Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 17 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17. Đại gia tộc

Ông nội bắt đầu kể. Từ xa xưa, gia tộc của JongIn không phải là một gia tộc khảo cổ thuần túy. Để có được cơ nghiệp khổng lồ vào thời chiến tranh, gia tộc của anh đã phải vào sinh ra tử trên những nấm mộ. Phải, vốn dĩ, gia tộc họ Kim làm nghề trộm mộ. Và đó là một truyền thống truyền từ đời này sang đới khác cho đến đời ông nội của anh. Sau nửa đời người bôn ba, ông nội đã quyết định rửa tay gác kiếm, một lòng muốn đem gia tộc thoát ra khỏi số mệnh làm trộm mộ nguy hiểm. Điều đó đã được thực hiện thành công khi cha và chú của anh chưa từng đụng vào nghề này. Vì thế, gia đình cũng lụn bại đi nhiều so với trước kia.

Vào thời đại của ông nội anh, có một hệ thống trộm mộ giữa các tay trộm mộ xuyên suốt từ quốc gia này sang quốc gia khác. Nổi tiếng nhất phải kế đến hệ thống mang tên Đại gia tộc. Đó là một hệ thống liên kết giữa mười gia tộc từ Hàn quốc, Trung quốc đến Việt Nam. Liên kết này vốn khá lỏng lẻo, hiệp ước giữa các gia tộc này là giúp đỡ hỗ trợ tối đa cho đối phương khi tiến hành trộm mộ tại địa bàn của người đó. Tất nhiên, quyền lợi cũng phải chia nhau.

"Nếu theo tiếng Hàn thì mười gia tộc đó lần lượt là: Kim, Oh, Lu, Byun, Park, Hwang, Do, Zhang, Ha, Jin. Còn theo Hán ngữ thì là: Kim, Ngô, Lộc, Biện, Phác, Hoàng, Độ, Trương, Hạ, Trần. Trong đó, gia tộc Kim chính là chúng ta cộng thêm nhánh Oh của tộc Ngô, Byun, Park, Do là của Hàn quốc, tông gia Ngô, Lộc, Hoàng, Trương, Hạ là của Trung quốc, còn Trần là của Việt Nam."

JongIn nghe mà đầu óc rối bời, không còn phân biệt được thứ gì nữa. Dừng lại một lúc, ông nội lại tiếp tục nói.

"Tượng phật bạch ngọc này là năm đó tất cả gia tộc trong Đại gia tộc đào được một tảng cự thạch, liền đem đi tạc thành mười bức tượng ngọc. Tượng ngọc phật trắng là thứ đại diện cho những gia tộc ở Hàn quốc. Tượng ngọc hình tròn mang dấu hiệu âm dương là đại diện cho những gia tộc ở Trung quốc, còn tượng ngọc hình tam giác được khắc con mắt tâm linh là dấu hiệu của gia tộc duy nhất ở Việt Nam."

"Ý ông nói, đây là biểu tượng của một gia tộc, vậy thì tại sao nó lại nằm ở bên trong di chỉ đó."

Ông nội nghe câu hỏi nhưng lại không trả lời, chỉ trầm ngâm một lúc. Sau đó, ông quay sang JongIn, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

"Những gì nên cho con biết, ông đã cho con biết. Nhằm tránh sau này con trách ông giấu diếm. Tượng phật này đặt ở chỗ của ta, con từ nay, hãy quên những gì đã xảy ra đi."

Kim JongIn còn muốn hỏi thêm nhưng ngay sau đó, ông nội liền bước ra ngoài mở cửa, gọi mẹ và chú của anh vào rồi nhanh chóng quay lại khu di chỉ. Anh hậm hực ra ngoài, không quên mang theo đống hành lý la liệt của mình. JongIn lục tay xuống đáy vali và tìm thấy cây súng cũ, may mà anh đã kịp lấy nó ra khỏi hộp, nếu không thì có khi cả nó cũng bị ông nội lấy mất. Kim JongIn vốn không phải là một tên nhóc nghe lời, những gì ông nội nói với anh càng làm anh thêm quyết tâm tìm hiểu sự việc này.

Vừa bước ra khỏi cửa viện nghiên cứu, JongIn đứng đón taxi. Ngước mặt lên trời, hôm nay là một ngày trời trong, màu xanh sâu xoay xoáy của biển cả trải lên bầu trời hàng loạt cơn sóng ngầm từ tận tiềm thức. Đột nhiên, anh cảm thấy trong ánh mắt của ông nội, có một thứ gì đó khác lạ. Ông dù nói tất cả, nhưng vẫn giấu diếm thứ quan trọng nhất. Nó khiến JongIn nhớ về Byun Baekhyun, Oh Sehun và cả Park Chanyeol. Mọi người, ai ai cũng giấu diếm anh. Cảm giác làm một kẻ được bảo bọc đến đáng thương này khiến một kẻ quen cầm đầu như JongIn cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ước gì có một màn hình cỡ lớn trên bầu trời, đem từng thứ, từng thứ một trải ra trước mặt anh toàn bộ.

Dời ánh mắt sang viện nghiên cứu, tòa nhà làm bằng kính trong suốt có thể nhìn thấy được từng cá thể di chuyển trong đó. Trong một thoáng, có một bóng người cao gầy lướt ngang qua, từ rất xa nhưng JongIn có thể tưởng tượng ra khóe môi cong cong của người đó. Một chiếc taxi dừng trước mặt anh nhưng JongIn không quan tâm đến nó, chỉ bảo tài xế mang hành lý của anh lên xe rồi đợi một chút, còn mình thì quay ngược lại vào viện nghiên cứu. Nếu quả thật Kim Jongdae là kẻ lấy đi phong bì kia thì chắc chắn anh ta còn biết điều gì đó. Và, tại sao anh ta có mặt ở đây. Nhưng khi vừa lên đến nơi, JongIn đã không còn thấy Jongdae nữa, đến cái bóng của anh ta cũng không nhìn thấy. Hỏi mọi người xung quanh thì không ai biết, ai cũng đang tập trung cho công việc của mình, thời gian đâu mà quan sát từng người đi qua đi lại. Ngay chỗ anh vừa thấy Jongdae đi ngang qua, có một thứ bị rơi, nằm trên mặt sàn.

Đó là một bản kế hoạch. Một bản kế hoạch tổ chức chuyến thực nghiệm tại hang động Phong Nha của Việt Nam dành cho sinh viên và nghiên cứu sinh ngành khảo cổ của đại học KyungHee. Nắm mảnh giấy trong tay, JongIn đã biết anh phải làm gì tiếp theo.

Đầu tiên là quay lại trường, xin được tham gia chuyến đi. Cái đau đầu nhất là phải bịa ra một lý do hợp lý cho tình hình vừa xin bảo lưu lại tiếp tục xin đi khảo sát. Mọi thứ cuối cùng cũng êm xuôi. Trong thời gian chờ đợi chuyến đi, JongIn thường dành cả ngày trên thư viện để đọc thêm về các thời đại đồng thời một số thứ liên quan đến động Phong Nha này của Việt Nam. Những thời gian khác, anh cùng với Do Kyungsoo đi leo tường, tập luyện những bài tập nâng cao thể lực cùng luyện võ. Trước kia JongIn có tham gia câu lạc bộ bắn cung, bây giờ bận cách mấy cũng cố mò vào, một lòng mong bắn cung và bắn súng không có mấy khác biệt. Nhớ lại khả năng bắn súng không ra sao của mình so với Baekhyun, chỉ hổ thẹn cho cái chức đội trưởng mà mọi người hay gọi anh.

Trải qua thêm một tháng nữa, làn da Kim JongIn càng đen sạm đi nhưng đồng thời với nó, những cơ bắp bắt đầu nổi lên. Thể lực JongIn được cải thiện đáng kể, chạy liên tục hai kilomete cũng không hề hấn gì, so với trước đúng là có tiến bộ lớn.

Hôm nay JongIn không đi tập, chỉ nhà nằm dài ra xem tivi. Anh bật ngang qua rất nhiều kênh, cuối cùng dừng lại ở Discovery Channel. Nó đang phát lại đoạn băng tài liệu mà BBC quay lần trước ở Phong Nha. JongIn dừng tay, chăm chú quan sát. Máy quay lướt qua trần động cao ngút cùng với dòng sông ngầm khổng lồ. Hình ảnh này, rất quen thuộc. JongIn nhớ lại về hang động chứa thai nhi Hoàng Lân trước kia, nó cũng tương tự như thế này dù các khối đá ở đó không được đẹp thế này mà có đôi chút thô kệch. Bỏ qua chuyện đó, trong đầu JongIn tự động liên kết một vài vấn đề lại với nhau. Máy quay lại lia qua một lần nữa, lần này là chiếu cảnh các du khách đang tham gia tour du lịch thám hiểm hang động. Trong đó, JongIn nhìn thấy một dáng người quen thuộc, rất cao, cao nổi bật trong những người ở đó.

Đó là Park Chanyeol. Cậu ta đang có mặt tại đó. Bên cạnh không ai khác là Oh Sehun. JongIn cố căng mắt nhìn kỹ một lần nữa, không thấy Byun Baekhyun. Ba người họ không đi cùng nhau sao. Càng nghĩ càng cảm thấy chuyến đi này bắt buộc phải đi, còn quá nhiều câu đố chưa giải ra, Kim JongIn không chấp nhận làm một kẻ ngoài cuộc.

Anh còn nhớ rõ câu nói cuối cùng mà một kẻ bói toán anh gặp trên đường đi leo núi với Kyungsoo. Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt mang nhiều khắc khổ và có đôi mắt đặc biệt sáng. Khi ấy, JongIn cao hứng hỏi ông ta ý nghĩa của Bỉ quẻ. Ông ta hơi trầm mắt một lúc rồi mới ngước lên trả lời câu hỏi của anh.

"Bỉ quẻ hay còn gọi là quẻ Tỷ. Là quẻ đại hung đại cát, trong hung có cát trong cát có hung. Kẻ đến trước là kẻ giành phần thắng, kẻ đến sau là kẻ thất bại. Tuy nhiên, nó không thể đoán càng không thể phân biệt được ai là kẻ đến trước, ai là kẻ đến sau. Còn tùy vào nhân tâm, tùy thuộc vào số mệnh. Tốt nhất đừng quá tham lam, đừng quá cưỡng cầu thì sẽ là phúc."

JongIn nghe đến đó liền cười lạnh. Anh ngẩng đầu lên đáp lời.

"Là tham lam hay chỉ đang truy cầu một đáp án? Nếu quẻ đã có thể đoán đúng được như vậy, hẳn là thế giới đã không còn chuyện ngoài ý muốn"

"Quẻ bói có thể bói được rất nhiều thứ, duy chỉ không bói được nhân tâm. Thật trớ trêu, số mệnh có thay đổi được hay không là do nhân tâm làm chủ. So với quỷ thần, nhân tâm còn đáng sợ gấp vạn lần. Ai có thể vạch trần được ý nghĩa chính xác của quẻ Tỷ kia chứ."

Còn đáng sợ hơn quỷ thần, chính là nhân tâm.

Hoàn quyển 1 – Bỉ quẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro