[LONGFIC] Same ... [#6], JeTi | PG-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#6 - Untitled

Tiffany xoa nhẹ vào những nếp nhăn trên trán Yeonie. Cô tự hỏi là do Yeonie đã suy nghĩ quá nhiều đến căng thẳng hay Yeonie đang gặp cơn ác mộng nào đấy. Tiffany đặt lên trán Yeonie nụ hôn nhẹ khi cơ mặt Yeonie đã dãn ra, cô kéo chăn lên cao đến cổ Yeonie và bước xuống giường.

Tiffany bế Krystal ra khỏi nôi, áp trán mình lên trán Krystal hòng kiểm tra thân nhiệt của nó. Vẫn còn âm ấm. Cô lấy chiếc gối màu xanh nhạt trong nôi và nhẹ nhàng đặt Krystal xuống cạnh Yeonie.

Rời khỏi phòng với chiếc thau nhỏ trong tay, Tiffany xuống bếp lấy một ít nước nóng cho Krystal. Hành lang vẫn tối om và u ám đến lạnh người, mặc dù phòng Krystal cạnh cầu thang nhưng Tiffany vẫn cố nán ánh mắt về phía cuối của hành lang. Im ắng quá đôi khi còn đáng sợ hơn có tiếng động. Tiffany thầm nghĩ và đóng cửa phòng lại.

Cạch...cạch...cạch...

Cạch...

Cạch...

Cạch...

Tiffany nhìn chằm chằm vào góc tối, tay cô vẫn còn nắm hờ trên khoá cửa. Tò mò quá cũng không tốt huống hồ gì cô đã hứa với Yeonie rằng phớt lờ những điều kì lạ trong căn biệt thự này. Cô là người trọng lời hứa, nhất là khi nó là lời hứa với Yeonie.

#

"Bác vẫn chưa ngủ sao ạ?" giọng điệu của Tiffany có phần ngạc nhiên. 

"Vẫn chưa, cô Tiffany cần gì tôi lấy." vị quản gia nhìn vào chiếc thau trong tay Tiffany khẽ hỏi.

"Cháu cần một ít nước nóng cho Junggie. Bác cứ ngồi đây đi, cháu tự làm được mà." Tiffany mỉm cười rồi đến bên bếp đun một ít nước nóng trước khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện vị quản gia trong lúc chờ nó sôi.

"Cô Tiffany cũng nên ngù sớm để có sức mà chăm cô Krystal. Tôi sẽ trông chừng cô Krystal phụ cô." 

"À không, bác mới là người cần ngủ sớm."

Tiffany lắc đầu và cười nhẹ. Sau câu nói ấy cả gian bếp chìm vào im lặng. Có chăng chỉ nghe được tiếng liu riu của ngọn lửa trên bếp hay tiếng mưa rơi lộp độp qua cánh cửa sổ. 

"Cô Jung là một đứa trẻ đáng thương, tôi thật sự hạnh phúc khi cô Tiffany đã xoa dịu phần nào cho cô Jung." sau một khoảng lặng, người phá vỡ nó là vị quản gia với tông giọng khá trầm.

Tiffany gật đầu, cô quyết định không nói cũng không hỏi gì ngay lúc này. Về quá khứ hay tuổi thơ của Yeonie dĩ nhiên cô cũng muốn biết nhưng đôi lúc cô cho rằng nó cũng không cần thiết. Cô thấy được những phiền muộn, sự che giấu hay đôi khi là tổn thương trong đôi mắt Yeonie; cứ để nó bị chôn vùi sâu thật sâu và cô tin rằng bản thân có thể mang lại chút niềm vui, sự ấm áp vào đôi mắt ấy. Cô có thể hiểu được phần nào về tuổi thơ của Yeonie qua Krystal bây giờ. "Đáng thương" và "xoa dịu" đang lặp đi lặp lại trong đầu cô.

"Nước sôi rồi thì phải." vị quản gia đứng lên và đến bếp tắt lửa, sẵn tiện đổ nước vào chiếc thau cho Tiffany.

"Để cháu-"

"Oaoaoaoaoaoaoa..."

"Cô Tiffany nên lên với cô Krystal."

Tiffany bước vội lên cầu thang. Mỗi khi nghe Krystal khóc tiếng dài trong lòng cô lại nóng hừng hực không yên, chỉ mong mau đến và bế nó trong vòng tay để dỗ dành. Đẩy mạnh cánh cửa phòng Tiffany bước như chạy về phía giường, cô bế Krystal lên ngay lập tức.

"Junggie ngoan nào. Cô xin lỗi đã để Junggie một mình, xin lỗi, xin lỗi..."

Dỗ dành Krystal bằng chất giọng khàn ấm có phần yêu chiều của mình còn đôi mắt cô đang ngắm nghía Yeonie. Yeonie ngủ rất ngon mặc cho tiếng khóc của Krystal vang bên tai. 

"S...ữa...đói..." Krystal mút tay chùn chụt trên vai Tiffany.

"Junggie không được mút tay, bẩn lắm. Chúng ta cùng đi pha sữa ha." khẽ gỡ ngón tay Krystal ra khỏi miệng Tiffany nhẹ nhàng bế nó rời khỏi phòng.

"Yeonie ngủ rất ngon, Junggie đâu muốn phá giấc ngủ Yeonie phải không?" 

Tiffany hài lòng trước cái miệng toe toét cười của Krystal. Khóc đó rồi cười và làm nũng, đúng là trẻ con thật mà.

#

Jessica vò vò mái tóc nâu vàng của mình, bình thường trạc giờ này cô luôn tỉnh giấc và tiếp tục hoàn thành công việc vẽ tranh. 3h20, không ngoài suy đoán của cô mà. Bấy giờ Jessica mới để ý thấy rằng chiếc nôi bên cạnh trống trơn và MiYoungie cũng không thấy đâu. Nhăn mặt Jessica bước xuống giường đi ra ngoài.

Cạch...cạch...cạch...

Cái quái gì vậy?!

Jessica lẩm bẩm trong miệng mắt thì nhìn về phía cuối hành lang. Lại như thế rồi, chuỗi hình ảnh của ngày đó vẫn ào ạt lùa về trong tâm trí cô. Hành lang tối om như mực nhưng hình ảnh ngày hôm đó lại rõ như ban ngày. Đánh vào trán một cái thật mạnh Jessica bước gấp gáp xuống cầu thang.

"Yeonie...Cậu thức rồi sao?" 

"Sao trán lại ra nhiều mồ hôi thế này?! Cậu có thấy không khoẻ không?"

Tiffany sốt sắng nhìn Jessica và đặt trán mình lên trán cô ấy. Trả lời Tiffany bằng cái lắc đầu sau đấy Jessica vòng tay qua eo Tiffany và kéo Tiffany vào chiếc ôm thật chặt. Nhắm nhẹ mắt, Jessica tì cằm lên vai và mặt thì dụi vào cổ cô gái nhỏ hơn.

"Tớ chỉ nhớ và muốn ôm MiYoungie của tớ thôi."

"Bây giờ đã đỡ nhớ chưa?" 

"Chưa. Vẫn nhớ dù đang ôm cậu. Tớ bị nghiện MiYoungie mất rồi."

"Cai nghiện đi Yeonie ngốc."

"Không muốn, tớ muốn nghiện MiYoungie suốt đời luôn. Và tớ chắc chắn không có thuốc hay phương pháp nào cai nó cả."

Tiffany rúc rích cười. Cái giọng ngang phè phè còn chút ngái ngủ của Yeonie nghe rất vui tai và đáng yêu. Thế nào nhỉ, từng câu chữ của Yeonie sao cứ làm tâm trí cô lâng lâng và cười như kẻ ngốc, đó là chưa kể cô còn lún sâu hơn vào tình yêu với Yeonie.

Tình yêu đến như cơn lốc, không qua tìm hiểu nhưng nó vẫn nồng nàn mãnh liệt và mang rất nhiều niềm tin. Ở Yeonie luôn mang đến sự tin tưởng, yêu thương và chân thành một cách tuyệt đối cho cô. Cảm giác như Yeonie là mảnh ghép cuối cùng mà cuộc sống đã ban tặng cho cô vậy.

#

Như thói quen, Tiffany tung chăn và tỉnh giấc vào đúng 6h sáng. Có một chút khó khăn cho cô trước việc rời khỏi giường trước vòng tay đang siết chặt quanh eo cô. Tiffany tự hỏi rằng Yeonie của cô có ngủ thật hay không mà mỗi khi cô gỡ tay ra thì ngay tắp lự nó lại siết chặt hơn. 

"Cậu dậy rồi phải không? Đừng có trẻ con nữa, buông ra cho tớ làm vệ sinh." cô đánh nhẹ vào gò má của Yeonie.

"Làm gì cho tớ buông cậu ra đi MiYoungie..." 

Tiffany nhún vai và véo mạnh vào má Yeonie một cái thật đau. Nhân lúc Yeonie xuýt xoa gò má cô nhảy phóc xuống giường và đi thẳng vào phòng tắm.

"MiYoungie chơi xấu quá. Phải phạt mới được."

#

Tiffany bế Krystal trong tay còn Jessica thì ngồi thổi cháo cho Krystal gần đấy. Khi nãy cô đã vùng vằng mãi với MiYoungie và kết quả là MiYoungie đành giương cờ trắng chịu thua việc đánh răng cho cô. Ở bên MiYoungie cô như thay đổi thành người khác - trẻ con và hay nũng nịu. 

"Cháo bớt nóng rồi nè MiYoungie." 

"Cậu cho Junggie ăn đi." 

Tiffany ngồi xuống cạnh Jessica và đặt Krystal ngồi giữa họ. Jessica nhìn chén cháo rồi nhìn Tiffany đến Krystal, cô gật đầu và bắt đầu múc một ít cháo vào thìa. 

"Dù cháo bớt nóng nhưng cậu nhớ phải thổi sơ nó trước. Cẩn thận hơn thì nếm thử." 

Jessica làm theo lời Tiffany, cô thổi và nếm thử một ít rồi mới đút cho Krystal. Krystal ăn rất dễ và còn ngoan nữa, nó vỗ vỗ hai tay vào nhau và nuốt cháo rất nhanh.

"Xin lỗi đã đến muộn, Tiffany. Đội cây xanh vẫn đang dọn đường và có hơi khó khăn trong việc di chuyển." bác sĩ Kim - bác sĩ chăm sóc cho Krystal vừa lấy lại nhịp thở vừa nói.

"Cậu không cần phải gấp thế đâu. Junggie đã bớt sốt từ sáng và tớ có nhờ bác quản gia báo với cậu mà." Tiffany rót một ít nước vào cốc và đưa cho bác sĩ Kim.

"Tớ có thấy nhưng chắc tính chất nghề nghiệp rồi. Errr, đây là...?!" bác sĩ Kim cười hiền rồi đảo mắt về phía Jessica.

"Tôi là Jessica Jung." Jessica nhìn bác sĩ Kim rồi lại tiếp tục việc đút cháo cho Krystal.

"Còn tôi là Kim TaeYeon."

"Krystal cần được kiểm tra." 

TaeYeon nhanh chóng làm việc của mình một cách chuyên nghiệp. Thân nhiệt hơi ấm của Krystal cho cô biết rằng cơn sốt vẫn chưa dứt hẳn. Cô khá vui khi được biết rằng Krystal đã ngồi được, nói thêm một ít từ mới và có phần dễ chịu hơn khi tiếp xúc với người lạ.

"Chỉ cần uống một ít thuốc và giữ ấm thôi, không nghiêm trọng lắm đâu. Với thời tiết lúc này bọn trẻ dễ sốt lắm." TaeYeon quay sang nói với Tiffany, người đang ngồi chờ kết quả.

"Tớ sẽ chú ý."

"Cả cậu cũng vậy. Cậu có vẻ ốm đi so với 6 ngày trước. Muốn chăm sóc cho Krystal cậu cần nên giữ sức khoẻ cho bản thân mình trước đấy Fany."

"Lạ nhỉ, tớ vẫn ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ sao lại sụt kí được?!" Tiffany nhăn mặt nhìn hai cánh tay của cô.

"Cậu thì làm sao thấy được bản thân mình ốm hả? Đây là thuốc của Krystal và thuốc bổ cho cậu. Tớ về đây, hôm nay tớ có vài cuộc hẹn khám bệnh nữa." TaeYeon đưa cho Tiffany đơn thuốc mà cô đã kê trong lúc Tiffany xem xét cánh tay cô ấy.

"Chào cậu Tiffany, chào cô Jessica."

Jessica nheo mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của TaeYeon ra khỏi cổng. Một chút khó chịu đang xuất hiện trong lòng cô. Ánh mắt và cách nói chuyện của TaeYeon với MiYoungie không bình thường. Kéo MiYoungie về phía mình cô đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô ấy. 

"Tớ phải đến văn phòng luật sư trao đổi một vài điều. Cấm không được bỏ bữa nghe chưa." chạm nhẹ vào mũi MiYoungie, cô nhắc nhở cô ấy.

"Cậu về sớm nhé. Tớ hứa sẽ không bỏ bữa nên cậu an tâm đi nhé."

#

Với vẻ mặt đăm chiêu Jessica chạy xe đến văn phòng luật sư Choi - văn phòng của người bạn thân của cô. Có thể nó hơi khó khăn nhưng bằng mọi cách cô phải bán được căn biệt thự này. 

###: #6 này tớ đã viết tận 4 bản khác nhau và chọn bản này nên ngâm lâu một tí  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro