Chapter 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày vùi dập não bộ mình vào mớ hỗn tạp cho số in tháng tới làm tôi muốn phát điên với tất thảy cái gì trong tầm tay mình. Thêm vào việc Sica lại chẳng chủ động gọi cho tôi suốt ngày hôm nay. Nhưng chẳng phải tôi và cô ấy đã gây hấn với nhau 1 trận ra trò hôm qua sao? VIệc quái gì cô ấy phải chủ động gọi cho tôi nhỉ? Khốn nạn, lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của tôi lại chẳng cho phép bản thân chủ động nhắn tin hay bấm bất kì nút call nào đến số máy của cô gái tóc vàng kia. Dù cho tôi đã định bụng sẽ xin lỗi em vì những câu nói mà vô tình hay cố ý đều phạm sai lầm của mình. Nhưng muộn rồi. Tâm trạng tôi đã hoàn toàn bị chi phối bởi mớ công việc.

Quá mệt mỏi với việc phải suy nghĩ những lý do cho sự im lặng của em. Suy cho cùng thì khi hỏi đến em cũng chỉ nhát gừng vài câu:"Yul phải hiểu, phải thông cảm cho công việc của em. Em rất khốn khổ". Dù có hoa hòe, văn vẻ đến đâu thì gọn gàng ý nghĩa cũng chỉ có thế. Mà tôi thì chẳng phải thuộc dạng ngu đần đến mức không hiểu. Hay đơn giản hơn là chẳng thể nào tôi lại muốn cô ấy hét vào mặt rằng:"Làm ơn đừng than vãn gì trước mặt em nữa!" 

Thế đấy, khi con người ta chán chường với công việc, cuộc sống công thêm chẳng có người yêu bên cạnh và tuyệt vời hơn là cách nhau nửa vòng trái đất vẫn có thể cãi vả như thường thì mọi suy nghĩ đều thay đổi 1 cách chóng mặt tùy theo tâm trạng. Và với cái tâm trạng bất thường như kẻ thần kinh lúc này thì nghe giọng nhau chỉ cốt phọt ra những câu chọc khoáy nanh nọc nhất vào thời gian biểu của nhau. Chẳng khi nào cô ấy chịu bỏ chút ít thời gian của mình ra để nghĩ rằng tôi nhớ cô ấy.

"Xem kìa Kwon Yu Ri! Mi đang nói đấy ư?! Cô ấy không bỏ thời gian của mình ra để nghĩ rằng mi nhớ cô ấy. Nếu Sica nghe được thì rõ ràng đây là phát pháo đầu tiên trong cuộc nói chuyện mà mi là kẻ đã bắn ra đấy. Liệu mi có nghĩ nó dẫn đến lời chia tay không, đứa trẻ kia?! Trông mi kìa, 1 đứa con nít tội nghiệp suốt ngày chỉ biết bám lấy mẹ để đòi hỏi mà chẳng dùng đến bộ não! Cô ấy hiển nhiên biết rõ mi nhớ cô ấy. Nhưng xem cách bày tỏ của mi kìa....Mi nghĩ cô ấy sẽ hoàn toàn thoải mái với sự bày tỏ theo chiều hướng độc tài ấy của mi sao? Trò cười vui nhất thế kỉ đang diễn ra đấy Kwon Yu Ri! Dẫu thế nào thì cũng phải lôi não ra và nhét vào đấy 1 câu: Kwon Yu Ri không phải người hoàn hảo nhất thế giới và nếu cần Jessica Jung sẽ tìm được 1 khối Kwon Yu Ri khác trong thế giới của cô ấy. Thế đấy, liệu mà giữ

Không cần phải nói nhiều đến những cô cậu người mẫu đẹp ngất trời vây quanh em, mà chỉ cần nói đến vấn đề vật lộn với hàng trăm thứ như đổ dồn vào 1 mình em thì cũng đủ thấy thời gian chẳng dư dả gì cho nỗi nhớ về 1 đất nước cách đó gần nữa vòng trái đất huống chi chỉ là 1 người trong đất nước ấy. Kiểu như cô ấy quá bận rộn còn tôi thì rảnh rỗi đến chẳng có gì làm và suy diễn ra 1 khối chuyện hài hước hay tệ hơn là hoang tưởng về những gì cô ấy trải qua. Rằng cô ấy đã nhớ tôi ra sao và cuống quít tìm cho được vài phút nghĩ ngơi chỉ để gọi về và nói rằng cô ấy yêu tôi.

"Mi đang nghĩ theo chiều hướng lệch lạc nào nữa đấy? 1 việc hiển nhiên là cô ấy yêu mi, yêu đến chết. Mi dư biết điều ấy và dẹp đi những suy nghĩ sai trầm trọng trong não đi nhé! Để cô ấy yên mà làm việc, đừng lôi cô ấy vào mớ hỗn độn tạp nham mà chỉ có 1 cái đầu của tổng biên tập như mi mới nghĩ ra"

*Chuông điện thoại reo*

Số lạ. Không phải số nước ngoài, cũng không phải số Sica.

_ Hello? Kwon Yu Ri nghe!

_ Hello. Bao giờ cô cũng xưng tên mình với người khác khi nghe điện thoại vậy à? 1 cái tên sexy cũng đủ làm kẻ gọi nhầm số muốn được nói chuyện với cô lâu hơn đấy!

Tôi hoàn toàn ngạc nhiên khi cô gái bên đầu dây kia nói chuyện bằng tiếng anh với mình. Cũng không có gì đặc biệt nếu chưa chi cô ấy đã giở ngay chất giọng ngọt ngào kia ra với những câu tán tỉnh khéo léo đến mức không phải ai cũng dễ dàng nhận ra. Chỉ thế thôi tôi cũng đã đủ hiểu, cô gái này không phải hạng tầm tầm. Với những cô nàng thế này thì tránh xa thì tốt hơn là tiến gần. Giá mà Sica biết có 1 cô gái người nước ngoài đang tán tỉnh tôi qua điện thoại thế này. Nếu cô ấy ở đây, có Chúa mới ngăn nổi cô nàng sẽ vứt áo sang 1 bên và lao vào tôi cốt để bên kia nghe được những âm thanh gợi dục chúng tôi phát ra. Tôi đã bảo rồi, Jessica có những cách khiến người khác tức đến phát khóc mà chẳng thể làm được gì. Phải nhấn mạnh thêm là rất độc đáo.

_ Hóa ra là nhầm số. Xin lỗi, tôi đang bận, tôi cúp máy đây!

_ Khoan khoan, gượm đã nào. Tôi đoán là cô biết tôi đấy

_ Tôi biết cô à? 

_ Well. Chắc cô còn nhớ đến Miranda Kerr đã vô tình làm cô khiếp sợ trong đêm dạ hội của Marshall chứ?

_ Oh, hóa ra là thiên thần của Victoria's Secret đây mà. Xin lỗi vì tôi cứ nghĩ là cô nàng nào gọi nhầm số. Mà thật ra cũng chẳng có gì đáng sợ vào đêm ấy, cô rất đáng yêu mà. Thật lòng đấy!

_ Cô đang đùa tôi sao? Cô làm tôi thật sự ngại rồi đấy! 

_ Không không, tôi không cô ý làm cô cảm thấy ngại. Chỉ là thật sự cô rất tuyệt đêm hôm ấy. Phải nói sao nhỉ? Vâng, đẹp 1 cách hoàn hảo đấy

_ Cô vừa bảo tôi đáng yêu cơ mà

_ Oh...Well....Dường như những người trong giới thời trang đều thích bắt bẻ người khác thậm chí là 1 lời khen thì phải?

Cái cách nói chuyện của cô nàng này làm tôi nhớ Jessica kinh khủng. Tựa hồ như những người làm trong ngành này đều có cách nói chuyện giống nhau đến không khác 1 ly thì phải, hay phải chọc khoáy, bắt bẻ nhau như thế mới sống được. 

_ Xin lỗi, tôi không có ý đó. Chỉ là 1 câu nói đùa thôi.

_ Tôi cũng vậy đấy haha. Ok, cô gọi tôi có việc gì vậy. Hình như đây không phải là số mà cô đã cho tôi lúc trước?!

_ Yeah, tôi mất số ấy cách đây không lâu khi cứ chờ mãi mà chẳng thấy cuộc gọi nào từ cô.

_ Tôi bận quá, cô biết mà!

_ Vâng vâng tôi biết. Tôi chỉ nói đùa vậy thôi. Thật ra tôi sang đây để tham gia buổi chụp ảnh và nó kết thúc sớm hơn tôi dự tính, nên tôi rảnh cả tối hôm nay. Không biết cô có thời gian để đi ăn tối cùng với người cô đơn như tôi không?

Thì ra mục đích chỉ thế thôi! Hẹn hò, vâng gọi là thế cũng không ngoa. Thật tình tôi chẳng muốn vướng vào mối quan hệ phiền phức rối rắm này làm gì. Nhưng nghĩ đến việc Jessica bỏ mặc tôi và tôi thì lại có khả năng bỏ cả đêm chỉ để ngồi chờ cái điện thoại khốn nạn reo lên và hiện số cô ấy từ Paris gọi về thì lại có 1 khối động lực thúc đẩy tôi nhận lời cô nàng này. Có lý do gì trên đời này khiến tôi từ chối cô nàng xinh đẹp này cơ chứ?!

"Mi suy nghĩ kĩ chưa đấy? Thật sự là muốn dính với cô nàng rắc rối này. Hãy nghĩ về việc Jessica biết đi. Cô nàng không chắc là ngồi yên cho qua chuyện đâu dù mi với cô nàng thiên thần kia là hoàn toàn trong sáng. Rõ như ban ngày, ai lại tránh khỏi sự quyến rũ của 1 cô gái như Miranda chứ. Tự hỏi lòng đi, mi đã bao lần suýt đứng tim khi vô tình nhìn thấy cô ấy trong bộ bikini trên tạp chí."

_ Wow, nghe tuyệt quá! Làm ơn hãy cho tôi 1 lý do gì để từ chối đi nào!

Cho đến lúc này thì trong thâm tâm tôi vẫn kêu gào hãy từ chối vì tránh 1 cuộc khẩu chiến sẽ kéo dài trong vài ngày hay tệ hơn là vài tuần im lặng với nhau. Nhưng lý trí tôi lại chẳng cho phép cái kiểu ngồi chờ như quá cần thiết đến cô ấy. Dẫu cho 1 việc chẳng thể thay đổi rằng cô ấy là Thiên thần duy nhất của tôi

_ Chúng ta ăn tối tại khách sạn của tôi nhé! Cô chắc là vui lòng đến mà đúng không?

_ Oh....Cho tôi địa chỉ khách sạn của cô. Thiên thần ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro