Phiên ngoại III: Nhậm Hàn Minh x Lưu Nhiễm Tuyên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại III: Nhậm Hàn Minh x Lưu Nhiễm Tuyên.

Cuộc đời Lưu Nhiễm Tuyên từ khi sinh ra cho đến lúc trưởng thành đều có chung một điểm, nói vắn tắt, gói gọn trong một câu hai từ là "thua kém", thua kém về mọi mặt so với người anh trai sinh đôi Lưu Chí Hoành sinh trước mình, đến với cái thế giới này truớc mình chỉ có gần mười phút đồng hồ.

Thua kém từ khi lọt lòng, thai đôi cùng với anh trai Lưu Chí Hoành, hấp thụ dưỡng chất không bằng anh trai, cư nhiên vì vậy mà ốm yếu, mang bệnh lạ, đi khắp nơi chạy chữa đều không khỏi. Khác hẳn với anh trai, dù sinh trước cô, sinh thiếu tháng nhưng kì lạ lại vô cùng là khoẻ mạnh, sánh ngang cả với nhưng đứa trẻ đầy tháng.

Thua kém về tình cảm mọi người dành cho, mọi sự chú ý đều dồn về phía Lưu Chí Hoành, bỏ quên sự có mặt của cô trong căn nhà gia tộc họ Lưu này, dường như cô cảm thấy, mình không tồn tại. Mọi thứ đều phá tan định kiến, "thương yêu con gái út" của người đời.

Thua kém về sự hoà đồng, cho dù cô có cười tét cả lợi, vui vẻ với mọi người thì cũng không có ai chơi với cô, mọi người ai ai cũng chỉ muốn chơi với Lưu Chí Hoành cả, bỏ cô cô đơn một mình bầu bạn với bốn bức tường, với chính cái đầu gối của mình. Ngày ngày, cô chỉ có thể nói chuyện với những mảng tường đơn sắc vô tri vô giác, vùi đầu vào hai cái đầu gối nhỏ bé mà thủ thỉ yêu thương, tựa như nó là một quyển nhật kí chi chít chữ giúp cô có thể xoã hết nỗi lòng sau một ngày buồn tẻ vậy.

Muôn vàn cái thua kém mà hai mươi mấy năm sống trên đời của Lưu Nhiễm Tuyên so với Lưu Chí Hoành mà không kể xiết. Đến khi hồi tưởng lại nó đã quá ngưỡng mà cô không tưởng được rồi. Thì ra, sinh sau mười phút đồng hồ lại có thể thua kém một đời người...

Ngay cả người yêu, mối tình đầu mà khó khăn lắm cô mới nắm bắt nó đuợc. Cô nâng như trứng, hứng như hoa, cô trân trọng và bảo vệ nó, nó mong manh như thế, vậy mà rốt cuộc dù cố gắng cách mấy cô vẫn thua thảm bại. Nhưng lần này, cô không phải thua Chí Hoành...mà là cô thua chính trái tim của Thiên Tỉ, rút lui là cách tốt nhất...

Cô thất bại...

Nhìn hai người kia tay trong tay hạnh phúc rời lễ đường, tim cô thắt lại, nước mắt tuôn rơi theo hốc mắt trượt dần xuống mặt. Mặc kệ những lời bàn tán, mặc kệ cả chiếc váy đầm duyên dáng cô đang mang trên mình, cô bỏ chạy, cô xấu hổ, cô gằm mặt bán sống bán chết chạy. Cô sợ hãi, cô sợ rằng mọi người sẽ thấy vẻ thảm bại của cô lúc này. Vẻ thảm bại mà suốt hai mưoi mấy năm nay cô luôn che giấu dưới lớp vỏ bọc cứng rắn mà cố tự giăng ra, để rồi ngay bây giờ chính nó lại như mũi kim đâm ngược vào trái tim từ lâu đã rỉ từng dòng máu đỏ thẳm của cô.

Cô chạy mãi, chạy mãi, đến khi vô tình dừng lại bên cửa hiệu bên vệ đường, mệt mỏi đến gục nguời xuống. Vô tình cô nhìn vào cái kính trong suốt của cứa hệu, cô mới chợt nhận ra mình xấu xí đến nhường nào.

Gương mặt trang điểm tinh tế bị nước mắt làm cho lem luốt, chảy xệ một đuờng dài đen của kẻ mắt. Chiếc váy đẹp đẽ với những đuờng may duyên dáng, sang trọng vì chạy vội, vướng vật cản mà rách tươm thành từng mảng ngắn dài đủ kích cỡ lưa thưa nửa hư vô phất phơ ra gió, nửa rơi xuống chạm vào nền đất bụi bẩn, làm cho không còn nhận ra đây là cái váy cuới nữa. Chân cô mang giày cao gót mười phân chạy một quãng đường dài mà đỏ tấy cả lên, lằn lên đừng đường hơi rướm máu.

Bộ dáng này khác hẳn bộ dáng mà cô cố gắng dựng lên cho thật hoàn chỉnh. Phải, đây là bộ dáng thật của cô, thua hẳn khuôn mặt không cần phấn son, trang điểm tinh tế như một đứa con gái vẫn khiến người khác ganh tị của người anh trai Lưu Chí Hoành kia.

Cô thấy tự khinh bản thân mình...

Cũng chẳng còn hơi sức đâu nữa, cô bắt một chiếc taxi đang đậu gần đó.

Nhìn gương mặt cô sau kính chiếu hậu, tài xế thất kinh, như muốn lạc tay lái mà đâm sầm vào người dân. Cô bật cười chua chát...

~o0o~

Xách vali, cô rời bỏ căn nhà của Chí Hoành, lại tiếp tục lang thang giữa dòng người tấm nập. Dường như có một ma thuật gì đó thu hút cô, đôi chân cô cất bước đi đến dòng sông.

Tựa người vào thành, nhìn dòng nước tĩnh lặng trôi, soi bóng hình của thành phố Trùng Khánh xa hoa tấp nập, cô ước mình như dòng nước kia, cuộc đời bình bình lặng, không biến cố gì cả thì hay biết mấy.

_ Cô bé, sao lại khóc?

Một nam nhân hoàn toàn xa lạ đứng kế bên cô, nở một nụ cười dịu dàng.

Cô cũng không buồn quan sát kĩ người nam nhân lạ mặt này, hào phóng hỏi thăm mình điều chi, cô chỉ biết im lặng tiếp tục nhìn dòng nước.

Nam nhân bị lơ đẹp cũng không lấy làm xấu hổ hay gì cả, vẫn tiếp tục cười, cố gắng bắt chuyện với cô.

_ Có phải là thất tình không? Cô bé chỉ mới học cấp hai, đường đời còn rộng mở như vậy, sẽ có người trân trọng cô bé.

"Cô bé?"

Trong câu nói vô ý kia khiến cô chú ý mà quay người nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân lạ mặt.

_ Tôi không phải cô bé!

Nam nhân vẫn cười giảo hoặc như muốn trêu ngươi cô. Mặc váy xoè màu xanh dài chấm đến đầu gối, mang giày bệt búp bê thắt nơ che giấu đi những vết thương, đầu cột tóc đuôi gà, khuôn mặt thanh thoát không trang điểm đã đuợc rửa sạch sẽ những vết phấn son kia, chẳng phải là hình ảnh thường thấy của các cô bé cấp hai ranh giới của pha chút trẻ con và pha chút già dặn của tuổi mới lớn sao? Chưa kể dáng vẻ nhỏ con chỉ tầm 1m60 của Nhiễm Tuyên khiến người ta rất dễ hiểu lầm là một cô bé mười ba, mười bốn tuổi.

Thấy người kia vẫn chưa tin mình, Nhiễm Tuyên lấy trong túi tờ giấy chứng minh ra, chìa trước mặt nam nhân.

Nam nhân thất kinh, vẫn còn tiêu hoá được mọi chuyện đang xảy ra. Xong, anh ta vẫn trưng ra nụ cười tiêu chuẩn khoe ra tám cái răng đều tăm tắp trắng ngần kia.

_ Nhưng anh vẫn thích gọi em là cô bé! - Cũng không biết có cái gì thôi thúc y nói cậu này nữa

Nhiễm Tuyên bó tay toàn tập với con người này. Cũng hẳn là điển trai đi, nhưng mỗi tội bị khùng.

_ Anh tên là Nhậm Hàn Minh, rất hân hạnh được làm quen.

Nhiễm Tuyên hơi nhăn mặt, có ý không muốn đáp trả lời của Hàn Minh, nhưng vì thấy sự trông chờ muốn làm quen của Hàn Minh thì lại có chút xiêu lòng, hắn ta chắc cũng không phải là người xấu, cho một cái tên chắc cũng không sao.

_ Lưu Nhiễm Tuyên.

Vừa dứt lời, cũng chẳng hiểu sao đầu cô bắt đầu ong ong lên, chắc do có lẽ khí trời lạnh lên chưa kể lúc nãy chạy một quãng đuờng như vậy nên bệnh tình bắt đầu tái phát. Mắt cô dần hoa đi, khuôn mặt Hàn Minh mờ mờ ảo ảo trước mắt.

_ Em làm nghề gì? Nếu như không phải là nữ học sinh thất tình thì em làm gì ở đây? Nhà em ở khu này à? - Hàn Minh tuôn một tràn, đến khi dứt lời thì thấy Nhiễm Tuyên ngã hẳn vào mình, quán tính xảy ra chuyện nên Hàn Minh cõng Nhiễm Tuyên đến bệnh viện gần đó.

Cô bé, em cũng thật may mắn khi gặp anh.

~o0o~

Nhiễm Tuyên thức dậy thì đã thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi hoàn toàn, từ một dòng sông đột nhiên biến thành căn phòng bệnh gây ám ảnh cô từ nhỏ cho đến bây giờ.

Lia ánh mắt nhìn xung quanh, vừa lúc đó Hàn Minh bước vào, thân mặc áo blouse trắng của bác sĩ. Nhiễm Tuyên có chút không tin vào mắt mình.

_ Cô bé, tỉnh dậy rồi à? - Hàn Minh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường Nhiễm Tuyên, ghi ghi chép chép gì đó một lúc rồi lại nói. - Thấy ổn hơn chưa? Lần sao đừng làm quá sức như vậy nữa, bệnh của cô bé vẫn chưa có thuốc trị, chết như chơi ấy.

Cô gằm mặt, không nói gì, những lời Hàn Minh nói rất đúng, cô có tư cách gì mà phản bác, nhưng mà anh ta biết bệnh tình cô là một căn bệnh hiếm gặp, chưa tìm ra được thuốc chữa trị thì chắc hẳn cũng không phải dạng bác sĩ xoàng rởm đâu.

_ Tạm thời thì bệnh bắt đầu cũng có hướng chuyển xấu đi, tốt nhất nên ở lại một tuần để xem có gì xảy ra không! Trong một tuần đó, anh sẽ là người giúp em điều trị, cô bé! - Hàn Minh xoa đầu cô, tựa như cô là cô bé thật, không chút ngượng gì cả.

Đáp lại lời Hàn Minh là một câu hỏi không liên quan gì đến chủ đề trước.

_ Đây là bệnh viện gì?

Y nhếch môi, cũng đáp lại.

_ Bệnh viện O.

Bệnh viện O? Là một bệnh viện lớn, được chen chân vào trong này cũng không phải dễ, phải trải qua rất nhiều cuộc kiểm tra gắt gao mới có thể, hắn kể ra cũng thật tài năng đi...

Nhiễm Tuyên tự phủ lên đôi mắt mình một làn sương mỏng mờ ảo, hai răng cắt chặt vào nhau, bàn tay vò nát vạt áo bệnh nhân, mãi sau mới lấy hết dũng khí mà nói lên một lời.

_ Anh có thích công việc này không?

Hàn Minh hơi nghiêng mái đầu, cũng không hiểu những gì mà Nhiễm Tuyên nói. Nhưng cũng trả lời câu hỏi của cô.

_ Có, đó là ước mơ từ nhỏ của anh.

_ Có một công việc như anh thật tốt! - Cuộc đời cô ngàn vạn lần cũng không thể làm được một công việc nào cho ra hồn cả, nói chi đến cái ước mơ đuợc làm viễn vông mà mãi mãi cô vẫn không tài nào chạm tới được.

Hàn Minh im lặng, khác hẳn với dạng vẻ "lừa tình" nãy tới giờ vẫn luôn cười toe toét. Y cảm thấy người con gái trước mặt có rất nhiều tâm sự, những tâm sự, hoài bão và ước mơ rất lớn được cất giấu trong thân hình bé nhỏ đầy, cất nó rất kĩ, sợ nó theo không khí mà bay đi. Điều đó càng làm một người bác sĩ đa khoa như Hàn Minh mong muốn nhìn thấy chìa khoá để mở những giấc mơ kia ra, có lẽ nào nên dùng về tài năng điều trị tâm lí của mình để có thể hiểu những gì mà người con gái trước mặt này đang suy nghĩ trong đầu không?

Hoàng hôn rồi, đỏ thẵm trải dài ra hoà vào những tán mây xanh trắng rồi lặn mất tăm...

~o0o~

Một tuần trôi qua như một giấc mộng đẹp, Nhiễm Tuyên ở trong bệnh viện đã bảy ngày, bảy ngày bình thản và yên ắng, cô có thể thưởng thức không khí trong lành ở bệnh viện, đón những hạt nắng dài thườn thượt trải dài trên những nhánh cỏ xanh tươi ở ngoài sân vườn, hơn hết ở nơi đây cô không suy nghĩ viển vông nữa, cô càng không nhớ đến Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành. Ở đây, cô tự do tự tại, cô mới thật sự là chính mình. Hai mươi mấy năm, thì ra cũng đến lúc cô tháo bỏ lớp mặt nạ trên khuôn mặt mình ra, tháo ra cô mới thấy nó nhẹ nhõm làm sao, chiếc mặt nạ đó như hàng tấn sự mệt mỏi chấn chồng lên thân người cô vậy.

Ở đây, ai cũng tốt với cô, nhất là tên Hàn Minh kia, một ngày cứ hai lần, cứ hễ rãnh rỗi là y sẽ ghé phòng cô, giúp cô kiểm tra tổng quát một chút, sau đó nếu còn dư thời gian thì nhất định sẽ nói chuyện với cô một lúc. Nhưng nói chuyện có lẽ cũng không đúng lắm, vì hắn chỉ tự nói chuyện trên trời dưới đất, rồi lại tự trả lời khi thấy cô không nói gì, im lặng nhìn hắn tự biên tự diễn như một vị đạo diễn kiêm một diễn viên tài ba, thỉnh thoảng còn lại pha trò cười cho cô nữa, tất nhiên do cô đã quá mẫn cảm đối với độ điên của hắn, nên khó khăn lắm cô cũng chỉ cười mỉm cho hắn vui lòng. Vậy mà đến khi nhìn thấy hắn vui như vậy, cô cũng vô thức bật cười theo đúng tiêu chuẩn của hắn.

Có lẽ, đã từ rất lâu lắm rồi, cô mới biết thế nào là làm người xung quanh mình vui, thế nào là tự làm bản thân mình vui.

_ Qua ngày hôm nay là cô bé được xuất viện rồi đó! - Hàn Minh kiểm tra lại nhịp đập của tim cô lần cuối rồi nói, vẻ mặt có chút luyến tiếc. - Một tuần qua, có cô bé làm trò tiêu khiển thật tốt, cô bé bỏ anh rồi.

Hàn Minh vẫn luôn thích gọi cô là cô bé, cho dù cô có mắng chửi anh ta như thế nào, nói rằng anh ta chỉ hơn mình có 5 tuổi thì cũng không nên phân chia giai cấp rõ rệt như vậy, thì y cũng chỉ cười cười rồi vò rối mái tóc của cô.

Nhiễm Tuyên giương mắt nhìn Hàn Minh, nhìn y dúi vào tay mình một hộp màu vẽ.

_ Cái này là?

_ Anh chỉ cảm thấy là em khi về nhà sẽ rất buồn chán, anh cũng không biết mua tặng em cái gì để cho em chơi khi rỗi rãi. Hôm trước vô tình thấy em vẽ vài đường rất tệ, nên mua tặng em hộp màu, có thể giúp em nâng cao tay nghề, lại còn có thể giúp em giết thời gian nữa. Thấy sao cô bé, anh rất thông minh phải không? Nhậm Hàn Minh anh được đặt tên như vậy, xem ra cũng quá ổn đi.

Y vẫn như vậy, vẫn luyên thuyên, từ một câu chuyện dây cà sẽ được y dẫn dắt thành câu chuyện dây muống.

Nhìn hộp màu đủ màu sắc trong tay được sắp xếp tỉ mỉ, Nhiễm Tuyên ôm vào lòng mình, nâng niu như trân bảo.

Cô từng được tặng gấu bông, đồ chơi đẹp, trang sức đắt tiền, rất nhiều thứ khác, nhưng quả thật chưa ai tặng cô một hộp màu cả...

_ Anh có việc bận, ở lại đây chơi đi nhé, truyền xong bịch nước biển này thì kêu y tá thay cho, em phải truyền đủ hai, ba bịch mỗi ngày đó. Ráng chịu đi, qua ngày hôm nay là không cần truyền nữa. - Bài diễn thuyết quen thuộc mà cô đã nghe một tuần nay lại tiếp tục được replay.

Hàn Minh cất bước đi, mất hút dần.

Trong đầu Nhiễm Tuyên nhen nhóm một ý định....

~o0o~

Hàn Minh thực hiện xong một ca mổ phẫu thuật tim xong, tâm trạng rất thoải mái, còn định mua cái gì đó cùng với Nhiễm Tuyên ăn tối. Một tuần qua, đã cũng cô nói chuyện rất nhiều, cảm thấy cô không phải mang chứng trầm cảm quá nặng, giờ cứ tiếp xúc nhiều với cô thì chắc chắn sẽ mau khỏi, qua ngày hôm nay là không thể giúp cô được gì nữa, nên y muốn lấy hết những gì mình đã học tập được mà giúp đỡ cô.

Vừa mua xong hai hộp cơm bò sốt ngon lành, thì nghe cô y tá chạy từ xa tới, thở hổn hển, chậc, còn chưa kịp ăn cơm nữa, lại có bệnh nhân bị gì sao? Nhiễm Tuyên à, xem ra không thể nói chuyện cùng em nữa rồi!

_ Bác sĩ Nhậm, bệnh nhân phòng 241 vô tình bị té, kim truyền nước biển bị văng ra, máu chảy khá nhiều ạ.

Hàn Minh thất kinh.

Mà khoan đã, phòng 241...là phòng của Lưu Nhiễm Tuyên mà!?

~o0o~

Nhiễm Tuyên vươn người, hình như kế hoạch mình vạch ra hơi nguy hiểm nhỉ, cánh tay giờ đau nhức quá. Nhưng không sao, ở đây có Hàn Minh, cô không chết sớm vậy đâu.

Thời tiết se lạnh như vầy, chi bằng mình ngủ thêm một giấc nhỉ?

Đúng như những gì bản thân suy nghĩ, Nhiễm Tuyên nghiêng người định đánh thêm một giấc sau hành động hết sức liều lĩnh của mình.

Cơ mà khoan, hình như có điều gì không đúng ở đây thì phải...

_ Đừng giả bộ ngủ nữa, cô bé, - Trên đời này, chỉ có duy nhất một người dánh gọi cô là cô bé, đó là Nhậm Hàn Minh.

Nhiễm Tuyên nhăn mặt, toi rồi.

_ Tại sao lại bất cẩn như thế? Sức khoẻ em vốn rất yếu, bị té như thế mất mạng như chơi ấy. Cho dù anh có là Tôn Ngộ Không ba mươi sáu phép cũng chưa chắc cứu em từ tay Thần Chết về được đâu.

Lần này Nhậm Hàn Minh nổi giận thật sự.

_ Xin lỗi!

Nhiễm Tuyên cũng biết mình làm là không đúng, nhưng cô rất lưu luyến nơi này, ngoài nơi này ra cô không còn nơi nào để đi hết. Nếu về nhà Chí Hoành và Thiên Tỉ, chỉ sợ cô là gánh nặng, làm kì đà cản mũi cả hai người bọn họ và tự khiến bản thân càng thêm đau lòng thêm thôi.

_ Lần này tạm tha cho em. Em phải ở đây cho đến khi nào mà bệnh hết thì thôi. Trong thời gian đó anh sẽ nghiên cứu cách chữa bệnh, em yên tâm!

Nhiễm Tuyên lòng vui như mở hội.

_ Giờ thì ngủ đi.

Đi ra khỏi phòng, Hàn Minh trút tiếng thở dài.

"Bác sĩ, nhìn cô Lưu không giống như vô ý té cho lắm, cả tư thế lẫn vết thương..."

"Ý cô là?"

"Tôi nghĩ cô Lưu có gì đó, nên mới cố ý để bản thân té tự do từ trên giường rơi xuống như vậy. Tuy nhiên, giường cao hơn một mét, té xuống rất có thể xuất huyết mà tử vong, nhất là với thân thể của cô ấy. Cô ấy ắt cũng phải biết điều này, vậy lí nào lại tự làm bản thân mình tổn thương..."

"Được rồi, tôi đã hiểu!"

_ Cô bé ngốc!

~o0o~

Sau lần lỡ dại đó, Nhiễm Tuyên biết mình đạt được mục đích nên đã ngoan ngoãn hơn, hằng ngày đều chăm chỉ luyện tập vẽ, đến mức hộp màu đã cùn hết đi, chỉ sợ cầm lên không được nữa.

Tay nghề lúc trước vẽ vài đường từ con vịt ra con gà, con gà ra con vịt cũng đã có tiến bộ đáng kể, chưa nói, hằng ngày Hàn Minh giúp đỡ cô luyện tập nữa, giờ cô mới biết, Hàn Minh vẽ rất đẹp, nếu như không theo ngành y mà chuyển sang làm hoạ sĩ ắt sẽ kiếm được bộn tiền.

_ Hàn Minh! - Nhiễm Tuyên đi tản bộ về, vào phòng đã thấy Hàn Minh vì chờ mình mà thiếp ngủ đi.

Cô hơi khựng người, ngắm nhìn vẻ đẹp trước mặt mình.

Từng đường nét trên khuôn mặt, sóng mũi, đôi môi đều có độ cân đối hài hoà về tổng hình thể, nay yên giấc ngủ càng như một vị thần phương Đông. Trước giờ gặp nhau không cãi nhau thì cũng là nói chuyện nhảm hay cùng nhau luyện tập vẽ nên Nhiễm Tuyên cũng không để ý nhiều đến "sắc đẹp" của Hàn Minh, hay nói đúng hơn trong lòng cô đã định sẵn Thiên Tỷ là ngừoi đẹp trai nhất, nay khi nhìn thấy cảnh này, cô có chút rung động.

Sờ nhẹ lên cái má của Hàn Minh, cô thủ thỉ.

_ Nếu em gặp anh trước khi gặp Dịch Dương Thiên Tỉ thì tốt biết mấy.

Nói rồi, cô lấy trong hộc bàn ra một quyển tập, vẽ lại khuôn mặt của Hàn Minh lúc này bằng tất cả những gì mà mình đã luyện tập được.

~o0o~

Sau nhiều ngày nghiên cứu, Hàn Minh đã nhận được một tin đáng vui mừng, đã có cách chữa trị được căn bệnh của Nhiễm Tuyên.

_ Thật chứ? - Hàn Minh như không tin vào những lời của khoa trưởng nói.

_ Tuy nhiên, tỷ lệ thành công là 50/50, cậu chắn chắc chứ? - Vị khoa trưởng già nói.

50/50? Vậy chẳng phải là treo sự sống của Nhiễm Tuyên trước hố tử thần sao.

Nhiễm Tuyên lang thang đi tìm Hàn Minh, vô tình nghe thấy đoạn đối thoại đó.

Cô cắn chặt răng, lấy hết dũng khí đứng ra mà nói.

_ Tôi đồng ý, xin hãy phẫu thuật cho tôi!

~o0o~

_ Nhiễm Tuyên, em chuẩn bị tinh thần chưa? - Hàn Minh hỏi lần cuối trước khi vào phòng phẫu thuật.

Cô gật đầu, hôn lên cái má của Hàn Minh.

_ Em tin tưởng ở anh! - Cô mỉm cười, tựa nắng mai.

Hàn Minh đơ cứng người.

_ 50/50 cũng được, một tia sự sống cũng được, quan trọng hơn hết là anh có cố gắng hết mình hay không!

Lần này không hẳn là trị hết bệnh cho cô, mà còn là giúp Hàn Minh nâng cao tay nghề nữa.

Cô đã cược rất nhiều ván, ván này là ván cuối, và đặt cược lần này là chính mạng sống của cô.

Nếu thắng, cô sẽ nói cho Hàn Minh nỗi lòng của mình, còn nếu thua...xin hẹn kiếp sau, có thể tiếp tục câu chuyện này, một câu chuyện đầy đủ vị của cuộc đời...

~o0o~

Hàn Minh run rẩy, những gì đã thực tập nhiều năm ở trường y bỗng nhiên trở nên công cốc, y hoảng sợ, không biết nên làm gì trước cảnh tượng mà y tự vẽ ra "Nếu con dao này hạ xuống, Nhiễm Tuyên có chuyện gì thì sao?"

Ngay từ lần gặp đầu tiên, y đã vô cùng ấn tượng Nhiễm Tuyên, một cô gái không quá mềm mỏng cũng không quá kiên cường, mang trong mình một căn bệnh nhưng cô không lấy đó làm buồn, cô cũng vượt lên, cùng y hoà vào những trận cười nói vui vẻ.

_ Bác sĩ, mau nhanh lên, chúng ta chỉ còn có năm phút, bệnh nhân sẽ mất máu quá nhiều mất!

Lời y tá nói như đưa Hàn Minh trở về thực tại, y bắt đầu hạ kéo xuống...

"Nếu em đã tin tưởng anh như vậy, cô bé ngốc, anh nhất định không làm em thất vọng!"

~o0o~

Ca mổ đại thành công, tiếng tăm về đôi tay vàng của bác sĩ Nhậm Hàn Minh được cả thế giới biết đến khi điều trị dứt điểm căn bệnh hiếm gặp kia. Điều đó cũng không ngoại trừ được việc khi mà Hàn Minh đột nhiên nhận được vô số học bổng du học nước ngoài để tiếp tục nâng tay mà cứu người.

_ Anh đi thật sao? - Nhiễm Tuyên ôm Hàn Minh từ phía sau khi y đang sắp xếp lại đống hồ sơ vào thùng carton.

_ Em có muốn đi cùng anh sang Anh quốc không? - Hàn Minh xoay người, ôm gọn Nhiễm Tuyên vào người mình, rồi chợt nhận ra trên tay cô đang ôm một quyển tập giấy A4.

Mở ra, bên trong là vô số hình y với đủ sắc thái, chăm chú đọc sách, ăn cơm, ngủ trưa, giúp đỡ bệnh nhân được vẽ lại rất chi tiết bằng than chì, điểm tô lên vài màu sắc của chính hộp màu mà y đã tặng Nhiễm Tuyên hôm đó.

Hàn Minh con chưa tiêu hoá được mọi chuyện đang xảy ra thì đã thấy Nhiễm Tuyên nhảy lên người mình, hai tay vòng qua cổ, bá chặt lại và nói vào tai y.

_ Nghe một lần thôi nhé, em yêu anh!

Sau đó là một nụ hôn dài...

Lưu Nhiễm Tuyên đã vô tình để lạc mất Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô để mất Nhậm Hàn Minh.

Hoàn phiên ngoại III

~TpHCM 7/3/2015~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro