Chap10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Luhan học thuộc hết đề cương môn Sử thì cũng là lúc mẹ cậu về. Phu nhân Xiao Min, vợ của giám đốc điều hành tập đoàn Luxury Xiao. Bà đã đi qua nửa đời người nhưng gương mặt bà vẫn đẹp một cách mặn mà, dường như thời gian không thể phá hủy nhan sắc và sự tinh khôn của người phụ nữ này. Tập đoàn Luxury lớn mạnh đến tận bây giờ là nhờ sự tinh tường, biết nắm bắt cơ hội của bà và sự điều hành tài tình, khả năng thuyết phục lòng người của Tổng giám đốc Xiao Lu. Bà cũng chính là người đã giúp cho 2 nhân vật chính của chúng ta thành đôi sau bao sóng gió.

Vừa bước vào nhà, bà ngạc nhiên, sửng sốt đến nỗi đánh rơi cả chiếc túi xách đen bóng. Con trai bà đang ngồi trên ghế, ngoan ngoãn cầm tờ giấy học thế kia ư? Thấy có tiếng lạ, nó ngẩng vội đầu lên. Luhan vẫn ngồi gác chân chữ ngũ, tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, miệng nói mà không ngẩng lên:

- Con chào mẹ.

- Cháu chào bác, cháu là bạn của Luhan. – Nó vội cúi gập người xuống, chào to. Nãy giờ mải ngắm bà mà quên mất chào – phép lịch sự tối thiểu ^^.

- Chào cháu. 2 đứa đang học à? Cố gắng học nhé.- Bà Min cười hiền. Ngay từ lần đầu nhìn nó bà đã có thiện cảm.

- Này, xong rồi. Cậu kiểm tra đi. – Luhan chìa tờ giấy ra chỗ nó, nói giọng rất tự tin.

- Đâu, cậu đọc đi.

!@#$%^&*... Luhan đọc liền một mạch, không ngắc ngứ chỗ nào. Nó và bà Min tròn mắt nhìn. Luhan chỉ nhún vai kiểu như, đây là điều tất nhiên. Lần đầu tiên trong đời nó thấy Luhan học thuộc đến thế. Cả một tờ giấy kép chứ ít à.

- Không tin được. – Nó thốt lên.

- Thế cậu nghĩ tớ là ai? Cậu biết tớ thông minh như thế nào không? Đã thông minh lại còn đẹp trai nữa chứ. Mình phục mình kinh. – Luhan lại vênh vênh cái mặt, trình “tự sướng” hình như đã cao hơn trước một bậc.

- Khiếp. – Nó bĩu môi – Thôi học xong rồi, tớ về đây. – Nó vơ cặp định đứng dậy thì Luhan nói:

- Cậu ở lại nhà tớ ăn cơm đi.

- Nhưng còn anh tớ ở nhà nữa, tớ phải về nấu cơm. – Nó cười trừ.

Chả biết có phải trùng hợp không mà chuông tin nhắn máy nó vang lên. “Mày ăn cơm trước rồi dọn đi, anh liên hoan mai về.” Là của anh nó. Chắc lại đi “phè phỡn” với mấy anh cùng công ty. Nó khẽ thở dài.

- Ăn cơm với tớ đi, anh cậu cũng đâu có về nhà. – Luhan đứng bên cạnh nó từ lúc nào, cái đầu đang cúi cúi nhìn vào màn hình máy nó.

- Ai cho cậu đọc trộm tin nhắn của tớ. – Nó giật mình, lấy tay che vội màn hình điện thoại đi.

- Thế ăn cơm với tớ nhé. – Luhan giật giật hàng lông mày, trông mặt ngố không tả được.

- Cháu ở lại ăn cơm với gia đình ta. Dù gì có thêm người cũng vui hơn. Đừng ngại. – Bà Min giờ mới lên tiếng. Lời mời của bà như một mệnh lệnh, dù âm điệu rất bình thường nhưng có một cái gì đó ngăn không cho nó từ chối. Quả là một con người quý phái, luôn tỏ ra bình thường nhưng lại có tài điều khiển mọi người.

Một phần vì sự hiếu khách của Luhan và cũng một phần vì không dám từ chối bà Min nên nó ở lại dùng bữa với gia đình Luhan. Bữa cơm chỉ có mẹ con Luhan và nó. Bố Luhan hiện đang ở bên Anh điều hành tập đoàn Luxury. Ngôi nhà trở nên ấm cúng, rộn rã hơn bởi tiếng cười của nó và Luhan.

- Ăn như cái hôm cậu đi ăn nem rán ấy. – Luhan đẩy đĩa bò bít tết nghi ngút khói về phía nó.

- Đã bảo là tớ chỉ ăn nem nhiều thôi, các món khác tớ ăn ít cực. – Nó đỡ lấy đĩa thịt, phồng miệng giải thích. – Đây là món gì vậy?

- Cậu không biết à? – Luhan ngạc nhiên. – Bò bít tết. Ăn ngon đấy.

- Nhưng ăn như thế nào? – Nó lóng ngóng cầm con dao và cái dĩa, lúng túng hỏi.

- Quên, đưa đây tớ cắt cho. – Luhan rướn tay với lấy đĩa bít tết, cầm lấy dao và dĩa cắt nhỏ thành từng miếng, trông rất chuyên nghiệp. Xong cậu đẩy đĩa thịt lại về phía nó. mỉm cười.

- Thank you, thank you bạn tốt. – Nó cười tít mắt, đỡ lấy đĩa thịt lần 2.

Bà Min ngồi lặng yên nhì nó và Luhan một cách trìu mến. Lâu rồi bà mới thấy con trai mình cười nói tự nhiên như vậy.

- Các con học cùng lớp à?

- Không ạ. Lớp cháu và lớp bạn ấy ở cạnh nhau thôi ạ.

- Ừm. Luhan nhà bác nó hơi bướng với nóng tính. Con giúp nó nhé.

- Dạ vâng. Cái này cháu cũng biết rồi. – Nó liếc mắt sang Luhan cười tủm tỉm.

- Nó cũng nghịch lắm. Hồi bé có lần nó còn nhảy từ ban công tầng hai xuống làm bác sợ suýt ngất, may mà có bác trai đỡ kịp. Hai vợ chồng bác thì sợ xanh mặt còn nó thì cứ cười hề hề như không có chuyện gì vậy. Lần đấy hai bác phải cấm nó bén mảng lên trên tầng. Ở trường nó có gây khó khăn gì cho con không?

- Dạ… không ạ. Bạn ấy… cũng tốt với cháu ạ. – Nó ngập ngừng trả lời, nếu trừ những lần Luhan bắt nạt nó ra thì cậu cũng chưa gây khó khăn gì cho nó cả ^^.

- Mẹ.- Luhan nhăn nhó. - Đấy là quá khứ thôi.

- Mẹ nói sai à? Hồi cấp hai nó còn phá phách đến nỗi đốt tóc bạn trong lớp nên bị đình chỉ, bác đành phải chuyển trường cho nó. – Bà Min chẹp miệng, hình như bao nhiêu tật xấu của con trai bà đều đem ra kể hết với nó.

Nó suýt sặc canh khi nghe bà Min nhắc đến vụ đấy. Chắc bà không biết rằng con bé bị đốt tóc ấy đang ngồi ngay trước mặt bà. Luhan ngồi cạnh đấy thì ho sù sụ, cậu đã cố làm nó quên đi rồi mà bà lại “vô tình” nhắc đến chuyện ấy.

- Mà này, bác thấy hai đứa đẹp đôi đấy. Các con yêu nhau lâu chưa? – Bà Min rất tự nhiên hỏi mà không để ý rằng cậu quý tử đang ra hiệu với mình.

Lần này thì nó sặc thật. ho liên hồi, ho chảy cả nước mắt, mãi mới dứt được cơn ho. Mặt nó đỏ tía tai, cảm tưởng như có làn khói mỏng đang bay ra từ má nó.

- Mẹ, con đã nói đây là bạn thân của con mà. – Luhan nhăn nhó. Cậu cũng muốn nó là bạn gái cậu lắm chứ, nhưng giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Cậu không muốn nó khó xử.

- Hahaha… Vậy à? Thôi các con ăn đi, thức ăn còn nhiều lắm. – Bà Min cười đánh trống lảng, gắp thức ăn cho nó.

- Dạ vâng ạ. – Nó cúi gằm mặt xuống, cố che đi cái mặt chưa hết đỏ của mình, lí nhí trả lời .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro