Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cháy rồi! Nhà Park Huyn Jung cháy rồi!

- Mau lên, mau lên!

- Không thể cứu nổi nữa rồi! Họ bị lửa nhấn chìm rồi!!

Tiếng người hoảng loạn. Trên khuôn mặt lúc này lâm vào sự sợ hãi, cả tinh thần và con người đều bối rối trước cảnh tượng phía trước.

Căn biệt thự to lớn của nhà Park đang bốc cháy!!

Xe cứu hỏa vây xung quanh căn biệt thự lớn, liên tục phun những đợt nước mạnh vào đám lửa ngoài căn nhà. Nhưng không kịp nữa rồi... Toàn bộ ngôi nhà đã cháy đen.

Tất cả người trong nhà có lẽ không cứu kịp nữa rồi... Nghĩ tới đó những người đứng gần đám cháy vô tình thở dài thương xót.

- Cứu được con gái của Hyun Young rồi! Gọi xe cứu thương mau!

Một người đàn ông chợt kêu lên, ông ta vội vã chạy ra khỏi đám lửa, tên tay còn ôm chặt một cô bé chừng mười bảy tuổi đã ngất lịm đi vì khói lửa.

Thấy vậy, mọi người xung quanh vội vã thúc giục nhau. Người gọi xe cấp cứu, người tiến tới giúp người đàn ông kia đỡ cô bé xuống.

- Là Park Chaeyoung sao? Con bé còn thở! Mau nhanh lên!

_________________

Seoul về đêm đang đắm chìm trong tĩnh lặng vì tiếng còi xe cấp cứu mà bừng tỉnh. Chiếc xe lao thẳng tới bệnh viện gần nhất, các y tá bác sĩ nhanh chóng chạy ra, trực tiếp đẩy xe cứu thương vào phòng bệnh.

- Mau lên chúng ta cần thêm ôxy!

- Cô bé đổ máu khá nhiều, xuống kiểm tra kho máu xem dự trữ còn bao nhiêu mang hết lên!!

Tiếng nói lớn của bác sĩ làm cả sảnh bệnh viện náo loạn, bởi lẽ họ không dám chậm một bước để mất một sinh mạng.

Trong phòng bệnh, các thiết bị y hoạt động hết công suất, các bác sĩ, y tá liên tục làm việc.

Vội vã khẩn trương.

______________

Cơ thể của cô bé sau một đêm truyền máu và thở ôxy cũng phản ứng. Park Chaeyoung nháy nháy mắt nhưng không thể mở ra, mi mắt cô nặng như lăng trì. Cô khẽ nhíu mày, khứu giác bắt đầu hoạt động chậm chạp. Mùi thuốc xông thẳng vào khiến cô chưa kịp thích ứng, khó chịu mở mắt.

- A!

Chaeyoung hét lớn vì đầu cô chợt đau mạnh, cô giơ hai tay lên ôm đầu thì chợt bị một bàn tay khác giữ chặt.

-Chaeyoung cháu tỉnh rồi! Ơn chúa! Cháu không sao chứ? Có nhận ra cô chú không?

Chaeyoung nhìn hai người, khẽ mỉm cười rồi gật đầu.

- Cô Minah và chú Hong Byul ạ!

Minah thở phào nhẹ nhõm. Bỗng Chaeyoung đứng lên, đi loanh quanh như tìm thứ gì.

- Ba mẹ Chaeyoung không có nhà để tiếp cô chú rồi! Thật là, hai người lén lút đi du lịch mà giấu Chaeyoung!

Minah giật mình, bà bị thái độ của Chaeyoung dọa cho phát sợ.

- Chaeyoung cháu bao nhiêu tuổi?

- Dạ 5 tuổi

Bà té ngửa, cảm giác như sắp ngất. Lúc đó có một chàng trai chạy vào, nói lớn.

- Ba mẹ...!!

Minah nhìn bằng con mắt tuyệt vọng, nói run rẩy.

- Con đến muộn rồi Jungkook. Cô chú đã không còn....

Giống như hàng trăm tấn đá đè lên câu cuối, bà dường như muồn khóc nấc lên thành tiếng. Anh nhíu mày, tay khẽ run không dám tin vào sự thật.

Cả căn phòng đang chìm trong yên lặng, chợt bị tiếng nói của Chaeyoung làm cho bừng tỉnh.

- Anh Jungkook.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookrose