Quy Linh 2 - Mệnh Trục - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Đa nghi

Như một chú cáo nhỏ bị phát hiện đang ăn trộm, nó cong đuôi bỏ chạy hoặc đứng trừng trừng nhìn đối phương đầu vẻ đe dọa. Nhưng Kim JongIn không thuộc loại trường hợp nào trong hai cái đó, kiểu phản ứng của anh là pha trộn giữa hai thứ. Anh trừng trừng mở to mắt nhìn Kyungsoo, có khi anh còn cảm thấy đôi mắt anh còn to hơn mắt của Kyungsoo, nhưng vẻ mặt lại mang theo thứ cảm xúc như đang cầu xin cho việc này chỉ là mơ.

Do Kyungsoo tiến đến gần, tay không quên đóng sập cánh cửa sau lưng lại. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người mặt đối mặt. Kim JongIn nắm chặt cú đấm của mình, cố gắng tỏ ra nguy hiểm hết sức có thể. Đôi mắt Do Kyungsoo dừng trên cú đấm trên tay anh, nhưng nó lại mang theo vẻ điềm tĩnh kỳ lạ. Kim JongIn biết, bản thân không thể đánh lại Kyungsoo.

"Thoải mái đi. Nếu muốn làm gì cậu thì tôi đã ngay lập tức đi báo cáo với trưởng đoàn hành động tùy tiện xâm nhập và có ý định thó đồ của cậu rồi"

"Vậy, anh đang muốn làm gì?"

Do Kyungsoo tiến lại phía chiếc ghế đầu giường, thong thả ngồi xuống. Hai chân anh vắt chéo lên nhau, hai tay vẫn ở tư thế trước ngực như cũ.

"Tôi biết cậu có ý định gì khi gia nhập chuyến đi này. Tôi muốn giúp cậu"

"Giúp tôi? Anh không có lý do để giúp tôi."

"Gia đình cậu đã giấu cậu quá nhiều thứ, một trong những thứ đó liên hệ trực tiếp đến quyền lợi của tôi." – Kyungsoo ngưng một chút để tận hưởng vẻ mặt ngạc nhiên của JongIn, sau đó anh mới tiếp tục. – "Cậu thiếu chủ họ Kim, tôi họ gì, cậu chắc là biết rồi phải không?"

JongIn hơi ngẩn người suy nghĩ một chút. Sau đó, đôi mắt anh lập tức có sự lay động, trở nên khác thường. Do Kyungsoo, anh ta mang họ Do, là một trong mười gia tộc trong hệ thống Đại gia tộc mà ông nội của anh nhắc đến. Cho dù đó là lời ông nội anh nói nhưng JongIn cũng bán tính bán nghi, đặc biệt là thời gian đã lâu như vậy rồi, có khi chín gia tộc kia cũng như gia tộc của anh, rửa tay gác kiếm không liên quan gì đến nhau nữa. Nào ngờ, anh thật sự gặp được một người của gia tộc họ Do.

"Nếu tôi đoán không nhầm. Ngoài tôi ra, cậu cũng đã gặp kha khá người trong hệ thống Đại gia tộc của chúng ta rồi. Phải không?"

Kyungsoo lại tiếp tục hỏi. Nhưng lần này Kim JongIn không muốn suy nghĩ nữa, trực tiếp hỏi luôn.

"Anh nói thẳng ra đi."

"Park Chanyeol của nhà họ Park, Oh Sehun của nhà họ Oh, Byun Baekhyun của nhà họ Byun, Zhang Yixing của nhà họ Zhang, Ha ShiTian của nhà họ Ha. Tôi có kể sót ai không?"

"Anh, đều biết bọn họ?"

"Biết rất rõ."

Có rất nhiều thứ được biết nhưng có quá ít thứ được JongIn biết. Bây giờ, anh mới nhận ra mình thất bại bao nhiêu, giống như một con búp bê sứ, một món đồ chơi. Hệ thống này tồn tại lâu đời như vậy, ngay cả con cháu bọn họ cũng dần tụ họp tại một chỗ và đều biết rõ nhau, chỉ có JongIn cái gì cũng không biết. Anh bất giác nắm chặt lòng bàn tay, hàng chân mày chau nhẹ.

"Cũng không trách gia đình cậu được. Bọn họ đã quyết tâm rút khỏi nghề, họ làm vậy chỉ để bảo vệ cậu thôi."

"Nói đi, anh muốn giúp tôi nhằm mục đích gì"

Kyungsoo nhún vai rồi đứng lên tiến về phía đầu giường, một tay gác lên thành, hơi nghiêng người. Khóe môi anh hơi nhếch lên, giật nhẹ.

"Tôi không biết nhiều như cậu tưởng đâu. Nhưng tôi biết một điều, có một bí mật mà chỉ cậu có thể giải, bí mật nằm bên trong hang động chúng ta sắp đi vào. Bí mật lớn nhất của hệ thống Đại gia tộc."

"Anh nói gì tôi không hiểu"

"Khi nhìn thấy nó, cậu sẽ hiểu. Tôi cũng chưa một lần nhìn thấy nó, làm sao có thể nói cho cậu hiểu được chứ."

Bí mật lớn nhất của hệ thống Đại gia tộc tồn tại hàng trăm năm nay, nó rốt cục là cái gì, là cái gì mà chỉ có JongIn mới có thể giải. Bỗng chốc, cảm giác mơ hồ hiện rõ trong lòng anh. Anh bỗng chốc hiểu ra, ngay từ đầu, đây là một kế hoạch hoàn hảo ngay từ đầu. Quả nhiên không phải ngẫu nhiên mà anh bị lôi kéo vào loại chuyện phức tạp này, không phải tự nhiên mà Byun Baekhyun phải lừa gạt anh, mà chỉ là vì Kim JongIn là người có liên quan mật thiết nhất, giống như một loại chìa khóa, chìa khóa cho bí mật to lớn ấy.

Kyungsoo đứng thẳng người dậy, ngón tay lướt trên đầu giường rồi chạm vào một cái gì đó, ấn nhẹ xuống. tấm đệm bị lật tung lên, mặt giường bây giờ là một cái nắp không hơn không kém, đang mở ra để lộ một ngăn ngầm bí mật bên dưới. JongIn nhìn vào bên trong, là súng và một số vật dụng chiến đấu cơ bản. Nó rất giống những thứ mà Byun Baekhyun chuẩn bị trước đây. Kyungsoo lấy bên trong ra một cây súng ngắn loại nhỏ và một bao đạn, một cây mã tấu dài giấu trong bao da cùng một đoản đao nhấn vào tay JongIn.

"Trước mắt cứ cầm những thứ này trước, lấy quá nhiều, Jongdae sẽ sinh nghi. Sau khi vào hang, cậu để ý dấu hiệu của tôi mà bám theo, chúng ta sẽ tách đoàn từ vị trí The Great Wall."

Nghĩa là bọn họ sẽ có một vị trí đi tách khỏi đoàn và thực hiện nhiệm vụ riêng của mình. Nhìn vào bên trong ngăn trống của giường, trong đó còn rất nhiều thứ vũ khí và trang bị khác như pháo sáng, pháo lạnh, có một khối đặc màu đen bên trong nữa mà JongIn không chắc đó là gì. Nhưng khách sạn này vốn là do trường KyungHee chuẩn bị cho bọn họ nghỉ chân, bên trong khách sạn sao lại có vũ khí, và nó tại sao lại nằm ở bên dưới giường của bọn họ như vậy. Nghĩ lại khách sạn này, bên dưới giường sao lại còn một ngăn ngầm bí mật.

"Đây là khách sạn của Trần gia. Trước khi đến, Jongdae đã liên lạc với bọn họ cung cấp vũ khí và bọn họ đã đặt sẵn ở đây. Làm việc có hệ thống cũng tuyệt lắm đúng không?"

Nghe đến đây, Kim JongIn đột nhiên ý thức được sự lớn mạnh của cái hệ thống tưởng chừng như đã sụp đổ này. Nó lớn mạnh hơn những gì anh tưởng tượng, có khi, còn có thể bao trùm cả một thế giới ngầm của riêng bọn họ. Nhớ lại trong các gia tộc mà ông nội nhắc tới, Kim gia vốn là gia tộc lớn mạnh nhất. Nếu gia tộc lớn mạnh đó đột ngột nói rút là rút, thì hệ thống này lập tức sẽ rơi vào khủng hoảng. Nên ông nội anh có lẽ đã để Jongdae thay thế làm chủ quản của Kim gia trong hệ thống này, từng chút từng chút một loại bỏ bớt tầm ảnh hưởng của Kim gia, tạo điều kiện rút ra khỏi. Nhưng quá trình đó chắc chắn không thể ngày một ngày hai có thể hoàn thành được. Nếu JongIn nhớ không lầm thì ông nội nói ông đã có ý định rút ra từ khi sinh ra người con thứ hai tức là chú của anh bây giờ, khoảng thời gian đó ông hứa với bà rửa tay gác kiếm, tuyệt đối không chạm vào chuyện này nữa. Nên nếu vậy, thì ngay từ lúc đó đã có người đứng ra gánh vác nhiệm vụ thay thế cho vị trí Kim gia của ông trong Đại gia tộc và thực hiện việc rút dần ảnh hưởng. Kim Jongdae cùng lắm là gánh vác trong những năm gần đây, vậy quãng thời gian trước đó, là ai đã làm. Cha của anh ta? Không thể nào, cha của Jongdae vốn là một thư sinh chính gốc, đến ruồi còn không dám giết thì làm sao có thể gánh vác được chuyện này chứ. Nhưng nghĩ lại, Kim gia lớn như vậy, JongIn không thể lần ra hết được gốc gác của từng người từng người một.

Đột nhiên nhớ đến câu nói của Kyungsoo, bọn họ làm gì cũng theo hệ thống. Hệ thống này chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà sắp xếp toàn bộ hậu bối của bọn họ quen biết nhau, thậm chí làm bạn của nhau và cùng nhau liên quan đến chuyện này.

"Tham gia kế hoạch này, có phải tất cả mười gia tộc của Đại gia tộc đều có phần đúng không?"

Kyungsoo trầm ngâm một lúc rồi nhìn vào mắt JongIn, gật nhẹ đầu.

"Đúng vậy. Kế hoạch này, nếu nói riêng trong hệ thống của chúng ta có lẽ đã được khởi động từ thời ông nội của cậu. Còn tính theo thời gian thực tế, có lẽ cũng đã mất cả mấy ngàn năm để bố trí."

"Chuyện này quá khó tin. Tôi không tin các người."

"Tin hay không là tùy vào cậu. Cho dù bây giờ cậu không muốn tham gia thì cũng buộc phải tham gia, đó là số mệnh của cậu, nhiệm vụ của cậu."

Kim JongIn ngẩn người, nhìn vào mắt Kyungsoo, cảm thấy tia nhìn lãnh đạm đến khiếp sợ trong ánh mắt đó. Rốt cục JongIn cũng hiều được, anh đang rơi vào loại chuyện gì, anh đang đối mặt với loại người gì, anh đang sống trong cuộc đời gì. Nó đã được sắp đặt trước như một trò chơi không hơn không kém. Như trước kia, anh đã đọc được đâu đó trong cuốn sách cũ, có một số thứ gọi là mệnh trục, là vòng quay của số phận dẫn dắt tất cả mọi người vào một câu chuyện không hồi kết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro