Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, gạt bỏ tất cả cảm xúc lạ trong lòng mình đối với cô, Jungkook thong thả bế Chaeyoung về phòng mình.

Anh không biết tại sao mình lại lo lắng cho cô nhiều như vậy, cũng càng không hiểu tại sao ngay lúc này anh lại có cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ và muốn giữ lấy cô trong tầm mắt mình như thế.

Mong rằng không ai nói với anh, đó là chiếm hữu.....

Đêm đó Chaeyoung giật mình mở mắt, liền thấy anh nằm bên cạnh đang chăm chú nhìn cô. Cô ngơ ngác, lúng túng kéo chăn cao hơn, chỉ để lộ đôi mắt nhìn anh.

- Anh Jungkook......Anh không ngủ sao?

Jungkook không trả lời, ánh mắt anh in đậm hình ảnh của người con gái đối diện. Anh không chủ ý, giơ tay lên vuốt cánh môi cô, nhẹ nhàng nói.

- Chúng ta ngủ chung nhé?

Giọng anh trầm ấm mà quyến rũ khiến Chaeyoung đang e dè cũng trở nên hoạt náo, lao vào lòng anh,cánh tay nhỏ bé vòng qua ôm cổ anh vui mừng gật đầu.

- Vâng! Ngủ một mình Chaeyoung sợ lắm! Sợ lắm!

Cơ thể anh dường như có dòng điện sượt qua, lồng ngực rung mạnh khi thân thể Chaeyoung chạm vào. Tất cả đường nét của cô như đang được vẽ trên cơ thể anh. Như một con thỏ nhỏ yếu ớt trước cơn mưa nặng hạt. Chaeyoung tìm tới anh như một điểm tựa yên bình...chỉ là, là day dứt không muốn buông tay.

Chìm trong vòng tay cô anh chợt thở dài một tiếng. Không biết đây là quyết định đúng cho anh hay đang hành hạ anh nữa. Cô càng nhỏ bé, yếu đuối thì anh càng ra sức bao bọc, che chở.

_______________________________________

Sáng hôm sau, dải nắng dài len qua rèm cửa chợt đánh thức Jungkook. Anh nhíu mày, điều khiển cơ mắt, khuôn mặt Chaeyoung liền xuất hiện ngay đối diện, Jungkook giơ tay kéo chăn lên vai cô. Chẳng biết hôm qua như thế nào mà anh lại ngủ quên mất. Nhưng cũng lâu rồi anh mới ngủ một giấc sâu như vậy.

Có thể là do mùi hương dịu dàng của cô khiến anh bị mê hoặc. Cũng có thể chỉ là ở bên cạnh cô anh mới an tâm ngủ say được. Anh vuốt chăn cho cô, tặc lưỡi ra vẻ tiếc nuối.

- Biết vậy đã làm sớm hơn.

Chaeyoung vốn nhạy cảm với những cử động nhỏ, thấy chăn hơi cao liền tỉnh giấc. Cô khó khăn để tỉnh hẳn, mò mẫm ngồi dậy, nhìn về phía anh rời đi. ANh đi đến cửa thì thấy cô tỉnh liền dừng lại.

- Ngủ ngon không?

Cô vừa dụi mắt vừa gật đầu, giọng ngái ngủ hỏi lại anh.

- Anh Jungkook đi đâu đấy?

- Anh xuống nhà.

Thấy anh như không ở cùng với mình nữa, cô xịu mặt buồn thiu bước xuống giường. Thấy rõ vẻ mặt buồn chán, anh nhướn mày.

- Sao thế?

Chaeyoung không trả lời ngay, tiến đến lại gần anh.

- Anh Jungkook lại đi làm ạ?

Ra là cô buồn vì nghĩ anh đi làm mà không ở nữa và để cô một mình nên mới như vậy. Jungkook cười khổ xoa đầu Chaeyoung.

- Hôm nay thì không.

- Vậy anh ở nhà ạ?

Chaeyoung nhanh chóng cười rạng rỡ, bỏ đi vẻ buồn ngủ vừa nãy. Nếu hôm nay anh đi làm thật, có lẽ phải lưỡng lự xem có nên ở lại với cô lâu hơn không. Jungkook gật đầu rồi dặn dò cô.

- Em chuẩn bị rồi xuống ăn đi nhé.

- Dạ.

Chaeyoung vui vẻ, xoay phắt người chạy vào nhà tắm. Cô sợ nếu thiếu một giây thì anh sẽ thay đổi mất. Chaeyoung nhanh chóng xuống phòng ăn ngay sau đó, Jungkook đang đọc báo thấy cô liền dừng lại, chỉ tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Thức ăn ra đến nơi, toàn món ngon bổ dưỡng, nhìn qua là muốn ăn ngay. Không cần đợi anh nhắc, Chaeyoung nhanh nhẹn cầm thìa ăn ngay. Ăn được một lúc anh như nhớ ra điều gì liền quay sang nói với cô.

- Em có muốn đi ra ngoài không?

- Đi chơi ạ?

Cô hồi hộp nhìn anh. Jungkook nhíu mày suy nghĩ, cũng có vẻ giống như đi chơi. Thôi thì cứ gật đầu cho qua vậy.

- Có! Chaeyoung muốn!

- Vậy ăn xong rồi chúng ta đi.

Lòng anh như có ai đó chọc cười. Cánh môi lại giống như được điều khiển, liên tục cong lên thành hình trăng khuyết quyến rũ, ánh mắt ấy từ bao giờ đã nhìn cô trở nên thâm trầm và dịu dàng. Chính là ở cạnh cô anh mới có biểu hiện như vậy.

Anh ân cần lau đồ ăn còn dính trên khóe môi cô, chợt bất ngờ vì sự mềm mại đó. Giống như một thứ thuốc mê lôi kéo khiến anh chỉ muốn chạm môi mình vào. Bị suy nghĩ thoáng qua ấy làm cho giật mình, anh vội buông tay.

Người giúp việc trong nhà từ đầu đến cuối bị anh làm cho choáng váng. Họ chưa bao giờ thấy biểu cảm của anh như vậy.

Chỉ khi có cô anh mới như vậy. Anh dịu dàng, ôn nhu cũng chỉ với một mình Chaeyoung. Tựa như người đàn ông đứng trước bước ngoặt của cuộc đời mình.

Bước ngoặt mang theo người con gái thuốc về anh.....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookrose