Chap 14: Mỗi khi cô ấy giận em lại cảm thấy khó chịu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sasuke đang ngồi ủ rũ cùng cậu con trai tóc vàng đang ăn ramen ngon lành trong Ichiraku.

- Cậu không định ăn sao, Sasuke?

- Hn.

- Sasuke.

- ....

- SASUKE!!!!!!!!

- Cậu có hiểu được bọn con gái không? Cuối cùng Sasuke cũng lên tiếng trả lời cậu trai tóc vàng.

- Đương nhiên là không rồi.

"Tại sao mình lại kết bạn với tên ngốc này?"

- Nhưng tớ có thể đưa cậu đến tìm Shikamaru. Tớ nghĩ là cậu ấy biết, ít nhất là hơn tớ.

- Xem ra cậu cũng không ngu như tớ tưởng.

- Sasuke-teme!!!!

- Hn. Để tớ trả tiền ramen cho cậu.

Hai cậu trai trẻ đang trên đường dẫn nhau đi tầm sư học đạo tán gái.

- Cậu có chắc là tên Shikamaru đấy biết không? Sasuke bước đi lòng đầy nghi hoặc.

- Tớ nghĩ là có, cậu ấy đang hẹn hò với bà chị làng cát mà.

- Ờ, chắc là cũng biết, nhìn bà chị đó cũng chẳng kém cô ta là bao. Sasuke cười khẩy.

- Vậy sao bọn cậu còn hẹn hò?

- Đồ trẻ con! Cậu chả biết gì ngoài Ichiraku sao? Sẽ có một ngày một cô gái đến làm cậu điên đảo tới nỗi nếu cô ta ra đi cậu sẽ chẳng thèm ăn ramen nữa.

- Nguy hiểm tới vậy sao?

- Đúng thế đấy, dobe!

Mải truyền kinh nghiệm yêu đương cho Naruto khiến cửa nhà Shikamaru hiện ra từ lúc nào.

- Hai đứa vào ăn cơm cùng bác và Shikamaru nhé!

- Ăn cơm? Cháu thích được ăn cơm như vậy lắm, chỉ khi nào Kakashi-sensei rảnh đội bọn cháu mới được ăn như thế.

Sasuke gườm Naruto nói nhỏ.

- Dobe, cậu tới đây để hỏi Shikamaru hay để ăn cơm?

- Đừng ngại mà Sasuke. Bác nấu nhiều cơm lắm, tại Chouji hay tới chơi đột xuất.

Naruto tảng lờ Sasuke cứ thế bước vào, Sasuke thấy vậy lập tức vào theo ngồi xuống bàn ăn như chủ nhà. Shikamaru nháy mắt với Naruto nói khẽ "Cái thằng, đã muốn lại còn ngượng".

- Shikamaru, đừng trêu bạn.

- Hahahaha...

"Thằng ranh Shikamaru, hôm nay không vướng hỏi mày thì mày biết tay"

.

.

.

- Hai đứa lên phòng chơi với Shikamaru để bác dọn dẹp cho.

- Cảm ơn bác. Naruto sung sướng cười hì hì.

Cả ba cùng nhau bước lên cầu thang về hướng phòng Shikamaru.

- Thế hai cậu có chuyện gì, không dưng tự nhiên lại tới đây đâu, đúng không?

- Sasuke muốn hỏi cậu mấy vấn đề về con gái.

- Con gái? Chơi thân với mụ Ino tưởng sau này thoát được ai ngờ lại dính phải bà Temari, giờ cậu còn định hỏi tôi về Sakura nữa. Tìm người cũng hay đó, tớ còn đang chẳng giải quyết được chuyện của tớ đây, bọn con gái đúng là chúa phiền phức.

- Đúng thế, thay đổi như chong chóng, không sao mà theo kịp. Sasuke đồng ý cái rụp.

- Vậy vấn đề của cậu là gì, Sasuke?

Mẹ Shikamaru khẽ mỉm cười khi nghe thấy câu truyện của ba chàng trai trẻ "bọn trẻ lớn nhanh quá".

Shikamaru tiễn Sasuke và Naruto ra cửa.

- Chúng cháu về đây ạ.

- Cảm ơn mấy đứa đã tới chơi với Shikamaru nhé!

- Xì, chúng nó tới phiền thì đúng hơn mẹ ạ.

- Cái thằng chết tiệt này. Sasuke nổi đóa muốn quay lại đập cho Shikamaru một trận.

- Bình tĩnh đi, Sasuke. Naruto giữ Sasuke trong tình trạng cậu ta đang bốc hỏa.

Mẹ Shikamaru cười tươi.

- Thằng bé nhà bác nó bị mắc bệnh xấu hổ.

Naruto gác hai tay ra sau gáy ngẩng đầu lên bầu trời.

- Này, Sasuke.

- Hn. Sasuke vẫn trầm ngâm suy tư.

- Rất vui đúng không?

- Ý cậu là chuyện gì?

- Ăn cơm như thế ấy.

- Hn.

- Cậu nghĩ sao nếu tụi mình chuyển tới chỗ của sensei?

- Ông ta không đời nào cho phép đâu.

- Vậy là cậu cũng muốn tới đó?

- Ai nói với cậu thế. Về nhà ngủ đi. Sasuke trối đây đẩy.

- Thái độ của cậu cũng xoay như chong chóng đó Sasuke.

- Shikamaru cũng chẳng giúp được gì cho tớ. Sasuke thở dài. Nhưng ít ra cũng thấy thoải mái hơn khi biết mình không phải là người duy nhất đau đầu vì con gái.

- Rắc rối, tớ về nhà đây, tớ hứa với Sakura-chan ngày mai đi xem cậu ấy biểu diễn rồi.

.

.

.

- Hokage-sama, may quá ngài vẫn ở đây. Tôi vừa qua nhà riêng tìm ngài.

Đương nhiên là ngài Hokage đáng kính vẫn ở văn phòng vào giờ này rồi, nhìn qua thì có vẻ như ngài yêu công việc nhưng thực ra cả ngày ngài ngồi đọc sách cho tới khi gần hết giờ làm ngài mới phát hiện ra rằng còn một đống giấy tờ cần ngài giải quyết, vậy nên ngày nào cũng vậy khoảng 9h tối ngài mới bắt đầu về nhà, hôm nay công việc đã được giải quyết xong từ sớm nhưng ngài vẫn ung dung đọc Icha Icha ở văn phòng mình.

- À, cậu là trợ lí của Tsunade-sama ở bệnh viện đúng không? Ngài ấy gặp cần gặp ta có việc gì à?

Sau khi Kakashi nhận chức đệ lục, Tsunade lui về làm quản lí của bệnh viện Konoha, ai cũng cảm thấy đó là một quyết định đúng đắn.

- Tsunade-sama mời ngài sáng mai tới bệnh viện dự lễ kỉ niệm ngày thành lập.

- À, phải rồi, ta quên mất, còn có cả cuộc thi gì đó đúng không?

- Đúng rồi thưa ngài.

- Ta ở lại đây muộn thế này cũng là vì cuộc thi đó đây.

- Ý ngài là sao? Tôi không hiểu?

- À, nếu ta về nhà sớm hơn ngày thường thì có người lại phải tới hai chỗ để tìm ta, chắc cũng sắp đến rồi đó. Kakashi nở một nụ cười bí hiểm. Cậu đặt thiệp mời lên bàn cho ta rồi về nhà nghỉ sớm đi.

- Vâng, thưa ngài.

Cậu trai tóc đen ở bên ngoài cửa nghe được toàn bộ câu truyện của ông thầy mình với anh trợ lí ở bệnh viện kia liến nghiến răng nghĩ thầm "Ông ta biết mình đang rắc rối mà vẫn cứ tỉnh bơ như không sau khi thấy mình làm đổ cái giá sách đó".

- Em không tới đây thì thầy không định giúp em sao? Sasuke khoanh tay chống lưng vào khung cửa.

- Ta đâu biết em có cần ta giúp hay không. Kakashi không rời mắt khỏi cuốn sách, vẫn giọng nói bình thản thường thấy.

- Em khó chịu lắm. Em không biết tại sao mỗi khi cô ấy giận em lại thấy khó chịu như vậy.

- Uhm...

- Mặc dù em chẳng muốn làm lành trước.

- Uhm...

- Nhưng em không chịu được sự im lặng của cả hai.

- Uhm...

- Em không cố ý làm đổ mực lên váy cô ấy.

- Uhm...

- Nhưng thực sự thì em ko muốn cô ấy và tên Akashi kia.

- Ashitaka.

- Sao cũng được, em không quan tâm tên của anh ta.

- Uhm...

- Thầy có nghe em nói không? Sasuke nhăn trán.

- Uhm...

- KAKASHI!!!!!!!!!

......

Kakashi vừa đi vừa đọc sách bằng ánh đèn đường. Chẳng biết từ bao giờ ngài Hokage của Konoha lại bị biến thành ông tơ bà nguyệt, ngài thầm mong Naruto biết yêu muộn hơn một chút mà không biết thì càng tốt. Kakashi đưa tay lên bấm chuông cửa nhà cô học trò duy nhất của mình.

- Sensei?

- Nhanh thôi, thầy không vào nhà đâu. Em qua chỗ Sasuke đưa cho nó cái này hộ thầy, thầy có việc phải đi gấp, phiền em nhé.

- Cái gì đây hả thầy?

- Danh sách tân binh Anbu đợt hai.

- Sao thầy không nhờ Naruto?

- Nhà thầy gần nhà em hơn mà, phải không? Đây là nhiệm vụ, không phải nhờ vả, yêu cầu phải thực hiện ngay, thầy đi đây.

Sakura chưa kịp từ chối thì ông thầy đã biến mất.

Inner Sakura "Shannaroo"

- Lạnh thế này mà ông ấy bắt mình phải ra ngoài vào giờ này. Mình sẽ không tha cho ông ấy đâu. Mà sao nhà tên con trai chết tiệt kia lại xa thế.

Ngày thường cũng quãng đường y như vậy nhưng đâu thấy ai kêu gì.

- Tác giả thì ngồi yên mà viết đi, shannaroo hỏng lap bây giờ.

.

.

.

Cô kunoichi tóc hồng bấm chuông cửa lần thứ hai nhưng không thấy động tĩnh gì.

Inner Sakura "Phiền chết đi được, mình tự vào vậy, đây là do anh không có nhà nha, không phải tôi đột nhập trái phép đâu"

Sakura bấm mã số cửa một cách thành thục, trong nhà tối om.

- Điều mình ghét nhất ở cái nhà này không phải là chủ nhân của nó mà là nó không có công tắc đèn ở ngay cửa ra vào, lúc nào cũng phải mò mẫm.

Một bóng đen bất ngờ xuất hiện sau lưng cô vòng tay ôm eo cô, kéo sát cô vào người, cúi đầu xuống nói vào tai cô nhẹ nhàng

- Em quên mất là anh có thể nhìn trong bóng tối à?

Cô không hề biết rằng Sasuke đứng ở sau cánh cửa ngay khi cô bước vào nhà. Anh vừa mới tắm xong cơ thể vẫn còn ướt và anh nude. Đứng sát nhau trong hoàn cảnh như vậy chẳng có lí gì để cô không nhận thấy những phản ứng sinh lí từ cơ thể anh, cô đỏ mặt.

- Em....tới....vì sensei nhờ thôi. Cô lắp bắp.

- Hn, Sensei đâu bảo em ngại ngùng.

Inner Sakura "Shannaroo, trai đẹp mà như vậy thì ai chẳng bối rối"

Sasuke nhấc bổng cô lên bằng hai tay, từ từ bước về phía phòng ngủ. Sakura ngoan như một chú mèo con nằm gọn trong tay Sasuke không một chút kháng cự. Sasuke nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

- Sasuke-kun, mắt anh?

Lâu lắm rồi Sakura mới thấy anh để lộ con mắt rinnegan huyền thoại.

- Hn, tiết kiệm điện chút thôi, em cứ nhắm mắt vào rồi hưởng thụ, không cần suy nghĩ gì cả đâu.

- Vâ...vâng!

Sasuke vuốt nhẹ mái tóc cô gái của mình để lộ ra vầng trán, anh khẽ hôn lên nó.

- Ước gì lúc nào em cũng dễ bảo như thế này. Sasuke cười ranh mãnh kéo khóa áo khoác ngoài của Sakura.

Tay anh trượt trên cơ thể cô khéo léo gỡ bỏ từng lớp quần áo đang cản trở hai cơ thể nóng bỏng muốn quấn chặt vào nhau. Cô nhắm mắt tận hưởng nụ hôn đầy mê hoặc, cơ thể cô nóng bừng, chân cô bấu chặt lấy hông anh vòng tay lên cổ anh kéo cơ thể mình ngồi dậy.

- Em thật là tinh ranh.

- Do anh đào tạo cả thôi.

Cô đẩy nhẹ vào ngực Sasuke, tay anh chống ra sau người hơi ngả xuống giường, cô quỳ xuống, hai tay ôm lấy gáy anh bắt đầu hôn mãnh liệt. Sasuke không chịu lép vế tay anh di chuyển tới những điểm nhạy cảm một cách thuần thục khiến nụ hôn của cô có đôi lúc bị dừng lại hoặc cô chuyển từ hôn sang cắn vào môi anh.

- Em có thể giảm bớt bạo lực những lúc như thế này không, Sakura?

- A...làm..s...sao để giảm được?

Sakura giữ nhịp độ cuộc chiến một cách bình tĩnh.

- Em...học...được ở đâu vậy...Sakura?

- Anh chỉ cần nhắm mặt lại tận hưởng thôi.

- Hn.

Sasuke nhếch môi cười kéo Sakura về phía mình một cách dứt khoát.

- A...Sakura thở gấp.

- Anh không để em làm hết mấy việc hay ho này đâu.

Cô bị anh đè xuống giường bắt đầu điều khiển cuộc chơi theo ý mình.

- Đừng giật tóc anh.

Đáng tiếc là cô không thể nhìn thấy gương mặt đầy tự mãn của anh lúc này.

- Cũng đừng làm anh gẫy xương nữa.

- Em...sẽ...cố!

- Hn.

Sakura hét lên đưa tay đấm vào một góc tường phòng Sasuke. Sasuke thở dốc hưởng thụ giây phút cuối chưa được bao lâu thì lập tức khuôn mặt méo xệch.

- Em đánh anh em có thể chữa lành, em có chữa được nhà cho anh không?

- Em xin lỗi, Sasuke-kun.

Gió từ bên ngoài lùa vào theo mảng tường bị nứt.

- Em lạnh quá!

- Sang phòng bên kia vậy, nhưng em không được làm hỏng nhà anh nữa đâu.

- Em sẽ không làm hỏng nếu anh để cho em yên từ giờ tới sáng.

- Hn, anh không chắc được điều đó đâu.

- Thế anh chọn đi, anh hay nhà?

- Tùy hứng của em vậy.

.

.

.

7:00 sáng hôm sau, đôi trai gái đang ngủ dưới sàn phòng khách, vì đó là phòng duy nhất còn có đủ bốn bức tường trong căn nhà của Sasuke.

- Chết rồi, em muộn mất rồi.

- Yên lặng chút đi, anh mệt lắm.

- Em tới bệnh viện đây. Chút nữa anh tới nhé.

- Uhm...

8:30 tại nhà của Kakashi.

- Cách thầy bày không thành công sao?

- Thành công mĩ mãn.

- Thế tại sao mang đồ sang đây?

- Hn. Em nghĩ thầy không nên biết đâu.

- Haizzz....biết vậy mình đã kệ chúng.

- Nếu em muốn ở lại thì phải tuân thủ quy tắc của thầy.

- Hn.

- Thầy không muốn lúc thầy ngủ có nhiều tiếng động.

- Hn.

- Và nhà thầy phải y nguyên cho tới lúc em rời đi.

- Hn.

9:30 theo lời mời Kakashi cũng có mặt ở bệnh viện cùng Naruto và Sasuke. Mặt mày Kakashi đã thoải mái hơn phần nào so với lúc Sasuke đột nhiên xách đồ tới viếng thăm vào buổi sáng. Kakashi quay sang chỗ Naruto thì thầm:

- Này, giờ thì em là đứa thầy thích nhất đó.

Sasuke đằng sau khẽ nhăn nhó, nhưng cậu đâu biết rằng mặt cậu trông còn nhăn nhó xấu xí hơn lúc cậu xem tiết mục của Sakura chứ. Kakashi và Naruto chắc chắn một điều rằng nếu khi đó có sẵn máy ảnh sẽ chụp lại vài tấm cho Sasuke làm kỉ niệm.

[Còn nữa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro