Quy Linh 1 - Bỉ Quẻ - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3. Kho báu

Cho đến bây giờ, Lay là người dẫn đường duy nhất mà bọn họ tìm được. Mặc dù không ai yên tâm về dáng vẻ yếu ớt của hắn. Nhắc đến vấn đề này, Baekhyun luôn lườm hai người kia, ý bọn họ chẳng phải đang chửi xéo cậu sao, vì trông cậu có vẻ còn yếu ớt hơn cả tên Lay kia. Nhưng nhìn lại, bây giờ là 2015, tại sao lại có người mặc áo dài trắng như vậy. Cũng đâu phải dân quốc. Nếu nói mặc trang phục địa phương thì ở nơi này chẳng phải mặc đồ của người Tạng phải đúng hơn chứ. Càng nghĩ càng không thông, cuối cùng cả đám chẳng ai nghĩ nữa, chỉ ngồi trên chiếc xe jeep mà Baekhyun tìm thuê được của một người địa phương. Bọn họ đi sa mạc, chiếc này tuy cũ nhưng xem ra hiệu quả hơn mấy chiếc siêu xe vô dụng kia. Lay đang trở về nhà chuẩn bị một vài hành lý và dụng cụ lên đường với bọn họ.

Nửa tiếng sau, hắn quay lại. Bộ dạng đã thay đổi thành một kiểu khác, không còn vẻ yếu ớt ban nãy nữa. Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ thun màu trắng cộng với một cái áo khoác quân đội xanh đen bên ngoài, quần kaki có rất nhiều túi, nhiều đến mức người khác không tưởng tượng được làm sao hắn có thể dùng hết đống túi đó. Trên người hắn ngoài trừ thắt lưng ở phần lưng quần còn có một thắt lưng nhỏ vòng qua phần đùi phải, ở đó có một cái bao da đựng một cái gì đó. Trên lưng hắn đeo theo một balo lớn, nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.

"Các người định mặc thế này vào sa mạc?"

Đến bây giờ bọn JongIn mới nhận ra bộ dạng của họ. Quần áo phẳng phiu, lại còn có chút thời trang như đang đi catwalk. Nhưng nghĩ lại bọn nó không phải đang đóng vai khách du lịch sao, ăn mặc như vậy rất bình thường. Bọn nó chưa từng nói với tên Lay kia mục đích vào sa mạc làm gì, hắn lại trang bị như đi đánh trận thế kia quả có chút kỳ lạ. Sehun nheo mắt, lên tiếng.

"Bọn này chỉ đi thăm thú thôi, đâu cần phải trang bị như anh."

"Đừng đùa. Tôi biết các người không phải đi du lịch. Đi qua chợ mua một vài cái áo thun sáng màu, không được mua màu vàng, ngắn tay càng tốt, với một cái áo khoác, trang bị như tôi. Khoác thêm nó lên người, bên ngoài bộ quần áo bây giờ. Các người có chết trên sa mạc tôi cũng không nhặt xác mang về cho đâu."

"Tại sao không được là màu vàng" - Sehun hỏi.

"Vì nếu các người có bị lạc trên sa mạc, màu vàng lẫn với màu cát sẽ khiến đội cứu hộ không nhận ra được các người."

"Chúng tôi có mang theo những thứ như thế, không cần mua".

Baekhyun trả lời. Lúc đó, JongIn và cả Sehun đều quay sang nhìn cậu. Những thứ như thế ví dụ như cái quần mà Lay mặc, bọn họ chẳng ai có lấy một cái, Baekhyun đã chuẩn bị từ khi nào chứ. Lay nhếch môi cười, nhìn hai người kia.

"Anh bạn này còn có đầu óc hơn các người."

Nói rồi hắn leo lên xe jeep, vẫy tay kêu ba người bọn họ lên xe. Baekhyun mở balo của cậu ta ra lấy mọi thứ trang bị mà Lay bảo, đưa cho hai người còn lại. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả ba mới leo lên xe. Chiếc xe nổ máy chạy trên đường quốc lộ, tiến vào sa mạc Taklamakan. Đây là một trong những sa mạc lớn nhất thế giới, nằm trong vùng lòng chảo Tarim. Nếu nói về độ khắc nghiệt, nơi này không khác nào Sahara của châu Á, thậm chí còn hiểm nguy hơn. Nơi này tồn tại nhiều ốc đảo và bồn địa nhưng hầu hết, con người không đặt chân đến nơi đó. Không biết tại sao lại có chuyện như vậy. Theo truyền thuyết thì nằm đâu đó trong sa mạc này có một bồn địa kỳ lạ, nó không có vị trí cố định. Đôi khi, người ta nhìn thấy nó ở nơi này, người ta cắm cờ đánh dấu lại, lần sau trở lại, lá cờ vẫn ở đó nhưng chỉ là sa mạc nóng bỏng, không hề có một bồn địa nào. Người ta cho rằng người đó bị ảo giác, nhưng nhiều người ai cũng đều như vậy, họ hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, không bị thiếu nước thì lấy đâu ra ảo giác. Một số lúc, người ta còn thấy bồn địa ấy ở những vị trí khác.

Đó là những gì Lay nói với bọn họ, nhưng bọn họ không quan tâm đến điều đó. Điều mà ba người muốn là tìm đến một thảo nguyên nằm ở bên trong sa mạc này, có thể nơi đó là một ốc đảo lớn. Lay nói nơi này chỉ có một ốc đảo duy nhất có thể hình thành nên loại đồng cỏ ở trong hình, nó nằm ở hướng đông nam tính từ chỗ bọn họ xuất phát, mất bốn tiếng chạy xe. Mọi người nói chuyện phiếm một hồi thì tới một ốc đảo nhỏ, Lay cho ngừng xe để nghỉ ngơi một chút. Lúc này, Baekhyun mới dỡ những chiếc balo xuống, lôi hai người kia ra một góc.

Khi này, chắc chắn đã không còn ai, JongIn mới lên tiếng hỏi.

"Làm sao cậu biết chúng ta phải chuẩn bị những trang phục này?"

"Tớ chỉ mang theo phòng hờ thôi. Bây giờ, là chuyện quan trọng."

Nói rồi Baekhyun lôi cây súng lục của mình trong balo ra và giắt vào thắt lưng bên hông, dao găm cắm vào bao da nằm ở dây đai trên đùi, chỉ cây mã tấu quá dài nên mới không kè kè theo người, nhưng chuôi mã tấu lại để lộ ra bên ngoài một chút. Cậu ta nháy mắt, ra hiệu cho hai người kia cùng làm giống vậy. JongIn và Sehun không hiểu chuyện gì nhưng cũng làm theo, JongIn không ngừng đưa mắt sang Lay đang ngồi bên hồ nước rồi hạ giọng nói nhỏ với Baekhyun.

"Người kia, hắn có vấn đề."

Baekhyun gật đầu rồi mới nói.

"Nhìn bộ dạng của hắn, không phải là dẫn đường du lịch. Hắn có vẻ đã dẫn nhiều đoàn khách, mức độ nguy hiểm không thể tưởng tượng đến, mới hình thành ra loại hành vi và kinh nghiệm như vậy. Nghe hắn nói gì không, hắn bảo chết trên sa mạc, có thể, hắn đang hiểu lầm chúng ta đến đây không phải là vì du lịch, nên mới hành động như vậy."

"Vậy anh đoán hắn nghĩ chúng ta đến đây làm gì?".

"Anh không biết, nhưng bây giờ, chúng ta cần sự giúp đỡ của hắn theo hướng khác, trước hết phải giành ưu thế cả. Lôi hết trang bị ra để thị uy, hắn mà bỏ chúng ta giữa đường, chúng ta quả thật chỉ có thể chờ chết."

Nói rồi ba người mới đứng lên đi về hướng tên Lay đang ngồi. Hắn lơ đãng ngồi nhìn vào mặt nước, nhận ra có người lại gần liền quay người. Đôi mắt nhìn bọn họ ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng ngay sau đó lập tức biến thành dạng biểu hiện đã biết trước tất cả. Hắn nhếch môi cười.

"Quả thật các người không phải đơn thuần đi du lịch."

"Chúng tôi quả thật không phải đi du lịch."

Baekhyun nói rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Lay nhìn cậu không chớp mắt nhưng trong đôi mắt chỉ có một sự giễu cợt.

"Sao nào, định giết người ngay tại đây sao, lôi ra nhiều trang bị như thế. Mã tấu đó, là mua ở Bắc Kinh à. Loại đó cũng khá tốt đấy."

"Chúng tôi không làm chuyện vô ích." – JongIn đang đứng lên tiếng. – "Chỉ cần anh hợp tác, chúng tôi không việc gì tổn hại đến anh cả. Với lại, bản thân anh cũng mang nhiều trang bị như thế, là có ý định gì."

Lay cười lạnh một tiếng rồi nhìn thẳng vào Baekhyun đang ngồi xổm trước mặt hắn. Đôi mắt không rời điểm dừng mà nói.

"Đây là thói quen, tôi không biết các người là ai, nhưng người bình thường không ai lại muốn đi vào sa mạc mà không đi theo một đoàn lớn cả, chỉ có ba người các người đi vào đây, không phải là khiến người ta nghi ngờ sao. Tôi phải tự chuẩn bị cho mình chứ."

"Nếu anh đã nói như vậy. Bình thường không ai đi vào sa mạc mà không đi theo đoàn, vậy những người không bình thường như chúng tôi nếu có yêu cầu anh dẫn đường vào sa mạc thì là đi vì cái gì?".

Baekhyun bắt đầu hỏi.

"Kho báu."

Hai chữ thốt ra từ trong miệng của Lay làm tất cả đều sửng sốt. Kho báu, nơi này có một kho báu. JongIn hết nhìn Sehun rồi nhìn Baekhyun, đôi mắt hơi nheo lại vì nắng, lại có một chút bất ổn.

"Đã có ai nhìn thấy kho báu chưa?"

Sehun sốt ruột hỏi, quả thật mấy từ kho báu này đã đá động đến điểm yếu lớn nhất của Sehun. Cậu rướn người đến chỗ Lay. Hắn ta nhìn sang hướng Sehun.

"Người chết không thể nói, người còn sống thì bị điên, cái kho báu đó đến bây giờ, vẫn chưa ai từng thấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro