Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày JeongHan và JiSoo "bị lạc" ở bìa rừng thì ngày nào JeongHan cũng tới chỗ đó, lấy lí do là đưa cơm cho mọi người. Và đương nhiên JiSoo cũng bị kéo đi theo.

~Nhà theo dõi~ (chính ngôi nhà hôm trước đó).

- Sao cậu cứ tới đây suốt thế? - SeungCheol nhíu mày nói.

- Hihi, tớ mang bữa trưa đến mà~ - JeongHan thản nhiên sắp bữa trưa ra bàn ăn.

- Cậu ... Tôi đã nói là không cần rồi!

- Hey hey. Chẳng phải cậu nói nơi đây là bí mật sao? Cậu đi ăn uống kiểu gì nào? Ngộ nhỡ có kẻ nào đó tò mò mà lần tới thì sao? Đồ não ngắn. - JeongHan bĩu môi khinh thường.

- Yah cậu bảo ai não ngắn hả? Đồ ăn cũng đâu phải cậu nấu. Cậu vênh váo cái gì chứ? - SeungCheol trợn mắt nói.

- Mặc kệ cậu. Cậu không thích thì nhịn đi. Ăn nào mấy đứa. - JeongHan ra phòng khách lùa 5 đứa nhỏ đang nằm "thoi thóp" vì đói kia.

- Này mấy đứa, hyung bảo là không được ăn cơ mà.

- Kệ hyungggg. Nhịn từ trưa qua tới giờ là bọn này quá giỏi rồi. Hyung không ăn thì thôi cho bọn em. - SeungKwan nói trong khi đang nhai nhồm nhoàm.

- Em ... Xí, ăn thì ăn. Tôi không thèm chấp. - SeungCheol cũng nhịn từ trưa qua nên đành phải đầu hàng trước mỹ vị.

~///Thế giới Ác Quỷ///~

~Nhà theo dõi~ (giống bên kia thôi :">>)

- Chanie, JeongHan hyung với JoShua hyung đã gửi tin gì chưa? - MingHao từ trong bếp đi ra. Dạo gần đây cậu bị Jun nhồi cho ăn suốt ngày. Anh nói cậu gầy quá nên phải bồi bổ. Mà khổ nỗi có phải cậu muốn thế đâu, cậu vốn không béo nổi ấy chứ. (Tae: Ta khinh -"-)

- Chưa ạ, chắc hôm nay hyung ấy không tới đó rồi. - Chan lắc đầu.

- Vậy em vào ăn trưa đi. Để đó hyung canh cho.

- Nhưng ...

- Không nhưng gì hết, hyung bảo đảm cho. - MingHao vỗ ngực.

- Nae. - Chan gật đầu rồi đi vào. Nó hơi ngạc nhiên xíu. Nó không ngờ Jun hyung lại thê nô quá mức như thế, mà càng không ngờ MingHao lại ngạo kiểu tới vậy. Thế giới này thật đáng sợ. Đột nhiên nó lại muốn làm bé bi của JeongHan hyung ...

Trong phòng họp.

- Hừm, theo như những gì mà ta nhận được thì JeongHan hyung và JiSoo hyung đã thâm nhập thành công vào tổ chức bí mật của bên kia. Hyung ấy đang cố gắng moi thêm thông tin cho chúng ta. - MinGyu nhìn vào tờ giấy với những nét nguệch ngoạc, không ra chữ thống nhất. Thực ra đó là ngôn nhữ cổ xưa của Thế giới Ác Quỷ. Ngôn ngữ này ít ai biết vì nó khó học và khó nhớ. MinGyu, SoonYoung, JeongHan và JiSoo thuộc vào số ít đó.

- Tốt lắm, quả không hổ danh con trai Yoon gia. - SooYoung nhếch mép.

- Đúng vậy, rất thông minh và khôn khéo. - Jun gật đầu đồng tình. Nhưng anh tò mò người tên Hong JiSoo kia hơn. Vì sao Quý Tộc lại phải giả làm Thường Dân nhỉ?

- Hôm nay chưa có tin gì à?

- Vẫn chưa, có lẽ hôm nay sẽ muộn hơn. Hình như vài người trong số họ đã để ý đến sự bất thường rồi. - MinGyu nói.

- Ừm. Được rồi giải tán đi. - SoonYoung gật đầu.

Vậy là MinGyu và Jun đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại SoonYoung. Hắn dựa người vào ghế, đôi mắt sắc lạnh tới nỗi Thần Chết cũng phải khiếp sợ.

- Thiên Thần à? Hừ, chống mắt xem tôi bẻ gãy cánh của các người. Sớm thôi, từng người một sẽ được nếm trải cảm giác đó. - Hắn nở nụ cười tàn độc.

~Phòng MinGyu~

- Aaaa, chán quá đi. Mình muốn đi chơi quá. - MinGyu nằm lăn lộn trên giường.

Đầu cậu chợt xẹt qua hình ảnh của một anh thiên thần. Chả là hôm trước cậu có giành phần ngồi nhận tin của JeongHan với JiSoo. Trong lúc đang ngồi nghịch cái kính viễn vọng cậu nhìn thấy một người nào đó đứng ngay giữa tầm nhìn của kính.

Cậu thấy trong tim có gì đó khang khác. Cứ như là ... cảm nắng ấy. Mặc dù hôm ấy trời âm u thấy ớn luôn. Cậu nhìn rất rõ. Anh có mái tóc đen rất bồng bềnh. Anh mặc hoodie ngắn tay cùng quần bò, cộng thêm cái kính đen nhìn rất chững chạc.

- Ôi Kim MinGyu, này là cảm nắng ấy hả? Nhưng sao lại có thể chứ? Không, không phải đâu. Việc mình cần làm bây giờ là hoành thành tốt nhiệm vụ. - Cậu lắc mạnh đầu để xua đi ý nghĩ điên rồ của mình rồi ôm gấu bông hình con cáo to gần bằng người vào và ... đi ngủ.

~Đài quan sát~

- Chan ơi, có tin gì chưa? Ớ sao em lại ở đây? - Jun ngạc nhiên khi thấy MingHao ngồi ở đó.

- Em thế chỗ Chan. Em đâu thể ngồi không được. Dù gì thì em vẫn là người hầu của anh và vẫn là Ác quỷ Thường Dân thôi. - MingHao nhún vai.

- Nhưng ...

- Cãi? - MingHao nghiêm mặt.

- À thôi ... Để anh ngồi với em. - Jun cười trừ rồi sáp lại chỗ MingHao.

- Sao? Có tin gì chưa?

- Vẫn chưa. Chắc hôm nay không có đâu. - Cậu lắc đầu.

- Không biết 2 người họ thế nào rồi... Nhỉ? - Jun sáp lại gần hơn.

- Này Moon JunHui, anh nghĩ mình đang làm gì vậy. Cút ra!!

- *Lấn tới*

- Có nghe không cút ra mau!!!

- *Tiếp tục lấn tới*

- Này ... ư ... Bỏ tay ... ư ... ra khỏi chỗ ... ư ... đó ... a ... ư ...

- Yah ... ưm ... ưm ...

Vân vân và vân vân :">>>

~///Thế giới Thiên Thần///~

Sau khi ăn uống no say xong thì WonWoo và SeokMin đang nằm phè phỡn nghỉ ngởi ở phòng khách, JiHoon, SeungKwan và HanSol vào phòng quan sát, còn SeungCheol thì ở trong thư viện tìm sách.

"Cạch" Cửa thư viện bật mở, JeongHan bước vào. SeungCheol thấy thế liền cau mày khó chịu.

- Cậu còn chưa về à? Sao cứ bám lấy tụi này mãi thế?

- Xí, tớ muốn đi tham quan nhà thôi. Mà tớ không thèm bám lấy cậu nhé. - JeongHan bĩu môi và SeungCheol một lần nữa bị hớp hồn. Nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại.

- Có thật là chỉ muốn tham quan không? - Anh bỗng trầm giọng xuống làm cậu giật mình.

- Thật ... Thật chứ. C-Cậu nói gì ... lạ vậy? - JeongHan quay mặt đi chỗ khác.

- Vậy sao ngày nào cậu cũng "tham quan" chỗ này vậy? Cậu có ý định gì? - Anh tiến gần cậu. SeungCheol là vậy. Mặc dù anh bánh bèo thật đấy nhưng đôi khi cũng rất nhạy bén với mọi thứ xung quanh.

- Có, có gì ... đâu? Cậu bị hâm à? Vậy thôi tớ đi ... Á ... - Cậu toan bước thì vai bị một lực xoay mạnh lại, anh đẩy mạnh cậu về sau, lưng đập vào tường đau điếng.

- Đừng nói dối tôi. - Anh gằn giọng, một tay chống bên trái cậu, dí sát mặt mình vào mặt cậu.

- Tớ ... Tớ nói thật mà. N-Nói dối cậu làm ... gì chứ? - Cậu quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.

- Yoon JeongHan! Đừng hòng qua mắt tôi. Nói, cậu muốn gì!? - Anh bắt lấy cằm cậu, ép cậu nhìn mình.

- Đã ... Đã nói là không, không có mà! Cậu mau bỏ tay ra mau. Ưm ... Ưm ...  - JeongHan giật mình mở to mắt. Là ... Là ... Là SeungCheol đang hôn cậu? Chuyện gì ...

Anh lợi dụng cậu bị bất ngờ mà luồn lưỡi qua khoang miệng cậu sục sạo, mút mát đôi môi ngọt ngào ấy. JeongHan bây giờ mới sực tỉnh. Cậu giãy giụa. Cậu đang rất sợ. Từ nhỏ tới giờ chưa ai làm vậy với cậu cả. Cậu cố gắng đẩy anh ra nhưng vô ích. Anh hôn cậu một lúc thấy cậu có vẻ thiếu dưỡng khí bèn luyến tiếc rời đi. Còn khuyến mãi thêm sợ chỉ bạc từ khóe môi. Cậu vô lực ngã về phía anh thở hổn hển.

- C-Cậu ... Hộc ... Cậu bị ... Hộc ... Điên à?

- Cậu chưa trả lời tôi. Rốt cuộc ai sai cậu tới đây, và để làm gì? - Anh kéo cậu ra.

- Tôi đã nói không có rồi!! Cậu bị hâm à?

- Nói dối! Tôi biết cậu là Ác Quỷ, Yoon JeongHan. - Anh nắm lấy bả vai đẩy mạnh cậu vào tường, đôi mắt đỏ ngầu.

- Bỏ ra! Tôi đã nói là không phải cơ mà ... Hức ... Mau bỏ tay ra ... SeungCheol, tôi ... Hức ... tôi không phải ... Hức ... - JeongHan hoàn toàn không để ý tới câu nói của SeungCheol, cố gắng gạt tay anh ra. Giờ thì cậu hoảng loạn thực sự rồi.

- Ơ, tôi ... tôi xin lỗi. Tôi không ... Chỉ là ... - SeungCheol thấy cậu khóc liền giật mình thả cậu ra và lùi về sau mấy bước. JeingHan được thả liền bỏ chạy thật nhanh ra khỏi đó.

- JeongHan hyung, mai ... Ơ ... - WonWoo-sau khi đã vực dậy được tinh thần- đang dọn dẹp phòng bếp, thấy JeongHan lướt qua thì muốn hỏi gì đó. Nhưng chưa kịp hỏi thì người ta đã đi mất rồi. Còn đóng cửa cái "SẦM" to ơi là to nữa.

- JEONGHAN!!!! JeongHan đâu rồi? - SeungCheol chạy ra ngó quanh không thấy JeongHan đâu, chỉ thấy WonWoo đứng đực mặt ở đó bèn hỏi.

- Hyung ấy về rồi hay sao ý. Nãy còn đóng cửa "SẦM" một nhát cơ. Mà có chuyện gì vậy?

- Hyung nghi ngờ cậu ấy là Ác Quỷ trà trộn vào đây nên hơi mất bình tĩnh.

- Úi dời hyung bị hâm à? Hyung nghĩ thế giới Thiên Thần là nơi dễ dàng để một Ác Quỷ vào lắm chắc!? Mai tìm người ta mà xin lỗi đi. - WonWoo bắn cho SeungCheol cái nhìn khinh bỉ mặc dù trong lòng rất bối rối. Không hổ danh là thủ lĩnh. Nhanh nhạy lắm. Nhưng WonWo vẫn chưa biết được lý do JeongHan và bạn mình trà trộn được vào đây. Khi nào phải gặp nhau 3 mặt 1 lời mới được.

~Phòng quan sát~

3 người đang ngồi quanh một cái bàn tròn nghiên cứu sách về 2 thế giới. Ở giữa bàn có một màn hình lớn, có thể nhìn cả khu rừng. Họ vừa đọc sách vừa nhìn xem tình hình bên kia cánh rừng. Nhưng được một lúc thì bạn Boo bắt đầu buồn ngủ và không bao lâu sau thì gục hoàn toàn.

- Haiz, tối qua lại thức khuya rồi. Đứa nhóc này vẫn chẳng chịu lớn gì cả. - JiHoon lấy trong tủ ra một cái chăn mỏng đắp vào cho nó rồi chính lại tư thế nằm cho nó và dọn hết đồ trên bàn của nó bưng sang bàn mình.

- JiHoon hyung, hyung không thấy phiền à? - HanSol lên tiếng.

- Phiền?????

- Ý em là SeungKwan ấy. Hyung không thấy cậu ta phiền lắm sao?

- Xin lỗi nhưng hyung vẫn chưa hiểu ý em.

- Ý em là lúc nào cũng phải để mắt, chăm sóc cậu ta như đứa trẻ không phải phiền lắm à?

- Em nói gì buồn cười vậy? Hyung chả biết đầu em nghĩ gì luôn. Phiền gì mà phiền chứ? SeungKwanie vậy thôi nhưng nhiều khi cũng người lớn lắm đấy. Em ấy chỉ là muốn chúng ta vui vẻ hơn thôi. - JiHoon cười nói.

- Vậy à? Nhưng em thì thấy phiền chết đi được. - HanSol thản nhiên nhún vai rồi đọc sách tiếp. Cậu nào biết SeungKwan đã nghe thấy hết rồi. Nó cố gắng ngăn nước mắt chảy ra, cố ép mình vào giấc ngủ nhưng 2 chứ "phiền phức" cứ ám lấy nó. Thì ra nó phiền tới vậy. Vậy từ giờ nó sẽ cố gắng không làm phiền HanSol nữa.

--------------------------------

Hơn 2k từ đấy nhé. Tuần sau tôi thi rồi nên không up chap được, bù cho cả tuần sau đấy.

Lần thi này mà không đạt thì có mà tạm biệt điện thoại, tạm biệt Tết, tạm biệt all :"<<<

Yêu cả nhà.

Yêu Caratsssss

Yêu SEVENTEEN

Saranghaeyo :****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro