Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghệ Hưng chẳng ngày nào bỏ quên khu vườn của mình cả, hôm nay cũng vậy y cặm cụi chăm sóc cho từng đám cây thuốc, khóm hoa cả ngọn cỏ dù bé nhoe nhất. So với 2 tháng trước Lãnh cung ẩm thấp mùi bụi bặm thì giờ tràn ngập cỏ cây cùng mùi thơm nhẹ của những cây thuốc. Kim Chung Nhân lại lù lù xuất hiện theo cái cách mà chẳng giống ai cả. Hắn nhảy tường xuống thẳng trước mặt Nghệ Hưng.
-Hú hú ta tới rồi nè.
Nghệ Hưng chẳng buồn nhìn hắn lấy 1 cái lẳng lặng quay sang phía khác tiếp tục công việc.
-ngày nào cũng đến ngươi k thấy chán sao?
- chán sao được ta rất thích nghe ngươi hát nha-Chung Nhân mặt dày dính lấy Nghệ Hưng.-Hát cho ta nghe đi
Nghệ Hưng lắc đầu thở dài, hắn có làm sao không mà mỗi lần gặp Nghệ Hưng hắn lại đòi nghe hát, y có phải phường tạp kỹ đâu.
-muốn nghe thì tìm mấy cô đào hát mà nghe ta đâu phải đi hát thuê.-Nghệ Hưng đứng dậy phủi tay ngắm thành quả của mình.-hơn nữa ngươi đừng cố chấp đi theo ta để tìm 1 hình bóng như vậy, ta vốn dĩ không phải người ngươi muốn.
Chung Nhân dựa vào cây anh đào ngửa mặt lên trời thở dài khuôn mặt tuấn tú đăm chiêu, từ lúc quen biết lần đầu tiên Nghệ Hưng thấy hắn như vậy, thường thì lúc nào cũng cợt nhả h đăm chiêu có chút không quen.
-ta giống người mà ngươi quan tâm lắm sao?- Nghệ Hưng nhẹ nhang ngồi xuống bàn trà.
-phải giọng hát của y giống ngươi rất ấm áp, nụ cười của y cũng man mác buồn như vậy.-Chung Nhân nhắm hờ đôi mắt cố gắng lưu thật sâu nụ cười của Khánh Thù vào tâm trí.
-vậy y đã đi đâu?-Nghệ Hưng có chút tò mò.

*2 năm trước... Khánh Thù làm trong một gánh hát nhỏ ngày ngày kiếm sống bằng giọng hát êm ái của mình. Kim Chung Nhân bản tính thích ngao du lần đó bắt gặp một người nhỏ bé cầm tay nải chạy ngược phía mình đang bị rất nhiều người đuổi theo bèn làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần. Kéo người đó vào một góc khuất ép chặt vào tường che cho y không bị phát hiện. Lúc này Chung Nhân mới để ý người trong vòng tay hắn có đôi mắt to tròn, đôi môi trái tim thật mê hoặc. Đấy là lần đầu tiên gặp gỡ... Nói chuyện mới biết tên y là Khánh thù mồ côi cha mẹ từ lâu đi theo gánh hát kiếm sống qua ngày. Bị lão chủ ép bán cho tên thiếu gia nào đó nên đã chạy chốn, giờ không nơi nương thân. Từ ngày định mệnh ấy Chung Nhân đem Khánh Thù theo mình ngao du thiên hạ. Ốm đau có người chăm sóc, cơm ăn ngon, quần áo có người giặt tình cảm theo thời gian lớn dần đến mức mà nếu thiếu nhau một chút thôi sẽ thật nhưng nhớ. Nhưng mà tình yêu không có gian nan thì đâu được mặn nồng. Hắn nhớ rất rõ ngày hôm ấy khi cả hai dừng chân nghỉ tại một khách quán liền nhận được tin từ Tuấn Miên Tử Tâm đã chết, hắn vì hoàng hyung mà quay trở lại hoàng cung, Khánh Thù cũng theo về nhưng trên đường cả hai gặp đám thuộc hạ của chủ gánh hát. Đối với Chung Nhân lũ tép riu này chẳng là gì cả, khổ nỗi còn Khánh Thù ở sau lưng. Khánh Thù thấy Chung Nhân bị chúng bủa vây, dù giỏi như thế nào cũng không thể một chọi 10 lại bảo vệ thêm một người nữa. Chung Nhân bị bọn chúng đánh làm tim Khánh Thù chợt nhói, y lắc đầu đôi mắt long lanh ngấn nước:đừng, xin các người đừng, đừng đánh ta đi theo các người là được dừng tay đi". Chung Nhân bị lời nói đó làm sợ:"sao có thể? Không Thù Nhi ta không cho phép, lũ tép này đợi ta trở về Hoàng Cung ta sẽ cho chúng không chốn dung thân". Khánh Thù chỉ cười nhẹ:"ta đi với các người, thả Chung Nhân ra" Chung Nhân được bọn chúng tha nhưng cơ thể bị đánh trọng thương chỉ có thể nằm nhìn theo Khánh Thù đi khuất."100 năm ta vẫn đợi ngươi đến cứu ta Chung Nhân, ta không thể nhìn ngươi vì ta mà đau đớn" NHẤT ĐỊNH TA SẼ QUAY LẠI KHÁNH THÙ.*

Chung Nhân thấy mắt mình cay cay, cho dù Nghệ Hưng giống Khánh Thù nhưng rốt cục cũng không phải Khánh Thù. Thấy Chung Nhân như vậy Nghệ Hưng cũng thấy tội nghiệp, thử hỏi trên đời có tình yêu nào mà không cách trở không?
-vậy sau đó ngươi không đi tìm y ư?
Chung Nhân cười buồn, là hắn có tìm cậu nhưng...*không thể để bản thân trở nên nhơ bẩn Khánh Thù một lần nữa bỏ chốn nhưng làm gì có một Kim Chung Nhân thứ 2 để cứu y? Tên chủ ép làm chuyện đồi bại với hắn, nếu y không chịu hắn sẽ giết y. Bị đuổi đến bên bờ vực thẳm Khánh THù trước khi nhắm mắt chỉ kịp nói hẹn kiếp sau trả nợ cho Chung Nhân. Chung nhân biết mọi chuyện khi đưa quân kính đến san bằng gánh hát...*
-Ta chưa giết người bao giờ nên tên khốn nạn chủ đó hăn giờ muốn chết cũng khó sống cũng không yên. Thù Nhi của ta không biết có còn sống hay không.-Chung Nhân nắm chặt viên ngọc bội của Khánh Thù trong tay, nước mắt lăn nhẹ.
NGhệ Hưng ôm Chung Nhân vào lòng vuốt mái tóc rối bời, giống như một người bạn tri kỉ, một người đại ca thân thiết.
-ta tin nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại, đừng để nợ tình sang kiếp sau...-gió lại nhẹ nhàng lướt qua một vài chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống tên mái tóc Nghệ Hưng.

*bốp bốp* tiếng vô tay nhàn nhạt vang lên.
-chặc cảnh đẹp hiếm thấy nha-Kim Tuấn Miên từ đâu bước đến-Hình như cả hai ngươi đều quên trẫm có nói là Trương Nghệ Hưng là đồ chơi của Trẫm phải không? Hắn chỉ có thể của trẫm, Chung Nhân đệ không nhất thiết chống đối với trẫm như vậy.
-chả hay Hoàng Thượng đại giá đến nơi lạnh lẽo này có chuyện gì?-Nghệ Hưng cảm thấy hắn thật nhàm chán-Không ở Điện Ngọc Hà chăm sóc Mỹ nhân sao?
Kim Tuấn Miên nắm chặt cằm Nghệ Hưng kéo sát vào mặt ình phả từng lời nói vào tai y.
-trẫm không đến sao thấy bộ dạng hồ ly của ngươi, đệ đẹ của trẫm mà cũng muốn quyến rũ muốn ra khỏi đây? Đừng hòng.
Hôm nay hắn có ý muốn đi qua xem cuộc sống của y ra sao,lại bắt thấy cảnh khó ưa. Nhưng dù gì hôm nay cũng có tin sứ thần Tây Vực cùng một vài nước lân bang sẽ đến thăm, hơn nữa trong đám sứ thần có người từ quê mẹ Trương Nghệ Hưng nếu hắn không xuất hiện hẳn là sẽ có dị nghị Kim Tuấn Miên muốn đem Nghệ Hưng theo.
-Tối nay ở chính viện có yến tiệc đãi các sứ thần ngươi bắt buộc phải tham gia, trẫm sai Bạch Hiền đi lấy y phục rồi ngươi chuẩn bị đi. Chung Nhân đẹ rảnh rỗi thì giúp trẫm làm chính sự đừng có suốt ngày đi theo ái phi của trẫm tìm hình bóng cố nhân.-Sau đó hắn quay người bỏ đi.
Trương Nghệ Hưng mệt mỏi ngồi xuống, Kim Tuấn Miên còn hơn ác quỷ hắn lúc ôn nhu lúc độc đoán, chẳng thể hiểu Trương Nghệ Hưng trước kia mê cái kẻ hai mặt này như thế nào? Chung Nhân cũng cáo từ về cung chuẩn bị cho yến tiệc.

Bạch Hiền háo hức ôm y phục mới đến thay cho Nghệ Hưng, lâu lắm rồi chủ nhân của y mới được mặc y phục mới, Bạch Hiền cũng thấy vui vì chẳng ai vào lãnh cung mà vẫn được chú ý như vậy hẳn là hoàng thượng vẫn yêu thương công tử lắm. A ~ còn một lí do nữa nha Phác Xán Liệt hôm nay sẽ trở về nhớ hắn quá đây mà. Nghệ Hưng vẫn băng lãnh như vậy, ăn vận lộng lẫy càng tôn lên vẻ đẹp vốn có của y.
__________________________________

Yến Tiệc linh đình ồn ào tiếng chúc tụng tiếng nhạc rôm rả làm hoàng cung vốn yên tĩnh lại khoác lên mình nét đẹp mới. Kim Tuấn Miên cùng Nghiên Nhi bước vào mọi người đều cúi đầu nhưng khi bước đến ngai vàng Nghiên Nhi phải ngồi ở phía dưới, lúc đó Trương Nghệ Hưng cùng Bạch Hiền xuất hiện. Nơi ồ áo như vậy liền im lặng theo từng bước chân, Nghệ Hưng ăn vận nhất giản dị nhưng không hiểu sao tất cả không thể dời mắt. Tuấn Miên nắm tay cậu kéo lên trên ngai vàng ngồi cùng hắn, đôi mắt Nghiên Nhi ánh lên sự độc ác. Trên ngai vàng Nghệ Hưng chán nản nhìn đám người bên dưới xì xào bàn tán. Phác Xán Liệt tiêu sái bước vào, nhìn thấy Bạch Hiền đứng ngày đằng sau Nghệ Hưng liền trưng ra bộ mặt tưng tửng khác hẳn cái mặt lạnh lùng hằng ngày. Bạch Hiền cũng vì thế mà cuống cả lên. Nghệ Hưng cũng thấy vui mừng Phác Xán Liệt trở về hẳn là có tin rồi. Kim Chung Nhân bận rộn tiếp đón sứ thần các nước đi từ góc này sang góc khác. Theo lệnh Kim Tuấn Miên yến tiệc chính thức bắt đầu. Những vũ công uyển chuyển ở chính giữa căn phòng nhảy múa. Đồ ăn được bày ra vô cùng đẹp mắt, nhưng nhìn sao Nghệ Hưng cũng thấy bồn nôn, những món ăn đạm bạc hằng ngày còn dễ nuốt hơn. Mùi thức ăn làm Nghệ Hưng bụm miệng muốn nôn ngay ở đây. Thấy vẻ lúng túng của Nghệ Hưng Tuấn Miên liền kéo y ngồi lại gần hăn.
-Ngươi làm sao mà mặt mày xanh mét thế? Đồ ăn ngày hôm nay toàn mỹ vị ngươi không thích sao?
-Ta...
Chưa kịp giải thích thì một sứ giả đã tiến đến chúc mừng Tuán Miên. Cứ mỗi sứ giả lên chúc rượu đều có lời khen đối với Nghệ Hưng, tuyệt sắc giai nhân. Nghiên Nhi thấy TUấn Miên ôm ấp Nghệ Hưng thấy khó chịu bèn lấy cớ đang có thai nhanh chóng thoát khỏi đó. Tây Vực sứ giả lên chúc rượu còn tặng cho Nghệ Hưng một đôi bảo ngọc màu xanh lam hiếm thấy.
-Kim đế vương ngươi quả là có mắt nhìn Mỹ nhân, Nghiên tài nhân xinh đẹp rồi, Hưng Phi còn đẹp gấp vạn lần.-Sứ giả Nam quốc nhìn Nghệ Hưng thèm thuồng.
Kim Tuấn Miên không hề vui, Nam quốc lâu nay đã nhòm ngó Kim quốc lần này sang đây có ý định gì?
-nào ta kính Hưng phi 1 ly-Hắn đưa cho Nghệ Hưng ly rượu, Nghệ Hưng vốn trong người đã khó chịu không muốn nhận lấy thì Tuấn Miên đẫ cầm và uống hộ.-Hảo Kim đế quả là phu quân tốt.
-mời sứ giả trở về chỗ ngồi thưởng thức mỹ vị, hoàng cung của Trẫm không thiếu Mỹ nhân cho ngài.
Sau khi hắn quay trở về chỗ ngồi, Kim Tuấn Miên quay sang Nghệ Hưng cúi xuống nôn khan.
-Ngươi không sao chứ? A... -Tuấn Miên chợt ôm bụng
Nghệ Hưng đỡ lấy hắn. Chung Nhân vội lại gần.
-im lăng không được đả động hẳn có người đã hạ độc hoàng hyung, hyung còn chịu được chứ? Ta đã điểm tạm huyệt đạo rồi ta sẽ thu xếp yến tiệc nhanh nhất
Tuấn Miên gật đầu, Nghệ Hưng lo lắng lấy tay đặt lên bụng hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro