Chap9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng mấy chốc đã đến tháng 11. Trời bắt đầu trở gió, từng cơn nắng ít xuất hiện hơn, thiên nhiên dần khoác lên mình chiếc áo âm u lạnh lẽo. Bà hoàng mùa đông đang dần kết thúc chặng đường hành trình dài của mình mà quay trở lại thống trị thiên nhiên. Tình bạn của Seohyun và Luhan ngày càng khăng khít hơn. 20.10 Luhan ôm bó hoa hồng to đùng đến tận lớp 10C2 tặng nó khiến cho cả lớp rú rít ầm lên còn nó mặt đỏ bừng. Cả lớp nó lẫn lớp Luhan đồn ầm lên là nó và Luhan yêu nhau, dần dần tin ấy lan rộng ra toàn trường. Luhan cũng chả giải thích, chỉ cười như khẳng định sự thật ấy, còn nó cứ nghe thấy ai trêu là lại mặt đỏ tía tai, luôn miệng giải thích. Nhưng một cái miệng nó thì làm sao chống lại được bao nhiêu cái miệng của lũ quỷ kia. Gần đây là vụ Halloween, Luhan “lừa” nó đi xem phim ma khiến nó hồn xiêu phách lạc, ra khỏi rạp mà vẫn chưa hoàn hồn. Luhan nhìn cái mặt ngẩn ngơ của nó và nhớ lại lúc trong rạp nó nhắm chặt mắt, tay bấu chặt vào tay Luhan, cười sặc sụa khiến nó giận tím mặt, rượt cậu chạy trên đường. Nói chung là chúng nó thành bạn thân từ bao giờ không hay, lúc nào cũng thấy đi cùng nhau.

Toàn trường nó giờ đang dậy lên một hiện tượng lạ mà nhân vật chính lại là Luhan. Cũng không tránh khỏi khi Luhan mới vào trường mà đã “hot” đến thế. Câu truyện về cậu được thêu dệt, thêm bớt rồi lan truyền ra khắp trường. Rằng Luhan là một thiếu gia, cháu trai của chủ tịnh tập đoàn đá quý đang hoạt động bên Anh, đập phá tiêu tiền không ghê tay, đánh nhau như thành thói quen, rằng cậu ta là khách vip của những nơi sang trọng, xa xỉ như nhà hàng, khách sạn cao cấp, quán bar, vũ trường có tiếng trong thành phố,… Rằng cậu ta rất đẹp trai, mạnh mẽ khỏe khoắn chứ không ẻo lả thư sinh, vẻ đẹp ấy đã làm xiêu lòng bao nữ sinh trường THPT EXOSHIDAE. Rồi lại có tin đồn cậu ta bỗng thay đổi, lột xác thành một học sinh mẫu mực, đạt được nhiều điểm cao, không biết nguyên nhân là do đâu,…vân vân và vân vân… tấm tấm tấm tấm… Có lẽ tiểu sử của cậu có thể viết thành cuốn tiểu thuyết dài hơn nghìn trang cũng chưa hết được. Và tất nhiên, “hot boy” đi đến đâu là lại có tiếng bàn tán, vô số ánh mắt dõi theo. Nữ sinh trường EXOSHIDAE cứ thấy cậu trên sân trường là lại trao cho cậu những ánh mắt của họ “âu yếm” khiến cậu rợn người, nổi cả gai ốc. Tủ đựng đồ của cậu lúc nào cũng đầy ắp thư từ bày tỏ tình cảm, làm quen, kẹo, socola, …bla…bla… Vì cái bản mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Luhan nên họ không dám đến làm quen, “bâu” xung quanh cậu, dù gì tiểu sử của Luhan nó cũng đã đủ đển những cô gái này nể sợ rồi.

Taeyeon đến phát khổ vì những fan cuồng của Luhan. Cứ giờ ra chơi là lại xúm vào hỏi về cậu. Taeyeon hậm hực không biết cái tin cô là em họ Luhan thoát ra từ lúc nào. Thật là phiền phức. Seohyun cũng không khá gì. Nó cũng trở thành tâm điểm bàn tán của toàn trường. Cũng tại lúc nào Luhan cũng đi cùng với nó, tỏ ra rất thân thiết. Nhất là vụ 20.10 nữa. Dù nó đã cố giải thích với “lũ mê trai” kia rằng nó và Luhan chỉ là bạn thôi nhưng cũng công dã tràng. Cuối cùng nó đành mặc kệ, để ọi người tha hồ bàn tán.

Tại canteen.

- Aaaaaaa… Phiền quá! - Taeyeon kêu lên.

- Anh cũng thế. – Luhan thở dài ngán ngẩm.

- Tại anh chứ tại ai. Anh đem cái rắc rối của anh quăng sang em làm em không dám ở trong lớp. - Taeyeon mếu máo.

- Hầy… Đẹp trai cũng là cái tội. – Luhan vuốt cằm, cái mặt vênh ngược lên.

- Phì… - Nó bật cười, nãy giờ ngồi yên nghe anh em Luhan than thở.

- Cả Seohyun nữa, bạn ấy bây giờ ngập đầu trong tin đồn kia kìa. - Taeyeon chọc chọc vào trán Luhan - Tất cả là tại anh. Anh xấu bớt đi cho thiên hạ được nhờ.

Luhan gạt tay Taeyeon ra, chồm lên hỏi nó:

- Bọn họ đồn gì thế?

- Tớ với cậu yêu nhau. – Nó tỉnh bơ, cứ như đang nói về chuyện của người khác chứ không phải của mình. Nghe nhiều nên “chai mặt” rồi – Bây giờ ai đi qua cũng lườm tớ.

“Đồn gì mà đúng ý mình thế.” Luhan cười toe, cái mặt rất chi làm hạnh phúc.

- Kệ đi. Một thời gian sau là lại lắng xuống ấy mà. – Luhan phẩy tay.

- Sắp thi học kì rồi đấy. - Taeyeon tự nhiên nhắc.

- Tớ sợ môn Anh lắm. – Seohyun nhăn nhó.

- Đến nhà tớ, tớ dạy tiếng Anh cho. - Mắt Luhan sáng trưng như đèn oto, cơ hội đây rồi.

- Cậu học giỏi tiếng Anh à? – Nó nghi ngờ.

- Tớ từng ở Anh mà.

- Lúc nào?

- 5 năm ở bên Anh. Ông nội bọn tớ sống ở bên đấy mà. - Taeyeon chen vào.

- Thế… 2 cậu dạy tớ nhé. – Nó ngập ngừng để nghị.

- Để tớ dạy cho, Taeyeon không có khả năng sư phạm bằng tớ. – Luhan hấp háy mắt.

Taeyeon biết ý, cũng hùa theo:

- Ừ chuẩn đấy. Cậu để anh ấy dạy cho.

Cuối cùng nó và Luhan hẹn nhau chiều các ngày đến học. Mới đầu nó cũng hơi ngại vì đến nhà bạn trai nhưng Luhan nhiệt tình quá nên nó không dám từ chối. Luhan sẽ kèm nó môn Anh còn nó sẽ kèm lại Luhan các môn tự nhiên.

Hôm nay là ngày đầu tiên nó đến nhà Luhan học. Chính xác là biệt thự. Căn biệt thự to vật vã ^^, sơn màu trắng sữa, xây theo phong cách Châu Âu, có phần cổ kính, nhiều phòng không đếm được. Xung quanh căn biệt thự có rất nhiều cây, nhiều hơn cả khu vườn nhà nó. Trên thảm có xanh là một chiếc xích đu gắn với cái cây cổ thụ đang đung đưa theo gió. Nhưng dù có trang trí lộng lẫy thế nào thì ngôi nhà vẫn toát ra sự lạnh lẽo, mang mùi vị cô đơn, trầm buồn. Nó tạo cảm giác như đang khoác trên mình lớp băng tuyết, thu mình tách khỏi thế giới xung quanh.

Seohyun ngẩn người ra ngắm căn biệt thự phải to gấp lần nhà nó. Nó bấm chuông, Luhan chạy ra mở cổng cho nó. Mấy người giúp việc thấy nó liền cung kính cúi đầu chào. Nó không hiểu gì nhưng cũng cúi đầu lại.

- Sao họ lại chào tớ? – Nó thắc mắc.

- Tại cậu là bạn tớ.

- Vậy thôi mà cũng phải chào tớ á? Lẽ ra tớ phải chào họ trước mới đúng. – Nó lí sự. – Nhà cậu to thế, chỗ này 10 người ở không hết. Phí phạm.

- Thế cậu đến ở đi cho nó đỡ phí. – Luhan cười gian, mặt trông rất đểu.

- Chịu. – Nó lắc đầu, đã quá quen với những câu trêu đùa kiểu như này của Luhan nên nó cũng chả bắt bẻ.

Công nhận Luhan có triển vọng làm giáo viên, dạy dễ hiểu thật. Bình thường nóng tính là thế, nhưng với Seohyun thì cậu lại rất nhẹ nhàng, cái này chắc cũng nhờ sức mạnh của tình yêu ^^. Nó cũng chịu khó học, làm hết bài này đến bài khác, tập tành nói chuyện bằng tiếng Anh với Luhan.

- Cậu giảng dễ hiểu đấy. – Nó cười, hai tay giơ hay ngón cái lên ngoáy ngoáy.

- Chuyện.

- Thôi lấy sách ra học đi. Đến lượt tớ dạy cậu. – Nó hí hửng.

Luhan dạy nó nhàn hạ bao nhiêu thì nó dạy cậu ức chế bấy nhiêu. Nó thì ra sức giảng giải còn cậu thì chỉ nhởn nhơ ngồi chơi và … nhìn nó. Thỉnh thoảng Luhan lại phá nó khiến nó tức điên. Như đang học Sử, nó thì thao thao bất tuyệt, còn cậu thì ngồi vuốt cằm, y như người lớn:

- Hầy, nhớ lại cái năm 45 ấy. Đói nghèo triền miên. Ngày qua ngày tớ chỉ biết mồm ngậm lá ngón, mắt ngắm bom rơi.

Nó khựng lại, quay sang lườm Luhan. Nhìn cái bản mặt nhăn nhăn nhở nhở tức điên không chịu được. Nó cầm quyển sách Sử đập bộp vào đầu cậu, nghiến răng trèo trẹo:

- Cậu học cho nó cẩn thận vào.

- Hề hề hề. Ôk ôk. – Nhìn thấy nó giận tím mặt, Luhan lại giơ hai tay lên đầu hàng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro