Chap 2: CHINH PHỤC TÌNH YÊU- P.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, trường tổ chức cho các học sinh trong trường một chuyến leo núi. Khỏi phải nói, các học sinh trong trường hào hứng tới cỡ nào. Riêng lớp 'ác ma' thì khác, lần nào nghe tới leo núi thì cứ y như rằng cả lớp đang lãnh cực hình.

Học sinh trong trường chia làm 2 xe, và lớp 10SJ một xe. Học sinh trong trường ngồi trên xe hò hét không ngừng, còn xe của lớp 10SJ thì thấy toàn mây đen với bão tố. Lớp 10SJ có 15 người mà hết 14 người nằm dài sải lai, chỉ có Henry là tràn đầy năng lượng nhất.

"Nè, mọi người sao vậy? Được đi leo núi mà không vui sao?"- Henry hồn nhiên nói.

"Một mình em thấy vui, chứ hyung và mọi người thấy vui không nổi rồi đó"- Lee Teuk uể oải nói.

Khoảng 30' sau, 3 chiếc xe dừng lại trước một khách sạn dưới chân núi. Thầy hiệu trưởng Lee SoMan, ra lệnh cho các giáo viên sắp xếp phòng khách sạn cho các học sinh. Tránh tình trạng, các học sinh đánh nhau giành phòng.

Thầy Kangta thở dài, không nói thì thầy cũng thừa biết. Nếu thầy không sắp xếp phòng, thì một hồi đám học trò 'dễ thương' của mình, cũng sẽ tìm cách 'khủng bố' mình để xếp phòng lại mà thôi.

"Lớp mình có 15 bạn đúng không? Vậy bây giờ thầy sắp thế này, ở kí túc xá bạn nào ở chung với bạn nào, thì bây giờ cũng ở như thế. Còn bạn nào ở một mình, thì ở chung phòng với thầy. Rồi! giải tán"- thầy Kangta chỉnh lại kính rồi nói.

Cả lớp kéo nhau về phòng, vừa bước vào phòng Siwon liền đổ ầm người lên giường, mặc kệ đống hành lí còn đang nằm ngổ ngang. Zhoumi thấy anh chàng có vẻ mệt mỏi, liền mang hành lí của mình và anh chàng xếp vào tủ.

"Thầy SoMan không còn biết nơi nào khác ngoài núi sao? Năm nào cũng thế, năm nào cũng leo núi chán thấy mồ"- Siwon nằm dài trên giường than vãn.

"Tuy tớ mới chuyển đến, nhưng mà đối với tớ leo núi vẫn là cơn ác mộng. Lúc tớ còn học bên Trung Quốc, năm nào trường cũng tổ chức đi leo núi. Tưởng qua đây là thoát, ai ngờ...haiz"- Zhoumi thở dài.

Nói xong, cậu tiếp tục công việc của mình. Cậu vừa xếp hành lí vào tủ vừa hát, mà không biết rằng Siwon đã nghe thấy hết. Anh chàng ngẩn người khi nghe giọng hát của cậu, nhưng cậu thì không hề hay biết. Cậu cứ vô tư vừa hát vừa xếp đồ, làm cho tim ai đó lệch nhịp.

"Cậu hát hay thật đó, có thể hát cho tớ nghe lần nữa được không?"- Siwon ngồi dậy nói.

"Tớ chỉ vui miệng hát vậy thôi, không cố ý khoe khoang đâu. Cậu đừng để tâm"- cậu đỏ mặt trả lời.

"Tớ nói thật đó, hát cho tớ nghe đi"- anh chàng năn nỉ.

"Hứa không được cười đó"- cậu gãi đầu rồi nói.

Thấy anh chàng gật đầu, cậu đến ngồi xuống giường. Cậu hát một bài hát mà cậu rất thích, Siwon ngồi nghe rất chăm chú. Nhưng anh chàng không quên lén ghi âm lại, để đưa cho thầy Kangta.

[Phòng Kyumin]

Kyuhyun nằm trên giường lăn qua lăn lại, tay gác lên trán. Anh phải nghĩ ra cách nào đó, để xin thầy Kangta cho anh ở chung phòng với cậu. Anh phải khó khăn lắm, mới năn nỉ được Sungmin chỉ cách làm quen với cậu. Anh cứ nghĩ rằng, hôm nay sẽ lợi dụng chuyến leo núi này nhân cơ hội làm quen với cậu. Thật không ngờ, thầy lại xếp phòng như ở kí túc xá.

"Trời ơi! Cậu tức làm gì? Còn một cách khác mà, qua đây tớ chỉ cho. Bảo đảm không thành công, cậu đừng gọi tớ là 'cao thủ tán gái'"- Sungmin chống cằm nói.

"Hả? Còn cách nào nữa"- anh phóng qua giường Sungmin.

Sungmin gật đầu, rồi nói nhỏ vào tai anh. Không cần nói cũng biết, mặt anh hớn hở theo cấp số nhân đến mức nào. Sungmin vừa nói xong, anh liền lập tức phóng xuống khỏi giường chạy đi kiếm thầy Kangta.

"Có cần gấp vậy không? Mai nói cũng được mà"- Sungmin lầm bầm.

Cậu chàng bó tay với anh, người gì mà hấp tấp thấy sợ. Nhưng cũng không thể trách anh, trong binh pháp có kế 'đánh nhanh rút mạnh' mà. Nếu không 'nhanh tay, lẹ chân' thì sẽ bị người khác phỏng tay trên. Thở dài một cái, Sungmin kéo chăn lên trùm đầu ngủ.

-----7h sáng ngày hôm sau-----

Học sinh các lớp tập trung đầy đủ dưới chân núi, trong khi thầy hiệu trưởng đang luyên thuyên, diễn đạt cái bài phát biểu về 'lợi ích của việc leo núi' dài muôn thuở. Các học sinh thì chăm chú nghe như thể mới nghe lần đầu, còn riêng lớp 'ác ma' này thì khác. Kẻ thì ngáp lên, người thì ngáp xuống. Không thì tám, chẳng ai chịu nghe thầy hiệu trưởng nói gì.

"Bây giờ các em cứ vui chơi cho thỏa thích, xong thì tập trung ở đây trước 6h tối. Giải tán!"- thầy hiệu trưởng nói to.

"Yeah...thoát nạn rồi"- Kyuhyun ngồi xuống nói sau khi đám học trò giải tán.

Thầy Kangta từ xa bước tới, nhìn cứ như là một nhà thám hiểm thực sự. Thầy mặc trên người bộ đồ leo núi, vai thì đeo cái balo nặng như chì, nhìn vào là thấy chỉ cần đeo lên là cụp xương sống chứ không đùa. Vậy mà thật không hiểu tại sao, với một người gầy như thầy Kangta lại đeo được cái balo nặng như thế hay thật.

"Mấy em chọn bạn leo núi theo cặp đôi, đôi nào đến đỉnh núi lấy được cây cờ thầy cắm sẵn trước đó thì đôi đó thắng. Nhưng...CẤM CHƠI ĂN GIAN, ai chơi ăn gian thì sẽ bị lãnh hình phạt"- thầy Kangta nhìn từng người nói.

Thầy Kangta vừa dứt lời thì, Kyuhyun và Siwon nhanh chân đi đến chỗ Zhoumi đang đứng. Anh và Siwon cãi nhau chí chóe, ai cũng tìm cách để leo núi cùng với cậu. Cậu thở dài, không biết làm sao thì Sungmin từ xa đi tới, vỗ vai cậu một cái rõ đau.

"Chọn Kyuhyun đi, cậu ấy biết nhiều thứ lắm. Chung đội với cậu ấy, cậu sẽ thấy thích leo núi cho coi"- Sungmin nói với nét mặt không thể nào gian hơn. (au: nhìn mặt oppa gian quá./ Min: ta là ông mai mà, không gian sao làm mai./ au: *cứng họng*)

"Chắc không Minnie, tớ không biết chọn ai luôn"- cậu ái ngại nói.

"Tớ bảo đảm, cậu mà chọn Kyuhyun cậu sẽ không hối hận đâu"- Sungmin tiếp tục dụ dỗ Zhoumi. (au: oppa đang dụ dỗ trai nhà lành đó hả?./ Min: *cầm dép chọi*./ au: *bỏ chạy*).

Cậu chưa kịp nói thêm gì, thì Henry liền tới kéo Sungmin đi mất tiêu. Quay qua nhìn Siwon và Kyuhyun, cậu thật sự khó xử vô cùng. Từ lúc vào học ngày đầu tiên đến hôm nay, Siwon là người giúp cậu nhiều nhất. Còn Kyuhyun cũng thế, anh cũng giúp cậu rất nhiều, cậu nên chọn ai đây.

"Tớ với cậu oẳn tù tì, ai thắng người đó đi chung với Zhoumi. Thế nào dám không?"- Siwon hất mặt nói. (au: oppa đang thách thức cao thủ đấy./ Won: oppa không sợ./ au: *lắc đầu*).

"Tớ sợ cậu chắc"- anh cũng không nhân nhượng.

Cả hai oẳn tù tì gần 3 lần, cuối cùng người thua cuộc là Siwon. Thề với trời là lúc này nhìn mặt anh hớn hở vô cùng, vừa thắng Siwon là anh nắm tay cậu kéo đi ngay trong vòng một nốt nhạc. Bỏ Siwon đứng chết trân một chỗ.

Cậu đi chung với Kyuhyun, cậu cảm giác có cái gì lạ lạ. Trái tim cậu cứ hồi hộp không yên, cậu cảm thấy rất vui khi đi chung với anh. Cậu không biết nó là gì, và cậu cũng không biết diễn đạt cảm giác mình lúc này như thế nào.

"Cậu có thể buông tay tớ ra được không?"- cậu khều anh rồi nói.

"Tớ xin lỗi"- anh đỏ mặt buông tay cậu ra.

Cậu bỏ đi trước để anh không thấy mặt của mình đang đỏ au lên, cậu thấy có một cảm giác hục hẫng vụt qua trong lòng. Cậu không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này, mà cậu cũng chẳng hiểu tại sao khi cậu nói anh buông tay mình ra. Thì trong lòng cậu thật sự không muốn anh làm điều đó.

Anh thấy cậu bỏ đi trước, vì sợ vuột mất cơ hội. Nên liền lật đật chạy theo cậu, rồi nói dủ thứ chuyện từ trên trời đến dưới đất. Cậu đi bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu theo, cậu không biết nói gì chỉ biết im lặng.

Cậu thấy chàng trai bên cạnh mình rất kì lạ, bình thường thì lạnh như băng. Nhưng hôm nay thì nói nhiều vô kể, mà lại rất thân thiện. Nói cách khác cậu thấy anh rất khác những người bạn mà cậu từng gặp trước đây, kể cả Siwon cũng không có đặc điểm này.

"Nè, lúc học ở Trung Quốc cậu có đi leo núi không?"- anh quay qua hỏi cậu.

"Có chứ! Năm nào trường tớ cũng tổ chức, trời ơi ác mộng của tớ đó. À học chung lớp cả tuần nay, tớ vẫn chưa biết tên cậu"- cậu nhìn anh rồi nói.

"Tớ tên là Cho Kyuhyun, cứ gọi tớ là Hyunnie là được rồi. Mà tớ gọi cậu là Mimi được không, không trả lời tức là đồng ý"- anh nói một lèo.

"Ừ"- cậu gật đầu.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, ai cũng chỉ muốn tim hiểu người đi bên cạnh mình. Anh và cậu dường như quên đi thời gian xung quanh, và cũng quên đi nhiệm vụ mà mình phải làm. Có lẽ ông trời, muốn tác hợp cậu và anh, nên cả anh và cậu đều cảm thấy thời gian cũng trôi qua thật chậm.

Anh nắm tay cậu đi theo con đường mòn dẫn lên đỉnh núi, những ánh nắng le lói chiếu xuống qua kẻ lá. Phản chiếu lên những giọt sương còn đọng trên cỏ, có lẽ đêm qua mưa ở đây rất to. Anh và cậu lên đến đỉnh núi, vừa đến nơi cả hai liền đi tìm cây cờ mà thầy Kangta đã nói. Nhưng mà tìm gần cả buổi trời, mà không thấy cây cờ đâu.

"Trời nó nằm ở đâu, thầy cắm chỗ nào vậy trời?"- anh nhìn dáo dác

"Nó đằng kia kìa, ở trong bụi rậm kìa"- cậu khều anh rồi chỉ vào bụi rậm.

"Trời đất ơi! Thầy cắm chỗ chi độc đáo dữ, kiếm nãy giờ mỏi mắt luôn"- anh vừa lấy cây cờ, vừa than vãn.

Cả hai hoàn thành xong nhiệm vụ, liền ngồi xuống một tảng đá bên cạnh nghỉ mệt. Kyuhyun thấy cậu chảy mồ hôi ròng ròng, anh liền lấy khăn tay lau cho cậu. Nhìn anh và cậu lúc này cứ như hai người là một đôi thật sự vậy, nhìn thấy tình tứ vô cùng.

Anh và cậu cứ vô tư nói chuyện, mà không hề biết rằng cách chỗ mình hai bụi rậm. Có 4 cái bóng đen đang chen chút nhau, rình hai người. 4 cái bóng đen đó, cứ xô đẩy nhau để cố gắng nghe cậu và anh nói gì.

"Trời ơi! Eunhyuk, Donghae hai cậu bớt nhoi dùm tớ một chút được không? Không nghe họ nói gì hết, mà hai cậu cứ cãi nhau hoài. Họ mà phát hiện, là hỏng bét kế hoạch của tớ bây giờ"- Sungmin kí đầu cặp đôi cá-khỉ.

"Suỵt, cậu bảo họ im. Mà nãy giờ tớ thấy cậu cũng nhoi không thua gì họ đâu Minnie"- Shindong bịt miệng Sungmin rồi nói.

"Họ chưa hẹn hò mà đã đẹp đôi vậy rồi, không biết khi họ quen nhau thật sự không biết có đẹp đôi như tớ với Eunhyuk không đây?"- Donghae gãi cằm nói.

"Họ sẽ không đẹp đôi bằng em và anh đâu 'cá ngố iu dấu' của lòng em"- Eunhyuk hôn má chàng cá.

Sungmun nhìn thấy cảnh này mà tủi thân vô cùng, trong khi mình làm mai thì làm mai cặp nào thành đôi cặp đó. Vậy mà tới phiên mình, tự theo duổi người con gái trong mộng, thì bị từ chối mấy chục lần tới giờ vẫn chưa làm quen được.

"Hai cậu có thể không xát muối tim tớ một ngày được không vậy? Tớ đang bị từ chối đấy nhé, đừng có chọc quê tớ à"- Sungmin nhìn cặp cá- khỉ rồi nói.

"Cậu ế thì ráng chịu không liên quan đến tớ"- Donghae đốp lại Sungmin.

"Thế ai làm mai Eunhyuk cho cậu đó hả, con cá ngu kia?"- Sungmin vừa bẻ tay vừa hỏi.

Cả 4 cái đầu cứ xúm chùm lại, xì xầm to nhỏ. Đột nhiên, Eunhyuk thấy cổ mình nhột nhột, cứ nghĩ là lá khô trên cây rơi xuống nên không để ý. Đến khi nhìn lại, thì hồn vía cậu chàng bay đi tứ tán.

"Á...Á...Á...con gián...con gián đậu lên mình của em. Hae à! phủi nó...phủi nó xuống dùm em"- Eunhyuk nhảy lên.

Anh và cậu đang ngồi nói chuyện, thì nghe tiếng thét phát ra từ bụi rậm gầm đó. Cả hai bước tới, vừa vạch ra thì anh và cậu thấy Eunhyuk đang nước mắt ngắn nước mắt dài. Còn Donghae, thì phủi con gián trên người cậu chàng.

"Cậu là con trai mà sợ gián sao Hyukie?"- Kyuhyun chỉ Eunhyuk rồi hỏi.

Cả đám nghe tiếng anh, thì giật mình quay qua. Thấy mặt anh bình thường, nhưng cả đám ai cũng biết, anh đang phát hỏa. Có ai mà đi rình người khác 'hẹn hò' như cái lớp này chưa, bảo đảm là không bao giờ.

"Tớ nói thật, tớ sợ gián nhất trên đời"- Eunhyuk vừa thút thít vừa nói.

"Mỗi lần cậu ấy mà gặp gián, thì dù ở đâu nhiều người hay ít người. Thì cậu ấy cũng sẽ gọi cho Donghae"- anh quay qua nói với Zhoumi.

Anh không ngừng chọc ghẹo Eunhyuk và Donghae, anh làm cả đám cười một trận như được mùa. Riêng đương sự thì mặt đỏ như trái cà chua, Eunhyuk vùi mặt vào lưng của Donghae để không ai thấy mặt cậu chàng đang đỏ.

Mặt trời bắt đầu lặng, 6 người ngồi trên đỉnh núi ngắm hoàng hôn một lúc, rồi bắt đầu tập trung dưới chân núi. Thầy Kangta sau khi điểm danh 'quân số', thì tuyên bố cặp đôi thắng cuộc. Có ai nói ông thầy Kangta này cũng rất xì-teen chưa nhỉ, phần thưởng thầy dành cho cặp đôi thắng cuộc là một vé đi công viên nước hai người.

"Đây! Em làm theo cách Sungmin chỉ là bảo đảm thành công, một năm nơi đây mới có vé đôi một lần. Đừng bỏ lỡ cơ hội"- thầy Kangta đưa vé rồi nói nhỏ vào tai anh.

"Không quen được Zhoumi, thì em không phải là Cho Kyuhyun.

Trời sụp tối, ánh trăng bắt đầu lên cao. Zhoumi bước vào phòng, vừa mở cửa ra, thì cậu không thấy hành lí của mình đâu cả. Cậu tìm khắp phòng mà không thấy, cậu tìm Siwon hỏi anh chàng, anh chàng cũng không biết. Đang thắc mắc, thì cậu thấy Sungmin bước vào và trên tay là hành lí của chàng ta.

"Ủa! Min mập, sao cậu kéo hành lí qua đây?"- Siwon hỏi với cái mặt đơ không thể tả.

"Đổi phòng với Zhoumi, Kyuhyun đem hành lí của cậu ấyqua phòng bên kia rồi. Tối nay cậu ấy ngủ chung phòng với Kyuhyun"- Sungmin giả vờ thở dài.

Cậu đi qua phòng bên cạnh, vừa bước vào thì anh liền phóng tới ôm chầm lấy cậu. Cậu như trên trời rớt xuống, chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra. Thì anh đưa cho cậu một cái hộp nhung trắng, cậu mở ra bên trong là một chiếc nhẫn đôi rất tinh xảo.

"Tặng cậu đó, coi như quà làm quen"- anh ngồi trên giường nói.

"Cám ơn cậu. Nhưng tớ đâu có nói cỡ tay của tớ cho cậu biết, sao cậu..."- cậu ngập ngừng nói.

"Cậu không cần biết đâu, thôi ngủ đi. Mai còn đi chơi nữa"- anh kéo cậu ngồi xuống giường.

Cậu nằm trên giường, cứ trằn trọc không ngủ được. Mọi chuyện xảy đến trong ngày hôm nay quá bất ngờ, khiến cậu cứ nghỉ đây là một giấc mơ. Ở bên cạnh Siwon cậu thấy rất vui, nhưng những lúc ở bên cạnh anh thì cậu lại thấy trong lòng có một cảm giác khó tả mà không biết nó là gì.

"Chẳng lẽ mình thích Kyuhyun?"- một câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu nằm suy nghỉ một hồi, thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Và tối hôm đó cũng có hai người không ngủ được vì cậu, một người thì không ngủ được do hạnh phúc. Còn một người không ngủ được là do, bị phỏng tay trên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro