[LONGFIC] Same ... [#4], JeTi | PG-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#4 - Hide.

Tiffany không ghét mưa nhưng cơn mưa nặng hạt xế chiều lúc này làm cô khá khó chịu. Yeonie đã phải rời đi trước vì có khách hàng hẹn gặp. Bác quản gia hôm nay cũng xin nghỉ buổi sáng đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Một mình trong căn biệt thự này quả là một điều khó khăn với Tiffany. 

Đôi khi cô rất thích sự yên ắng và nghe tiếng mưa nhưng hôm nay thì không. Bầu trời xám xịt cùng những giọt mưa rơi xối xả, nghe bi ai quá. 

“Mưa to lắm, tớ sẽ giải quyết việc nhanh để đến với MiYoungie. Cấm không được về nhà đó. Yeonie nhớ MiYoungie.” – tin nhắn từ Yeonie. 

Chạm nhẹ vào màn hình điện thoại Tiffany lại cười như kẻ ngốc mất rồi. Đúng thật tình yêu có thể khiến con người thay đổi và có những ngốc nghếch thế này đây. Yeonie chun mũi và bĩu môi rất dễ thương nên Tiffany đã quyết chụp lén, cài màn hình để ngắm cho nguôi ngoai nỗi nhớ khi không thể bên nhau. 

Bỏ chiếc điện thoại vào túi quần, Tiffany bước lên cầu thang lên phòng Krystal. 

Cạch…cạch…cạch…

Cạch…cạch…cạch…

Khựng bước, bàn tay Tiffany vịn chặt tay cầu thang. 

Cạch…cạch…cạch…

Khẽ quay đầu về phía sau, căn phòng khách vẫn bình thường. Tiffany tiếp tục bước lên từng nấc cầu thang. 

Cạch…cạch…cạch…

Âm thanh ấy vẫn vang lên đều đặn, ngày một rõ hơn, hiện giờ Tiffany đã đến phòng Krystal. 

Dãy hành lang lớp sàn gỗ dưới cơn mưa bỗng dưng lạnh lẽo và u ám lạ thường. Chạm nhẹ vào tay nắm cửa phòng Krystal, dự định của cô là vào xem chừng nó một xíu rồi lại xuống nhà dưới. Nhưng sự u tối ở phía cuối hành lang như thôi thúc Tiffany hãy đến đó. 

Cạch…cạch…cạch… 

Quay phắt đầu về phía sau. Vẫn chẳng có gì. Cô vốn không phải là một kẻ nhát gan hay sỡ sệt những thứ ma quỷ, cau mài Tiffany bước đến phía cuối hành lang một cách chậm chạp. 

#

Cơn mưa lớn gây đổ cây và tắt đường là điều không tránh khỏi. Jessica bực dọc đấm mạnh vào vô-lăng. Vị khách nào đó gọi điện bảo cần gặp gấp và cô đã phải để MiYoungie của cô ở biệt thự một mình, rồi ngồi ở đây chờ đội cây xanh giải quyết vấn đề này. 

Cô rất muốn gọi cho MiYoungie để nghe được giọng nói trầm ngọt ngào ấy nhưng nghĩ đến MiYoungie sẽ không vui nên thôi. Cô ấy từng dặn cô rằng khi lái xe không được phép gọi điện thoại nếu không có chuyện gì gấp. 

Dựa đầu vào ghế Jessica chán nản quan sát đội cây xanh làm công việc của họ. Đáng lẽ giờ này cô đang ôm MiYoungie trong vòng tay và cả hai cùng chia sẻ cho nhau chút gì đấy ấm áp của đêm mưa lạnh giá. 

#

Một bàn tay chạm nhẹ vào vai Tiffany khi chỉ còn vài bước nữa cô đã đến nơi cần đến. 

“Cô Tiffany, tôi xin lỗi vì đã về trễ. Cô Krystal hình như đã thức giấc trong phòng.” Vị quản gia cười hiền. 

Tiffany gật đầu, nhìn góc hành lang lần nữa rồi quay trở về phòng Krystal. Cô đã bỏ qua cái thở dài nhẹ nhõm của vị quản gia già…

“Junggie thức rồi sao? Trời mưa ngủ ngon lắm phải không?” bỏ qua chuyện tiếng động khi nãy Tiffany đang bế Krystal trong tay và hôn liên tiếp vào má nó. 

“Fa…a..n…y…” 

“Tiffany. Nếu Junggie nói được cô sẽ hôn Junggie suốt cả ngày luôn nhé.” 

Chăm sóc Krystal, Tiffany có cảm tưởng như bản thân cô đang đóng vai trò là một bà mẹ trẻ vậy. Cô luôn khao khát có một gia đình nhỏ, những đứa con ngoan ngoãn bi bô gọi cô là mẹ. 

Khi bé mẹ và cô sống trong khó khăn nhưng không khi nào mẹ để cô chịu thiệt thòi cả. Từ que kem mới mới xuất hiện trên thị trường với giá bằng cả một ngày lương của mẹ, chiếc cặp với nhân vật hoạt hình, đôi giày, quần áo…mẹ đều cho cô đủ cả. 

“F…a…n…y…s..ữ..a…” 

Tiffany dùng tay bụm miệng mình trong ngỡ ngàng. Krystal nói được từ “sữa”, từ mà cô chưa từng dạy nó bao giờ. 

“Junggie nằm đây nhé, cô sẽ pha sữa cho con. Nhanh lắm.”

“Cô Tiffany cứ ở đây, tôi đã pha sẵn sữa vì nghĩ cô Krystal dậy sẽ đói.” 

Đón lấy chiếc bình sữa từ tay vị quản gia Tiffany mỉm cười rồi cảm ơn ông. 

“Lúc nãy hình như cô Tiffany muốn đến phía cuối hành lang?” 

“Vâng, cháu nghe có vài tiếng động nên tò mò.” 

“Nơi đấy là phòng tranh của ông chủ, chắc chuột bọ lại quấy phá thôi. Cô Tiffany đừng để tâm.” 

Gật đầu đồng ý Tiffany tiếp tục cho Krystal uống sữa. Có chút khó hiểu trong lời của vị quản gia nhưng cô lại thôi. Cô vốn dĩ không có tính tìm hiểu quá kĩ về chuyện của người khác. 

#

Đôi mắt Krystal tròn xoe nhìn Tiffany, hôm nay nó ngủ quá nhiều nên giờ đôi mắt nó cứ thao láo cả lên. 

Tiffany nảy ra một ý định. Cô nhẹ đặt Krystal xuống ghế sofa, còn cô thì ngồi xuống sàn và dùng hay tay vịn Krystal. 

“Junggie tập ngồi nhé. Nằm mãi không vui đâu.” 

Tiffany từ từ buông đôi tay mình ra. Và Krystal lại làm cô ngạc nhiên một lần nữa khi nó vẫn ngồi vững, thậm chí nó còn đang quơ quơ tay trước mặt cô. 

“MiYoungie…” 

Vẫn như thế, vòng tay ấm áp lại quấn quanh eo cô. Mùi hương cùng khuôn mặt ai đó khẽ tì lên vai cô và đặt vào mái tóc cô nụ hôn dài mang nhung nhớ…

“Tớ nhớ cậu.” 

Cả hai giọng nói tan vào nhau, nỗi nhớ lại được dịp gặp nhau… 

#

“Yeonie này, lúc nãy…” 

Jessica quay sang nhìn Tiffany tò mò, câu nói dang dở vẫn chưa được Tiffany hoàn thành. 

“Có gì sao?” 

Tiffany khẽ cắn môi. Âm thanh khi nãy cô nghe thật rất bất thường, nó hoàn toàn không phải tiếng động vật gây ra. Nhìn vào đôi mắt Jessica, Tiffany khẽ lắc đầu. 

Ánh mắt Yeonie vẫn sâu hun hút và mang nhiều nỗi niềm khó đoán…

“Lúc nãy Junggie đã ngồi được. Ngồi rất vững.” cố nở nụ cười bình thường nhất có thể Tiffany nói. 

“Chỉ vậy thôi mà cậu ngập ngừng vậy sao? Có chắc là chỉ vì Krystal ngồi được hay không?” 

“Tớ cố tình cho cậu tò mò đấy Yeonie ngốc…” 

“MiYoungie trẻ con.” 

###: Nhiều ngọt ngào quá các cậu sẽ mau chán lắm đúng không? Hi vọng vài chi tiết trong # này sẽ khiến các cậu phải có dấu chấm hỏi khi đọc 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro