Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Vậy là em quyết định đi thật sao? - Tôi hỏi và ôm em chặt hơn

Dĩ nhiên tôi biết Jessica sẽ cho đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất thế giới. Mọi thứ đã được chuẩn bị và lên kế hoạch hơn 2 tháng nay, nhưng tuyệt nhiên tôi chẳng biết gì về thông tin em sẽ đi Paris cho những tuần lễ thời trang ngu ngốc và đấy là cái mà em đã luôn miệng gọi bằng 1 cái tên mỹ miều: "Bước tiến lớn trong sự nghiệp". Tôi thề là mình đã không nghe câu này dưới 100 lần mỗi khi tôi ca thán về việc em sẽ rời khỏi tôi trong 3 tháng ròng. Và đôi khi tôi chỉ muốn đáp trả lại em rằng: "Vâng, bước tiến của em nhưng là ác mộng của Yul"

_ Em sẽ sớm về thôi mà. Chỉ 3 tháng. Không lâu đâu

Jess hôn nhẹ vào ngực tôi, nơi em đang nằm lên. Và hướng mắt lên nhìn tôi với 1 nụ cười nhẹ nhàng. Với tôi lúc này, hành động ấy rõ ràng không phải là 1 hành động khiêu khích trong vấn đề nhạy cảm nữa. Tôi hiểu Jess và hiểu cả hành động ấy. Em luôn muốn tôi tin vào tất cả mọi chuyện em làm dù rằng đó có thể là em giết chết 1 ai đó (bà sếp chẳng hạn). 

_ Thật khó chịu khi phải nghĩ đến việc sẽ không có em trong cuộc sống của Yul trong 3 tháng. - Tôi xoa nhẹ phần lưng trần của em và tôi biết nó khiến em dễ chịu.

_ Vậy trước đây khi không có em Yul đã sống thế nào?

_ Làm sao có thể so sánh như thế được chứ Sica? Bây giờ em đã là của Yul, thật sự là 1 phần của Yul. Đã 2 tuần hơn từ bữa tối hôm đó, nhưng Yul vẫn chưa quen với ý nghĩ mỗi buổi sáng thức dậy không còn những bữa ăn do em nấu hay những bộ trang phục tươm tất do em chọn. Thậm chí Yul cũng chẳng còn được chạy ngang qua cái tòa soạn Vogue mà Yul ghét cay ghét đắng nữa. Và buổi tối khi kết thúc công việc cũng chẳng có ai để Yul giữ chặt như lúc này.

_ Chẳng phải Yul luôn chê rằng em nấu bữa sáng quà rườm rà làm mất thời gian của Yul sao? Nếu em nhớ không làm thì Yul đã luôn kêu ca rằng: "Mắt thẩm mỹ của Yul không đến nỗi tệ vì thế em hãy dừng việc chuẩn bị đồ vào mỗi sáng cho Yul đi", rõ ràng Yul thích mặc đồ theo style riêng của mình và điều đó làm Yul cảm thấy phiền! Còn nữa, Yul lúc nào cũng luôn miệng càm ràm về việc mất hết 20 phút để rẽ vào con đường ngược chiều với tòa soạn của Yul mỗi sáng khi đưa em đi làm. Và dạo gần đây Yul thường xuyên kêu ca về việc cân nặng của em, rằng em sắp giết chết Yul trong giấc ngủ mỗi khi Yul ôm phải em. Em không quá ốm như thế đâu Kwon Yu Ri à! - Jess ngồi bật dậy khi kết thúc câu nói cuối cùng của mình. Em không giấu được vẻ tức giận khi nhớ lại cách tôi đã chê em quá ốm đến độ lòi cả xương sườn ra ngoài.

_ Giá như em biết rằng Yul hạnh phúc thế nào mỗi khi được ăn bữa sáng do em làm và mặc những trang phục do em chọn, cho dù có đôi khi nó làm Yul chỉ muốn trốn tiệt ở nhà còn hơn khoe gần hết cả cơ thể ra ngoài, nhưng Yul thề rằng vì đó là do chính tay em chọn thì nó chẳng còn là vấn đề gì cả, thật đấy! - tôi ngồi bật dậy và nhìn thẳng vào mắt em - Em chẳng thể nhận ra mỗi lần càm ràm về việc đưa em đến tòa soạn là em sẽ tặng cho Yul 1 nụ hôn chúc tốt lành cho ngày mới sao? Yul biết chắc sẽ là 1 ngày tồi tệ nếu chẳng có nụ hôn đầu ngày của em.

_.................

Nhìn vào đôi mắt em, tôi hiểu em cũng có những cảm giác như tôi. Cuộc sống chúng tôi không hẳn là lúc nào cũng bình yên vui vẻ, tràn ngập tiếng cười như người ngoài nhìn thấy. Chúng tôi cũng có những mặt trái hẳn với nhau. Nhưng con người ta chẳng thể nào tìm được 1 nửa hoàn hảo của mình. Rõ ràng là như vậy, nếu không thì chúng ta đều không phải con người mà là đấng thần thánh nào đấy trên trời rồi.

_ Em biết đấy. Yul chẳng muốn em đi tí nào, thực lòng đấy. 1 tẹo cũng không.

_ Sao em lại không hiểu điều Yul mong muốn chứ. Thật sự em cũng sẽ nhớ Yul nhiều.

Tôi biết Jessica cần tôi, và dù không thể khép miệng lại từ khi thông báo cho tôi biết em sẽ đi Paris nhưng dám cá rằng em vẫn ghen lồng lên khi thấy tôi mở miệng khen lấy khen để cô ả người mẫu nào trên tivi hay khi tình cờ đi ngoài phố mà tôi bắt gặp được. Và càng chắc chắn hơn khi có hàng tấn nỗi lo về việc xa tôi 3 tháng sắp tới. Rõ rồi, em vẫn yêu tôi như ngày nào. Hay thậm chí là nhiều hơn. Vì sao tôi biết à? Dĩ nhiên không phải cô ấy nói, Jessica của tôi là ai chứ. 1 cô nàng kín miệng và chẳng phải thuộc dạng bép xép rỗi hơi để đi nói mấy câu làm mình mất giá ấy. Nhưng tiếc thay, những hành động của cô nàng càng làm phẩm giá cô nàng đi xuống nhiều hơn gấp trăm lần. Giá như cô ấy biết rằng, trong tình yêu không nên so đo cái giá với nhau.

_ Vậy ra em chọn cách quan sát để chống lại nỗi nhớ về Yul sao? - Tôi trêu em

Nếu như ai đó trong thấy 1 cô gái mặc trên người bộ quần áo của Gucci chỉ để đứng trên cây thang và bắt camera chống trộm thì hẳn cho đây là 1 buổi chụp hình đầy phong cách. Liệu có ai lại giàu có đến nỗi phung phí cả đống tiền của vào bộ cánh với giá trên trời mà chỉ đi cài camera chống trộm trong nhà. Nhưng thực chất với hệ thống an ninh của tòa chung cư cao cấp này thì trước cửa mỗi căn hộ đều có hệ thống camera riêng. Vâng, tôi khẳng định cô gái ấy không phải là người mẫu. Cô ấy là Jessica, bạn gái tôi và kiêm biên tập viên thời trang đầy triển vọng chuẩn bị được ngồi vào ghế phó tổng biên tập của tạp chí Vogue sau 3 tháng công tác Paris sắp tới. Và tôi thừa hiểu cô ấy muốn bí mật quan sát trong những tháng tới đây liệu tôi có dẫn bất kì cô gái nào về đây không. Và chẳng ai lại lắp nó ngay trên trần nhà, đúng ngay vị trí mà chỉ cần nằm xuống giường là đối diện với ống kính.

Chỉ thế thôi cũng đủ hiểu cô nàng luôn dành rất nhiều thời gian để nghĩ về tôi trong khi bận bù đầu với hàng tá chiếc vaili mang đầy kí hiệu LV để mang theo vô số trang phục và không cái nào thuộc dạng tầm tầm. Và suốt trong quãng thời gian ở tòa soạn, Jessica của tôi chẳng phải đụng tay tới bất cứ việc gì mà thay vào đó chỉ việc ngồi học tên và nhớ mặt từng người trong các bữa tiệc sắp tới em sẽ dự ở Pháp và thử trang phục, kèm với những phụ kiện và cách make up phù hợp.

_ Em nghiêm túc đề nghị Yul không nhắc lại chuyện đó lần nào nữa nhé!

Em nguýt tôi đến rách cả mắt. Vâng, kiểu lườm này không phải đùa đâu. Nó mang cả tấn hàm ý trong ấy. Như thể tôi mà không làm theo thì chẳng thể nào ngủ yên được tối nay trên chiếc giường êm ái này đâu. Và tôi biết, baby của mình sẽ chẳng đùa dai.

_ Có 1 chuyện mà Yul luôn thắc mắc nhưng chẳng dám hỏi em.

_ Yul hỏi đi

Em cắt ngang câu nói của tôi

_ Ok. Thật ra cũng không hẳn là chuyện lớn, nhưng tại sao em lại chẳng nói cho Yul biết em sẽ đi Paris trong suốt thời gian từ khi em biết cho đến tận bữa tối hôm đó

Tuyệt vời, tôi đã rất lâu không dám nói lên những gì mình giấu trong lòng. Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của những nhân viên sau khi nộp đơn từ chức vì bị đàn áp là thế nào.

_ Là em không nói hay Yul không chịu tìm hiểu?

_ Ý em là sao?

_ Em đã hàng trăm lần đề cập đến việc Yul nên đọc tạp chí của em. 

_ Yul đã đọc, nhưng không hề thấy - tôi cãi lại

_ Nó đã được đăng cách đây 2 tháng về việc tuyển chọn nhân viên xuất sắc để cử sang Paris của tạp chí Vogue, cũng tức là tạp chí của em. Và em vẫn chưa 1 lần trách Yul về việc luôn miệng nói dối: "Yul đã đọc", "Yul thề Yul đã đọc rồi, bài viết rất hay". 

_ Có thể....

Em cắt đứt câu nói của tôi bằng việc nói liên tiếp với vận tốc súng máy mà chẳng hề sợ lúc nào vô tình sẽ nuốt mất chiếc lưỡi của mình

_ Và cũng đừng nói là có thể Yul bỏ lỡ số báo đăng bài ấy. Bài viết được đăng trên từng số báo ra mỗi tuần. Và dù cho Yul có vớ bất kì cuốn nào thì vẫn có thể thấy cái tít to đùng ấy ngay trang đầu của báo. Đó là 1 bằng chứng hùng hồn cho thấy Yul chẳng ngó tới, dù chỉ là 1 lần.

Hàng triệu câu trả lời nanh nọc xoay quanh trong đầu tôi và tôi có thể tưởng tượng rằng chỉ cần mở miệng thì những câu nói ấy sẽ thi nhau vụt ra khỏi cửa miệng mà tôi thậm chí chẳng kịp sắp xếp thứ tự cho chúng. Nhưng rất may cho Sica, tôi chẳng bao giờ muốn là kẻ khai chiến dù coh em bắn hàng chục mũi tên và đều bay trúng đích tất thảy.

"Kwon Yu Ri, cô ấy nói đúng, không hề sai. Là mi quá vô tâm và còn tệ hơn, mi là 1 kẻ dối trá"

Tựa hồ như việc vạch mặt sự dối trá của tôi chưa đủ làm tôi đau khổ. Nay Jessica lại còn nói rõ sự vô tâm của tôi đã đến mức độ gây báo động. Có vẻ như trong suốt thời gian qua, tôi đã quá chú trọng vào mặt ngoại hình của mình. Rằng tôi sẽ trông như thế nào trong bộ trang phục này hay món trang sức kia, hay Jessica sẽ cảm thấy hạnh phúc, lãng mạn thế nào nếu tôi chuẩn bị điều này hay điều kia cho cô ấy. Và dường như tôi đã quên mất rằng, sự hạnh phúc nhất trong tình yêu là cả 2 hiểu rõ về nhau. Tôi đã quên đi mất, cô ấy sẽ vui ra sao khi tôi đọc và cùng bình luận về 1 bài viết nào đó trên tạp chí của cô ấy cũng như cách cô ấy đã làm cho tạp chí của tôi. 

Giờ thì tôi thấy mọi việc có vẻ như đã đi quá tầm tay và tôi chẳng thể hiểu nổi bản thân mình như thế nào nữa. Và lúc này đây tôi cảm thấy em quả là 1 người mạnh mẽ. Rõ ràng em có thể làm tốt tất cả mọi mặt của mình hơn tôi gấp nhiều lần. Trong công việc, em là 1 người hoàn toàn có trách nhiệm với cái cách chu toàn mọi thứ và thực hiện mọi yêu cầu của sếp hoàn hảo nhất. Trong tình yêu, em là người yêu hoàn hảo khi luôn biết cách chăm sóc và cư xử với người yêu (dù đôi lúc áp đặt người khác hoàn toàn lên ý kiến của mình, nhưng xét ra thì không ảnh hưởng gì nhiều. Có thể chấp nhận chuyện này) và tệ nhất là em lúc nào cũng khiến người khác yêu em nhiều hơn. Với bạn bè (chỉ là người trong nghề. Đa phần là các biên tập viên tạp chí khác hoặc người mẫu, trang điểm, stylist, photographer, ....), lúc nào em cũng là người đầu tiên họ nghĩ đến khi có lời mời đến bất cứ buổi tiệc của giới nào đó. Vì em là người tốt nhất để họ tâm sự về tất thảy mọi vấn đề trong cuộc sống này (nhờ thế mà vào ngày nghỉ cũng chẳng thể nào ngủ yên quá 9h sáng).

Đến thời điểm này thì tôi không thể hiểu nổi bản thân mình. Tôi nên hạnh phúc và hãnh diện khi có 1 người yêu hoàn hảo như em hay nên mặc cảm vì bản thân không thể nào so sánh với tài năng của người yêu mình. Dù rằng em chẳng bao giờ tỏ ra xem thường tôi, thậm chí trong cách ứng xử hàng ngày tôi có thể thấy rõ sự nể trọng của em dành cho tôi. Cũng phải thôi, dù gì tôi cũng là tổng biên của 1 tạp chí lớn về văn hóa. Chức vụ mà hiếm ai có thể đạt được vào cái tuổi này và thậm chí là mơ ước của cả 1 đời người. Nhưng cái suy nghĩ chết tiết "liệu tôi có xứng với Sica?" vẫn cứ ám ảnh tôi chẳng chịu buông tha.

_ YuRi - Sica chạm nhẹ vào má tôi. Dường như em đã kêu tôi khá lâu

_ Xin lỗi. Yul...

_ Đừng suy nghĩ nhiều quá. Em không trách Yul đâu. Em hiểu công việc đã khiến Yul stress như thế nào

Tôi đã từng nói, bản thân tôi thích việc em vuốt ve gò má tôi mỗi lúc tôi căng thẳng hay tức giận còn hiệu quả hơn gấp trăm nụ hôn mà. Liệu tôi có thể suy nghĩ được gì nữa khi em đang làm những hành động ấy khiến tôi gần như thư giãn hoàn toàn. Gượm đã, tôi vừa thấy gì đấy trong suy nghĩ của mình. Cô ấy luôn biết rõ người khác thích gì và dĩ nhiên sẽ khiến người ta hành lòng bằng những việc yêu thích của họ. Ai có thể không yêu 1 cô gái như Jessica chứ.

_ Yul thật sự..... - Tôi chạm vào tay em đang ve vuốt gò má mình và dụi mặt vào đó

_ Đừng nói bất cứ điều gì khi nó làm Yul khó chịu để nói ra. Em chẳng muốn bất kì điều gì làm nhắn vầng trán xinh đẹp của tổng biên tập của riêng em đâu, được không. Hãy thư giản hoàn toàn bên em nhé, được không?! - Đã rất lâu tôi được nhìn thấy lại đôi mắt dịu dàng của em, nhưng nó thực sự rất mệt mỏi

_ Nếu em mệt mỏi, đừng giấu và chịu đựng riêng mình. Yul sẽ chẳng vui tí nào khi biết mình không thể là nơi tin tưởng và an toàn tuyệt đối nhất của em đâu đấy, cô bé à! 

Sica cuối người hôn lên môi tôi, không là nụ hôn với những cái nút đầy say đắm cũng như chẳng có bất kì sự đụng chạm nào liên quan đến lưỡi. Chỉ đơn giản là chạm và giữ. Có vẻ em đang thưởng thức cảm giác dễ chịu trên môi tôi. Cảm giác mà hơn 90 ngày sau em mới có thể có lại.

_ Cảm ơn Yul.

_ Vì điều gì.

_ Vì mọi thứ Yul đã làm cho em. 

_ Yul đã chẳng làm gì cho em cả. Đôi khi Yul cảm thấy mình không xứng đáng với em, em có cảm thấy.....

_ Đừng nói vậy...

_ Sica đây là lần thứ bao nhiêu em chặn ngang lời Yul nói rồi nhỉ. Hãy lắng nghe Yul 1 chút có được không? Yul chỉ cảm thấy em quá hoàn hảo và Yul không thể hoàn hảo được như vậy. Thật sự Yul chẳng biết bây giờ mình như thế nào nữa. Chỉ là, em biết đó. Yul ghét cảm giác 1 mình và nhất là thiếu em. Điều đó càng kinh khủng hơn gấp nhiều lần. Nhưng Yul không biết mình nên làm gì để giữ em lại bên mình, Yul hoàn toàn không có lý do gì để ngăn em có 1 bước tiến lớn trong công việc. Em quá tài giỏi trong mọi thứ, đôi khi đi với em, Yul cảm thấy mình thật nhỏ bé và dường như...dường như Yul chỉ là còn số 0 trong thế giới của em. Khi đi cạnh em Yul cảm thấy rất hãnh diện vì có 1 người yêu như vậy. Nhưng đồng thời Yul cũng tự hỏi bản thân liệu em có hãnh diện khi đi bên cạnh Yul, 1 người hầu như chẳng là gì trong thế giới của em. 

Tôi nói với tốc độ súng máy như kiểu Sica vẫn thường làm, sống chung với em bấy lâu, tôi đã bị ảnh hưởng về tốc độ nói chuyện trong 1 số trường hợp. Tôi hiểu rõ bản thân mình, đây chỉ là để tránh việc ngừng lại lấy hơi tôi sẽ không còn can đảm để nói lên suy nghĩ của mình nữa.

"Yu Ri à! Đừng lo ngại, cô ấy sẽ hiểu mà. Chẳng phải cô ấy luôn là 1 người yêu tuyệt vời đó sao?! Đâu phải chỉ trên giường đúng không nào? Hãy là chính mình Kwon Yu Ri, đừng đánh mất sự tự tin bất khả suy suyễn trước đây chứ!"

_ Em không biết mình đã làm gì để Yul có những suy nghĩ như thế, nhưng rõ ràng đó là lỗi của em. Nếu có bất kì điều gì khiến Yu Ri của em cảm thấy mình nhỏ bé thì sự thật Yul chẳng nhỏ bé tí nào đâu. Và em làm sao lại không hãnh diện khi người yêu của em là 1 tổng biên tập của tạp chí văn hóa nổi tiếng mà bất kì người dân nào của nước Đại Hàn này cũng đều phải đón đọc nó vào mỗi kì phát hành. Giá như Yul có thể ở bên trong em để cảm nhận cái vẻ tự hào đến ngất trời mỗi khi Yul nắm tay em trên đường. Em chỉ là 1 biên tập viên tạp chí thời trang may mắn để có được tình yêu của Yul mà thôi. Hãy vì em mà bỏ qua những suy nghĩ đó. 

_ Có thật không? 

_ Em vẫn chưa nói với Yul rằng em hãnh diện với bọn chân dài trong công ty mỗi khi Yul đến đón em sao? Bọn họ nguýt em đến rách cả mắt và tung hê nhau cạnh khóe em chỉ vì em có 1 người yêu quá hoàn hảo như Yul đấy! 

Em cười và giấu mặt đi nơi khác như thể không thể tin rằng chính mình vừa nói những câu quá ư nồng nàn như vậy

_ Yul thật sự rất giỏi trong mắt em à? - Tôi xoay người em để cả 2 nhìn vào mắt nhau

_ Yul cưng! Em thề rằng mình chẳng nói dối Yul bao giờ

_ Có lẽ Yul nên tin nhỉ? Nhưng Yul nghĩ việc giỏi nhất của mình là ở đây. 

Tôi chỉ tay xuống chiếc giường chúng tôi đang nằm. Lúc nào cũng vậy, Jessica hiểu rõ điều tôi đang muốn là gì. Chỉ với 1 động tác, em đã ngồi hẳn lên người tôi và nhìn tôi bằng ánh nhìn khiêu khích nhất. Giờ thì tôi càng có lý do để tin rằng, chúng tôi giỏi nhất trong mắt nhau là ở trên giường. 

Giờ thì Paris vẫn còn rất xa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro