Phiên ngoại I: Vương Tuấn Khải x Vương Nguyên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại I: Vương Tuấn Khải x Vương Nguyên.

_ Khải! - Vương Nguyên từ trên phòng bước xuống, nhìn Tuấn Khải chăm chú đọc tờ báo sáng nay có đăng hình hắn, kể những câu chuyện cũ của hắn với sự tiếc nuối. Cậu thấy chạnh lòng, vì cậu hắn đã bỏ hết tất cả, kể cả sự việc đang trên đà vinh quang, chỉ để cùng cậu sống tại căn biệt thự hẻo lánh cách thành phố 10km an nhàn qua ngày. Có đáng không?

_ Sao em? - Tuấn Khải vẫn không dời mắt khỏi tờ báo.

Vương Nguyên im lặng.

_ Không có gì!

Tuấn Khải buông tờ báo xuống, nhìn Vương Nguyên như xác sống bước vào bếp. Hơi giật mình vì sự khác lạ của cậu, có chuyện gì xảy ra sao?

Âu Dương Na Na lẫn Vương Quần đều đã chết hết cả, tất nhiên là không thể nào quấy phá cậu, khiến cậu buồn lòng rồi!

Cha mẹ hắn cùng tộc Vampire cũng đã di cư đi nơi khác, tuyệt nhiên thề với trời đất rằng sẽ làm việc lương thiệt, không hút máu người nữa mà dùng máu động vật. Càng không thể nào mà đột nhiên trở về ngăn cách hắn và cậu được. Vậy là có chuyện gì?

_ Nguyên Tử, có chuyện gì sao? - Tuấn Khải vòng tay ôm Vương Nguyên đang rót nước từ phía sau, càm tựa lên vai cậu.

Cậu đặt bình nước xuống, trầm ngâm hồi lâu mới cất tiếng.

_ Khải, anh có hối hận khi yêu em không?

Tuấn Khải hơi nhếch môi.

_ Còn phải nói sao. Tất nhiên là có!

Vương Nguyên như chết lặng.

_ Anh hối hận vì không thể yêu em nhiều hơn thế! Khiển cho em không cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em mà hỏi những câu hỏi này!

Vương Nguyên bật cười, xoay người lại, để bản thân vùi vào lòng ngực của Tuấn Khải, cảm nhận được hơi ấm xuyên qua lớp áo len.

_ Hôm trước em vừa mới đi thăm Nam Nam, thằng nhóc bây giờ có thể đọc vanh vách bảng chữ cái rồi đấy. Nhanh thật, mới ngày nào còn bồng nó trên tay, giờ nó được gần năm tuổi, qua một năm nữa là có thể nhập học vào tiểu học rồi!

Tuấn Khải có chút không hiểu, lắng nghe cậu nói tiếp.

_ Xin lỗi, em không thể cho anh một đứa con...Anh thích trẻ con vậy mà...

Thì ra, điều cậu chạnh lòng là ở đây...

Tuấn Khải hôn lên mái tóc vừa mới được nhuộm lại màu đỏ rượu, nhẹ nhàng nói.

_ Có con không quan trọng, quan trọng là anh có em.

Vương Nguyên vẫn thôi không thấy buồn.

_ Dù sao thì căn nhà này quá hiu quạnh. Mã ca cũng đã sang nước ngoài sinh sống cùng Quân ca, nghe nói còn nhận nuôi một đứa bé con lai Á Âu. Nhiễm Tuyên sau khi khỏi bệnh cũng đã cùng với Hàn Minh gì gì đó sinh một nhóc tì kháu khỉnh. Nếu như nhà chúng ta có thêm người thì tốt biết mấy!

Hắn nhận thức được vấn đề, đáp.

_ Nếu em thích trẻ con như thế, anh cùng em đi đến cô nhi viện xin một đứa con. Có được không?

Vương Nguyên cười ngọt ngào, hai mắt híp lại, hơi nhón chân hôn lên môi Tuấn Khải một cái.

_ Được.

~o0o~

_ Ở đây có hơn hai trăm bé có những hoàn cảnh khác nhau. Có bé bị bỏ rơi ở trước cửa, có bé bị bệnh tật khi mới sinh, cha mẹ bỏ ngay ở trong bệnh viện, có bé bị bóc lột sức lao động, được người dân đưa tới. Các bé rất tội nghiệp! Chúng tôi đang cố gắng giúp các bé có môi trường học tập, giáo dụng tốt hơn. May sao có các mạnh thường quân thường xuyên giúp đỡ, nếu không chỉ sợ rằng cái cô nhi viện này đã sớm bị dở bỏ để xây khu đô thị mới rồi!

Vị trông coi trẻ ở cô nhi viện vừa đi vừa nói, giải thích cho Tuấn Khải và Vương Nguyên nghe.

_ Các bé rất thích những người tới đây, luôn miệng họi họ là ba là mẹ, bọn chúng rất muốn được yêu thương và che chở nhiều hơn. Cứ mỗi lần có một đứa bé được nhận về nuôi là những đứa còn lại đều trông ngóng với ánh mắt thèm khát!

Vương Nguyên nhìn vào những dãy phòng lớn, nơi những đứa trẻ đang đùa giỡn nô nghịch. Cậu cảm thấy ngực mình nhói lên, cho dù cậu ngày nhỏ bị cha đối xử lạnh nhạt, nhưng ít ra cậu còn có cái ăn cái mặt đầy đủ, không như những đứa trẻ này, bị chính cha mẹ vức bỏ, lại còn bị bóc lột sức lao động, làm bao nhiêu cũng không đủ, bụng chưa bao giờ được căng đầy thức ăn ngon...

Tham quan hết những căn phòng, vị trông coi trẻ nói với Tuấn Khải và Vương Nguyên.

_ Hai người cứ tham quan tiếp, tôi có chút việc. Khi nào thật sự muốn nhận nuôi một bé nào đó thì đến phòng lớn gặp tôi!

Tuấn Khải gật đầu, xoay qua nói chuyện với Vương Nguyên.

_ Em muốn nhận nuôi bé nào, nhớ suy nghĩ cho thật kĩ nhé!

Vương Nguyên lắc đầu.

_ Em muốn tham quan thêm một lúc nữa. Những đứa trẻ này thật sự rất đáng thương, nhưng em chỉ sợ rằng các bé không thích nghi được với đời sống của chúng ta. Em muốn nhận một bé bạo dạn một chút, tất nhiên nó sẽ không sợ anh! - Cậu cười khúc khích.

Tuấn Khải cốc đầu Vương Nguyên.

_ Đi thôi!

Cả hai đi được một đoạn, đến sân sau của cô nhi viện...

_ Ở đây làm gì có ai, sao em không đi vào phòng?

Vương Nguyên cũng không biết trả lời như thế nào, đôi chân này không hiểu sao lại cứ đi về sân sau, như linh tính mách bảo...

Cậu nhìn xung quanh, một hồi sau, cậu thấy một cậu bé ngồi tựa lưng vào gốc cây, trông có vẻ khá lập dị!

Tiến lại gần hơn một chút, cậu mới thấy rõ được khuôn mặt bị che phủ bởi mái tóc dài che kín khuôn mặt đẹp trai của cậu bé.

_ Bé con, tại sao nhóc lại ngồi đây? Sao không vào cùng chơi với các bạn?

Cậu bé ngước đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ ngày thu không chút gợn sống lên nhìn Vương Nguyên, một hồi sau cất tiếng.

_ Chúng nó không cho tôi chơi.

Vương Nguyên giật mình, thằng nhóc còn tí tuổi thôi mà đã ăn nói như người lớn vậy! Chưa kể, đôi mắt này, khuôn mặt này làm cho cậu hồi tưởng đến cậu lúc nhỏ. Khoảng thời gian cậu bị trầm cảm nặng khi cha không thèm đoái hoài gì tới cậu, khi đó Đình Tín và Nhất Lân chưa gia nhập Shadow, lúc nào cậu cũng lủi thủi như một cái xác không hồn, một là đi lang thang khắp toà niệt thự to losn, hai là ngồi tựa mình và gốc cây, yên lặng nhìn bầu trời trong xanh, hệt như cậu bé này đây.

_ Vậy để bây giờ và cả sau này, ta sẽ cùng con chơi với nhau nhé! - Xoay qua nói với Tuấn Khải. - Còn có cả chú này nữa.

Thằng nhóc ngồi thẳng người, như không tin vào tai mình. Trước giờ ai nhìn thấy nó cũng hoảng sợ, không ai chịu nhận nuôi nó, bạn bè cũng xa lánh nó. Vậy mà bây giờ có hai chú đẹp trai tới nói muốn cùng nó vui chơi, nó như đang nằm mơ vậy!

_ Thật sao?

_ Tất nhiên rồi! - Tuấn Khải bước đến, xoa đầu cậu bé. - Con tên gì nào?

Thằng nhóc cười, để lộ hai cái răng sữa.

_ Con không biết tên con là gì nữa, nhưng các mẹ nói rằng khi con mới đến, có đeo một sợi dây chuyền, khắc chữ Roy. Các mẹ còn nói, mẹ ruột con bị tai nạn giao thông, trong lúc hấp hối đã dùng hết sức lực còn sót lại của mình đưa con tới đây...

Vương Nguyên, Tuấn Khải đều hơi lặng người, cũng không nên nói là trùng hợp đến như vậy đi. Lẽ nào đây là ý trời đã định đoạt sẵn. Nhìn thoáng qua, đứa bé này vẫn là có chút hao hao Vương Nguyên, khuôn mặt hài hoà với nhau, sau này chắc chắn sẽ thanh tú không kém Vương Nguyên.

_ Roy này, từ giờ con sẽ là con của hai bọn ta. Ta tên là Vương Tuấn Khải, đây là Vương Nguyên. Vậy thì...đặt tên con là Vương Khải Nguyên nhé. Khải Nguyên, gọi baba Khải, baba Nguyên nào!

Cậu bé Roy, bây giờ có tên Khải Nguyên hơi do dự, miệng đã mở nhưng lời không thốt ra được. Điều đó làm cho Tuấn Khải và Vương Nguyên có chút thất vọng. Nhưng trẻ con còn nhỏ, dạy dỗ tập từ từ cũng được, thời gian đầu còn xa lạ nên ắt hẳn bé con hẵn có cảm giác xa lạ, dần dần rồi bé con cũng sẽ quen thôi!

_ Không sao! Baba đưa con đi tới làm thủ tục! Khải Nguyên, đi nào!

Thằng bé có chút e dè, bàn tay giơ lên trước mặt thằng bé đông cứng, nó vẫn do dự không biết có nên nắm vào không! Nó chưa bao giờ cảm nhận được yêu thương, cũng chả biết yêu thương là như thế nào! Liệu tình yêu thương này có phải là thật không nữa...

Tuấn Khải thất vọng, buông tay xuống, cười gượng.

_ Đi nào.

Khải Nguyên thấy vậy, hạ quyết tâm, lồng bàn tay nhỏ bé vào tay Tuấn Khải đã buông xuống, lấy đà đứng dậy, còn chủ động chạy về phía Vương Nguyên, dùng bàn tay còn lại siết chặt lấy bàn tay của Vương Nguyên. Khuôn mặt toả nắng, cười rạng rỡ.

Vương Nguyên lẫn Tuấn Khải đều nhẹ nhõm phần nào, bé con xem ra cũng đang từ từ chấp nhận hai người bọn họ. Đây có nên gọi là một bước khởi đầu mới thành công không? Thằng bé là con của bọn họ, bọn họ là một gia đình hoàn chỉnh. Không cần một người mẹ đảm đang theo kiểu truyền thống thông thường, bọn họ sẽ đảm đương của cả hai thiên chức cha mẹ. Chỉ mong bé có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp hết mức có thể của của hai, không có gì gọi là kì thị cả...

Dưới ánh nắng đỏ rực của mùa hè, tiếng ve kêu lên rả rít, cả ba người tay nắm tay cùng nhau sánh bước trên con đường ngập cỏ, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ, sâu lắng, lay động lòng người. Cả ba người, mơ về một viễn cảnh xa xăm nào đó...

~o0o~

Vương Khải Nguyên đã được làm thủ tục xong xuôi, chính thức làm con của Vươnng Nguyên và Vương Tuấn Khải hợp pháp được chính quyền chấp nhận.

Khải Nguyên vẫn còn xa lạ với một môi trường mới hoàn toàn, quen sống trong cô nhi viện đông đúc với sân vườn rộng rãi tha hồ mà nô đùa, giờ phải tập thích nghi với toà biệt thự cổ kính chưa đến năm người sinh sống, sân vườn toàn là cây cảnh, không thể nào bay lượn, chạy nhảy như trước nữa. Phòng ngủ ở cô nhi viện chỉ có ba cái giường đôi, với hơn hai mươi bé nằm chen chúc nhau mà ngủ, giờ phải nằm một mình với chiếc giường kingsize, lăn mãi vẫn chưa thể rớt xuống sàn. Ban đêm, phòng rộng như vậy, có chút lạnh lẽo, khiến Khải Nguyên ngủ không ngon giấc.

_ Baba Khải, baba Nguyên. - Khải Nguyên rụt rè nói, núp người sau cánh cửa.

Vương Nguyên, Tuấn Khải giật mình thức giấc, bật vội đèn ngủ lên, thay vội cái áo khoác hờ bên ngoài sau một trận mây mưa cuồng nhiệt. Giữa đêm khuya như thế này, Khải Nguyên sang phòng cả hai, có chuyện gì sao?

_ Khải Nguyên, con sao vậy? - Vương Nguyên mặc nhanh cái áo nhăn nhúm, như lao về phía Khải. Nguyên, nhìn quanh xem có bị gì không.

Khải Nguyên lắc đầu, mắt ươn ướt.

Tuấn Khải cũng bước đến, bồng bé lên, hỏi xem.

_ Con sao vậy?

Khải Nguyên bây giờ khóc thật sự rồi.

_ Baba, con sợ.

Vương Nguyên cùng Tuấn Khải thất kinh, nhiều ngày nay Khải Nguyên chỉ gọi cả hai là chú, chỉnh mãi mà cũng không đổi được nên thôi. Lúc này còn chưa nghe rõ bé con gọi mình là baba, còn tưởng nghe lầm, thì ra cơn sợ hãi đã đánh tan khoảng cách giữa bé và hai người bọn họ.

_ Nói baba nghe, con sao vậy?

Khải Nguyên thút thít, khuôn mặt dụi vào hõm cổ của Tuấn Khải nũng nịu.

_ Lúc nãy con nằm ngủ, gặp ác mộng, phòng con lại tối thui, con sợ quá...tông cửa chạy sang bên này.

Cậu thấy mình cũng thật sai đi, thằng bé còn nhỏ như vậy đã cho nó ngủ một mình trong căn phòng lớn, khó trách nó lại sợ như vậy.

_ Không sao, không sao hết, Khải Nguyên ngoan nào! - Vương Nguyên đỡ Khải Nguyên từ tay Tuấn Khải, vuốt lòng ngực bé, dỗ dành. - Giờ ngủ với baba nhé.

Thằng bé gật đầu liên tục, dù sao ngủ cùng baba vẫn tốt hơn ngủ một mình.

Đặt Khải Nguyên xuống giường, Tuấn Khải và Vương Nguyên nằm hai bên, thay phiên trò chuyện cùng bé, dụ khị bé ngủ, nhưng chắc vẫn còn sợ nên mãi mà Khải Nguyên vẫn chưa chịu ngủ, mắt vẫn còn mở thao tháo.

Tuấn Khải còn đang bế tắc vì hết trò, liền nhớ đến chiêu kể chuyện cổ tích!

_ Hay bây giờ baba kể chuyện cổ tích cho con nhé.

Khải Nguyên vui vẻ, ừm một tiếng rõ to.

_ Các mẹ thường kể chuyện cho bọn con nghe lắm.

Vương Nguyên phì cười, Tuấn Khải có biết kể chuyện cổ tích bao giờ đâu, pha trò à?

Tuấn Khải cất giọng đều đều.

_ Ngày xửa ngày xưa...

Năm phút sau...

_ Sau đó, bạch tuyết bị chó sói ăn thịt, câu chuyện kết thúc. - Hắn kì thực không biết cái quái gì gọi là truyện cổ tích cả, chế bừa, thế mà hai tiểu tử kia cũng chịu ngủ khò.

Vuốt lấy hai cái má phấn nộn của Vương Nguyên và Khải Nguyên, Tuấn Khải mỉm cười hạnh phúc.

_ Hai thiên thần của đời anh, ngủ ngon.

Hoàn phiên ngoại I

~TpHCM 7/2/2015~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro