Ngoại truyện IV: Dịch Dương Thiên Nam x Lưu Vũ Hi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện IV: Dịch Dương Thiên Nam x Lưu Vũ Hi

-Nam Nam 6 tuổi, Vũ Hi 2 tuổi-

Nam Nam ngồi thu mình trong phòng, bày ra những món đồ chơi từ lâu tưởng chừng đã không đụng tới, dạo gần đây Chí Hoành và Thiên Tỉ chạy đôn chạy đáo chăm sóc Vũ Hi, bỏ lơ luôn cả Nam Nam cho giúp việc và quản gia chăm sóc. Tuy Nam Nam tự lập từ bé, nhưng nhóc đã quen sống trong vòng tay cưng chiều của hai người anh trai, muốn gì được đấy, nếu có thể thì một bước cũng không xa cách nhau nữa. Vậy mà giờ đây...

Vũ Hi xấu xí như thế, làn da nhăm nheo, suốt ngày chỉ biết khóc đòi sữa, có gì mà bọn họ thích như vậy chứ?

Đặt miếng lego cuối cùng lên đỉnh toà lâu đài, Nam Nam suy nghĩ phân tâm, tay đặt hơi lệch mà làm hỏng hết một phần ba toà lâu đài mà nhóc cất công làm suốt nửa tiếng đồng hồ.

(O_o) - Đây chính là vẻ mặt của Nam Nam bây giờ.

Nam Nam tức điên lên, hất tay lầm đổ hết chồng lego, một số còn bị nhóc quăng ra xa, hất mạnh vào tường và vô số vật khác. Khuôn mặt vốn anh tuấn liền bị cơn điên tiết nhấn chìm, nhăn nhó lại.

Một ý nghĩ đen tối nhen nhóm trong đầu óc của đứa trẻ sáu tuổi...

~o0o~

Nam Nam bước lại gần Vũ Hi đang ngủ say, hai cái má phấn nộm đầy đặn thịt được vỗ béo cứ hồng hồng lên theo từng nhịp thở, nhìn vẻ đáng yêu đó của bé con, Nam Nam càng thêm bực tức, trong khi mình như bị vứt bỏ thì Vũ Hi lại còn có thể ngủ ngon lành như vậy!?

Nhóc vươn tay, bóp nhẹ vào má Vũ Hi, kéo dài ra bằng hết sức bình sinh.

Nhưng có lẽ do còn quá nhỏ, lực đạo cũng chỉ đủ làm Vũ Hi choàng tỉnh, chứ không làm bé con đau đớn. Bé con vươn đôi mắt to tròn nhìn Nam Nam, miệng chảy ra một dòng nước khẩu thuỷ, cái tay nhỏ xíu níu lấy cái tay gần như lớn gấp đôi mình của Nam Nam.

_ Dơ bẩn! - Nam Nam không chút lưu tình hất tay Vũ Hi ra. Khuôn mặt tỏ vẻ chán ghét.

Vũ Hi còn nhỏ tựa như hiểu chuyện, chẹp miệng một cái rồi lấy bàn tay quệt đi dòng nước khẩu thuỷ tràn ra khắp mặt.

_ Na...nam... - Suốt ngày Chí Hoành cứ ca cẩm Nam Nam đủ thứ chuyện, dần dà bé con cũng nhận ra vẻ mặt và cách phát âm của Nam Nam quen thuộc, tuy có chút bập bệ không rõ câu từ nhưng xem ra cũng khá ổn đi.

Nam Nam băng lãnh nhìn Vũ Hi, riêng điểm này thì cực giống Thiên Tỉ khi làm việc ở công ty và trước khi gặp Chí Hoành. Nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh khỉnh, xem thường.

_ Bế...bế..bé... - Vũ Hi thường ngày rất hay được Chí Hoành và Thiên Tỉ cưng nựng bế, thành một thói quen gặp ai cũng đòi bế.

Nam Nam hừ một tiếng, lắc tay tỏ ý không muốn bế.

Vũ Hi miệng méo xệch, đồng tử to tròn lắm lánh những giọt nước trong suốt đang chực trào.

Nam Nam thở dài một tiếng, ai cũng biết Vũ Hi bình thường rất ngoan, nhưng khóc rất dai, dụ dỗ mãi mới chịu nín, nên nhóc đành không vui vẻ gì mà bế Vũ Hi lên.

Thân hình Vũ Hi nhìn có hơi mũm mĩm do Chí Hoành cho ăn toàn đổ bổ và có nhiều chất dinh dưỡng, tuy nhiên đến khi bế lên Nam Nam cảm thấy Vũ Hi rất nhẹ, thân thể lại mềm mịn cựa cựa vào làn da của nhóc. Nhất thời Nam Nam lại thấy thân nhiệt mình nóng lên, khuôn mặt vô thức đỏ bừng như trái gấc chín.

_ Na...mam...nam..nam... - Vũ Hi lại tiếp tục bi bô nói, thi thoảng lại vươn tay đập đập vào má Nam Nam, xong cười toe, lộ hai cái răng sữa trắng tươi mới nhú ra một chút.

Đột nhiên Nam Nam cảm thấy Vũ Hi không đáng ghét như mình nghĩ, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu! Trong nhà chỉ lúc trước chỉ có thể tự thân vận động, chơi đùa, chi bằng bây giờ có thêm Vũ Hi, có thể trêu đùa thằng nhóc này một chút xem ra cũng hảo tốt đi.

Chỉ là chơi chung, chứ không có nghĩa là tha cho thằng nhóc này lấy đi tình thương của Thiên Tỉ và Chí Hoành.

-Nam Nam mười tuổi, Vũ Hi sáu tuổi-

Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Vũ Hi chính thức bước vào cấp một, bước vào một môi trường mới hoàn toàn với nhiều bạn bè hơn so với trước kia học mẫu giáo, điều đó khiến bé rất phấn khích. Chưa kể hàng ngày còn có thể đi học chung với Nam Nam ca ca, cùng anh nắm tay nhau đi trên con đường đi học, không như lúc trước còn nhỏ, chỉ biết ngồi đằng sau xe của Chí Hoành hoặc Thiên Tỉ một mình thui thủi tới trường nữa rồi.

Chỉnh trang lại cái cà vạt trước cổ Vũ Hi lần cuối, Chí Hoành căn dặn,

_ Hi Hi ngoan, nếu có chuyện gì không ổn hay bị ai bắt nạt thì phải nói cô giáo nghe chưa? - Do là lớp một còn khá nhỏ nên thường thì là những giáo viên nữ sẽ chủ nhiệm để tiện bề chăm sóc, sang năm lớp hai trở đi thì mới có bắt đầu có các giáo viên nam chủ nhiệm.

Nam Nam đứng kế bên, hừ mũi một cái.

_ Nói với anh là được rồi, cần gì phải nói với nữ nhân vô tích sự đó!

Vũ Hi nhìn Nam Nam, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Sao cũng được, nhưng là Nam Nam ca ca nói đều đúng.

Chí Hoành chỉ biết thở dài, Nam Nam càng ngày càng giống Thiên Tỉ ở cái khoản bá đạo trên từng hạt gạo. Vũ Hi còn nhỏ vậy đã bị bắt làm của riêng rồi!

~o0o~

Từng đưa đón Nam Nam vài lần rồi, cũng đã từng chiêm ngưỡng vẻ rộng lớn của học viện này nhưng Vũ Hi chưa từng được đặt chân vào, nay còn được đi học trong học viện, điều đó khiến bé con cảm thấy vô cùng phấn khởi, bước chân sáo mà chạy về phía trước, bàn tay nắm lấy tay Nam Nam cũng nới lỏng ra.

_ Vũ Hi! Vũ Hi! - Nam Nam hét lớn, nhưng vì xung quanh trường lễ khai giảng rất đông đúc, gần như át hẳn tiếng của cậu.

Vũ Hi chạy ào vào, rất lâu sau mới nhận ra bản thân đã lãng quên Nam Nam, bất giác bé con cảm thấy hoảng sợ không còn nơi bấu víu vào, xung quanh toàn là người xa lạ.

Hai chân Vũ Hi chùn lại, mắt như hoa đi, thật sự muốn khóc với tình cảm éo le con bà bán me này.

Giữa một rừng người cao lớn, bé con nhỏ nhắn như bị lọt thỏm, muốn nhón chân tìm lối hoát khỏi biển người này cũng khó khăn.

_ Cậu bé, sao lại ở đây, lớp một à, lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi đó! - Một nam nhân trạc tuổi tam tuần anh tuấn tiêu soái bước đến, khuỵ người xuống hỏi thăm Vũ Hi.

_ Con bị lạc Nam Nam rồi! - Sống với Nam Nam lâu như vậy, nhưng do chỉ quen gọi Nam Nam là Nam Nam nên bé con cũng chẳng rõ tên thật của vị ca ca của mình là "Dịch Dương Thiên Nam".

_ Nam Nam? - Nam nhân có chút khó hiểu. - Để xem, Lưu Vũ Hi, 1-A... Đi theo thầy, thầy dẫn em đến chỗ chủ nhiệm Lý.

Nói rồi thầy giáo lạ mặt kia nắm lấy tay Vũ Hi, dắt bé con đi tìm cô chủ nhiệm, bàn tay tìm được chỗ dựa mới nên Vũ Hi cũng thấy yên tâm hơn hẳn.

Đến lớp 1-A đang xếp hàng cuốn cuồng lên vì thiếu một học viên tên Vũ Hi, vừa thấy Vũ Hi tới, chủ nhiệm Lý vui mừng như mở hội.

_ Em là Lưu Vũ Hi phải không? Em ở đâu nãy giờ vậy, cô tìm em mãi. Mau vào đây xếp hàng đi em. - Rồi chủ nhiệm Lý thấy thầy giáo vừa dẫn Vũ Hi tới, hơi đỏ mặt cười e thẹn. - Chủ nhiệm Trình thật tốt bụng, từ khối sáu vì muốn giao Vũ Hi khối một cho tôi mà đi qua dãy phân cách dài như vậy. Thật lòng cám ơn.

Học viện có tổng cộng ba dãy phân cách, mỗi dãy dành cho từ lớp một đến lớp năm, lớp sáu đến lớp chín và lớp mười đến lớp mười hai. Mỗi lần muốn qua một dãy phân cách tốn khá nhiều thời gian vì dãy phân cách rất dài. Xem ra vì mải vui chơi nên Vũ Hi mới lạc Nam Nam xa đến như vậy.

Chủ nhiệm Trình cười cười, khoe ra một hai cái đồng điếu với chủ nhiệm Lý.

_ Cái đó là nghĩa vụ rồi, vả lại tôi cũng đang tìm một học trò của tôi.

_ Học trò của thầy tên gì? - Chủ nhiệm Lý muốn ra tay giúp đỡ.

_ Tên là Dịch Dương...

Chủ nhiệm Trình còn chưa kịp nói hết câu đã bị một tiếng nói làm gián đoạn cuộc đối thoại của y và chủ nhiệm Lý.

_ Hi Hi! - Nam Nam bước đến, một tay chống xuống đầu gối mà thở lấy thở để, một tay vịn ngang vai Vũ Hi sợ người trước mặt lại chạy mất khỏi mình. Đứa trẻ này thật hư, khiến nhóc phải chạy khắp nơi tìm kiếm, để xem tối nay về phải giáo huấn một trận mới được.

_ Nam Nam, anh nãy giờ ở đâu thế? - Bản thân chạy lạc khỏi Nam Nam nhưng Vũ Hi vẫn ngây thơ hỏi vặn lại Nam Nam như thể Nam Nam mới chính là người bỏ rơi bé.

_ Câu này để anh hỏi mới đúng! - Bất giác liếc qua phía bên cạnh, đôi đồng tử của Nam Nam khẽ chau lại, lộ vẻ bực dọc rõ ràng. - Lão Trình?

Nam nhân mới tầm cao lắm cũng chỉ là ba mươi mấy, gọi là lão cũng quá "khoa trương" đi, chắc hẳn là có thù hằn gì mới khiến Nam Nam bực dọc đến như vậy.

Nam nhân không bị lối gọi đó làm tức, ngược lại còn cười với Nam Nam.

_ Thiên Nam, thì ra em không xếp hàng là vì cậu bé này! - Song lại tiếp tục cười. - Thầy chưa đến tuổi gọi là lão đâu.

Nam Nam hừ một tiếng, liếc mắt khinh thường.

_ Vũ Hi, lễ khai giảng dự cũng không có gì quan trọng, chúng ta đi về, ca ca mua bánh trứng cho em! - Nam Nam biết rõ Vũ Hi thích bánh trứng, đánh trúng ngay đòn tâm lí mà dụ dỗ trẻ nhỏ cúp.

Vũ Hi nghe đến bánh trứng là mắt sáng rở như có sao sáng ở trong mắt, gật đầu thật mạnh hưởng ứng với lời dụ khị ngọt ngào của Nam Nam.

_ Đi thôi! - Nam Nam kéo tay Vũ Hi đi, trước khi đi còn không quên nói lại một câu. - Tốt nhất không nên đụng đến những người nhà họ Dịch và những người của nhà họ Dịch.

Chủ nhiệm Lý ngơ người, còn chủ nhiệm Trình thì lấy làm phấn khích với câu nói đó.

Hơn mười tuổi thông minh tuyệt đỉnh, tính chiếm hữu cũng không tồi đi.

Nghe nói, tối hôm đó Chí Hoành và Thiên Tỉ biết chuyện cả hai cúp học đi ăn bánh trứng, liền vô cùng tức giận, phạt quỳ cả hai suốt một buổi tối, Vũ Hi khóc như mưa mùa hè trút xuống Trùng Khánh, chỉ hận không thể cào cấu Nam Nam ra, giận nhóc ba ngày liền.

Thà để Vũ Hi giận, còn hơn để lọt vô tay của tên họ Trình hỗn đản đó! - Dịch tiểu thiếu gia kết luận.

-Nam Nam mười lăm tuổi, Vũ Hi mười một tuổi-

Nam Nam nằm chán chường đọc truyện trên ghế sopha bọc da, chân trái vắt lên tay vịn, chân phải để thả tự do xuống sàn nhà trải thảm lông, lộ rõ vẻ vương giả, cuộc sống khoang khoái.

Bất chợt lại nghe giọng nói ngọt như mía đường từ ngoài cửa truyền đến, bao nhiêu năm vẫn không đổi, tiếng luôn luôn đi trước hình!

_ Nam Nam ca ca! - Vũ Hi chạy vù lại, giật phăng quyển truyện tranh của Nam Nam ném vào góc tường.

Nam Nam nhăn mặt khó hiểu, hôm nay có chuyện gì mà vui như thế?

_ Nam Nam ca ca, hôm nay em nhận được thư tình của một bạn cùng lớp.

Nam Nam biếng nhác ờ một tiếng.

_ Bạn ấy học cực giỏi, lại còn là nam thần của lớp em nữa đó! - Vũ Hi vẫn tiếp tục luyên thuyên kể, thỉnh thoảng còn đỏ mặt cười khúc khích.

_ Ờ - Như phát hiện ra chuyện gì đó, Nam Nam bật cười dậy. - Cái gì? Thư tình?

Vũ Hi gật đầu, chìa ra trước mặt Nam Nam một phong thư màu xanh lục bích có dòng chữ nắn nót viết "Gửi bạn Lưu Vũ Hi".

Mở ra, bên trong vẫn là dòng chữ đó với lời văn vô cùng mạch lạc.

"Hi Hi, mình có thể gọi bạn như vậy không? Năm học đã gần hết rồi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc có thể mình sẽ không gặp được bạn nữa, vì qua hết năm nay mình phải sang Mỹ du học. Thế nên mình muốn thổ lộ với bạn một chuyện...Hi Hi à, thật ra mình thích bạn lâu lắm rồi, từ năm ngoái khi mà bạn là học sinh lớp kế bên của lớp mình lận cơ. Mình rất thích nhìn khi bạn cười hay lẫn khi bạn đang chăm chú học bài hay cả khi bạn đang buồn bực về việc gì đó nữa. Bạn không ngờ luôn đúng không? Hy vọng thời gian cuối này chúng ta có thể cùng nhau...hẹn hò...có được không? Mình sang Mỹ sẽ không quay về nữa, nên...đây là tâm nguyện cuối của mình ở Trung Quốc. Bạn có đồng ý không? Ngày mai trả lời nhé! - Nhạn Vũ"

Nam Nam đọc mà chỉ muốn lật bàn, một thằng nhóc mới mười một tuổi mà có thể viết thư tình sến súa như vậy sao? Trẻ con thời này quả thật muốn làm loạn rồi.

_ Tháng sau bạn ấy đi Mỹ rồi! - Vũ Hi xịu mặt như bánh bao nhúng nước.

_ Không liên quan tới anh! - Nam Nam bỏ lơ Vũ Hi, đi lên phòng. Đi ngang Vũ Hi còn lầm bầm. - Con nít như mấy đứa thì biết đến cái gì là thích? Chỉ là nhàn rỗi chơi đùa thôi.

Vũ Hi bị ăn nguyên kí bơ, lại tiếp tục phụng phịu.

_ Đáng ghét.

Sau đó nhấn nhấn điện thoại.

|Nhạn Vũ này, không cần đến ngày mai, bây giờ mình trả lời luôn. Mình đồng ý. Ngày mai tan học đi hẹn hò đi!|

~o0o~

Bấy giờ trên phòng, Nam Nam như phát điên lên với cái điện thoại.

_ Alo, Khải Nguyên này, học viện của mình có ai tên Nhạn Vũ không?

Bên kia truyền đến một âm thanh trầm tĩnh. Không có tiếng đáp lời lại Nam Nam, phải một lát sau Khải Nguyên mới lên tiếng hỏi Hàn Triệt.

|Hey, Hàn Hàn, ngươi có biết ai tên Nhạn Vũ không?| Hàn Triệt từ nước ngoài về nên bị học trễ một năm, cùng khối nhưng khác lớp với Vũ Hi, hỏi về người tên Nhạn Vũ này với Hàn Triệt có lẽ ổn nhất. Chưa kể Hàn Triệt giờ đã ở chung một nhà với Khải Nguyên, tiện bề đôi đường hỏi luôn.

|Nhạn Vũ? À, Nam thần của khối sáu đó. Học giỏi, giỏi thể thao lại còn đẹp trai, bla...bla...bla...|

Hàn Triệt tương lai nghề tiếp thị chắc chắn rộng mở, Nam Nam tin chắc.

|Hàn Hàn nói rồi đó, mà anh hỏi chi vậy?|

_ Hắn ta tỏ tình với Vũ Hi.

Bên kia truyền đến sự im lặng không tưởng, sau đó là tiếng tút ngân dài. Thật khiến tâm trạng đang ba chìm bảy nổi của Nam Nam tăng thêm máu nóng.

~o0o~

_ Tỏ tỉnh?! - Troll nhau à?

Dẫu biết là Vũ Hi lớn lên là một tiểu khả ái đáng yêu, vạn người mê bị hấp dẫn. Nhưng Nam Nam hàng ngày đưa rướt, sớm đã khẳng định chủ quyền từ bé, nên không ai dám đụng đến Vũ Hi. Thêm câu nói cửa miệng "Tốt nhất không nên đụng đến những người nhà họ Dịch và những người của nhà họ Dịch." Của Dịch tiểu thiếu gia nên không ai dám đụng dù một cộng tóc của Vũ Hi ngoại trừ Khải Nguyên và Hàn Triệt và những người nhà hai bên. Ngoại trừ Vũ Hi ngốc nghếch ra, ai mà chả biết Nam Nam từ lâu đã có tình ý với Vũ Hi cơ chứ. Tên này tỏ tình với Vũ Hi chắc chắn đã được tẩm bổ gan hùm mật gấu từ trước rồi đây.

_ Sắp có trò coi! - Song, đôi bạn cười sặc mùi đểu cáng, nói chứ cả hai chí choé như vậy, tuy nhiên lại có cùng sở thích là được coi "kịch thiếu nhi" "trong sáng" và "lành mạnh".

~o0o~

Ngay ngày hôm sau, sau khi đi học về, Vũ Hi thân mặc áo sơ mi, quần dài phối với giày thể thao, phong thái chỉnh chu, đĩnh đạc của người lớn khác dáng vẻ áo phông quần ngố dép lào hằng ngày của mình. Dù sao đi nữa thì ngày hẹn hò đầu tiên cũng phải làm cho oách một chút chứ!

Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Nhạn Vũ đứng chờ. Bộ dáng tiêu soái mặc nguyên một cây đen đứng kế bên chiếc xe đạp đắt tiền càng tăng lên vẻ nam thần gấp bội.

_ Xin lỗi! Cậu chờ có lâu không? - Vũ Hi ngại ngùng hỏi. Vốn đã chuẩn bị nhanh nhất có thể rồi, không ngờ rằng Nhạn Vũ còn nhanh hơn cả cậu. Có lẽ Nhạn Vũ thích cậu thật, không phải là thích chơi chơi như Nam Nam nói.

_ Không sao, tớ cũng vừa mới tới thôi! - Nhạn Vũ cười. Vũ Hi nhận lời y, khiến nguyên ngày hôm qua y cứ như người mất hồn, thơ thơ thẩn thẩn còn không tin mọi chuyện là sự thật nữa. Tan học liền chạy một mạch về nhà thay quần áo rồi chạy sang nhà Vũ Hi. - Lên xe, chúng ta đi đến công viên giải trí.

Vũ Hi ngoan ngoãn leo lên xe, hai tay vô thứ như mọi khi Nam Nam chở mình giữ nhẹ bào phần eo áo hai bên Nhạn Vũ.

Nhạn Vũ phía trước đỏ mặt, cũng không nghĩ rằng Vũ Hi lại chủ động với mình, nào biết nguyên nhân cốt yếu đằng sau.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường lớn, không khí vô cùng ngượng ngùng, Nhạn Vũ vui đến nỗi thi thoảng còn huýt sáo.

Đằng sau, có một chiếc xe mô tô và một chiếc xe đạp luôn đi theo xe của Vũ Hi và Nhạn Vũ từ lúc rời khỏi Dịch gia tới giờ.

Điều khôi hài nhất là chiếc mô tô kia do phải rình theo một chiếc xe đạp chạy khá chậm nên tốc độ cũng phải chậm theo, thành ra hệt như đi rùa bò. Còi xe phía sau bấm inh ỏi, may là không ảnh hưởng đến hai người Hi-Vũ phía trước, bằng không hỏng chuyện.

_ Nam Nam, anh đi rình người ta mà chạy xe mô tô làm gì? Bị lậm chú Chí Hoành rồi hả? - Khải Nguyên một thân thở dốc đạp xe, nói không ra hơi. - Nhậm Hàn Triệt, ngươi nặng như con heo ấy.

Hàn Triệt phía sau xe đạp bị đụng trúng lòng tự ái, phản bác ngay.

_ Bỉm nhỏ ngươi mới là con heo.

_ Ngưoi? &@#%^*$¥€

Nam Nam kế bên vẫn bỏ ngoài tai những gì cả hai người kia mắng nhiết nhau, bình tĩnh quang sát Nhạn Vũ và Vũ Hi. Thấy mình đã bị bỏ xa, hai người phía trước đã vào tới công viên thì vọt ga cái vèo. Bỏ đôi oan gia này lại.

Đột nhiên bị bỏ rơi, Khải Nguyên hét lớn.

_ Nam Nam, đợi với, anh đừng quên anh chưa đủ tuổi lái xe!

~o0o~

_ Vũ Hi, mình đi đu quay đi.

Vũ Hi nhu thuận gật đầu cho có lệ, bản thân cũng chả rõ vì sao cảm thấy không có hứng thú, càng không rõ hôm qua vì sao mình lại nhận lời.

Cả hai mua vé, bước lên đu quay, Nhạn Vũ ga lăng rõ, còn giúp Vũ Hi cài dây an toàn ở bụng và dùng đồ bảo vệ đầu, ngực.

Ngồi một hồi, một hàng đu quay có bốn người riêng lẻ, cậu còn tưởng mình sẽ ngồi một mình vì hai ghế kế bên cậu bị trống. Phút chót thì lại thấy một người đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai bước tới, không nói không rằng ngồi kế bên cậu. Suýt nữa doạ cậu sợ muốn ngã nhào, may đã cài dây an toàn rồi.

Đu quay khởi động, từ từ lên cao, tầm 12-13m, Vũ Hi giờ mới nhớ ra mình có chứng bệnh sợ độ cao, ấy vậy mà lúc nãy lại trả lời qua loa là đi. Giờ hối hận cũng không kịp. Theo bản năng cậu nhắm mắt lại, tay vì sợ mà run lên. Nhạn Vũ bên kia không tinh ý nhận ra, cứ mải ngắn cảnh quang trên cao.

Bất ngờ, tay trái của cậu bị một bàn tay khác bao phủ, rất ấm, rất quen thuộc, điều đó làm cậu đỡ sợ hơn, nhưng mắt vẫn không tài nào có can đảm mở ra.

Đu quay quay gần năm phút thì hạ xuống, bàn tay kia cũng bỏ cậu ra. Cậu vẫn chưa chịu hé mắt, đợi đến khi Nhạn Vũ lay cậu, cậu mới thấy rằng mọi người đều đã rời ghế, chỉ còn cậu và Nhạn Vũ.

_ Cậu không sao chứ? Cao quá nên sợ à? - Nhạn Vũ lo lắng hỏi.

Vũ Hi lắc đầu. Gượng cười với Nhạn Vũ.

Cậu giật mình, thấy hình như là Nhạn Vũ ngồi bên phải mình.

Bàn tay lúc nãy bên trái, chả lẽ...

Cậu tìm kiếm người đội mũ lưỡi trai đó, thì thấy người kia đã biến mất tâm rồi.

Nhạn Vũ giúp cậu cởi dây an toàn, hỏi.

_ Chúng ta đi chơi ngồi nhà ma hen?

Vũ Hi vẫn tiếp tục chiều theo ý Nhạn Vũ mà gật đầu.

~o0o~

Xung quanh ngôi nhà ma tối thui, Vũ Hi phải men theo vách tường sần sùi mà đi, đến cả Nhạn Vũ phút chốc cũng không thấy đâu.

Bất chợt, bất tường không còn nữa, mà hình như Vũ Hi nắm nhầm cái gì đó. Cậu nhìn sang thì thấy hai con mắt màu đỏ đục ngầu phát sáng nhìn kề sát mặt cậu.

Vũ Hi thất kinh, miệng cũng không dám hé ra mà la, công viên giải trí này này doạ ma cũng được quá đi, Vũ Hi như chôn chân tại chỗ, tay cũng không dám buông ra, mặt nhiên khiếp sợ nhìn hai con mắt vẫn tiếp tục nhìn mình. Hình như cậu nắm trúng cổ nó thì phải. Bên trong hình nộm ma còn gắn mấy ghi âm, cứ liên tục phát ra tiếng hừ hừ khiến người ta sợ run.

Rồi lại một tay kéo cậu ra, bàn tay này...là bàn tay lúc nãy...

_ Nam Nam? - Vũ Hi nhẹ giọng nói, cũng chả rõ lấy bằng chứng đâu mà khẳng định đó là Nam Nam.

Người kia móc trong túi ra điện thoại, bật chế độ đèn, rọi vào mặt mình cho Vũ Hi thấy rõ. Quả thật là Nam Nam.

_ Bị em bắt thóp rồi! - Nam Nam cười cừoi, kéo tay Vũ Hi đi ra ngoài.

Vũ Hi vẫn chưa tiêu hoá được những gì đang xảy ra. Cứ bước đều đều theo Nam. Nam, thoát khỏi rồi mới nhận Nhạn Vũ đột nhiên biến mất.

_ Anh, còn Nhạn Vũ đâu?

Nam Nam cười không đáp.

_ Muốn ăn kem không?

Vũ Hi bị Nam Nam mời gọi, thuận theo mà trả lời, quên bẵng đi Nhạn Vũ.

_ Muốn, em muốn ăn kem ba lớp.

~o0o~

_ Này, hai cậu đưa tôi đi đâu thế? - Nhạn Vũ bị Khải Nguyên và Hàn Triệt kiềm hai tay ra khỏi ngôi nhà ma.

Khải Nguyên tằng hắng, Nam Nam buớc tới, nói mua kem cho Vũ Hi thật ra là đi tới đây. Nam Nam lãnh đạm liếc nhìn trên dưới Nhạn Vũđánh giá.

_ Tàm tạm! - Xong đập tay lên vai Nhạn Vũ nói. - Vũ Hi là người nhà họ Dịch thì là người của Dịch Dương Thiên Nam, tốt nhất đừng hòng tơ tưởng đến.

_ Anh là gì của cậu ấy? - Nhạn Vũ đáp trả.

Nam Nam khinh khỉnh.

_ Tao hả? Tao là người đã thay tã cho Vũ Hi, giúp Vũ Hi tắm, ăn cơm, đưa rước Vũ Hi đi học. Tương lai còn là chồng của em ấy, sẵn sàng vì em ấy mà tuốt ống giùm.

Ba người còn lại có mặt tại hiện trường đồng loạt đen mặt, cùng suy nghỉ "Thô thiển".

Nhạn Vũ thoáng chốc lại đổi màu sắc trên khuôn mặt, những vẫn chưa chịu rời đi.

_ Thì sao, tương lai còn chưa biết đươnc Vũ Hi chọn ai.

_ Có chí khí! Đợi đây một chút.

Nói rồi Nam Nam gần đó đi mua kem cho Vũ Hi, lôi kéo cậu tới gần đó, nhưng che mất tầm nhìn của cậu, tránh để cậu thấy Nhạn Vũ.

_ Này, anh mua kem cho em rồi, phải làm gì cho anh đi chứ!

Vũ Hi nghệch mặt.

_ Bình thường anh đều tự nguyện mua cho em, có bao giờ đòi em trả công đâu.

_ Mọi khi khác, hôm nay khác! Hôn má anh một cái đi.

_ Anh bị điên à? - Vũ Hi như hét.

_ Bình thường em cũng hay bobo thơm anh một cái mà, có sao đâu. Không ai thấy đâu!

Vũ Hi thở dài, hạ mình nhón chân hướng đến má Nam Nam mà hôn, nào ngờ Nam Nam xoay mặt, môi chạm môi với cậu.

Ba người núp trong lùm cây há hốc mồm, Nhạn Vũ còn ngã phịch ra sau, như không chấp nhận sự thật mà chạy đi.

"Nam Nam, anh bạo dạn quá đi!" Khải Nguyên và Hàn Triệt vẫn chưa thể khép miệng.

_ Anh! - Vũ Hi giật mình rời môi Nam Nam.

_ Đùa em chút thôi, anh kem đi, chảy bây giờ.

Sau ngày hôm đó, Nhạn Vũ không liên lạc với Vũ Hi nữa, chưa đầy một tháng sau liền xuất ngoại, một đi không trở về.

Tin này sau đó được truyền khắp trường, những kẻ yêu thích Vũ Hi cũng hết dám tư tưởng. Lại có thêm hai vệ sĩ Khải Nguyên và Hàn Triệt nên Nam Nam cũng an tâm phần nào.

Hoàn phiên ngoại IV

~TpHCM 7/5/2015~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro