[LONGFIC] Same ... [#1], JeTi | PG-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#1 - Feeling.

Hủ màu vương vãi, một vài bức tranh trừu tượng khó hiểu nằm tứ tung trên mặt sàn lạnh giá. Ở góc phòng tranh Jessica vẫn đang lướt cọ đều đều trên trang giấy vẽ, lúc mạnh lúc nhẹ lúc thoăn thoắt như một người điên. Cây cọ tè ngòi Jessica lại thay cọ mới, mạnh bạo chấm hủ màu và tiếp tục vẽ. Sấm chớp giật sáng cả một vùng trời, bức tranh của chủ nhân nó chỉ đơn thuần là một màu đỏ cùng những nét màu chồng chéo. Chiếc cọ mới bị ném không thương tiếc về phía góc phòng, Jessica với bàn tay nhuốm màu đỏ của màu vò lấy mái tóc nâu vàng. 

Buông thõng hai tay và nằm vật xuống mặt sàn thở hổn hển, Jessica cảm tưởng như bản thân cô vừa chết đi sống lại. Cơn mưa ngày một nặng hạt, không khí đặc quánh trĩu nặng. Cơn lạnh từ mặt sàn truyền vào cơ thể nằm bất động trên sàn, Jessica nhắm mắt cố ru bản thân vào giấc ngủ bình yên. 

#

“Jessica…” 

“Tại sao cứ biến mất rồi xuất hiện như thế. Cậu muốn bóp nát cả thể xác và tâm hồn tôi luôn sao?” 

“Không, tớ-“

#

Tiffany cầm nhẹ chiếc bình sữa và làm trò cho đứa bé ngoan ngoãn uống chúng. Đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết tuyệt đẹp, đứa bé vỗ tay vào nhau như thể hoan hô một điều đẹp đẽ mà nó đang trông thấy. Một ít sữa chảy hai bên mép đứa bé, Tiffany nhẹ nhàng dùng chiếc khăn giấy ướt chậm chậm nhẹ vào đó. 

“Fa..ny..Fa…” 

Tiffany thích những khoảnh khắc như thế này. Gần đây Krystal đã biết bập bẹ nói rồi, thậm chí nó còn nhớ được cả tên cô nữa. 

“Junggie ngoan lắm. Cô bế con nhé.” 

Bế bổng con bé trong tay Tiffany không ngừng hôn vào tóc và má của nó. Cũng đã hai tháng cô nhận công việc bảo mẫu tại nhà cho Krystal. Ấn tượng đầu tiên của cô về Krystal là một đứa bé khá đáng yêu, ngoan ngoãn nhưng hơi phát triển chậm so với những đứa trẻ khác. Bằng chứng là cũng đã gần 3 tuổi mà Krystal vẫn chưa gọi được omma hay appa. Mỗi buổi sáng cô đều đến căn biệt thự trắng tinh khôi này chăm sóc Krystal, tuyệt nhiên cô vẫn chưa giáp mặt ba mẹ nó bao giờ. Mọi chuyện đều thông qua bị quản gia với mái tóc đã điểm hai màu trong nhà. 

“Fa..n..y..” 

“Cô sẽ đợi đến khi nào Junggie nói được Tiffany nhé. Tiffany.” Tiffany cụng nhẹ trán mình vào vầng trán cao cao của đứa bé trong tay. 

Tiffany lắc đầu chán nản trước cơn mưa cứ dai dẳng ngày một nặng hạt. Đã là 6h chiều hơn mà cô vẫn còn bị kẹt ở đây. Cho Krystal ăn và dỗ cho nó ngủ cô đã làm xong từ tận 6h. Trời ngày một tối màu, sự trống trải từ căn biệt thự bất giác khiến Tiffany rùng mình. Căn biệt thự rộng lớn hầu như quanh năm suốt tháng chỉ có vị quản gia và Krystal, hai tháng nay thì có thêm cô ngoài ra chẳng còn ai khác. Không một bức ảnh gia đình, không một khung ảnh Krystal chụp chung cùng người thân, Tiffany khá khó hiểu về gia đình này. 

Jessica lùi xe vào gara. Một khoảng thời gian khá lâu kể từ lần cuối cô có mặt ở căn biệt thự này. Mặc dù rất muốn hoàn thành cho xong bức vẽ để kịp thời hạn giao nhưng trời mưa lại khiến cô nhớ đến đứa em gái bé bỏng của mình và đó là lí do cô trở về đây trong cơn mưa tầm tã. Jessica ngán ngẩm thở dài, vẫn là một căn biệt thự vắng lặng và cô đơn đến nhói lòng. Đẩy mạnh cánh cửa chính Jessica thoáng giật mình khi trông thấy một cô gái đang ngủ trên sofa với tư thế ngồi. 

Cô gái với mái tóc hung đỏ, chiếc váy nhạt màu hồng cùng chiếc áo chermi tay lửng, giản dị nhưng hòa hợp và xinh đẹp đến lạ thường. 

“Thưa cô Jung, đó là bảo mẫu của cô Krystal.” Vị quản gia bất ngờ xuất hiện và giải thích cho Jessica. 

“Tệ đến mức chẳng thể chăm sóc Krys mà phải thuê bảo mẫu sao?” 

Vị quản gia khép nép cúi gằm mặt xuống đất, tuyệt nhiên không dám trả lời câu hỏi của Jessica. 

“Krys đâu?” 

“Cô Krystal vừa ngủ thưa cô Jung.” 

Cảm giác có người đang nói chuyện nên Tiffany lờ mờ mở đôi mắt buồn ngủ của mình ra. Cô trông thấy hai bóng người mờ mờ ảo ảo trước mặt, cố dụi mắt lần nữa Tiffany ngại ngùng bật dậy. 

“Tôi..tôi xin lỗi.” 

“Không sao đâu cô Tiffany.” 

Hai đôi mắt bất giác giao nhau, như muốn xuyên thấu cả tâm hồn nhau. Tiffany không biết nó là gì khi trong cô, máu hình như chảy nhanh hơn khiến con tin dồn dập hơn. Cảm giác đôi mắt thân quen đến kì lạ nhưng lại chẳng nhớ đã gặp ở đâu, thân quen lắm. 

#

Bầu không khí đến ngột ngạt trong xe làm Tiffany thấy khó thở vô cùng. Đáng lẽ cô nên từ chối quá giang xe cùng với Jessica hơn là đi cùng và kết quả là cô như muốn chết ngợp trong bầu không khí này. Cô gái bên cạnh vẫn đều đều nhấn ga và điều khiển vô-lăng trên con đường dẫn về nhà cô. 

“Jessica-shi…” 

“Tôi đưa cô về.” Jessca chẳng hiểu nổi bản thân cô đã và đang nghĩ gì khi thốt lên câu nói đấy. Đôi mắt cùng khuôn mặt thánh thiện của cô gái tóc hung đỏ phút chốc khiến Jessica như u mê và lạc vào không gian không lối thoát. Để rồi khi cả hai ngồi cùng một chiếc xe, lạc vào một chốn mang tên im lặng đến ngột ngạt cô vẫn chẳng hiểu nỗi tại sao mình lại làm như thế. Cô không quá lạnh lùng và việc bắt chuyện với một người lạ cũng chẳng mấy gì khó khăn nhưng sao với cô gái này Jessica chẳng thể thốt lên được câu nói nào. Cô đành chào thua và người lên tiếng trước là cô gái tóc hung đỏ. Giọng nói xôn xang cả cơ thể. 

“Tôi đi huốt nhà cô sao?” 

“Không phải. Tôi chĩ muốn nói gần đến nhà tôi.” 

Căn phòng Tiffany ở trọ nằm trong một con hẻm vắng. Cả khu phòng cho thuê hầu như hoàn toàn tập trung những người lao động chân tay như Tiffany. Trời mưa nên con hẻm có phần ẩm thấp và tối tăm hơn mọi ngày. 

“Đến nơi rồi. Cảm ơn Jessica-shi đã cho tôi quá giang.” Tiffany đóng sập cánh cửa xe rồi hạ người cúi đầu cảm ơn Jessica. 

“Không cần khách sáo đến thế. Dù gì cô cũng là bảo mẫu của em gái tôi.” Jessica gật đầu đáp trả, cô đang cố nhìn vào con hẻm vắng sau lưng Tiffany,trông nó không mấy an toàn. 

“Tôi vào đây. Chào cô, Jessica-shi.” 

Jessica lại như một kẻ ngốc trước đôi mắt khuyết lại đó. Đôi mắt vốn dĩ đã trong sáng và xinh đẹp khi cười lại toát lên vẻ hoàn mĩ hơn nữa. Nếu cô ấy là một tác phẩm nghệ thuật thì Jessica chắc chắn rằng những kẻ yêu thích nghệ thuật sẽ chẳng bao giờ có thể bỏ qua. Jessica là một họa sĩ và có thể cho rằng cô là một nghệ sĩ, dĩ nhiên cô sẽ chẳng thễ cưỡng lại một tác phẩm tuyệt vời đến như thế. 

Lần đầu tiên, Jessica hiểu được thế nào là trật nhịp và xốn xang cả cơ thể vì ai đó.

#

Tiffany không chắc cô đã từng gặp đôi mắt tựa như đôi mắt của Jessica nhưng cô chắc chắn rằng cô đã trông thấy nó, có thể trong một bức ảnh nào đó. Tiffany chắc chắn là vậy. Đó là lí do vì sao giờ đây thay vì thay đồ, dùng bữa tối và đi ngủ thì Tiffany lại nhọc công lục lọi những quyển album ảnh có trong phòng cô. Đôi mắt nâu cứ lởn vởn hiện trong tâm trí Tiffany mãi. 

Mọi thứ có vẻ diễn ra hơi nhanh, nhanh đến nỗi Tiffany chẳng thể kiểm soát được nhịp tim và ánh mắt của mình mỗi khi nhìn Jessica. Nó khó giải thích, nó cứ âm âm ỉ ỉ mãi trong lòng cô. Đôi mắt Jessica không giống như Krystal, nó sâu hun hút và có nhiều nỗi niềm chất chứa mà không ai có thể đoán được. 

Quyển album cuối cùng. Đó là quyển album của người mẹ quá cố của cô. Quyển album mà mẹ luôn xem đi xem lại trong những ngày cuối cùng nằm trên giường bệnh. Tiffany giơ tay lên rồi lại rụt tay xuống. Quyển album mà mẹ trân trọng nhất sao cô có thể tự tiện mà lấy ra coi như thế. Tiffany lắc nguầy nguậy đầu, cô đặt lại những quyển album đang nằm trên sàn vào bị trí cũ, tuyệt nhiên không đụng vào quyển album của mẹ nữa. 

Tiffany lên giường, chùm kín chăn. Khuôn mặt của Jessica là điều cuối cùng mà Tiffany nghĩ đến trước khi chìm vào giấc ngủ. 

#

Đêm nay Jessica sẽ không dùng cọ nữa thay vào đó cô dùng chiếc bút chì 4B với lớp vỏ màu xanh nhạt còn mới cáu cạnh. Jessica không quen dùng đồ chuốc bút chì, cô lấy chiếc lưỡi lam bén ngót bên cạnh và tỉ mẩn gọt nó. 

Jessica sẽ tạm gác việc vẽ trừu tượng lại. 

Cô sẽ vẽ một bức tranh bằng chì với khuôn mặt cô gái tóc đỏ là nhân vật chính…

# Cảm ơn các cậu vì đã ủng hộ. Tớ không nghĩ sẽ được comt cổ vũ thế này 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro