LONGFIC] Same ... [#5], JeTi | PG-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#5 - Worry.

Cạch...cạch...cạch...

Cạch...cạch...cạch...

Cạch...cạch...cạch...

Tiffany khẽ mấp máy môi theo tiếng động ban chiều, kì lạ thay nó vẫn đang vây lấy tâm trí cô đến tận bây giờ. Có hơi điên khùng khi chỉ vừa ít phút trước cô đã vào phòng tắm và tạo ra tiếng động ấy với nhiều cách thức khác nhau. Nó chẳng mang lại kết quả gì và cô ngày càng bị nó ám ảnh.

1h sáng. Đôi mắt Tiffany vẫn thao láo nhìn lên trần phòng. Cô không tài nào nhắm mắt và tự thưởng cho mình một giấc ngủ. Đã nghĩ đến Yeonie để cố ru ngủ bản thân nhưng vẫn thế. 

Cô đã định nói với Yeonie tiếng động ấy nhưng lại thôi. Thấy vùng thâm dưới vùng mắt Yeonie cô cũng đủ hiểu rằng Yeonie đã phải vẽ tranh cật lực như thế nào. Muốn nhắc nhở Yeonie lắm, muốn bảo Yeonie phải ngủ sớm và giữ gìn sức khoẻ nhưng lại không làm được. Suy nghĩ Yeonie sẽ cảm thấy có lỗi khi để cô lo lắng cho cô ấy ngăn cản từng câu chữ của cô.

#

12h đêm. Điện thoại Jessica rung điên cuồng trên sàn gỗ. Cố phớt lờ hòng tập tung vào bức tranh rồi cuối cùng cô vẫn phải buông cọ, nhấn nút xanh nghe cuộc gọi.

Cô đến căn biệt thự vào 30 phút sau đó. Krystal bỗng dưng sốt cao, ra nhiều mồ hôi và vị quản gia không biết cần phải làm gì ngoài đắp khăn nóng cho nó. Jessica cắn môi, cô cũng đâu biết chăm sóc trẻ khi bị bệnh. Dĩ nhiên cô chẳng muốn phá tan giấc ngủ của MiYoungie vào lúc này, tốt nhất cô nên thử đảm nhận việc này.

"Gọi bác sĩ thường chăm sóc cho Krystal đến không được sao?" Jessica dùng khăn khô chậm chậm vào trán Krystal, còn tay kia cô đang cặp nhiệt kế cho Krysta;.

"Điện thoại toàn khu đã bị hỏng. Bác sĩ chỉ dùng điện thoại cố định." 

"Bác đến nhà ông ta gọi đi. Cháu sẽ trông Krystal."

"Vâng."

Vị quản gia vội vã khoác áo và lui xe ra khỏi gara. Jessica bất giác rùng mình. 

#

Ở căn biệt thự này một mình như một cơn ác mộng với Jessica. Tổn thương, đau đớn, sợ hãi, hoảng loạn là những gì cô còn nhớ vào đêm cuối cùng cô ở đây. Trắng tinh khôi, rộng rãi đến rợn cả người.

Jessica rời khỏi phòng và xuống phòng khách gạc tất cả các loại đèn trong căn biệt thự lên. Ra sau bếp cho mình và Krystal cốc nước rồi Jessica trở lên.

Cạch...cạch...cạch...

Cạch...cạch...cạch...

Jessica cũng như Tiffany. Cô không sợ ma quỷ và càng không tin vào nó. Cô bình thản bước lên cầu thang, bình thản lắng nghe tiếng động ấy. 

Im ắng. Jessica về thẳng phòng Krystal. Cô chẳng quan tâm đến căn biệt thự này...

#

Chiếc xe phóng nhanh trên con đường ẩm ướt vì cơn mưa lất phất vào buổi đêm. Tiffany nóng lòng nhìn ra cửa sổ, cầu mong cho cánh cửa căn biệt thự mau chóng hiện ra. 

"Có cô Jung ở với cô Krystal nên cô Tiffany đừng quá lo lắng." 

"Vâng."

Đáp lại lời vị quản gia cho phải phép chứ trong đầu Tiffany toàn suy nghĩ chuyện đâu đâu...

"Cô Tiffany này..." vị quản gia mắt vẫn hướng thẳng về con đường phía trước.

"Sao ạ?"

"Tôi hơi tò mò vì khuôn mặt cô khá giống người bạn cũ của tôi. Không biết mẹ cô Tiffany tên gì?" 

"Cháu không có mẹ." 

Tiffany cười nhẹ rồi tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ. 

#

Tiffany hớt hải chạy lên phòng Krystal từ gara. Bước chân cô khựng lại khi đã ở trước phòng, phía cuối hành lang vẫn u ám, không khí lạnh hoà cùng bụi khiến nó một ghê sợ hơn khi nhìn trực diện như thế này. 

Cạch...

Cạch...

Cạch...

Lần này không còn là ba hồi nữa. Mỗi hồi cách nhau một khoảng nhất định. Tiffany nhún vai, Krystal quan trọng hơn mấy con chuột nhắc ở đấy.

"Sao không gọi cho tớ?" Tiffany đứng sau lưng Jessica, cô vòng tay ôm lấy cổ cô ấy.

"MiYoungie của tớ mệt mỏi cả ngày nay rồi. Nếu như cứ hở một tí lại gọi cậu chắc tớ sẽ chẳng biết làm gì mất." 

Tiffany buông vòng tay khỏi cổ Jessica, cô nhìn Krystal nằm trong nôi với chiếc khăn trên trán. Yeonie của cô cũng biết chăm sóc người bệnh nữa, giỏi thật.

"Sáng mai bác sĩ sẽ đến. Junggie đã hạ sốt nhưng tớ sợ nó sẽ sốt lại." 

"Tớ sẽ canh Krystal. Cậu nên ngủ một ít." Jessica mỉm cười chỉ vào chiếc giường trong phòng.

"Không. Tớ nghĩ lại rồi chúng ta cùng canh Junggie."

#

Tiffany nằm gọn trong vòng tay Jessica trên chiếc giường ấm áp. Khẽ xoay mặt đối diện Jessica cô vô thức mỉm cười và chạm nhẹ gò má hơi gầy của cô ấy. 

Jessica kề môi vào sát tai Tiffany, thì thầm điều gì ấy. Tiffany nhìn Jessica khó hiểu, cô ấy thì thầm bé đến nỗi cô chẳng nghe được gì cả.

"..."

"Tớ không nghe được Yeonie." Tiffany chun mũi lắc đầu.

"Saranghae." 

"..."

"Yeonie yêu MiYoungie."

"Cậu biết tớ yêu Yeonie mà đúng không?"

Jessica gật đầu. Cô đặt lên trán Tiffany một nụ hôn sâu, rồi trượt đến đôi mắt cười rạng ngời và dừng lại ở chóp mũi đáng yêu. 

Tiffany biết Yeonie rất trân trọng cô. Mỗi nụ hôn của Yeonie nhẹ nhàng, nâng niu và chất chứa rất nhiều yêu thương.

Có thể Yeonie không thể đưa cô đi hẹn hò như những cặp tình nhân bình thường vào cuối tuần vào dịp lễ nào đấy. Và nó cũng chẳng cần thiết với cô. 

Cô chỉ cần Yeonie bên cô mãi như thế này...

#

"MiYoungie này, căn biệt thự này là hàng chuỗi những điều quái lạ mà tớ cũng chẳng biết rõ. Vì thế nếu có nghe gì thì cậu cứ nhắm mắt cho qua nhé." Jessica thì thầm vào tai Tiffany bên dưới lớp chăn dày, cứ như cô sợ sẽ có ai khác nghe thấy nó vậy.

"Tớ hiểu và tớ sẽ nghe lời cậu." 

"Cuối tuần này tớ sẽ đưa Krystal về nhà của tớ. Cậu chỉ cần đến đấy và chăm sóc Krystal. Căn biệt thự này tớ sẽ đăng bảng bán nó đi."

"Còn bác quản gia?"

"Tớ không muốn một ai khác trong căn nhà tớ ngoài cậu và Krystal."

Tiffany biết đó chỉ là lí do thứ hai của Yeonie. Nhìn vào mắt Yeonie cô thấy rõ được lí do thứ nhất và đó cũng chính là nỗi lo lắng lớn nhất của cô lúc này.

Đã là thứ sáu. Thứ bảy rồi đến chủ nhật. Hai ngày nữa...

###: các cậu có phần hơi ớn vì chi tiết "cạch...cạch...cạch" nhỉ? Cũng không có gì ghê gớm lắm đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro