Chapter 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng 11:00pm thì tính tò mò của tôi cũng đã đầu hàng. Hóa ra là tôi lại còn chẳng có cơ hội làm paparazzi cho em nữa cơ đấy. Chuyện tình cảm, thôi việc, sự nghiêp của Jesica giờ đây chẳng liên quan gì đến tôi nữa. Chấm dứt ở đây là được rồi. Tôi đã quá mệt mỏi vì suốt cả mấy tháng nay lúc nào cũng như chạy theo cô nàng. 

Gượm đã nào, mọi việc là do tôi tự nguyện, em rõ ràng không yêu cầu hay bắt buộc điều ấy. Chỉ có bản thân tôi là người luôn có làm mọi thứ trở nên phức tạp và rồi đã viết lá thư ngu ngốc ấy lại. Có vẻ như mọi chuyện đã đi quá giới hạn của nó. Và tôi thì chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của em để nhìn nhận bất cứ vấn đề gì đúng đắn và khả dĩ gọi là có lợi cho em. 

Thật chất Jessica đã luôn cố gắng để dung hòa giữa cuộc sống tình cảm và công việc. Mặc dù tôi biết lẽ dĩ nhiên e luôn có xu hướng thiên về công việc nhưng dẫu sao thời trang vẫn luôn là mơ ước, hơn hết là cả niềm tự hào, tự tôn cao ngất. Vâng, tất nhiên tôi không thể hiểu hết tính chất công việc căng thẳng của em, và thậm chí tôi đã tồi tệ đến mức cố tình không hiểu dù chỉ 1 phần nhỏ mặc cho em đã cố sức thuyết phục. Đột nhiên tôi cảm thấy khinh rẻ bản thân của mình ghê gớm. Rõ ràng tôi không tha hóa bởi quần áo mà tha hóa bởi chính bản thân mình.

Tôi bỏ cuộc. Jessica Jung xứng đáng tận hưởng những gì cô ấy đã bỏ công gầy dựng. Trong đấy bao gồm cả sức khỏe và 1 người yêu xinh đẹp như tôi. Vâng, để tôi đoán xem. Không có tôi cô ấy sẽ thoải mái làm bất cứ mọi việc, tham gia bất cứ chuyến công tác dài hạn nào mà chẳng phải lo lắng về việc có ai đó ngăn cản hay phiền hà. Ow…xem kìa, tôi rõ ràng vẫn đang rất cay cú về chuyện của Jessica. Xem Kwon Yu Ri trưởng thành bao nhiêu rồi kìa.

Dẫu sao đi nữa vấn đề trong chuyện này chắc chắn nằm ở tôi và dù tôi có cố bao nhiêu kết quả cũng chẳng thay đổi được gì. Và thật chất tôi có ở lại đến sáng mai thì công việc của riêng tôi cũng sẽ tồi tệ theo bản thân mà thôi. Tòa soạn tuyệt đối không phải của 1 mình tôi. 

“Mạnh mẽ lên nào Yu Ri, mi sẽ làm được mà thôi. Quên ngay hình ảnh Jessica Jung đã từng ám ảnh mi cùng mớ quần áo thời trang đi, ngay tắp lự” Tôi tự nhủ và cũng tự cảm nhận chẳng chút dễ dàng nào. Lời nói và hành động cách nhau 1 khoảng rất xa. Nên đừng so suy nghĩ với thực thi ý nghĩ.

Đánh xe về nhà cùng ngổn ngang hàng triệu câu hỏi trong tư thế sẵn sàng được chuyển tới Jessica với hy vọng khắp khởi em sẽ từ tốn giải thích rằng mọi thứ chỉ là sự hiểu lầm, 1 cách tạo scandal hay gì đó đại loại không phải là thừa nhận mối quan hệ cùng anh chàng siêu mẫu kia với giọng nói ngọt ngào vốn có mà chắc chắn chỉ cần nghe thôi đã có hàng tá người xin chết để được yêu em. Nhưng đáng tiếc vẫn chưa 1 câu hỏi nào vuột khỏi miệng tôi từ lúc đó

***

Số báo cuối tháng ép tôi phải mài nhẵn mặt mình trên từng tờ giấy lam (loại giấy chuyên ngành, là 1 dạng demo để mang in, tương tự như 1 bản kẽm trong việc in tiền). Tôi thề là mình chẳng nói quá lấy 1 câu. Nó hoàn toàn đúng với ý nghĩa câu nói trên đấy. Không sai 1 từ!

Cứ thử nhìn mà xem, các nhân viên tất bật chạy đi chạy lại giữa các bàn làm việc và trao đổi tích cực với nhau, cái guồng quay này chỉ sẽ kết thúc khi số báo cuối tháng an toàn đến tay người đọc mà thôi. Nhờ vào núi công việc sắp đè chết ngạt mà tôi gần đây có vẻ trở lại với 1 Kwon Yu Ri – chủ bút khi xưa của các cây bút tài năng. Nhưng dường như chẳng ai có thời gian để dừng lại mà ngẫm nghĩ. Kể cả bản thân tôi cũng không có thời gian để nhớ về 1 Jessica Jung. Thành thật với bản thân thì chỉ là bớt hẳn việc nghĩ đến, không mang ý nghĩa chẳng mảy may nhớ! 

Vào thời điểm nhạy cảm này, 1 bữa ăn đúng nghĩa là quá xa xỉ thay vì loại cơm được giao đến tận nơi. Và tình cảnh tất thảy biên tập viên tòa soạn Soshi 1 tay cầm hộp cơm hoặc thứ gì khả dĩ là không mất thời gian để tộng vào bao tử, 1 tay vẫn làm việc và mắt thì không khi nào rời khỏi màn hình máy tính hoặc điện thoại. Chủ bút như tôi cũng không ngoại trừ. 

Nhìn tôi xem nào, áo sơ mi bẩn thỉu không chịu nổi lại còn là 1 cái áo nào đó nằm trong số những đồ cũ mà tôi đã quẳng vào tủ vì những thứ quần áo đắt tiền đã nằm chất đống chưa có thể gian để mang đi giặt ủi, đôi giày với gót thấp, lùn và bẹt đang dính đầy những vết dơ không thể hiểu và gấu quần thì ướt nhoẹt vì tôi vừa lội qua đám tuyết dầy như đầm phá vậy. Tổng diện là dơ bẩn hết sức, nhưng biết sao hơn. 

Với bề ngoài không thể tệ hơn thế này tôi thật không có tí can đảm nào có thể đến gặp em nếu em yêu cầu 1 cuộc hẹn. Hoặc thậm chí nếu em có đến ngay tận đấy, đứng trước của văn phòng và ngỏ 1 lời mời dung cơm tôi cũng tài nào lê mông khỏi chiếc ghế dựa bọc da êm ái, nhưng đầy áp lực này. Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đều không có nghĩa tôi không quan tâm đến mọi việc của Jessica trên các tờ báo. 

Tôi có thể cảm nhận được cơn sốt mang tên Jessica Jung đã giảm đi so với trước đây và anh chàng siêu mẫu Lars Stephan cũng đã trở về quê hương của anh ấy với hàng tá hợp đồng quảng cáo có giá trị lên đến hàng trăm triệu dollar. Vâng, anh ta là ai cơ chứ. Lars Stephan. Tiếc thay cho ai không biết đến anh ta, căn bệnh dốt nát thật sự đã hết thuốc rồi đấy. 

Các tờ báo đã thôi soi mói đến em. Những trang lá cải cũng thôi rình rập quanh quẩn khu nhà của em và tòa soạn như trước đây. Bằng chứng là tối qua sau khi kết thúc công việc lúc 1:00 sáng, trên đường về nhà thay quần áo tôi đã tạt ngang và mừng khấp khởi vì chẳng còn bóng dáng máy ảnh luôn trong tư thế sẵn sàng như nữa tháng trước tôi đã đứng chở em cho đến gần 12:00 khuya với kết quả zero. 

Nằm vật ra giường và cố với tay xoa bóp 2 bên thái dương đang căng cứng của mình tôi cảm giác như mình vừa trải qua 1 cơn địa chấn vậy. Cơ thể đau nhức, từng khớp trên cơ thể tựa hồ như đang kêu lên răng rắc sau mỗi chuyển động của tôi. Và trái tim vẫn còn chưa thôi đập như muốn bể lòng ngực trong khi chờ trang báo đầu tiên xuất xưởng vào lúc 2:30 sáng nay. Nếu như. Trong não tôi liền lập tức nghĩ đến cô nhân viên massage miễn phí, xinh đẹp, nổi tiếng và tài năng của mình. “Nếu cô ấy ở đây, có lẽ mi sẽ không mệt mỏi đến thế này” Tôi nhủ thầm.

Thành thật mà nói tôi đang mừng đến mức định bụng sẽ tung hê tất cả mọi chuyện vào sáng ngày mai khi tờ báo cuối tháng cuối cùng cũng đã an toàn đến tay người đọc. Nhưng dẫu sao thì tôi vẫn phải tiếp tục sống. Dù tôi có tung hê cũng chẳng cản trở trái đất quay được và cũng chẳng tạo chút ấn tượng đặc biệt nào với em. 

Ngày Chúa nhật rốt cuộc cũng đã chịu lê tới. Mỗi ngày tôi lật 1 tờ lịch với hy vọng khắp khởi ngày mai sẽ là Chúa Nhật. Sau khi cái số báo khốn nạn của tháng này bị 1 đứa nhân viên nhãi ranh làm mất 1 tờ giấy lam và kết quả là cả tòa soạn lao đầu vào làm như lên cơn đến mức tăng ca thường xuyên và tôi là người đã điên tiết lên nhất vì phải chứng kiến các quý ông, quý bà được vợ, chồng, người yêu mang đồ ăn khuya đến tận nơi. Điều mà đáng ra tôi cũng sẽ được nếu tôi vẫn là Kwon Yu Ri của Jessica Jung. 

Cuối cùng thì cái bộ não ngu đần của tôi cũng đã chịu nhớ ra tôi đã hẹn với Jessica nếu em vẫn còn muốn quay lại hãy đến nơi mà em biết chắc tôi sẽ ở đó. Tệ thật, tôi lại còn chẳng ngẫm ra chuyện có thể em đã thay đổi số điện thoại để tránh bị mấy cú điện thoại nhảm nhí làm phiền. Dẫu vẫn còn hàng tá lý do để cho biết nếu em muốn vẫn có thể tìm thấy tôi. Nhưng hãy cứ cho là tôi đang tự đánh lừa bản thân mình về việc em chỉ muốn đến nơi mà tôi đã nói trong bức thư. 

“Kwon Yu Ri phải nhớ thêm rằng. Không có gì Jessica muốn mà không thể có được. Cô ấy là ai? Phó chủ bút Vouge”

Tuần đầu tiên sau khi nhớ ra sự việc hẹn hò đó của tôi dành cho em. Chiều thứ 7 đó tôi đã cố gắng 1 cách cực khổ mang hết quần áo dơ đi giặt là. Dẫu sao thì tất thảy là những món có giá trị vài ngàn đô 1 chiếc. Không nên tùy tiện giặt là tại nhà nếu không muốn làm hỏng đi nếp vải và đường chỉ. Đó là lời của em đã từng nói với tôi khi trước đây có lần suýt tí nữa là tôi vứt chiếc áo sơ-mi voan mỏng te của Donna Karan vào máy giặt. May mắn thay là tôi đã không làm chuyện điên rồ đó trước khi chiếc máy đáng yêu xé nát nó ra thành từng mảnh.

Tôi còn nhớ như in gương mặt em lúc đó như sắp lên cơn đột quỵ mà ngã lăn ra chết đến nơi. Sau đó là 1 bài giảng dài dòng về kiến thức thời trang. Tôi có thể thấy trong suốt buổi tranh luận – hầu như là em nói – em luôn cố chứng tỏ căn bệnh ngu dốt của tôi đã hết thuốc chữa. Tôi nhớ quá cách em lấy hơi cường điệu mỗi khi bị tôi làm cho tức đến chết. Nhớ luôn cả những câu cạnh khóe không chui nỗi vào lỗ tai bất cứ từ nào…

Diện bộ quần áo mà tôi cho là đẹp nhất. Chẳng biết gu thẩm mỹ của tôi hiện nay có còn vừa mắt em hay không. Nhưng dẫu sao đi nữa tôi cũng đã cố gắng hết sức, chí ít cũng chẳng phải quá quê mùa lỗi mốt như thời kì đầu gặp nhau. Thậm chí tối qua tôi đã thức gần như đến sáng để dọn dẹp lại căn hộ đã bị tôi bày bừa hơn cả tháng nay. Thật không thể tin nhà tôi lại nuôi cả 1 ổ gián thế này. Tôi ghét chúng, chỉ đơn giản vì chúng mang lại cảm giác hoàn toàn không sạch sẽ. Loài vật mà Jessica của tôi sợ hãi đến mức chỉ cần nhìn từ xa đã bịt chặt miệng để hét lên. Vâng, đừng có mà hiểu lầm em ấy sợ tiếng hét của mình ảnh hưởng người xung quanh, chẳng qua em đang sợ có vật thể lạ nào vui tính đáp trúng ngay chiếc miệng đang há ra của em. Tôi thật không dám tưởng tượng Jessica sẽ làm gì nếu điều đó xảy ra. Dám chừng em sẽ lại còn đi đến bệnh viện mà xin mổ gấp nữa đấy chứ.

Càng gần quán café quen thuộc của mình tôi lại càng cảm nhận rõ cơ thể mình run lên từng hôi ra sao. 1 cảm giác hồi hộp dâng trào trong cổ tôi và nhịp tim thì tăng lên phải đến 200 nhịp/phút ngay khi thấy rõ chiếc cửa gỗ có màu sơn đỏ nóng ấm giữa thời tiết này. Và bức tường bằng đá đậm nét Châu Âu nữa. Mọi thứ vấn quá quen thuộc với tôi. Trong suốt quá trình đi đến đây, tôi đã không ít lần tự dằn vặt mình vì đã là người chủ động hẹn nhưng lại hoàn toàn chẳng nhớ gì về nó. Thật tệ hại làm sao. 

Bây giờ đã là 8:45pm. Tôi không dam chắc Sica của tôi đã đến hay chuẩn bị về. Theo trí nhớ kém cỏi đã hao mòn theo thời gian của tôi thì từ khi sống với nhau cả 2 vẫn không thay đổi thói quen đọc sách mỗi sáng Chúa Nhật tại quán café này. Và 8h30 là giờ chuẩn. Đáng ra tôi chọn lái xe đến đây, nhưng lại đột ngột nổi hứng muốn dạo phố trên con đường mà đã lâu lắm rồi. Dễ chừng phải hơn 1 năm tôi chưa đi lại. Vì có lần Jessica sang nhà tôi và đột nhiên muốn được ăn tối tại nhà. Kết quả tôi phải đi bộ cả con đường để đến được siêu thị. 

Đỡ 1 bé trai đứng dậy sau khi cậu nhóc vấp ngã vì mãi chạy chơi trên đường phố làm tôi có nhiều suy nghĩ hơn về cuộc sống bấy lâu giữa tôi và Jessica. Con người ta phải chi cũng có thể như trẻ con. Vấp ngã rồi thì đứng dậy và cười như đồ ngốc, tựa hồ như chẳng có gì trải qua. Ow, đột nhiên nó làm tôi nhớ đến 1 người. Danh họa Picasso – 1 tài năng bậc nhất và tranh của ông ấy luôn vẽ bằng nét vẽ ngây thơ của 1 đứa trẻ con. Ước gì tôi và em đều có thể suy nghĩ như trẻ con. Lúc ấy thì quả thật Jessica Jung sẽ chẳng còn ham mê đến chức phó tổng Vouge, Kwon Yu Ri cũng không suy nghĩ lung tung đến mức mất cả người yêu thế này. Dẫu sao thì Jessica cũng đã có lỗi trong việc không quan tâm đến tôi. Cả ngày của em hầu như chỉ có quần áo, mỹ phẩm, giày dép, người mẫu,…Thật chất cả 2 đều là trẻ con trong lốt người lớn. Hành xử trẻ con nhưng suy nghĩ không như trẻ con. Trẻ con không bao giờ suy nghĩ quá nhiều trước việc chúng làm. Nhưng người lớn thì lại khác. Suy nghĩ thật nhiều nhưng luôn làm những việc ngốc nghếch để chính bản thân lại bị tổn thương

“Kwon Yu Ri à. Mi lại bắt đầu giở giọng tự kiểm điểm bản thân rồi đấy à? Thôi việc đứng nhìn chằm chằm vào thằng nhóc ấy đi. Jessica chắc chắn sẽ không hài lòng nếu như bắt gặp cảnh mi bị cảnh sát lôi kéo về đồn vì có người tình nghi mi đang âm mưu bắt cóc trẻ con đâu đấy”

Ngay khi tôi ngẩng mặt lên. Điều đầu tiên tôi đối diện và khiến tôi phải sững sờ trong vài giây trước khi cất tiếng gọi thật lớn, bất chấp việc có ai đó đang nhìn tôi bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Vì tôi vừa bắt gặp được mái tóc nâu óng ả chỉ có thể được nhuộm bởi bàn tay kì diệu của Marshall, tay đã khen tôi là siêu mẫu. Và bộ váy trắng nhẹ nhàng thanh khiết tựa hồ như thiên thần của Victoria’s Secret. Tôi có thể đoán được chiếc áo lông thú và vòng tay đính pha lê Swarovski kia là của ai, nhưng đây không phải là lớp học thẩm định quần áo của Jessica. Bởi vì tôi bận mất rồi

“JESSICA” 

Tôi hét lên ngay khi thấy bóng dáng không thể nhầm lẫn của em bước ra khỏi café và đã được tài xế mở sẵn cửa chiếc Cadillac. Ngay lúc này đây tôi có thể nghe thấy dây thanh quản tôi tưởng chừng như đứt ra từng đoạn vì đã hét quá to. Chắc chắn Jessica cũng đã khá khó chịu vì có ai đó gọi mình 1 cách thái quá như thế. Nhưng rồi lại thôi ngay cái nhìn nhăn nhó và thay vào đó là nét mặt bất ngờ nhưng không thể che giấu sự hạnh phúc khi nhìn thấy tôi đang cố chạy hết sức để chứng minh tôi không nhìn nhầm.Và ngay khi chỉ còn cách em vài bước chân thì tôi biết, có vài giọt nước đã sắp rơi ra từ khóe mắt tôi mất rồi.

“Yu Ri” Tôi nghe em thổn thức gọi tên tôi bằng cả tình yêu mà tôi không bao giờ có thể chối cãi. Trước khi tôi kịp nói bất kì điều gì em đã vội hỏi

“Tại sao lại làm như thế với em? Em đáng ghét lắm sao? Sao đã hẹn lại không đến? Tại sao?” Jessica của tôi mạnh mẽ lắm. Em đã không khóc, nhưng tôi biết em đang tức tưởi lắm đây. Nghe giọng nói mà xem. Tôi biết làm gì để hết yêu cô gái này đây

“Xin lỗi, Yul…”

Ngay khi tôi mở miệng để chuẩn bị nói rằng tôi đã nhớ em sắp phát điên. Hãy về nhà cùng nhau vì tôi sẽ không thể chịu nổi việc không có em trong cuộc sống này giây phút nào nữa rồi. Tôi sắp chết vì không được nghe tiếng em mỗi ngày. Sắp lên cơn cuồng sát vì không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo của em rôi. Nhưng trước hết tôi nghe có vài chục nhà báo đang chạy đến và luôn miệng hỏi những câu không thể hiểu. 

“Jessica Jung. Xin cô phát biểu vài lời. Có thông tin cô xin từ chức phó tổng Vouge? Xin hỏi lý do gì khiến cô có quyết định như vậy?”

“Xin cô cho biết vì sao lại quyết định đột ngột như vậy? Đó là thông tin chính thức hay chỉ là sự bịa đặt?”

“Jessica. Xin cô phát biểu vài lời cho”

“Jessica”

“Jessica”

“Em xin lỗi, em phải đi. Thật phiền phức nếu họ bắt được em. Em thề rằng mình ghét những tay nhà báo này lắm rồi. Trừ chủ bút đáng yêu của em ra mà thôi. Em hứa sẽ giải thích tất cả với Yul. Làm ơn hãy tin em”

“Yul luôn tin em mà.”

“Em đi trước đây”

Tôi đã quên khuấy đi chuyện làm sao có thể liên lạc với em. Vì tôi biết chắc chắn Jessica đã gặp chuyện gì đó rất khó nói. Và tôi thì luôn luôn có lòng tin bất khả suy suyễn với em. Ngay khi tôi chưa kịp mở miệng chào tạm biệt em đã mất hút vào chiếc Cadillac kia. Tranh thủ lúc đấy tôi kéo nón áo măng tô ngoài lên và lẩn mất hút vào bên trong café. 

Mọi chuyện thật sự như 1 giấc mơ. Và tôi không nghĩ mình đang trải qua nó ở đời sống thật. Nhưng mùi hương và giọng nói của em thật sự không thể nhầm với ai. Nếu là 1 giấc mơ, có lẽ đây là giấc mơ tuyệt vời nhất mà tôi đã từng có từ lúc em sang Paris. Rút điện thoại ra, tôi nối máy vào di động của Jessica, nhưng cũng vẫn chỉ là hộp thư thoại. Rõ rồi, vị thế của tôi rốt cuộc cũng chỉ có thể là chờ đợi mà thôi. Nhưng chí ít tôi đã có thể biết rằng có ai đó đã trách móc tôi vì sai hẹn. Vì người ấy vẫn còn nhớ nơi mà chỉ mình tôi và người ấy cùng thích và biết chắc chắn tôi chỉ có thể ở đây mỗi lúc rỗi rãi mà thôi. Jessica, làm sao để Yul có thể ngừng yêu em đây? Kể cả khi em không xuất hiện trong cuộc sống của Yul điều đó vẫn không ngừng tồn tại và tiếp diễn. 

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro