Chap 15: Em là duy nhất của anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi đã để các bạn phải chờ lâu. Chap mới đây rồi nhưng trước khi đọc thì hãy cho mình vài dòng lảm nhảm. Hôm nay là ngày rất đặc biệt đối với mình, ngày mà 20 năm trước mình chui ra để góp khí CO2, vì thế nên mình đã ém hàng của các bạn tới tận giờ này. Cảm ơn các bạn đã theo dõi fanfic của mình bấy lâu này, dù cho nó còn rất nhiều thiếu sót. Các bạn chính là những người đã làm cho sinh nhật tuổi 20 của mình trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết. 31/1/1995~31/1/2015 <3 <3
---------------------------

Cuối cùng Sasuke cũng chịu thú nhận lí do vì sao anh không tới chỗ cô sau hôm đầu tiên anh về làng.

- Bố em đã tới gặp anh.

- Để làm gì?

- Bảo anh tránh xa em ra. Cẩn thận nếu không biết tay ông ấy.

- Nhưng sao bố em biết được anh tới chỗ em?

- À, thì...anh cũng không biết nữa. Sasuke giả bộ ngó lơ chỗ khác vì nói dối.

- Hứ, em biết thừa.

- Nếu em còn dùng cái mặt đó anh sẽ cắn em. Sasuke nâng cầm Sakura lên cưng nựng.

Cả Konoha ai chả biết anh tới chỗ cô ngay cái đêm đó chứ. Họ thì chỉ biết vậy thôi chứ thực hư cái chuyện gì kia mà người ta đồn đại vẫn còn là một ẩn số lớn.

- Vậy bây giờ anh không sợ bố em nữa sao?

- Hn. Anh nhờ sensei giúp. Sasuke dương dương tự đắc.

Dù đã nhờ cả Hokage bảo lãnh cho mình qua lại với con gái nhà người ta nhưng Sasuke chỉ dám ghé qua chút một. Nếu bố vợ mà không làm quá dám chắc anh mang hẳn đồ sang căn hộ nhà Sakura ở luôn. Tiết trời ấm áp dần lên như tính tình của Sasuke vậy, từ khi nào anh trở thành một chàng trai dịu dàng và ngọt ngào đến thế. Cả hai thường lén lút hôn nhau vào giờ nghỉ trưa ở một góc hành lang bệnh viện hay một gốc cây trong rừng chết quanh khu tập luyện dành cho Anbu. Đúng là cái cảm giác hôn vội vàng vì sợ bị ai bắt gặp thú vị và lãng mạn hơn rất nhiều. Anh hôn cô mọi lúc có thể chỉ cần nhìn đôi môi ngọt ngào kia chuyển động nhẹ là anh muốn cắn chặt lấy nó. Công việc ở sở Anbu của anh ngày càng bận rộn, ông thầy già bắt đầu bóc lột sức lao động của anh hay vì ông ấy thấy anh và cô đã đi vào quỹ đạo nên thời gian "trăng mật" ông ấy dành tặng đã kết thúc? Anh vẫn cố dành thời gian đón cô khi nào anh có thể, hay dành buổi chiều nghỉ làm sớm ngồi đợi cô ở bệnh viện với khuôn mặt nhăn nhăn khi thấy cô cười với "Akashi" như hôm nay chẳng hạn.

- Em xong việc rồi, Sasuke-kun. Phải nhanh lên, em chắc là mọi người đang đợi chúng ta đấy.

- Nếu em bớt cười trong giờ làm thì chúng ta đã rời khỏi đây từ lâu rồi.

Ashitaka đứng đằng xa khẽ nhíu mày.

Sakura nhón chân lên hôn nhẹ vào môi anh

- Đừng bảo là anh vẫn ghen với Ashitaka-senpai đó nha.

- Dỗi hơi đâu. Nhưng nhất quyết chúng ta phải tới nhà ông ta bây giờ sao?

- Tuần trước anh là người đề nghị mà.

- Anh đâu có biết ông ta bắt anh làm việc ghê tới vậy. Cả tuần rồi anh chưa được....Càng về cuối câu Sasuke càng nói nhỏ dần.

- Anh vừa nói gì cơ?

- Hn, đừng quan tâm.

Vào lúc đó, Naruto đang vật lộn với mấy quả trứng ở nhà Kakashi.

- Sensei, giúp em với.

Kakashi bình thản đọc cuốn sách yêu thích, thỉnh thoảng lại gật gù như có điều gì tâm đắc lắm.

- Sensei, giúp em!!!

- Tới nhà người khác ăn uống miễn phí. Kakashi lật trang sách tiếp tục đọc.

- Em đói rồi, sensei.

- Naruto ra mở cửa đi. Kakashi nói khi nghe thấy tiếng chuông cửa nhà mình vang lên. Lần này còn biết bấm chuông.

- Thầy ở gần cửa hơn em mà.

- Ta đang bận, không thấy sao? Lại tiếp tục lật trang sách.

Naruto ra mở cửa với khuôn mặt chỉ trực hét lên.

- SAO CÁC CẬU LÂU TỚI VẬY? TỚ ĐÓI MUỐN CHẾT!

- Mới 6h chiều thôi mà Naruto. Sakura thờ ơ.

- Nấu cho tớ ăn đi, Sakura. Naruto nài nỉ.

Sasuke tiến tới chiếc bàn kê ở giữa nhà nơi Kakashi đang ngồi.

- Thầy nhàn rỗi nhỉ. Sasuke mỉa mai.

- Có người còn đang ở nhờ miễn phí nữa. Nét mặt Kakashi tỉnh bơ tiếp tục lật trang sách tiếp theo.

- SENSEI!!!!!!!!!!!! Naruto hét lên như kiểu muốn lao thẳng vào ông thầy ăn thua ngay tại chỗ.

- Hn. Sasuke xem chừng cũng muốn bật ông già lắm.

Mùi thức ăn bay ra từ bếp khiến bụng Naruto réo to hơn bao giờ hết, Kakashi cũng bỏ dở trang sách ngẩng đầu lên, Sasuke tranh thủ ngủ được một lúc ở dưới sàn nhà.

- Cho thêm chocolate vào sẽ ngon hơn đó. Kakashi nhìn món cà-ri của Sakura đánh giá. Không biết ông thầy đã vào bếp từ lúc nào.

Lúc bày bốn thầy trò ngồi quanh bàn ăn, Naruto hớn hở cầm đĩa đợi tới lượt mình.

- On úa Sa-u-ra!!! Naruto ngấu nghiến.

- Do thầy bày bí kíp đó, thầy cái gì cũng biết sao Kakashi-sensei.

- Ồ, ta chẳng biết gì đâu, đừng nói về ta như thế nếu không sẽ có người bắt ta dậy nấu ăn đó. Kakashi chế nhạo.

- Hn, ông già biết tuốt. Sasuke nói nhỏ.

Naruto vẫn đang ngấu nghiến ăn, Kakashi thì có vẻ như chỉ chú ý vào cuốn sách của mình. Cơ hội của mình đây rồi, Sasuke nghĩ thầm. Cả tuần nay anh chưa được ôm cô một cái ôm thực sự nói gì đến những chuyện hàng đêm anh mơ tưởng. Anh khẽ đưa tay xuống dưới gầm bàn cũng dễ tìm ra cô thôi vì cô ngồi cạnh anh mà, hơn nữa chắc chắn cô phải khác so với ông thầy già lười nhác và thằng ngố kia chứ, Sasuke rùng mình khi nghĩ tới viễn cảnh mình sẽ dê nhầm vào một trong hai người kia. Sasuke chạm nhẹ tay vào chân Sakura, Sakura hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục bữa ăn như không có chuyện gì. Sasuke sung sướng khi thấy Sakura bật đèn xanh. Anh mơn trớn nhẹ nhàng phần da mà chiếc váy của cô không dủ dài để che đi, một sự động chạm nhẹ nhưng cũng đầy kích thích, chân hai người đã quấn lấy nhau ở dưới gầm bàn, Sasuke không ăn thêm chút nào từ lúc anh bắt đầu hành động. Anh muốn đá tung nơi này ra và mang cô tới một nơi anh có thể thực hiện được những ý đồ gào thét trong đầu anh hàng tuần nay. Kakashi lơ đễnh làm rơi chiếc đũa đang cầm trên tay xuống đất. Cả hai giật bắn buông phần cơ thể đang quấn quýt dưới gầm bàn ra.

- S..sensei-th...thầy...d..dùng đôi này này. Sakura lắp bắp đưa cho Kakashi đôi đũa mới.

Sasuke không nói gì hết, cắm đầu ăn cho xong bữa. Kakashi nhếch mắt khuôn mặt kiểu như "ta chưa già đâu". Naruto dụ Kakashi chơi bài trong khi Sakura, Sasuke bắt đầu dọn dẹp.

- Sasuke chơi bài đi! Naruto định chạy theo Sasuke vào bếp.

Kakashi túm cổ áo Naruto lôi lại.

- Ngồi đây, ngồi đây ta chơi cùng em. Kakashi dịu dàng.

- Sensei lạ vậy, đã bao giờ thầy đồng ý đâu.

"Xem ra ông ta còn biết điều" Sasuke vẫn cay cú chuyện khi nãy. Anh thoải mái ôm Sakura từ phía sau trong căn bếp nhỏ nhà Kakashi.

- Sasuke-kun, đừng...

- Đừng lo, không ai vào đâu. Anh thì thầm.

Sasuke luồn tay vào áo Sakura khẽ cậy lớp áo lót cản trở đôi tay anh khám phá.

- SENSEI, CÂY NÀY KHÔNG PHẢI DÙNG NHƯ THẾ. Naruto nổi điên, tiếng cậu vọng cả vào bếp.

- À, vậy à? Sao ta thấy nó giống cây vừa nãy. Kakashi bối rối.

- Trời ơi, thầy nghe kĩ đây này.....

Naruto bắt đầu một bài giảng về cách chơi bài. Kakashi ngồi yên, ngoan ngoãn nghe lời thằng học trò ngố tàu không sót một từ.

- Thấy chưa? Hai tên ngốc đó bận chơi bài. Sasuke vừa nói vừa di chuyển mạnh bạo hơn.

- Bình tĩnh đi Sasuke-kun.

Mới vậy mà Sakura đã rửa gần xong chỗ bát đĩa. Kakashi cuối cùng cũng có vẻ như đã nắm được luật chơi. Sức chịu đựng của Sasuke đã lên đến đỉnh điểm anh thúc giục Sakura đến tội.

.....

Nhưng lúc này, Sasuke ngồi ủ rũ ở góc bàn nơi Naruto và Kakashi đang chơi bài. Trời đổ mưa to đột ngột làm anh không thể đưa Sakura về. Kakashi thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai đứa học trò đang có vẻ mặt như đưa đám. Kakashi hắng giọng:

- Tường nhà ta không được tốt lắm đâu.

Câu nói của ông thầy như mũi tên xuyên trúng tim đen của đôi trai gái trẻ.

- Se..sensei, ý..thầy là gì cơ?

"Đồ biến thái" Sasuke nghiến răng.

- Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Sensei, đưa tiền cho em đi, thầy lại thua rồi.

- Cứ tính vào tiền lương của Sasuke nhé. Kakashi liếc mắt sang phía Sasuke thăm dò.

Sasuke miễn cưỡng gật đầu trong đau khổ, nháy mắt ra hiệu Sakura đi theo mình.

- Ông già keo kiệt. Sasuke nói trong khi đi dọc hành lang nhà Kakashi tới căn phòng mà cậu đang ở nhờ.

- Sensei đã đồng ý cho chúng ta ở đây mà.

Sasuke kéo tay Sakura khiến cô ngã vào lòng mình.

- Chút nữa đừng bạo lực quá em nhé. Hỏng nhà ông ta là không xong đâu. Nói rồi anh hôn nhẹ lên môi cô.

- Vậy đêm nay em ngủ lại đây sao? Sakura phụng phịu.

- Ngoan nào em, có anh ở đây mà. Sasuke ngọt ngào nói.

Cả hai ngả lưng xuống giường sau một ngày mệt mỏi. Sakura gối đầu lên tay Sasuke như một thói quen. Cô co mình lại nép sát mình vào cơ thể vạm vỡ của anh.

- Giường ở đây êm quá, thầy chăm sóc anh tốt vậy mà.

- Còn anh chuẩn bị chăm sóc em giờ đây. Sasuke gian xảo.

- Em tưởng anh đã bắt đầu chăm sóc cách đây ít phút rồi chứ.

Quả đúng là như vậy, Sasuke đang cố dùng một cánh tay được tự do của mình mở chốt khóa áo lót của Sakura. Sakura bật cười vì sự cố gắng trong vô vọng của anh.

- Khó quá! Sasuke vẫn kiên nhẫn chinh phục nó.

- Để em giúp. Sakura đưa cánh tay mình ra sau giúp anh cởi chiếc áo một cách dễ dàng.

Anh quỳ gối xuống giường, hai tay ôm lấy má cô dịu dàng hỏi

- Anh bắt đầu được chưa?

Sakura mỉm cười, khẽ gật đầu. Anh cởi lần lượt từng chiếc cúc áo trong khi anh lướt lưỡi mình dọc theo cổ xuống tới ngực dừng lại đó hồi lâu liếm láp. Sakura nhanh chóng kéo tuột thắt lưng của anh bạo dạn đưa tay khám phá.

- Em có thích không?

- Có chứ, Sasuke-kun.

Anh kéo chiếc váy ngắn cô đang mặc xuống dưới để lộ cặp đùi trắng ngần.

- Chân em đẹp lắm.

Anh tách hai chân cô ra say sưa nhìn ngắm. Sakura ngại ngùng muốn khép chân lại nhưng đã bị anh giữ chặt. Anh cúi xuống dùng lưỡi kích thích vùng tam giác cấm đó. Cô khẽ rên rỉ, tay bấu chặt xuống tấm đệm bên dưới.

- Sa-su-ke-kun, a...em....

Anh nhấc cô lên bàn nhẹ nhàng đưa thứ đang cương cứng bên dưới của mình vào trong cô. Sakura đón nhận nó bằng một tiếng kêu hơi lớn.

- Suỵt!!! Sasuke nhắc nhở.

- Em...đang...c..cố đây.

- Đừng dồn chakra ra tay, nếu em không muốn ông ấy giết chúng ta.

- Vậy mà bấy lâu nay...a.... em không nghĩ ra.

Sasuke ngăn không cho Sakura nói bằng cách hôn cô.

- Kiềm chế chút nào.

Anh tiếp tục vào sâu hơn, khoảng cách ngắn từng nhịp lại hơn. Cô cắn lấy cổ anh để kiềm chế bản thân.

- A....Thật tuyệt vời. Anh nói nhỏ.

- Sa..su..ke-kun!! Em sắp...chết mất!

Anh tăng tốc độ để có thể thỏa mãn cùng lúc với cô. Anh không muốn cô phải chịu cảm giác khó chịu chỉ vì muốn chiều anh sau khi anh đã làm cho cô thỏa mãn. Sakura kéo tóc anh, cắn vào cổ anh tới rỉ máu. Anh siết chặt lấy cô bắn thứ dịch màu trắng vào bên trong cười tự mãn. Người cô mềm nhũn dựa vào ngực anh tận hưởng.

- Anh sẽ bị hói vì em mất thôi.

- Em xin lỗi mà. Sakura nũng nịu.

Anh bế cô trở lại giường dùng khăn lau mồ hôi cho cô.

- Em có lạnh không?

Sakura khẽ lắc đầu. Anh thở phào quăng mình xuống giường. Cô liền gối đầu lên ngực anh nhắm mắt lại, anh vuốt ve mái tóc cô hồi lâu rồi bất chợt lên tiếng:

- Em là duy nhất của anh.

- .....

- Nhất định em là duy nhất của anh.

Mưa vẫn rơi lộp độp trên mái nhà. Sasuke ôm chặt cô đang say ngủ trong vòng tay như một bảo vật. Naruto cười lớn, có vẻ như Sensei lại thua nữa rồi.

- Chết tiệt. Sasuke rủa thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro