Phiên Ngoại II: Dịch Dương Thiên Tỉ x Lưu Chí Hoành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên Ngoại II: Dịch Dương Thiên Tỉ x Lưu Chí Hoành

Câu chuyện thứ nhất

Chí Hoành trằn trọc mãi trên chiếc giường con bệnh viện, mắt thao thức không ngủ được, hôm nay là 19 tháng 9, bây giờ là tám giờ ba mươi phút chiều, đã trễ như vậy rồi còn chưa tới, đã hứa là cùng nhau đón sinh nhật vào lúc mười hai giờ hôm 18, vậy mà... Cũng không biết là y có còn nhớ đến nó cùng sinh nhật nó không nữa!

Cũng phải, người ta là Dịch chủ tịch đứng trên vạn người, tình nguyện làm thê nô sai việc vặt, nấu cơm ngày ba bữa cho nó mang vào bệnh viện là may mắn lắm rồi, chưa kể còn nán lại hàn thuyên đôi điều với nó nữa. Đối với một người bình thường như nó chưa chắc được đặc ân như thế! Nói chi mà người ta chịu nhớ đến một lời hứa nhỏ là cùng nó đón sinh nhật tại cái bệnh viện lạnh lẽo này cơ chứ! Là do nó tự huyễn hoặc bản thân quá thôi! Tỉnh táo lại nào Lưu Chí Hoành!

Từng bước khó khăn nặng nhọc, nó cố gắng lấy nạn kẹp vào người, di chuyển chậm rãi, có đôi khi suýt vấp ngã đi xuống nhà ăn, bây giờ đã khá trễ, bình thường bệnh nhân không được phép ngủ trễ như vậy nên đồ ăn không cần nhiều. May sao thứ nó cần cũng có...

_ Ở đây có bán bánh kem không ạ?

Người bán hàng giật mình.

_ Đã khuya như vậy cậu còn ăn bánh, bác sĩ có cho chưa?

Chí Hoành suy nghĩ một hồi, tìm cách lấp liếm.

_ Tôi mua cho cháu họ của tôi ăn, nó quấy khóc nãy giờ!

Người bán hàng bây giờ coi như cũng tạm chấp nhận, kiểm tra lại bên trong tủ lạnh, lát sau bước ra với một cái bánh kem dâu trên tay.

_ May cho cậu thật đấy, đây là cái bánh cuối cùng, lấy rẻ cho cậu 30 tệ thôi!

~o0o~

Ngồi trong căn phòng tối, nó cầm cái bánh dâu nhỏ lọt thỏm trong lòng bàn tay, bên trên là một mẩu giấy vẽ hình cái nến được nó châm lửa lên cho sáng. Khuôn mặt tèm lem nước mắt của nó như hù doạ người khác vào ban đêm vắng vẻ như thế này. May là nó ngủ một mình một phòng, không là có người sợ chết khiếp rồi.

_ Happy Birthday to me, happy birthday to me, happy birthday...to me... - Nó khịt mũi, cố hát cho tròn vẹn câu, sau đó thổi, nhưng lực quá mạnh, cái nến bằng giấy ngã úp hẳn lên cái bánh, cái bánh đẹp đẽ bỗng chốc trở nên xấu xí, dị dạng.

Nó cười, ông trời quả thật trêu ngươi nó mà, một cái sinh nhật cũng không buồn cho nó vui trọn vẹn nữa.

Lúc trước, nó có sinh nhật vui vẻ cùng gia đình và em gái. Sau đó bọn họ sang nước ngoài, nó có đồng nghiệp thay nhau tổ chức một buổi sinh nhật đơn giản nhưng vui vẻ cho nó. Hôm nay nó lại phải đón sinh nhật một mình...

Sáng nay đồng nghiệp có vào thăm nó, chúc mừng sinh nhật cho nó, nhưng vì bệnh viện có nhiều người nên không thể ăn uống, vui đùa được, lại thêm có công việc thay nó gánh vát tại sở nên mới đến rồi lại chóng đi. Nó cô đơn...

Nhìn cái bánh kem không còn ra dạng gì nữa, nó buồn chán đặt nó lên bàn, màn đêm lại đưa nó vào trong chốc lát, nước mắt chảy ướt đẫm gối.

~o0o~

Thiên Tỉ vươn vai, nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ ba mươi, chuẩn bị đồ đến bệnh viện cùng Chí Hoành đón sinh nhật nào!

Đi ngang phòng làm việc ca đêm, y nghe thấy bọn nhân viên nói chuyện với nhau.

_ Hôm nay mười chín rồi đấy! Tôi lại phải đóng tiền học tiền nhà, đợi đến ngày một mới nhận được lương! Hazz!

Thiên Tỉ giật mình, hôm nay mười tám mà!

Lao như bay vào bên trong, y lắc mạnh vai nữ nhân viên đó.

_ Cô nói lại xem, hôm nay mười tám phải không?

Nữ nhân viên thất kinh, lắc đầu.

_ Hôm nay mười chín rồi sếp ơi!

Thiên Tỉ nghe như sét đánh ngang tay, thôi rồi, trễ hẹn với Chí Hoành rồi, trễ những một ngày!

Vội vàng đi về Dịch gia, Thiên Tỉ như quậy banh hết cái bếp, tìm ra những nguyên liệu còn sót lại để làm bánh kem và bát mì trường thọ.

Tuy nhiên trong tủ lạnh chi còn loe hoe vài miếng thịt, hộp sữa uống dở và vài quả trứng gà. Chắc là đợi sáng sớm chị bếp mới đi chợ, giờ đánh thức thì phiền quá. Thiên Tỉ đành phải tự đi mua.

Khổ nỗi, trời đã tối, Thiên Tỉ lái xe đi qua hai con phố mới tìm được một siêu thị mở 24/7 mà đi vào mua những thứ cần thiết.

Về tới nhà cũng đã hơn mười giờ, thời gian càng ngày càng quá hẹn.

Bánh kem thì dễ rồi, nhưng còn mì trường thọ thì sao? Hay là làm mỳ ý rồi cho nước vào là ok?

~o0o~

Một giờ hơn, Chí Hoành bị đánh thức bởi tiếng mở cửa và đèn sáng.

Mơ màng, Chí Hoành thấy một người đang loay hoay với bánh và mì.

Khoan đã, dụi dụi mắt, cậu nhận ra đó là Thiên Tỉ.

_ Thiên Tỉ?

_ Chúc mừng sinh nhật! Xin lỗi vì đã lỡ hẹn, giờ đã qua hai mươi mất rồi!

Bánh kem làm vội nên hơi méo mó, bát mì trường thọ do không biết cách làm nên đầy ấp thịt và tôm, không thấy nỗi một miếng nấm hay sợi rau nào. Nhưng điều đó làm Chí Hoành cảm thấy ấp ám.

_ Không sao! - Môi nó mấp mấy, quẹt thử một miếng kem nếm thử, vị cũng không tệ.

Quẹt thêm một miếng nữa, nó trét lên mặt Thiên Tỉ, hứ, dám để nó chờ lâu như vậy!

Thiên Tỉ lúc đầu còn hơi hoảng, nhưng biết cũng do mình sai nên để mặt Chí Hoành lấy kem làm bản thân tèm lem hết.

_ Cậu ăn mì đi, ăn ít thôi, tối rồi sẽ không tốt!

Chí Hoành nghe lời gấp thử một miếng, mì vừa vào miệng lại muốn trở ra, tuy nhiên nhìn ánh mắt kì vọng của Thiên Tỉ, nó không nỡ, nên ráng nuốt ngược trở vào, tỏ vẻ tấm tắc khen ngon.

_ Rất ngon! Tôi thật muốn ăn nữa! - Nói rồi, lại lấy thêm một miếng thịt bỏ vào miệng, mì nấu quá kĩ nên gần như một miếng cao su, lại phải cố nuốt. - Tôi ăn thêm có được không?

Thiên Tỉ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Chí Hoành cũng đành ngồi đó, tuy vị dở tệ, nó lại thật sự muốn ăn nữa, vì đó thật sự là Thiên Tỉ cất công làm cho nó.

Thiên Tỉ ăn thử một miếng, liền như bay chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, chưa từng nghĩ mình nấu dở đến như vậy! Có khi nào đã nêm nếm sai công thức rồi không? Lý nào Chí Hoành lại khen ngon như thế?

_ Dở như vậy thì đừng ăn nữa! - Bước ra, Thiên Tỉ thấy đũa mì đang chực chờ ở miệng thì can ngăn, nhưng không kịp rồi, Chí Hoành đã cho hết vào miệng.

Ăn hết đũa mì đó, vì lí do sức khoẻ nên nó đành luyến tiếc bỏ đũa. Mỉm cười nói với y.

_ Thật ra, không ngon thật, tuy nhiên anh đã cất công làm cho tôi nên tôi cảm thấy nó rất ổn, ngang ngửa cả mẹ tôi làm!

Thiên Tỉ lòng vui như mở hội, nhìn đồng hồ lần thứ n trong ngày, y giật mình, đã quá trễ rồi.

_ Cậu ngủ đi!

Chí Hoành đang cười chuyển sang buồn buồn.

_ Anh lại phải đi à?

Thiên Tỉ hơi do dự gật đầu, sáng mai công ty có họp, y phải về sớm.

_ Có thể ở đây ngủ với tôi không? Hơi chật nhưng tôi sẽ nhường hết cho anh ngủ, tôi nằm nghiêng cũng được! - Chí Hoành chỉ vào cái giường đơn nhỏ bé, đúng như lời bản thân nói, cậu nằm nghiêng thật.

Thiên Tỉ rụt rè nằm lên kế bên, nhìn thấy Chí Hoành vì quá mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc nồng, bản thân vô thứ đặt cánh tay vào eo Chí Hoành, rủ rỉ nói vào tai nó.

_ Goodnight, my love!

Y nói với nó điều này chưa thế? Nó ngủ mất rồi...

Câu chuyện thứ hai.

_ Nam Nam ngoan, đừng khóc nha, chích sẽ không đau đâu! - Chí Hoành cúi người nói với cậu bé bên cạnh.

Cậu bé hừ một tiếng, tràn ngập khinh bỉ nói.

_ Anh diễn kịch đủ chưa thế? Vai người anh dỗ cậu em khóc nhè đã the end cách đây ba năm rồi!

Chí Hoành trề môi, nhìn con nít nhà người ta khóc nhè, cha mẹ dỗ mà cậu thèm được như thế. Đáng tiếc, Nam Nam nhà cậu bản tính tự lập từ nhỏ, ba tuổi đã tự mặc quần áo, tự xúc cơm ăn, té ngã hay chích ngừa đề dửng dưng như không, cho dù có đau cũng không biểu lộ ra ngoài, quả thật giống với những ngày đầu nó gặp Thiên Tỉ.

Nam Nam sáu tuổi đứng trước phòng khám bệnh mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc, chờ đến lượt của mình, trước khi vào cửa còn không quên dặn dò Chí Hoành.

_ Đừng có mà đi lung tung, Thiên Thiên ca ca biết được sẽ không để yên cho tôi lẫn anh đâu.

Chí Hoành ờ một tiếng rõ dài, đợi Nam Nam quay đi thì lêu lêu như con nít, nào ngờ Nam Nam lại xoay ra nữa.

_ Quên nói, đừng có mà nói xấu tôi, nếu không tôi nói Thiên Thiên ca ca cho anh ba ngày không lết đuợc xuống giường.

Chí Hoành đần mặt, câu này chắc chắn là Thiên Tỉ. dạy hư rồi. Chết tiệt! Một tiếng Thiên Thiên ca ca, hai tiếng Thiên Thiên ca ca, kính trọng hơn cả vậy mà đối với mình một từ kính ngữ cũng không có, thật khiến Lưu Chí Hoành tức chết mà. Đợi đó, khi nào chích thuốc xong, khỏi bệnh thì sẽ xử lí sau.

Ngồi lên hàng ghế chờ, nó thấy một người phụ nữ bế con ngồi xuống, bản tính mê trẻ con nỗi dậy, nó "lăn" sang kế bên hỏi thăm, sẵn tiện ngắm bé con một chút.

_ Bé mấy tuổi rồi ạ?

Người phụ nữ dịu dàng nói.

_ Qua hết hai tháng nữa là tròn hai tuổi!

Giọng nói này, có chút quen quen, nghe ở đâu rồi thì phải...

_ Hình như...chúng ta có quen biết nhau phải không? - Chí Hoành bạo dạn hỏi.

Người phụ nữ ngẩng mặt lên, tháo khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp có phần tiều tuỵ nhìn Chí Hoành, hơi giật mình.

_ Thần Thần/Chí Hoành!

Chí Hoành nhận ra rồi, đây là cô y tá năm nào ngầm tác hợp cho cậu và Thiên Tỉ lúc ở bệnh viện đây mà, đã sáu năm rồi...

_ Cậu vẫn như vậy nhỉ? - Thần Thần cười nói. - Sáu năm vẫn giữ được nét tinh ranh ngày đó.

_ Còn cô thì chững chạc hẳn ra. Bé con cũng đã đến tuổi bi bô rồi.

Nhắc tới bé con, Thần Thần trầm xuống.

Nhận ra vẻ khác thường của Thần Thần, Chí Hoành hỏi.

_ Có chuyện gì sao? Có chuyện gì cô cứ nói, tôi sẵn lòng giúp đỡ!

Thở hắt ra, một lúc sao Thần Thần mới trải lòng.

Thì ra, sau khi nhìn thấy chuyện tình lãng mạng của cậu và Thiên Tỉ, cô cũng muốn có một cuộc tình như vậy, nên bỏ công việc bận rộn là y tá chuyển sang công việc nhàn hạ hơn một chút, có thời gian rỗi rãi hơn là nhân viên văn phòng.

Tuy nhiên, mất những ba năm, cô đi lang thang khắp nơi mới tìm được một người xem là tâm đầu ý hợp. Họ như con thiêu thân lao vào nhau, sinh ra một đứa bé, đặt tên là Vũ Hi. Nhưng do hoàn cảnh bây giờ khó khăn nên không làm thủ tục kết hôn lẫn giấy khai sinh cho bé, chứng tỏ cả hai độc thân mới nhận được tiền trợ cấp. Mọi thứ cũng bắt đầu từ đó, người đàn ông kia bắt đầu rượu chè, đi suốt ngày, để cô chật vật với món nợ rượu và tiền sữa cho con.

Một năm sau, người đàn ông kia chính thức bỏ cô và con, đi theo một người phụ nữ giàu sang. Sau đó cô mới biết, thì ra cả hai dan díu với nhau từ trước, đã có với nhau một đứa còn chỉ thua Vũ Hi mấy tháng tuổi thôi.

Đau lòng, cô sinh bệnh, không có tiền mua thuốc vì lấy hết tiền mua sữa cho con. Bệnh tình càng ngày càng nặng, bác sĩ nói, sống quá hai tháng nữa đã là một kì tích rồi.

Hôm nay, cô đến tái khám, không ngờ gặp lại Chí Hoành.

_ Hiện tại, tôi không lo gì cả, chỉ lo rằng Vũ Hi không nơi nương tựa mà thôi!

Chí Hoành trầm lặng, suy nghĩ một hồi rồi nói,

_ Tôi sẽ thay cô chăm sóc Vũ Hi.

Thần Thần như không tin.

_ Cậu nói thật?

_ Thật! Tin tôi đi!

Thần Thần trầm ngâm, cô nhìn Chí Hoành vẻ trẻ con như thế, liệu có thể chăm sóc một đứa trẻ được không? Hay là sẽ cùng nó khóc nhè đây? Đấy là còn chưa kể Chí Hoành hình như vẫn còn làm cảnh sát, rồi bận rộn không chăm sóc con cô được thì sao?

Đúng lúc đó, Nam Nam từ phòng khám bước ra, khuôn mặt hơi nhăn nhó vì bị chích đau, nhưng thằng bé cổ tỏ ra vẻ mọi thứ đều ổn, tay giữ khư khư miếng băng từ lâu đã không còn chút máu trên cánh tay.

Chí Hoành hất mặt.

_ Đau không?

Nam Nam tất nhiên nói, "Không!" Dù bản thân xém bị doạ khi thấy cây kim lớn đầy thuốc đủ màu sắc cắm vào tay.

Thần Thần nhìn Nam Nam khó hiểu.

_ Đây là...

_ Em trai của Thiên Tỉ! - Rồi Chí Hoành liền nghĩ ra một điều gì đó, kéo Nam Nam lại. - Nam Nam, đây là em trai của nhóc đó. Dễ thương không?

Nam Nam nhìn đứa trẻ gầy yếu, hai mắt nhắm hờ lại, da nhăn nheo xấu xí, chỉ sợ vụt ra khỏi miệng từ "Xấu xí". May mà Chí Hoành bịt miệng kịp thời. Cái thằng nhóc này, đứa trẻ nào khi bé chẳng xí trai, xấu gái, còn nhớ năm đó bồng Nam Nam trên tay, Thiên Tỉ luôn miệng kêu Nam Nam xấu xí, còn bảo rằng chắc chắn lấy nhầm rồi. Chỉ sợ bây giờ cậu nói điều này ra sẽ làm Nam Nam sốc vì nam thần của lòng đó thẳng tay chê nó mà thôi.

Chiều ý Chí Hoành, Nam Nam buột miệng.

_ Dễ thương.

Thần Thần vui vẻ ra mặt, nếu đã có Nam Nam thì tất nhiên Chí Hoành lẫn Thiên Tỉ đều biết cách chăm sóc trẻ nhỏ, Vũ Hi có anh trai chắc chắn cũng sẽ được sống tốt, được bảo vệ và cưng nựng.

_ Vậy thì tốt quá, Vũ Hi trông cậy nhở cả vào cậu.

Bồng Vũ Hi, Chí Hoành như cảm nhận được lúc trước, bản thân bồng Nam Nam cũng không khác là bao. Cảm giác mình sắp thành người lớn lại tràn về, mặc dù bản thân đã gần ba mươi tuổi đầu.

_ Vũ Hi, bây giờ con chính thức là con của Lưu Chí Hoành ta, là em của Nam Nam! - Vì lo sợ Thiên Tỉ khó lòng chấp nhận, nên tạm thời không nên nhắc đến y.

~o0o~

Thần Thần luyến tiếc rời xa Vũ Hi, một mình đơn độc bỏ đi sau khi nói những gì mà Vũ Hi thích, ghét cho Chí Hoành nghe.

Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao đưa Vũ Hi về với con mô tô này bây giờ đây? Nếu một mình Nam Nam thì còn được.

_ Nam Nam này, nhóc ẵm Vũ Hi được không? - Đành đánh bạo vậy.

Nam Nam hừ một tiếng, khinh thường người quá đáng.

_ Nghĩ sao vậy!

Vì chuyện lớn, không chấp nhận với trẻ nhỏ, Chí Hoành cũng không làm khó Nam Nam, để thằng bé ẵm Vũ Hi ngồi đằng sau mình. Nhiều khi mô tô đi thật thích, nhưng cũng thật bất tiện đi.

~o0o~

Về tới Dịch gia, Chí Hoành rón rén đưa Vũ Hi lên phòng mình, xui xẻo thay đúng lúc đó Thiên Tỉ đi làm về sớm, hết cách, Chí Hoành đành để Vũ Hi chổng chơ trong tủ quần áo.

Cái áo dính đầy nước bọt của Vũ Hi tất nhiên không thể để Thiên Tỉ thấy, Chí Hoành nhanh chóng lao như bay vào nhà tắm.

_ Hoành nhi, em tắm à? - Thiên Tỉ sau khi nói cười với Nam Nam một lúc thì đi kiếm bảo bối, mới phát hiện bảo bối đã đi tắm gội rồi.

Chí Hoành ừm một tiếng, mới phát hiện bản thân vì quá vội vã nên không lấy đồ thay, liền nói với ra.

_ Thiên Thiên, giúp em lấy cái áo thun với.

Thiên Tỉ quá hiểu bản tính của người yêu, cũng chỉ có thể thở dài, mở tủ quần áo ra lấy đồ cho Chí Hoành thay.

Vừa mới mở ra, tiếng động khá lớn, Vũ Hi đang ngủ thì thức giấc, mắt hơi ươn ướt như chuẩn bị khóc.

Thiên Tỉ bị hoảng, ẵm Vũ Hi lên, bắt chước Chí Hoành hồi đó và mình ru Nam Nam ngủ.

_ Ngoan ngoan nào, ngủ đi ha, đừng khóc, đừng khóc! - Vũ Hi quả nhiên dễ tính hơn hẳn Nam Nam khi xưa, mới dỗ vài tiếng lại tiếp tục nhắm mắt ngủ, hại Thiên Tỉ một phen cuống cuồng.

Nhưng khoan đã, thằng nhóc này từ đâu xuất hiện?

Chờ Thiên Tỉ quá lâu mà không thấy áo, Chí Hoành khó hiểu vớ lấy áo choàng tắm bước ra xem động tĩnh, vừa mới bước chưa đầy nữa bước đã thấy y ẵm Vũ Hi mặt đầy hắc tuyến chắn ngang trước cửa nhà vệ sinh, đằng sau là Nam Nam cầm cái PSP nằm chiễm chệ trên giường, còn giơ hai ngón đầy khiêu khích.

Nhanh chóng hiểu sự việc gì đang diễn ra, Thiên Tỉ lén lút gọi Nam Nam lên hỏi rõ sự tình, mới biết bảo bối lén lút với một người phụ nữ, còn đưa em bé này về. Thật khiến y muốn thổ huyết!

_ Em giải thích sao đây? Muốn bẻ cong thành thẳng à?

Chí Hoành khó hiểu.

_ Anh nói cái gì?

_ Đứa bé này là con ai? Em dan díu với ai mà ra nó?

Thiên Tỉ như bùng nổ, một tay rắn chắc bồng Vũ Hi, tay còn lại nắm cổ áo Chí Hoành kéo lên.

Chí Hoành giật mình, thằng quỷ nhỏ kia đã nói gì khiến Thiên Tỉ hiểu lầm cậu thế này?

_ Khoan đã, anh nghe em nói, Vũ Hi là con của Thần Thần.

Từ từ nới lỏng tay ra, Thiên Tỉ lục lại trí nhớ cũng không có biết ai tên là Thần Thần cả, lẽ nào nó mới quen?

_ Thần Thần là cô y tá sáu năm trước đã giúp chúng ta đến với nhau đó! - Chí Hoành trần tình.

Nghe Chí Hoành kể, Thiên Tỉ mới hiểu ra sự việc, sau đó còn tét mông Nam Nam ba cái vì tội lanh chanh lóc chóc thêm mắm thêm muối.

Bản tính yêu thích trẻ con nỗi dậy sau khi có Nam Nam, nên Thiên Tỉ cũng không ngại có thêm một bé con gọi mình là ba, dù gì vừa làm anh vừa làm ba vẫn thích hơn chỉ làm anh chứ nhỉ?

Nhìn căn phòng của mình bị chia lãnh thổ cho Vũ Hi, Nam Nam khá bực bội, một thằng nhóc chưa đầy hai tuổi xấu xí như vậy có gì đáng để thích cơ chứ? Lại còn cho nhóc ra rìa... Trong đầu Nam Nam dần hình thành một định kiến với Vũ Hi bé nhỏ...

Hoàn phiên ngoại II

~TpHCM 14/2/2015~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro