảng đá ngọc, bởi tay một người."

Sau đó ông nội đứng lên, chắp tay ra phía sau rồi bước về hướng cửa sổ, đôi mắt nhìn ra bên ngoài rất xa xăm.

"Ta nghĩ, cũng đã đến lúc nói cho con biết một vài sự thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro