Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Quẻ Tỷ

Sáng sớm, Kim JongIn và Byun Baekhyun cùng với Oh Sehun cùng có mặt tại sân bay Incheon, nhanh chóng làm thủ tục và lên máy bay. Bọn họ mang theo mỗi người một balo lớn hành lý cùng với vali quần áo đi kèm.

Gia đình của JongIn không hề biết việc cậu ra khỏi nhà, thậm chí là ra khỏi nhà đến mấy tháng. Gia tộc của cậu vốn đề cao tính tự lập của con cháu, nên từ nhỏ, cậu đã sống tách biệt với mọi người trong nhà. Cho đến bây giờ, khi đã trở thành sinh viên, cậu chuyển hẳn ra ngoài sống, trung bình một tháng về thăm ba mẹ một lần, nhưng có khi liên tục mấy tháng không về. Còn Byun Baekhyun thì bi thảm hơn một chút, sinh trưởng trong gia đình giàu có nhưng ba mẹ cậu từ nhỏ đã mất trong một vụ tai nạn máy bay, người chăm sóc cậu là ông nội. Ông nội cậu lại không thể quản được sinh hoạt thường ngày của cậu, vì ông còn bận cho những dự án khoa học của ông, nên căn bản, cậu muốn đi đâu, muốn làm gì là chuyện gì là việc của cậu. Oh Sehun lại không biết gì, chính xác là không ai biết gia đình cậu như thế nào, cậu càng ít nhắc về gia đình mình. Nghĩ kỹ lại, có khi đối với Oh Sehun đó là một nỗi đau, nên không muốn nhắc lại thì sao. Nên cũng không còn ai muốn hỏi.

Chuyến bay cất cánh đêm, đến sáng, bọn họ có thể an toàn đến sân bay Bắc Kinh. Việc dỡ hành lý là thứ nhiêu khê nhất, vì hành lý của họ quá cồng kềnh, họ mang theo rất nhiều thứ chuẩn bị cho một tháng. Đó là họ đã giảm bớt những công cụ không thể mang theo lên máy bay rồi. Vì những quy định nhập cảnh ngặt nghèo, nên Baekhyun đã móc nối với một số đối tác làm ăn với gia đình cậu ở Bắc Kinh, những thứ họ cần đã có mặt ở Bắc Kinh trước khi cả bọn bay đến đây. Sau khi nhận lấy mọi hành trang, bọn họ mới xuất phát lên chuyến xe khách đến Tân Cương.

Nửa đêm, ở bên trong khách sạn mà họ thuê ở Bắc Kinh, Baekhyun gọi giật hai người kia dậy rồi bảo Sehun đi đóng tất cả các cửa sổ, JongIn đi khóa chặt cửa ra vào. Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của JongIn và Sehun, cậu kéo hai người ngồi xuống khe hở giữa hai chiếc giường, bắt đầu lôi đống trang bị mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn ở Bắc Kinh.

"Không phải lúc nãy nhận hàng đã kiểm tra rồi sao?"

"Lúc nãy chỉ là kiểm tra mấy thứ đồ không quan trọng, bây giờ mới là phần trọng tâm."

Baekhyun bắt đầu mở chiếc hòm lớn ra, ở bên trong có những thứ đồ lặt vặt như dây thừng, xẻng gấp, đèn pin siêu sáng loại nhập từ Đức, một vài thứ thuốc giải độc và trị thương đơn giản, băng vải, đèn mỏ không thấm nước, túi đựng không thấm nước. Hầu hết là những dụng cụ khảo cổ đơn giản mà bọn họ đã hơn trăm lần nhìn thấy, còn có cái gì quan trọng hơn những cái đó. Baekhyun tiếp tục mở một ngăn nhỏ đặt ngầm bên dưới ngăn chính. Mới mở ra, cả JongIn và Sehun đều không khỏi sửng sốt, hết nhìn Baekhyun lại nhìn những thứ bên trong đó.

Đó là ba cây mã tấu, ba cây dao găm loại giắt bên hông cùng ba cây súng lục nhỏ cùng mấy bao đạn dược.

"Thời gian gấp gáp, cũng không thể chuẩn bị được nhiều. Gần đây Trung Quốc kiểm soát súng ống dữ quá, người của tôi tìm cũng chỉ được nhiêu đây."

Baekhyun nói, bình thản như chuyện cậu chuẩn bị súng và những thứ nguy hiểm này là một chuyện rất bình thường. Sehun nuốt nước bọt một cái đánh ực, lắp bắp mãi mới nói nên lời.

"Tại sao phải chuẩn bị mấy thứ này, chúng ta đâu phải là đi đóng phim hành động."

"Lần này chúng ta đi một mình, không có sự hỗ trợ của chính phủ như trước nữa. Cái chúng ta đối mặt có thể nguy hiểm hơn nhiều so với những thứ trước đây từng đối mặt: bọn khủng bố, bọn trộm cắp, thú dữ và cả cái thế lực thứ ba kia nữa. Nếu không chuẩn bị chu đáo, có khi sẽ mất mạng như chơi."

"Nhưng..."

Sehun định cãi lại liền bị JongIn phẩy tay một cái bảo thôi đi rồi nói mỗi người cầm lấy mỗi loại một cái giắt bên người.

"Cậu ta nói đúng, chúng ta cứ theo lời Baekhyun đi."

Nói rồi JongIn bước lên giường nằm, một tay vắt lên trán trầm tư suy nghĩ. Cả Sehun và Baekhyun đều không biết anh nghĩ gì, chỉ y theo lời mà làm tiếp. Sau khi phân phát mấy thứ vũ khí nguy hiểm và cất giấu cẩn thận, hai người còn lại mới yên tâm lên giường ngủ.

Đêm đó, ba người mơ thấy rất nhiều thứ kỳ lạ. Nhưng nhanh chóng quên hết vào sáng hôm sau.

Bọn họ ba người lên chuyến xe sớm nhất thẳng tiến Tân Cương. Gần đây đường tàu hỏa chạy đã phát triển hơn nhiều nhưng bọn họ không muốn chọn cách dễ phát hiện như vậy, xe khách chạy là cách giấu hành tung rất tốt. Sáng hôm đó, những thứ bên trong chiếc rương đã được phân phát cho mỗi người giữ một phần, thức ăn cũng vậy. Bọn họ ngồi xe mất năm tiếng đã đến được cửa khẩu Tân Cương. Không lâu sau, tất cả có mặt ở bên trong thành phố. Dựa theo những gì Chanyeol để lại manh mối, Baekhyun phát hiện đó là một cánh đồng trên bồn địa Tarim. Bọn họ lại bắt tiếp một chuyến xe nữa mới đến được đó.

Nhưng bọn họ ở đây lạ nước lạ cái, lại không biết ngôn ngữ, làm sao tìm ra được cánh đồng đó. Nghĩ lại Baekhyun lại tự trách mình khi quên mất không tìm một hướng dẫn viên cho cả ba. Ít nhất cũng không chật vật như vậy. Cuối cùng không còn cách nào khác, cả ba tiến vào một quán ăn địa phương để tránh gió. Khu vực bọn họ đang đứng rất gần với sa mạc nên khí hậu rất khô nóng, đứng ở bên ngoài một chút đã không thể chịu được.

Đó là một căn lều nhỏ được trang trí theo phong cách người Tạng, có những chiếc bàn thấp kê rải rác. Ba người ngồi xuống, dùng một đống động tác tay chân để gọi món. Ở đây không có món gì đặc biệt, hầu hết là thức ăn của dân địa phương. Sehun gọi một nồi canh thịt cừu cùng với một bình trà. Thế là đủ. Sau khi gọi xong xuôi, cả ba mới châu đầu lại bàn bạc. Cái họ cần trước tiên là một hướng dẫn viên biết tiếng Hàn có thể hướng dẫn bọn họ, thứ hai là cần tìm đủ nước cho cuộc hành trình, thứ ba là xác định vị trí của cánh đồng kia. Nhưng ngay cả cái cần đầu tiên, bọn họ đã không thể tìm ra rồi. Ngay lúc đó, thịt cừu được bưng ra, ba người nhanh chóng quên đi mấy cái khác mà tập trung lấp đầy cho cái bụng của mình.

Đang ăn, đột nhiên Sehun khẩy nhẹ tay JongIn, mắt nhướn nhướn lên nhìn về hướng phía sau lưng hai người kia. Cả hai bọn họ đều quay đầu lại, lập tức thấy một người ngồi bàn bên kia. Trông hắn ta rất lạc lõng với nơi này. Ở đây không phải mặc quần áo của người địa phương thì cũng mặc trang phục du lịch như bọn họ. Nhưng người kia lại mặc một bộ áo dài trắng làm bằng gấm, gương mặt có chút cao lãnh, như khinh thường mọi thứ xung quanh lại như dịu dàng hết mực, trông rất ôn nhu. Người đó đang bày ra rất nhiều thứ kỳ lạ trên bàn, JongIn còn có thể nhận ra một trong số đó. Là một cái mai rùa.

Trước kia khi bọn đào di tích ở thành cổ Joseon, có tìm thấy một cái mai rùa như thế. Đó là vật chuyên dùng để bói toán, nhất là trong những quẻ bói cổ xuất hiện từ thời Ân Thương. Người này chẳng lẽ lại là một thầy bói.

"Người này luôn nhìn chúng ta, từ lúc nãy."

Sehun nói rất nhỏ nhưng ngay lập tức được người kia nghe thấy, ngước lên nhìn thẳng vào bọn họ. Ba người ngay lập tức bị giật mình, vội quay người lại.

"Ba người là người Hàn sao?"

Người kia nói bằng tiếng Hàn và ngay lập tức thu hút sự chú ý của ba người nọ. Cả ba quay lại, nhìn người thanh niên kia một cách ngạc nhiên. Kim JongIn đứng lên, hạ giọng hỏi.

"Phải, chúng tôi là người Hàn đến đây du lịch. Anh biết tiếng Hàn sao?"

"Một chút".

Người kia trả lời, giọng nói vô cùng ôn nhu lãnh đạm rồi lại tập trung cho những quẻ bói của mình. Ba người kia thấy vậy cũng vội rời bàn của mình, tiến lại gần người đó. Baekhyun bắt đầu lên tiếng trước.

"Chẳng qua chúng tôi đi phượt đến đây, đang cần một người hướng dẫn viên biết tiếng Hàn và địa hình khu vực này. Nếu anh có biết ai..."

"Lắc thử cái này đi."

Người kia đưa cái mai rùa đến trước mặt JongIn, hơi nhướn mắt một chút. Người đó dường như một chút cũng không để ý đến vẻ mặt khó hiểu của bọn họ. JongIn hơi bối rối một lúc rồi đưa tay cầm lấy cái mai rùa, lắc nhẹ rồi đưa lại cho người đó. Người áo trắng nhận lại mai rùa rồi dốc một đầu ra. Có ba đồng tiền lần lượt rơi ra, người đó nhìn qua một lượt. Cả ba chú ý vào gương mặt của người đó, nhưng lại không có biểu cảm gì rõ rệt. Hoặc giả, hắn chưa từng thay đổi sắc mặt.

"Là Bỉ quẻ, đại hung, cũng có thể là đại cát"

"Nghĩa là gì?"

Sehun nôn nóng hỏi nhưng ngay lập tức người kia thu dọn mọi thứ trên bàn lại vào trong một cái hộp nhỏ. Sau đó mới nhướn mắt lên nhìn ba người họ.

"Không phải các người cần tìm một người dẫn đường sao. Đi thôi. Tôi tên là Trương Nghệ Hưng, người ta thường gọi là Lay. Tôi sẽ làm dẫn đường cho các người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro